Trung Châu...
Trên dãy núi Hướng Linh rộng lớn, có một chỗ được gọi là Linh Sơn.
Quy mô ở đó tuy không nhỏ, cây cối mọc lên lại xanh tốt, cũng có rất nhiều loại kỳ trân dị thảo, pháp bảo pháp khí được tự nhiên nuôi dưỡng, tạo ra.
Thế nhưng, Linh Sơn lại là chỗ trú ẩn của một con Cửu Vĩ Yêu Hồ, mặc dù, bình thường nó không gây hại đến thiên hạ. Nhưng các thế lực xung quanh cũng không tránh khỏi cảnh giác, đề phòng.
Con Cửu Vĩ Yêu Hồ này, tính đến thời điểm hiện tại đã hơn ba ngàn năm tuổi. Có vô số thú tộc tình nguyện phục tùng dưới tay nó.
Một phần là vì lợi ích cho cả tộc, thú tộc nào yếu sẽ nhận được sự bảo hộ của nó. Phần còn lại, là vì sức mạnh của Yêu Thạch, Yêu Thạch đang nằm trong tay Cửu Vĩ Yêu Hồ.
Mà cho dù là nhân loại, yêu tu, ma tu hoặc linh tu, một khi có được Yêu Thạch, sẽ trở thành chủ nhân đời kế tiếp của một tộc lớn, được người người cung phụng.
Tỷ như, bây giờ con Cửu Vĩ Yêu Hồ này, Yêu Thạch chỉ nhận nó là chủ nhân tạm thời. Nhưng với thực lực và quyền năng của nó, tự nhiên sẽ được các thú tộc khác nhau cung phụng.
Một ngàn năm trước, Cửu Vĩ Yêu Hồ từng suýt mất mạng, cũng may lúc đó có một nam tử đã cứu nó, thấy nó có chín cái đuôi, liền đặt tên là Tiểu Cửu.
Nó rất thích cái tên này, Tiểu Cửu đi theo ân nhân một thời gian, người kia vốn dĩ luôn bị người khác coi là kẻ sát nhân mà sợ hãi. Vì vậy, Tiểu Cửu liền cùng người đã cứu mình ký khế ước, sinh tử tương thông. Nếu người chết, ta cũng không thể sống.
Nhưng năm xưa khi thiên hạ gặp nạn, nam tử kia không quan tâm đến những lời phỉ báng của người đời. Ra tay giúp đỡ, thế nhưng, kẻ thù là Ma giới, thế lực không thể coi thường.
Một mình hắn tuy rằng thực lực đứng thứ nhất đại lục, nhưng cũng không đánh lại được cả một Ma giới hùng hậu. Người dân trong thiên hạ trước giờ vẫn luôn ran ríu trong lòng kẻ sát nhân đó, đến khi gặp nạn cũng chẳng ra tay giúp sức.
Nam tử bị trọng thương, thấy bản thân không còn sống được bao lâu. Liền dùng linh hồn của mình gỡ bỏ khế ước, đồng thời, Ma giới cũng bị đẩy lùi, từ đó đến bây giờ, thiên hạ vẫn chưa từng đại loạn.
Còn nam tử kia... vốn dĩ hồn đã phi phách đã tán, nhưng lại có thể hồi sinh chuyển thế. Hiện tại, đoạt xá... khụ, trở về nơi vốn thuộc về mình.
Lúc này, trong một động phủ ở Linh Sơn, Cửu Vĩ Yêu Hồ cao cao tại thượng lại đang nằm trên giường đá, ngủ yên lành.
À không, nó không phải ngủ, mà là đang dùng thần thức quan sát người kia...
Y thật sự rất muốn gặp lại chủ nhân, năm xưa, không biết từ bao giờ, y đem lòng ái mộ người đó.
Qua hơn một ngàn năm, Tiểu Cửu vẫn luôn kiếm tìm những mảnh hồn phách đã phân tán của chủ nhân. Rốt cuộc, bây giờ đã có kết quả.
Chủ nhân của y sau khi hồn phi phách lạc, hồi sinh chuyển thế, bây giờ lại ở cách y không xa.
Đây có lẽ là ông trời có mắt, cho chủ nhân cơ hội sống lần thứ hai. Mặc dù, những ký ức trước đó hắn đều quên hết sạch.
Tiểu Cửu một tay chống đầu, tay còn lại cầm một viên đá huyết sắc, mơ hồ tản ra vài tia nhiệt khí.
Cả thân hồng y lỏng lẻo câu nhân, dung mạo bị che kín. Tiểu Cửu y, trừ chủ nhân ra không muốn bất cứ ai nhìn thấy khuôn mặt này.
Đúng lúc này, từ ngoài động phủ truyền đến tiếng nói: "Vương, tộc trưởng Miêu tộc cầu kiến!"
Tiểu Cửu không vui mở mắt ra, ánh mắt sắc bén mang theo vài phần nguy hiểm.
Từ trước đến nay, chưa từng có người nào to gan lớn mật như vậy, dám làm phiền y trong lúc này.
"Không gặp!" Tiểu Cửu ngữ điệu tùy ý phăng ra một câu, lại tiếp tục công việc cao cả của y.
Bên ngoài hơi im lặng một chút, nhưng rất nhanh, tiếng khóc lóc thảm thương của nữ tử vang lên: "Vương, xin ngài hãy cứu lấy Miêu tộc chúng thần, u u... "
Tiếng khóc nháo làm Tiểu Cửu không thể tập trung được, đáy lòng tràn ra sát ý. Bàn chân trắng nõn không mang giày, khẽ động liền từ trên giường đá nhảy xuống, từng bước chậm rãi bước ra ngoài.
Chỉ thấy, trước động phủ có hai nữ tử quỳ gối, đầu cúi thật sâu, tiếng khóc thút thít cũng không ngừng lại.
Bên cạnh là một nam tử đứng đó với ánh mắt "lực bất tòng tâm", nhìn hai nữ tử. Thấy Tiểu Cửu đi ra, liền chắp tay cúi đầu, cung kính gọi một tiếng: "Vương!"
Hai nữ tử vừa nghe tiếng liền ngẩng đầu, dùng hai đầu gối đi đến dưới chân Tiểu Cửu, tay víu lấy y phục trên người y.
"Vương, xin ngài hãy cứu lấy Miêu tộc chúng thần." Nữ tử bạch y có chút gấp gáp nói.
Tiểu Cửu dịch ra đằng sau, tránh đi đυ.ng chạm không cần thiết kia, ngữ điệu thập phần chán ghét nói: "Có chuyện gì, nói thẳng!"
Cơ hồ nhận ra trên người y tỏa ra sát khí, nữ tử hắc y còn lại càng cúi thấp đầu, thân thể mảnh khảnh run lên cầm cập, giọng nói có chút sợ hãi: "Thưa Vương, cả... cả Miêu tộc chúng thần không... không rõ nguyên nhân, toàn... toàn bộ đều bị trúng độc. Có vài người đã... mất mạng.
Tiểu Cửu hơi nhíu mày, tuy chẳng mấy quan tâm những chuyện lặt vặt như thế này. Nhưng đây là địa bàn của y, người nào lại dám ngang nhiên hạ độc tộc trắng trợn như vậy?