Tô Thanh nhấc bổng Tô Ngọc, đi đến cạnh giường, nhẹ nhàng đặt y xuống. Động tác thập phần ôn nhu mị hoặc, hơi thở quen thuộc phả vào mặt, làm y có chút không được tự nhiên.
"Ca ca!" Tô Thanh khẽ gọi, trong ý vị còn phảng phất mang theo tia chiếm hữu: "Huynh cả đời này, chỉ có thể thuộc về một mình ta."
"Ưʍ..." Hắn trực tiếp phủ bờ môi lên hai cánh môi mỏng của Tô Ngọc, ngấu nghiến hôn. Y không kìm được "ưm" một tiếng.
Nụ hôn của Tô Thanh mặc dù cuồng dã, nhưng lại không quá vội vàng. Răng nanh khẽ gặm cắn môi y, hắn đưa đầu lưỡi tiến sâu hơn một chút, câu lấy chiếc lưỡi mềm mại kia.
Hai thân thể quấn quýt lấy nhau, tựa như mật ngọt, lại tựa như một thứ gì đó... không thể giải thích, nhẹ nhàng mà quyến luyến.
Tô Ngọc nằm ngửa trên giường, đón nhận nụ hôn ấm nóng của Tô Thanh, hai tay bất giác vòng lên, ôm lấy cổ hắn.
Tô Thanh khó có lúc ôn nhu như bây giờ, cánh tay có chút không yên phận, vươn ra kéo kéo lớp y phục mỏng manh của y.
Lớp áo này, chỉ là tùy tiện khoác lên, bên hông buộc một sợi vải mềm. Hắn giật nhẹ một cái, thân thể mảnh khảnh, cân xứng của Tô Ngọc liền đã bại lộ trong không khí.
Rốt cuộc, hắn cũng buông tha cho đôi môi đã sưng lên của y. Dưới ánh đèn yếu ớt, khi tách ra hai môi, kéo theo một sợi chỉ bạc, nhìn có phần dụ hoặc và... da^ʍ mỹ.
Hành động tiếp theo của Tô Thanh, làm cho thân thể nhạy cảm của Tô Ngọc một trận tê rờn, trở nên cứng nhắc phô bài ra, mặc kệ người bên trên muốn làm gì thì làm.
Hắn hôn một đường xuống cổ, xương quay xanh và vòm ngực rắn chắc của y, đặt môi lên hai khỏa anh đào mà cắи ʍút̼ nhẹ nhàng.
"Ưʍ... đừng!" Cơ thể Tô Ngọc vốn đã mẫn cảm, nên đối với động chạm nhỏ của hắn đều vô thức kháng cự. Nhưng giọng nói này, lại có vẻ như đang nũng nịu.
Y uốn éo thân mình, né tránh cái hôn từ ngực xuống dưới bụng. Thân hình tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bị hôn đến ửng đỏ, ưỡn người né đi.
"Ca ca..." Tô Thanh thấy y có ý tránh né mà bất mãn hô lên một tiếng.
"Ư!" Tô Ngọc thở ra một hơi, thả lỏng thân mình. Ánh mắt mờ mịt nhìn vào khuôn mặt góc cạnh của hắn, sau đó nhếch lên một nụ cười không hình dáng.
"A Thanh..." Y khẽ gọi, thần trí có chút mơ màng: "Ta... nóng."
Chỉ chờ tới câu nói này, Tô Thanh ngay lập tức vươn tay, hai ba cái liền đã lột xuống y phục trên người, không quan tâm mà vứt dưới sàn, hắn cúi đầu, thổi một luồng khí bên tai y: "Ca, chỗ nào nóng?"
Tô Ngọc cơ hồ rùng mình, nhưng vẫn rất thành thật câu nhân: "Cả người... đều nóng."
Ánh trăng trên bầu trời đêm rọi xuống ánh sáng vàng, nhạt nhòa xuyên qua ô cửa sổ giấy mở rộng, chiếu xuống khuôn mặt ửng hồng gợϊ ȶìиᏂ kia. Y chính là bị hắn khơi dậy dục hỏa a...
Hiện tại, bàn tay của đối phương cũng không nhàn rỗi, bắt đầu du tẩu trên người Tô Ngọc. Khi thì xoa chỗ này, nắn chỗ kia, khi lại đánh nhẹ vài cái vào hai cánh mông đầy đặn của y.
Đến ý định "dập lửa" cũng không có, làm thân thể y càng thêm khó chịu, bất tri bất giác ưỡn người.
"A Thanh..."
Tô Thanh nghe y gọi, cũng không đáp lại, bàn tay lướt xuống hạ thể của y. Năm ngón tay thon dài ác ý cầm lấy "Tiểu Tô Ngọc", vuốt ve mơn trớn.
"A Thanh, đừng như vậy..." Y nhẹ ngâm, nhưng người kia vờ như không nghe thấy, động tác trên tay cũng không dừng lại.
Thậm chí, hắn lần mò tới thông đạo trật hẹp của Tô Ngọc, nhẹ nhàng xoa nắn. Chỗ này lần đầu được một cỗ khí nóng bỏng chạm vào, có chút khẩn trương mà co rút lại.
Y hai tay bấu chặt nệm giường, trong lòng từng đợt sóng dữ cuộn trào.
Sau khi cảm nhận chỗ nào đó của y đã mềm đi, hắn liền không chút do dự, đưa hai ngón tay vào thăm dò.
"Ưʍ... A Thanh... ngươi nhẹ chút."
Tô Ngọc khẽ khằng lắc hông, cho đến bây giờ, y mới cảm nhận được nhiệt độ cơ thể dần dần bị ép xuống.
Hai ngón tay hắn ở bên trong y nhẹ nhàng di chuyển, bên tai không ngừng truyền đến tiếng rêи ɾỉ đứt quãng của y, vừa khiêu gợi con dã thú trong hắn, vừa khiến người khác muốn che chở.
Duy trì tư thế này hồi lâu, Tô Thanh mới rút ngón tay ra khỏi y.
Tô Ngọc nằm trên giường, tóc xõa dài, ánh mắt mơ màng, miệng không ngừng rêи ɾỉ ra tiếng: "Ngươi... ư a... đừng..."
"Ca ca, huynh thả lỏng, đệ sẽ thật nhẹ nhàng." Tô Thanh nắm lấy vòng eo mảnh mai của y, dị vật đặt ngay trước cửa động chuẩn bị tiến công.
Ngay khi hắn sắp sửa tiến vào, trong đầu y lại bất ngờ hiện lên một dòng suy nghĩ.
"Tại sao ta lại là người ở dưới?" Thế là Tô Ngọc mơ màng nói ra suy nghĩ của mình: "A Thanh, ...ta có thể ở bên trên..."
Chưa dứt lời, y đã cảm thấy một trận thiên toàn địa chuyển, kèm theo đó là giọng nói nhu tình của hắn: "Được, nghe theo lời huynh."
Chưa kịp vui mừng, thì nơi tư mật chợt có thứ gì đó vừa ấm vừa nóng chạm vào, tiếp theo là tiếng rên đau đớn của y vang lên.
"Ưm a... A Thanh, đệ... ư, nhẹ một chút... a..."
Rõ ràng là hắn hiểu ý của Tô Ngọc, nhưng vẫn muốn giả ngu. Tay nâng thân thể y lên, sau đó trực tiếp bấm mạnh xuống, tiến vào nơi sâu nhất trong cơ thể y.
"Ca, huynh không phải muốn ở trên hay sao? Một lát nữa sẽ hết đau ngay thôi." Hắn chưa dám tùy tiện loạn động, sợ làm y đau. Cố đè nén lại cảm giác thoải mái khó tả khi được nơi mềm mại kia bao lấy.
"Đệ... rõ ràng hiểu ý của ta..." Phảng phất có vài phần tức giận, Tô Ngọc liền cố xem nhẹ đi cảm giác đau rát từ hạ thể truyền đến, cùng cảm giác trướng trướng khi bị dị vật lấp đầy.
Lúc này, Tô Thanh liền bày ra vẻ mặt vô tội, nói ra một câu khiến y đã tức lại càng thêm tức: "Huynh nói muốn ở trên, nên đệ ... liền giúp huynh hoàn thành nguyện vọng a."
Tô Ngọc thiếu điều muốn giơ tay đập chết tên đại da^ʍ tặc này. Chỉ là, lúc này hắn chợt chuyển động hạ thân, dùng một lực đỉnh mạnh lên, đồng thời, trên tay cũng cầm lấy eo y, ấn xuống. Bắt đầu động hông, hướng sâu trong thân thể y mà cắm rút.
Cả cơ thể y đều bị hành động bất ngờ này làm cho mềm nhũn, chỉ có thể đưa tay chống trước ngực hắn, tiếp nhận từng cú thúc mạnh mẽ của người dưới thân.
"A Thanh, ngươi... a, ưʍ... nhẹ một chút a.."
Hậu đình bị dị vật lấp đầy, xâm nhập vào sâu bên trong. Cảm giác đau xót, xen lẫn vài tia kɧoáı ©ảʍ kì lạ, Tô Ngọc nói năng mơ hồ, chỉ có thể cố gắng giữ thăng bằng.
Ở tư thế này, trọng lượng của Tô Ngọc đều bị hắn điều khiển, mãnh liệt luật động.
Mỗi lần đều bị nam nhân tiến vào nơi sâu nhất, da thịt hai người va chạm không ngừng vang lên tiếng "bạch bạch", cùng với thanh âm nước đọng nhóp nhép ái muội, khiến Tô Ngọc xấu hổ tột cùng, chỉ có thể khàn giọng nói: "A,... ngươi..., ngươi... nhanh một chút, ưʍ... ha..."
Sau khi nhận thức được lời nói vừa rồi của mình, lại phát hiện hơi thở trầm bổng ái muội lúc này, Tô Ngọc chỉ hận không thể đào hố chui xuống.
Y của bây giờ, trái ngược hoàn toàn với thường ngày. Trong mắt đã sớm giăng đầy mị ý, liêu nhân.
Phối hợp với âm thanh đứt quãng, ẩn chứa hương vị loạn tình kia, lại chẳng khác gì dục cầu bất mãn, chủ động mở miệng cầu hoan.
"Ca ca, gọi tên đệ..." Tô Thanh hai mắt đã sớm đỏ ngầu, sau khi nghe được tiếng nói gợϊ ȶìиᏂ của y, động tác ra vào lại càng thêm ác liệt.
"A Thanh, A Thanh... hư.., mạnh một chút!"
Tô Ngọc cảm thấy mình thật sự điên rồi, lý trí đều bị mị thanh che lấp, chỉ có thể theo bản năng gọi tên hắn, thế nhưng... y lại thật sự chủ động cầu hoan.
Sau khi cắm rút khoảng trăm cái, Tô Ngọc rốt cuộc đã bị hắn làm cho phóng thích.
Mà Tô Thanh vẫn chưa dừng lại, trở người đổi tư thế, để y nằm úp sấp xuống giường, từ phía sau tiến công thần tốc.
Dưới đất y phục vương vãi khắp nơi, ngoài trời trăng sáng vành vạch. Tiếng rêи ɾỉ không ngừng truyền ra từ trong phòng...
Đêm... vẫn còn dài...