Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Giác Ngộ

Chương 37: Huyết Tế.

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lầu bốn Minh Dương Lâu xảy ra dị tượng chấn động, những người có mặt trong tửu lâu cũng không tránh khỏi có chút tò mò. Chỉ là, xung quanh lầu bốn và cả Minh Dương Lâu có kết giới, vì vậy, ở bên ngoài liền không phát hiện dị tượng.

Tất cả ở lầu một theo quán tính ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy không gian trên đó có chút vặn vẹo.

Nhưng đó cũng chỉ là nhìn từ bên ngoài, bên trong "tinh phong huyết vũ", một cảnh tượng quái dị.

Sau khi Vân Ngạo Phong luyện được một viên đan dược, liền trực tiếp đưa cho Tô Ngọc uống.

Nhưng một mình hắn tất nhiên không đủ linh lực, phải nhờ đến Tô Ngọc mới có thể yên yên ổn ổn không vết trầy xước, luyện ra Quy Tiên đan.

Quy Tiên đan - là đan dược giải được bách độc. Nhưng luyện ra nó cần đến rất nhiều loại kỳ trân dị thảo, hiếm có trong cả tu chân giới này. Hơn nữa, tốn rất nhiều linh lực trong quá trình luyện Quy Tiên đan.

Đan dược này phẩm cấp không phải tầm thường, là Địa giai thượng phẩm, người nào cũng nổi lòng tham.

Mà trong lầu bốn Minh Dương Lâu, khiến Vân Ngạo Phong hoài nghi mình nhìn nhầm.

Ở đây, gồm có bảy gian phòng. Một gian chứa các loại thảo dược, một gian để độc dược, một gian dùng luyện thuốc, một gian luyện khí, một gian sử dụng để đặt đan dược, một gian thì là cấm phòng (ngoài Tô Ngọc ra, bất kể người nào cũng không được vào), một gian cuối cùng dùng để nuôi yêu thú.

Tất nhiên, những con yêu thú này cũng rất hiếm có, hữu dụng. Trên người chúng, không độc thì dược, không dược thì độc.

Thật ra, Tô Ngọc trước kia đã từng lịch lãm khắp nơi trong Vân Thiền đại lục này một phen. Khi trở về, còn mang theo rất nhiều linh thú, yêu thú cùng với các loại thảo dược. Và bây giờ, chúng đang được trưng bày ở đây.

Mà lúc này, sau khi khôi phục hơn phân nửa linh lực. Vân Ngạo Phong và Tô Ngọc cũng không có ý dài dòng vòng vo.

Trực tiếp thực hiện huyết tế trận! Dùng máu tươi tế con quỷ ẩn trong Mạnh Phù.

Đây là một trận pháp cấm kỵ, không được lưu hành ở tu chân giới.

Mà lý do Vân Ngạo Phong biết đến nó? Đơn giản!

Hắn đọc trong sách? Ừ, thì đó chỉ là một nửa thôi. Trong sách chỉ viết về tác dụng của Mạnh Phù, và cách giải độc của nó. Nhưng hoàn toàn không nói chi tiết!

Nửa còn lại, hệ thống biết!

Bởi vậy, Vân Ngạo Phong quyết sống chết bám lấy hệ thống, cuối cùng với tấm da thô cứng của mình, thành công làm hệ thống động tâm, dứt khoát một hơi nói hết thao tác tiến hành huyết tế trận.

Hiện tại, trong gian phòng luyện đan, Vân Ngạo Phong đang tự cắn rách đầu ngón tay. Tô Ngọc cũng không ngoại lệ làm theo.

Vốn dĩ ban đầu y không tin tưởng lắm đối với Vân Ngạo Phong. Nhưng suy nghĩ lại, vị Vân công tử này không giống người bình thường. Hơn nữa, mạng của y đã không còn đáng giá, chỉ là chết sớm hay chết muộn thôi.

Nếu thành công, y có khả năng có thể sống tiếp. Nếu thất bại, với nhập luân hồi sớm hơn một ngày không có khác biệt.

Còn về phía Vân Ngạo Phong, ở trước mặt Tô Lâu chủ, hắn như cảm thấy mình đang đứng trước mặt mẹ, xúc cảm vô cùng quen thuộc. Khiến hắn nhịn không được bức ra thuộc tính lo chuyện bao đồng.

Trong gian phòng luyện đan, mùi máu tanh nồng lan tràn. Men theo khe hở xông ra ngoài, nhưng bị kết giới ngăn lại, chỉ có thể lượn lờ trên không trung. Từ trái sang phải, từ đông sang tây, đều không có người phát hiện.

Hai người Vân Ngạo Phong cùng Tô Ngọc ngồi đối diện nhau. Bốn cánh tay chạm nhẹ, nhẹ nhàng nâng từng tia huyết tuyến lên, quấn quanh thân thể Tô Ngọc.

Trên đỉnh đầu giữa hai người xuất hiện một ấn ký huyết sắc, hình dạng cổ quái. Nhưng những đường cong kia, tuyệt đối là được hoạ có quy luật.

Tô Ngọc cảm giác thực thể như bị lửa đốt, từng luồng sí nhiệt nóng bỏng không ngừng vây khốn y.

"Ưʍ..." Tô Ngọc bất giác rêи ɾỉ, nhưng một tiếng này lại giống như rít ra từ kẽ răng, mồ hôi đầy đầu, cơ thể run rẩy đến lợi hại.

Đau, đó là những gì y thu được lúc này!

Giờ đây, kết giới đã không còn ngăn cản nổi dị động cấm kỵ này. Nó quá mạnh, xâm lấn cả bầu trời đêm.

Cấm trận một khi được người ta sử dụng, sức mạnh sẽ thức tỉnh một thành.

Bây giờ trên đỉnh Minh Dương Lâu mây mù vây kín, che khuyết ánh trăng. Ngoài đường tối om, giơ tay không thấy được năm ngón, âm u lạnh lẽo dị thường.

Bầu trời bỗng như từ trong minh nguyệt chìm vào thâm uyên hắc ám. Bất ngờ, một tiếng sấm vang lên, nơi chân trời xa xa từng tia sét lao xuống.

Tiếng gió vi vu oan giá, phảng phất như hàng ngàn con quỷ đói đang rít gào, thật chói tai, những người tu vi thấp khi nghe thấy thanh âm này đều triệt để lâm vào trầm mê, mất đi ý thức.

Xung quanh Minh Dương Lâu mười dặm giống như một cái hố sâu, nuốt chửng mọi vật.

Những người ở trong phạm vi đó, đều không chịu được sức mạnh này, ngay cả người bên trong tửu lâu cũng không có ngoại lệ.

Người đang cầm đũa cầm bát, thậm chí là vò rượu đều rơi xuống đất, vỡ thành từng mảnh nhỏ nhọn hoắt, những mảnh vỡ đó bất ngờ treo cao trên không trung, hướng đi không khác biệt lắm, cùng bị hút vào một chỗ. Đồng loạt gục xuống bàn, mặc cho rượu thấm ướt cả y phục.

...

Ở cách đó hai mươi tư dặm, một nam tử khẽ phất tay áo, bước ra khỏi Thần Điện. Ngữ điệu giận dữ kinh ngạc, nhưng lại nhẹ nhàng vang lên.

"Để ta xem, còn có người nào bản lĩnh lớn như vậy. Dám sử dụng cấm thuật trong địa bàn của ta?!"
« Chương TrướcChương Tiếp »