Tự dưng thích ngôn từ nhẹ nhàng quá a~~~
Nhưng mà tui sợ "sến"!
***
Tâm trạng phức tạp, mắt vô hồn không có tiêu cự, không biết từ bao giờ trên má Vân Ngạo Phong đã có một dòng lệ chảy dài.
Ánh chiều tà chiếu xuống khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo, phản chiếu qua giọt nước mắt như hạt châu kia khiến nó trở thành điểm sáng nhỏ nhắn, nổi trội trên gương mặt mỹ lệ thoát tục, làm cho từng đường nét mượt mà lại thập phần trắng nõn hiện ra càng rõ ràng.
Cảnh tượng này, tâm trạng này, biểu cảm này, quá hoà hợp, thật sự rất hấp hồn người xem.
Đặc biệt đôi mi đang rũ xuống được phủ lên một tầng nắng nhẹ, tạo nên một cảnh tượng hết đẹp đến không ngờ, đẹp đến khiến lòng người sinh ra ảo giác, không thể rời mắt.
Cảm giác có người từ đằng sau bước đến, Vân Ngạo Phong liền hít sâu một hơi, lấy tay áo lau khô nước mắt tràn đầy mặt.
"Tiểu Phong, đệ... đang khóc sao?" Vân Tuân Vũ ngồi xuống bên cạnh Vân Ngạo Phong, đưa mắt nhìn về phía trước, lát sau trước mắt hắn xuất hiện một cái khăn tay, của, nữ, nhân, a.
"Đại ca, đệ không khóc, cũng sẽ không dùng đồ của nữ nhân!" Vân Ngạo Phong chẳng biết phải làm thế nào, đành đưa tay đẩy nhẹ chiếc khăn qua một bên, kiên định nói.
Nhưng hắn lại quên mất, trên tay mình còn đang đeo nhẫn của nữ nhân nha!
"Hừ!" Vân Tuân Vũ hừ lạnh, một ánh mắt thờ ơ với mọi thứ thật sự quá bán đứng hành động của y a.
"Hừ?" Vân Ngạo Phong quay sang nhìn, sao đại ca lại tự dưng hừ lạnh vậy?!
Nhưng là, hành động tiếp theo của Vân Tuân Vũ làm hắn triệt để không thể bình tĩnh đau lòng, hay bình tĩnh suy nghĩ được nữa.
Chỉ là lúc đó động tác của y quá nhẹ nhàng, làm hắn phản ứng trì trệ thôi nha!
Chính xác là trong chớp mắt chiếc nhẫn trữ vật mới toanh kia đã bị Vân đầu đất này bóp thành bụi phấn rồi?!
Ôi không, vật liệu luyện thuốc của hắn, còn cả vật tư của hắn nữa. Con mẹ nó, sức lực này, Vân Tuân Vũ, ngươi có còn là con người không hả?
Trời ơi là trời, biết bao loại thuốc quý lấy được ở Vẫn Mạng sơn cốc, một chút sai nắng liền bị người ta "nhẹ nhàng" bóp nát!
"Đại ca..." Vân Ngạo Phong há mồm, khép mở mấy lần cũng chỉ có thể phát ra hai chữ "đại ca" này.
Nếu nói vừa nãy hắn còn đau đớn uất hận, thì bây giờ chính là có chút hương vị... một tay nghiền nhuyễn người trước mắt a...
Thật sự quá đáng rồi đấy, tên đầu đất này!
"Hửm?!" Vân Tuân Vũ bình thản đến không thể nói nên lời, cứ như là chưa có chuyện gì xảy ra vậy, bộ dạng "ta vô tội" này là gì đây?! Bày ra cho ai xem hả?!
Con mẹ nó Vân Tuân Vũ, ngươi bình tĩnh cái gì mà bình tĩnh? Không thấy ông đây đang muốn bóp chết ngươi hay sao?
"He he, đại ca..." Vân Ngạo Phong cũng học biểu cảm bất cần của y, bất giác bẻ khớp tay rôm rốp. Trên môi còn không quên nở một nụ cười nguy hiểm, đây chính xác là điềm báo tai họa ngầm sắp đến!
"Hử? Tiểu Phong, đệ đi đâu?" Nhìn đệ đệ đứng dậy mà trong lòng y khó hiểu, liền muốn đứng lên đi cùng trông chừng hắn.
Thế nhưng, thân thể vừa bật lên đã bị một lực đẩy mạnh mẽ va chạm, theo phản xạ tự nhiên, Vân Tuân Vũ không quên vươn tay kéo theo Vân Ngạo Phong... cùng nhau tắm uyên ương, khụ, cùng ngã xuống hồ.
Vân Ngạo Phong tuyệt nhiên không lường trước được động tác này của đại ca, một chỗ bám víu cũng không có, đành không cam lòng mà ngã tõm xuống nước.
"Thật không nhìn ra Tiểu Phong thích cảm giác này nha." Vân Tuân Vũ cười tà, vươn tay kéo hắn đang chìm nghỉm dưới nước lên, ôm chặt trong lòng, bàn tay vô tình hữu ý mà ma sát qua chỗ nào đó lồi ra của hắn.
"Ai, ai thích cảm giác này chứ? Có huynh mới thích, hứ, buông ta ra! Khụ khụ..." Vân Ngạo Phong cố sức giãy dụa, nhưng cũng không xi chuyển gì, bị nước sặc cho ho khan dữ dội.
Bây giờ cả hai người đều ướt sũng như chuột lột, trên thân thể một chỗ khô cũng chẳng có. Cái hồ nước này nói ra cũng hơi sâu một chút, nhưng đó chỉ là đối với người có chiều cao khiêm tốn như Vân Ngạo Phong, còn Vân Tuân Vũ thì coi như bình thường.
Y vận linh lực đứng trong lòng nước, nước đã là dâng lên tới cằm, còn hắn... nếu buông hắn ra, chắc chắn hắn sẽ chết chìm a.
Vì vậy, Vân Tuân Vũ liền mượn cớ đó ôm hắn lâu thêm một chút.
Nhưng Vân Ngạo Phong cũng không phải tên ngốc, đương nhiên sẽ không cho bản thân lỡ mất cả chì lẫn chài. Dù gì bây giờ y cũng không buông hắn ra, thôi thì chơi chút trò chơi kí©h thí©ɧ đi.
Một bóng đèn phát sáng trong đầu hắn, kèm theo đó là bộ dạng tàn tạ mất hình tượng của Vân Tuân Vũ phây bày. Nếu y mà biết trong đầu tên tiểu đệ đệ này hiện giờ đang liên tưởng đến cái khỉ gió gì, không nghi ngờ mà cười đến phá bình tượng quá a!
Ý nghĩ không mấy hay ho vừa dứt, Vân Ngạo Phong liền theo kế hoạch được lập ra trong một giây mà hành động.
Hắn bất ngờ dùng lực, vùng vẫy đến nỗi nước trong hồ từng hạt to nhỏ bay lên không trung.
Một lát sau bước đầu tiên của kế hoạch liền thành công, đó là nhấn chìm Vân Tuân Vũ, tuy hắn cảm thấy cái này hơi quá đáng, nhưng mà thôi, chơi vui là được.
Hai phút sau...
Ừ thì sao lâu vậy đại ca chưa ngoi lên nhỉ?
Vân Ngạo Phong bình tĩnh bám lấy mép hồ chờ đợi kịch vui, nhưng mãi mà không thấy mặt hồ gợn sóng. Nhưng... ùm!
Hắn không cần nghi ngờ gì nữa, bị kéo xuống rồi!
Ngạn thở!
Đó là cảm giác sau khi bị kéo xuống vài giây, thế nhưng hắn bất chợt mở lớn mắt, hoảng hốt đến uống một bụng đầy nước.
Trong lòng hắn thầm hô: Không xong!
Con mẹ nó, đại ca cái nỗi gì?! Đây rõ ràng là... là...
***
Tác giả: Hú oà, hai người tình củm xong chưa, đừng có để chúng FA ăn cẩu lương chứ!
Vân Ngạo Phong: Mụ mẹ kế không có tiền đồ kia, tình tiết này rõ ràng là ngươi cố ý cho bọn ta... cho bọn ta...
Tác giả: Hô hô hô, cho các ngươi thế nào? Hửm? *cười thích thú + gian manh*.
Vân Tuân Vũ:... *im ắng*.
Vân Ngạo Phong: Đại ca, sao huynh lại không nói gì chứ, hừ, ta giận, ta giận, ta giận... *làm nũng*.
Vân Tuân Vũ (trong lòng thầm nghĩ: Thôi thì nể mặt tiểu tình nhân của ta...): *Nhào lên* Ta đánh chết ngươi mụ tác giả xấu xa.
Tác giả: Í, đừng đánh ta a, rõ ràng ta đã thành toàn cho ý niệm trong lòng của ngươi rồi còn gì hả? *chạy thục mạng* (cứ tưởng nhận được ánh mắt tán thưởng, nào ngờ nhận được liên hoàn cước, hu hu...).
Vân Ngạo Phong: Đại ca, đánh chết nó, không được nương tay! *ở phía xa xa gào thét*.
Tác giả: Ha, Vân Ngạo Phong, con khỉ khô nhà ngươi... a!
Vân Tuân Vũ: Ai cho ngươi nói năng lỗ mãng với Tiểu Phong hả? *ra sức đấm đá*.
Tác giả: Ta biết, ta biết ngươi khỏe rồi, khỏi khoe, um, đau quá.
Vân Ngạo Phong: Thôi đi đại ca, đánh chết nó thì sau này ai thiết lập tuyến nhân sinh cho chúng ta? Bỏ qua bỏ qua, bye bye ngươi nha *mỉm cười hiền hậu*.
Tác giả: Ỏi a, ú! (khỏi bye, cút!) *tác giả đáng thương ôm lấy khuôn mặt sưng vù không còn hình dạng*.
Vô Ly: *chạy tới* A, bạn... heo mập gì đó ơi, cho hỏi có thấy hai người vừa đứng đây không?
Tác giả: *H...heo mập? Chấn kinh! Ngất tại chỗ!!*
Vô Ly: ??? Có phải ta vừa làm gì sai không???