Một phút trầm lặng trong suy nghĩ của bản thân, Tần Lạc rất nhanh liền bị Mạnh Nhĩ Đường đả thương.
"Phụt!" Một kích này trực tiếp đem hắn lộng đến
nôn ra tinh huyết. Cảm giác lục phủ ngũ tạng giống như đã bị đảo lộn vị trí, thần trí mơ hồ dần.
Nhưng cũng không vì vậy mà Tần Lạc buông xuôi, hắn ho khan mấy tiếng, rốt cuộc chống người đứng dậy. Bước chân lảo đảo sắp ngã, hắn liền từ trong tay áo lấy ra một đồ vật màu đỏ thẫm.
Vật kia có hình dạng giống với một miếng nguyệt ngọc, nhưng bên trên lại vẽ lên vô số hoạ tác rõ nét. Lớp ngoài trong suốt như thủy tinh, nhưng bên trong lại là một màu máu đọng.
"Mạnh... Mạnh Phù?! Sao nó lại có thể ở trong tay ngươi?" Một khắc nhìn thấy đồ vật kia, Mạnh Nhĩ Đường liền kiềm hãm không trụ, theo bản năng bật thốt lên. Đồng thời, dưới chân cũng gấp gáp lùi về phía sau, biểu cảm trên mặt không tránh khỏi sợ hãi tột cùng.
Tiếng nói của gã vừa vang, rất nhanh liền đã trở thành tâm điểm của sự chú ý. Nhất là Tô Thanh, hắn nhíu chặt mày, trong con ngươi đen tuyền phảng phất hiện lên một tia sát khí.
Trước kia, Tô Ngọc chính là vì Mạnh Phù mà bị thương, một nửa khuôn mặt cũng vì thế mà gặp phải tràng cảnh bị hủy dung. Nhưng lúc đó, Mạnh Phù cũng không phải ở trong tay của Tần Lạc, mà là được Nguyên gia chủ phục dưỡng.
Lúc này, nhìn thấy tuyệt thế tà vật, hầu hết những người có mặt ở đây đều chấn động. Người thì trong mắt hiện lên ánh kim quang, kẻ thì sợ hãi, còn có người lại vô cùng bài kháng.
Tô Ngọc vô thức hơi lùi lại phía sau, che mặt núp ở sau lưng Tô Thanh. Có lẽ là vì lần đó bị ảnh hưởng bởi Mạnh Phù, khiến y sinh ra tâm lý bài xích, lo sợ với vật này.
Động tác hết thảy bị đình trệ, người ở đây cũng không thể tính là nhiều. Ma chúng đều đã lâm trận chi vong, đệ tử chính phái cũng chết gần hết.
"Ngươi lấy thứ này từ đâu?" Che chắn trước người Tô Ngọc, Tô Thanh liền trầm giọng hướng Tần Lạc truy hỏi.
Hắn hiểu rõ, chủ nhân của Mạnh Phù không phải Tần Lạc, cũng chẳng phải của Nguyên gia gia chủ. Xuất xứ của nó, có lẽ ít người biết đến. Nhưng Tô Thanh lại hiểu rõ hơn ai hết, vật này, thế nhưng do một vị thần quân phi thăng chế tạo.
Ban đầu, vốn dĩ Mạnh Phù được dùng để cứu trợ chúng sinh Nhân giới. Chỉ là, càng về sau, người đời càng sinh tâm coi thường thiên lý, cuối cùng tiên vật bị biến trở thành tà vật. Còn suýt chút nữa diệt sạch cả Nhân giới.
"Lấy từ đâu quan trọng sao? Thứ ta quan trọng, là tất cả các ngươi đều phải chết!" Gầm lên, Mạnh Phù ngay tức khắc liền đã phát ra một ánh sáng đỏ thẫm mông lung.
Cả vật lẫn người đều đồng loạt bay lên không trung. Tần Lạc rất nhanh đem đầu ngón tay cắn rách, một tia huyết tuyến truyền thẳng vào Mạnh Phù.
Ánh sáng màu đỏ kia lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, ngay tức khắc liền bao trùm xuống phạm vi rộng lớn.
"Không ổn! Mau chạy!" Ánh mắt trầm trọng, Nguyên Tiên Quân vận linh lực chống đỡ ánh đỏ mông lung đang không ngừng ép xuống, đem nó phản ngược lên.
Nhưng lúc này, Thiên Minh đã hoàn toàn bị Độc trùng thao túng, không còn biết trời trăng mây gió gì. Những người khác đều nhao nhao bỏ chạy, chỉ là, bước chân lại bị một tầng quang mang đỏ sậm ngăn lại.
Thiên Minh giống như phát điên, trong đầu chỉ có duy nhất một ý niệm. Gϊếŧ!
Hắn ta toàn mặt trắng bệch không một tia huyết sắc, máu thịt cơ hồ đều đã bị Độc trùng gặm cắn triệt để. Từng khớp xương trắng ố hiện ra, phảng phất mang theo mùi hôi thối tanh nồng.
Bàn tay thừa nước đυ.c thả câu, con ngươi trắng dã vô hồn. Thiên Minh liền ở dưới sự khống chế của Độc trùng, điên cuồng tấn công một lần nữa.
Vân Ngạo Phong lúc này, khí thế quanh người chợt đề thăng, ma khí cuồn cuộn kéo tới bao lấy toàn thân hắn. Cả người từ từ được nâng lên, rất nhanh sau đó đã đến bên cạnh chỗ Tần Lạc đang ở.
Ánh mắt sắc lạnh như hàn kiếm xuất vỏ, ưng nhãn nhìn chằm chằm vào Mạnh Phù. Vân Ngạo Phong chịu đựng một tầng uy áp, dù đã đoạ ma, nhưng hắn phảng phất vẫn còn chưa mất lý trí hoàn toàn.
Trong lòng Tần Lạc khẽ dao động, nếu như không dùng máu tươi để trích dẫn Mạnh Phù, sẽ không thể một chiêu gϊếŧ chết những người bên dưới.
Mà ngược lại, sẽ chỉ tự nhảy vào hố gai, đem bản thân đâm đến huyết nhục mơ hồ.
Nhìn thấy Vân Ngạo Phong, Tần Lạc nổi lên sát ý. Máu trên đầu ngón tay truyền ra càng lúc càng nhiều.
Khẽ nhếch khóe môi, hắn cũng không chậm trễ nữa, trực tiếp dùng ma lực phá vỡ Mạnh Phù. Đòn này, hắn đã dùng hết tất cả lực lượng của bản thân, lại phải chịu đựng uy áp, dẫn đến nguyên thần tổn trọng nặng nề, sinh ra thổ huyết.
Trong nhất thời, một tiếng động lớn vang lên. Chỉ thấy khói bụi mịt mù, bụi đất tung bay bốn phía, che mất tầm nhìn.
"Khốn kiếp!" Chửi rủa một tiếng đầy tức giận, nhưng Tần Lạc đã bán thân bất toại nằm gục dưới đất, thổ huyết không ngừng.
Đến cả Nguyên Tiên Quân cũng chịu phải ảnh hưởng. Vừa rồi, lưỡng bại thương vong, lại có thêm người chết. Tịch Quý Vu và Tôn Kỵ lại càng thê thảm, do ở gần mép vực, liền trực tiếp bị chấn xuống vực sâu không đáy.
Người của Ma giới bây giờ, cũng chỉ còn lại Thiên Minh cùng với Mạnh Nhĩ Đường.
Hắn ta đã hoàn toàn không có bất kỳ tri giác gì, mặc dù bị ảnh hưởng khá nhiều. Nhưng Thiên Minh lại giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, ngoại trừ thân thể đang ngày càng bị ăn mòn ra, thì trong huyết nhục máu me, phảng phất có thể nhìn thấy Độc trùng đang không ngừng ngọ nguậy.
"Tiểu Phong!" Lúc bấy giờ, Vân Tuân Vũ mới kịp phản ứng lại, chạy đến bên cạnh Vân Ngạo Phong. Khi nãy, giống như quanh người y có một tầng kết giới bao bọc, y mới có thể bình an vô sự như lúc này.
Hơi thở có phần đứt đoạn, Vân Ngạo Phong vẫn là cố sức mỉm cười, lắc lắc đầu: "Ta không sao..."
Chỉ là, đôi con ngươi màu đỏ của hắn rất lạnh. Khi mở miệng, máu tươi liền thuận thế trào ra.
"Đệ, đệ đừng nói chuyện." Ngữ điệu gấp gáp luống cuống, pha lẫn với sợ hãi. Trái tim của Vân Tuân Vũ nhói lên, thắt chặt. Linh cảm bất an dần dần công tâm.
"Cẩn thận!" Nhận thấy nguy hiểm, Vân Ngạo Phong cũng chỉ kịp hô lên một tiếng, liền đã dùng hết một chút sức lực còn lại, đem thân mình che chắn trước người y.
Một lần, liền là huyết tinh phiêu hành, vô năng tương ngộ...