Giấc Mộng Xuân

4.33/10 trên tổng số 3 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Mùa xuân đên thường đem lại cho ta cảm giác nôn nao, bồi hồi không yên, truyện Giấc Mộng Xuân sẽ mang đến cho bạn một giấc mộng thật đẹp về mùa xuân... Cô tìm thấy giấc mộng của …
Xem Thêm

“Ân…” Thân thể đột nhiên vọt lên, cháy sạch khiến cô không thể yên giấc, Kiều Dĩ Hạm không nhịn được “ưm” ra tiếng, mười ngón tay ghì chặt lấy chăn.

Cô một lần nữa mở ra cặp mắt sương mù, nam nhân tóc đen nằm trước mặt cô, đùa bỡn nụ hoa của cô, mật huyệt ướŧ áŧ cảm thụ được ngón tay hắn.

Không thể nào? Mộng xuân lại trở lại sao? Trong đầu ý thức hỗn loạn không rõ ràng, động tác của hắn khiến cho cô thở hổn hển, khó nhịn phát ra tiếng rêи ɾỉ nơi cổ họng.

“Thật không nghĩ đến em lại mẫn cảm như vậy…” Rút tay ra, Uông Đông Nam ngạc nhiên nhìn ngón tay ẩm ướt, tà nịnh liếʍ hương vị của cô trên tay.

Hắn chẳng qua mới chơi đùa một chút, tiểu huyệt kia đã ẩm ướt khiến cho hắn kinh ngạc, qυầи иᏂỏ màu đen hiện lên rõ ràng.

Bị trêu ghẹo quá mức khiến thân thể trống rỗng, Kiều Dĩ Hạm hơi híp mắt lại đột nhiên dừng lại động tác của hắn, làm nũng gọi: “Cho tôi.”

Nhìn thấy cô gái mình thích mở miệng nói ra câu này, Uông Đông Nam cười cười, xé qυầи иᏂỏ ướt đẫm của cô, cầm cặp mông trắng nõn của cô đem môi lưỡi để sát vào hiện lên mùi thơm mật huyệt, dùng đầu lưỡi nhạy bén khiến cho cô vui vẻ.

Cô yêu kiều, chân nhỏ vô lực lắc lư trong không trung, chiếc qυầи иᏂỏ chưa được cởi ra hết vẫn còn ở mắt cá chân đung đưa, vô cùng dụ hoặc.

“Em thích tôi lấy lòng em như vậy sao? Nhìn xem ở đây chảy ra rất nhiều….” Hắn liếʍ hoa hạch kia đến sưng đỏ run run, thủy dịch trong suốt chảy ra cơ hồ ẩm ướt mặt hắn, khiến cho hắn trầm giọng trêu chọc.

Tầng tầng lớp lớp kɧoáı ©ảʍ khiến cho cô vặn vẹo vòng eo, không biết là muốn trốn chạy hay là càng nghênh hướng khıêυ khí©h của hắn, nhưng hắn lại không chịu buông tay mà gắt gao giữ lấy cô, khiến cho cô chỉ có thể lắc đầu, trong miệng hô nhỏ rêи ɾỉ.

“Đủ rồi, đủ rồi.” Mười ngón tay cô nắm chặt đẩy hắn ra, nửa người trên buộc chặt cong lên, theo bản năng phát ra âm thanh cầu xin.

“Như vậy đã tới cao trào?” Hắn nở nụ cười nhưng ý cười lại không có trong ánh mắt.

Buông mông đẹp của cô ra, hắn thay đổi ngón tay sát nhập vào trong hoa huy*t gắt gao co rút của cô, mắt cũng không nháy nhìn chằm chằm vào gò má phiếm hồng của cô, khẽ nhếch môi cười.

Mộ tiếng thở gấp cao vυ"t, cô nhắm mắt lại, phát ra âm thanh nức nở, ngực phập phồng rất nhanh.

“Cao trào? Như vậy tiếp theo hẳn là đến lượt tôi…” Leo lên giường, đang chuẩn bị cầm thương ra trận, lại kinh ngạc nhìn người trên giường mà sững sờ.

Đang ngủ? Cô thế nhưng lại ngủ thϊếp đi?

Cô gái này là ác ma sao? Khi hắn vất vả hầu hạ cô thư sướиɠ thoải mái đến lúc cao trào, cô lại tự nhiên ôm chăn hắn mà gối đầu ngủ?

Du͙© vọиɠ của hắn, còn có tiểu huynh đệ của hắn, nên làm gì bây giờ đây? Uông Đông Nam giật mình nhìn nữ nhân đang ngủ say sưa, nhịn không được ở trong lòng khóc thét.

Sửng sốt một hồi, hắn chỉ có thể là lau mặt. nặng nề đi vào phòng tắm.

Một bên xối nước lạnh, Uông Đông Nam chỉ có thể tự an ủi mình – may là bây giờ không phải mùa đông.

Bằng không cho dù là hắn cường tráng, cũng không có khả năng nửa đêm đột nhiên dập lửa bằng nước lạnh thế này.

Về phần tiểu ác ma ở trên giường kia, một ngày nào đó hắn sẽ bắt cô bồi thường lại cho hắn.

Đêm nay trước hết để cho cô ngủ ngon đi, coi như cô thiếu nợ, chẳng qua lợi sẽ tới ngay thôi…Hắn sẽ bắt cô trả theo phương thức vay nặng lãi.

Đầu…Đau quá!

Xoa mắt chua xót, Kiều Dĩ Hạm cau mày chậm rãi ngồi dậy, nhìn căn phòng hoàn toàn xa lạ trước mắt, ý thức vẫn còn mông lung không biết rõ tình huống bây giờ.

Đây là đâu?

“Sớm! Tiểu Kiều, không nghĩ tới em tỉnh lại sớm như vậy.”

Giọng nói khàn khàn quen thuộc truyền đến từ phía sau cô, khiến cô nhất thời lạnh nửa người, không dám quay lại nhìn hắn.

Không cần quay đầu lại, cũng biết âm thanh đó phát ra từ đâu, hai người bọn họ thế nhưng lại ở trên giường … bọn họ tối qua đã làm những gì, cô không dám nghĩ nữa.

“Sao thân thể cứng ngắc vậy? Chẳng lẽ đêm qua quá mệt mỏi?” Giọng nam khàn khàn lại truyền đến, chỉ là lần này tay hắn lại làm càn đặt lên vai cô.

Cô chán ghét hất tay hắn ra, kéo chăn đi xuống giường, lại phát hiện trên người lạnh lẽo, không chỉ không có mặc quần áo, giữa hai chân còn truyền đến cảm giác dính ngấy.

A! Chết tiệt! Nếu như hiện tại cô không biết hôm qua xảy ra chuyện gì, thì cô sống thật uổng phí.

Thế nhưng tại sao lại là người đàn ông này? Chẳng lẽ giống như lời mộng sư quỷ dị kia nói, mộng xuân này đều biết trước sao?

“Em thật không có lương tâm , đêm qua lợi dụng tôi xong, hiện tại sẽ không muốn nhận nợ chứ?” Uông Đông Nam giả vờ ai oán nói.

A! Cô gái nhỏ này hôm qua tự mình ngủ, hại hắn phải tắm nước lạnh một giờ, chỉ kém ném một khối băng vào nhà tắm, cuối cùng còn phải chịu sự kí©h thí©ɧ của ôn hương nhuyễn ngọc , một bên nhẫn nại du͙© vọиɠ , một bên đếm dê mà ngủ.

“Ai lợi dụng ai?” Nhặt lên tất cả quần áo trên mặt đất, Kiều Dĩ Hạm nhặt kính mắt bị ném ở chỗ xa nhất, lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn: “Tôi còn chưa nói, anh lợi dụng lúc tôi say rượu chiếm tiện nghi của tôi, anh còn muốn oán giận trước sao?”

Uông Đông Nam cười vô lại xuống giường, cánh tay dài duỗi ra một chút, thân mình cô liền rơi vào trong lòng hắn, cô không ngừng giãy dụa: “Nếu nói tôi chiếm tiện nghi của em cũng hơi qua đáng, dù sao đêm qua tôi rất muốn làm quân tử, chỉ là em chủ động muốn tôi thỏa mãn em, tôi cũng không tiện mà cự tuyệt.”

Hơn nữa đêm qua hắn cũng không làm động tác gì thực tế, nói hắn chiếm tiên nghi, điểm ấy hắn tuyệt đối không nhận.

“Buông ra.” Kiều Dĩ Hạm nhíu chặt mi, thử tránh ra khỏi ôm ấp của hắn.

Uông Đông Nam có chút hờn giận nhìn biểu tình trên mặt cô, cô gái này coi hắn là bệnh thế kỉ sao?

“Vì sao muốn đi? Đêm qua là em cao hứng ở dưới thân tôi thở dốc,vô cùng quyến rũ.” Cô càng phản kháng càng kí©h thí©ɧ động lực để hắn chinh phục, không tự chủ phun ra những lời tục tĩu.

Được rồi, có lẽ nào hắn lại mắc phải bệnh chung của đàn ông, khi thấy cô tức giận lại có cảm giác, không vui vẻ.

“Anh………” Cô vô cùng tức giận giãy dụa ra khỏi ngực hắn, dùng hết sức lực, nhắm ngay hông của hắn làm thế nâng gối, lập tức khiến hắn buông tay ra.

“Cô gái này ra tay cũng thật độc ác.” Hắn đau đớn cúi gập người, khàn khàn gầm nhẹ.

Hoàn hảo hắn vẫn chưa ăn bữa sáng, bằng không ăn cú hiểm này của cô, hắn ăn gì đi nữa cũng phải lập tức nhổ ra.

“Ai bảo anh sáng sớm đã ôm ấp tôi.” Kiều Dĩ Hạm vẻ mặt lãnh đạm, hoàn toàn mặc kệ khuôn mặt đau đớn của hắn, vẻ mặt đối với hắn cũng bớt khẩn trương cùng bất an.

Trước vì không muốn có quan hệ cùng người đàn ông này, hại cô tránh phải tránh trái, nói chuyện cũng mất đi bình tĩnh, thậm chí ngay cả bản thân từng đi học thuật phòng thân cũng đã quên, thế nhưng nếu tránh né vô dụng, đến cuối cùng vẫn bị hắn đưa lên giường, cô thật khẩn trương.

“Em là người phụ nữ của tôi, cho tôi ôm một chút không được sao?” Nhịn đau đứng lên, Uông Đông Nam vẫn chưa từ bỏ ý định còn muốn bước về phía trước.

“Đầu óc anh còn chưa tình ngủ sao? Ai là phụ nữ của anh?” Cô hừ lạnh một tiếng: “Phụ nữ của anh chắc còn ở nhà hàng hôm qua ấy, không nên nhận nhầm người.”

Cô tuy rằng say, nhưng chỉ quên chuyện xảy ra sau khi uống rượu, trước đó cô không hề quên”Em đang ghen có phải không? Tôi dám cam đoan tôi đối với những cô gái kia một chút quan hệ cũng không có, chỉ là trong nhà hàng quen biết nên nói chuyện vài câu thôi.” Hắn không biết sống chết lộ ra điệu cười lưu manh mà giải thích.

Mắt cô nghiêm túc đảo qua, thần sắc lạnh như băng dưới đốt lửa hừng hực: “Ai đang ghen? Ai ăn dấm chua?”

“A! Ở đây chỉ có hai người chúng ta, trừ em ra tôi còn nói người nào sao?”

Thêm Bình Luận