Tốt a, tên đàn ông này đã bừng tỉnh, thế nhưng tiến độ có nhanh quá hay không? Cô chỉ là mới hỏi hắn có thích cô hay không mà thôi, hắn thế mà lại hỏi cô có muốn gả cho hắn hay không? Chắc như vậy, câu trả lời của cô nhất định chỉ có một.
“Không lấy chồng.” Cô đối với hắn còn có rất nhiều nghi ngờ vẫn chưa tháo gỡ được, đâu thể nào đơn giản gật đầu như vậy?
Không lấy chồng? Cô trả lời chắc chắn, nhưng trong lòng hắn cũng rất khó chịu, hắn nhịn không được mà đáy lòng phiền muộn, trực tiếp điên cuồng với cô.
“Em yêu….Anh có nơi nào không tốt sao? Chúng ta ở trên giường không biết đã lăn lộn mấy lần, em từ trên xuống dưới anh có chỗ nào không sờ qua, chưa chạm qua, hiện tại nói không lấy chồng có phải không chịu trách nhiệm hay không?” *con gái phải chịu trách nhiệm sao? =((*
“Tại sao em không biết nên vì chuyện này mà phải chịu trách nhiệm?” Hơn nữa hắn tốt ở chỗ nào, sao cô lại không biết? *thật không biết ko? *
Miễn cưỡng mà nói, thân thể hắn cường tráng rắn chắc đích thực là không tệ lắm, vận động trên giường cũng rất thành thạo.
Nhưng điều kiện để cô gả cho hắn cũng không phải là chỉ cần ngựa đực là được, cho nên điều kiện nói trên cũng chỉ có thể tham khảo!
Uông Đông Nam bị cô hỏi mà nghẹn lời, sau đó tiếp tục mặt dày cố gắng.
“Sao lại không cần chịu trách nhiệm? Anh mỗi lần như thế đều tận lực ra sức phục vụ cho em thoải mái, hao tốn thể lực, còn có sức chịu đựng quý báu, lẽ nào cũng không để phụ trách sao? Lẽ nào em chưa từng nghe qua câu dùng xong phải trả tiền sao?”
Dùng xong phải trả tiền? Cô lần đầu tiên thấy được có tên đàn ông không biết xấu hổ như vậy.
Rõ ràng chính là hắn ngang ngạnh quấn quýt lấy cô cùng hắn lăn qua lộn lại, còn đem cô chơi đùa đến mỏi eo đau lưng, bây giờ hắn còn dám nói “Dùng xong phải trả tiền”?
Cô lần thứ hai cảm giác mình vừa nãy có thể là cô đã hoa mắt thần trí không bình thường, mới có thể nhất thời cho rằng người đàn ông này chịu vì an nguy của mình mà buông tha tự tôn của chính hắn – điểm ấy khiến cô rất cảm động.
“Tôi cho anh biết, tôi chưa từng nghe qua! Anh bây giờ ngay lập tức rời khỏi nhà của tôi, tôi sau này cũng không muốn gặp lại anh.” Cô lạnh lùng nói.
Cái gì? Nói nửa ngày, hắn nhẫn nại đến sắp vỡ cả mạch máu, kết quả cô vẫn có ý định đuổi hắn ra ngoài, về sau không muốn gặp lại? Vậy hắn nhẫn nại làm cái quỷ gì!
“Thực sự là đủ rồi.” Hắn đã không để ý đến đây là lần thứ hai nói những lời này, “Sớm biết sớm muộn gì cũng bị đuổi ra ngoài, vậy không bằng anh làm những gì anh muốn”…ít nhất…như vậy hắn tương đối thoải mái một chút.
Kiều Dĩ Hạm rút lại lời nói, thấy hắn bắt đầu cởϊ áσ, kéo dây lưng, nhịn không được nhảy xuống ghế tránh ra.
Nhưng Uông Đông Nam cũng không lơ đãng như cô nghĩ, cô vừa mới nhảy xuống ghế , bàn tay to đã lôi kéo chuyển một cái, cô lập tức trở lại ghế, nhưng lưng lại hướng lên trên ghé vào mặt hắn.
“Muốn chạy trốn? Tiểu Kiều bảo bối của anh.” Hắn lại cười, thân thể cường tráng gắt gao ôm cô, du͙© vọиɠ đã sớm thẳng đứng còn không quên chĩa vào cái mông tròn trĩnh của cô mà đi qua đi lại.
“Cái tên khốn kiếp t*ng trùng lên đến não này.” Cô vừa thẹn vừa giận quát.
Tên thô lỗ, cô vừa trêu trọc còn không di chuyển, hiện tại đúng lúc cứng rắn đè nặng cô không tha , thậm chí còn không quên dùng hắn…”cái kia” của hắn chĩa vào cô.
Hắn cắn vành tai phiếm hồng, xấu xa cười khẽ, “Tiểu Kiều bảo bối thật hiểu anh, anh bây giờ đúng thật là t*ng trùng lên đến não rồi, yêu cầu em ngay lập tức tới giúp anh giải quyết.”
Hắn nhanh tay lẹ chân cởi ra phần lớn quần áo và đồ dùng hàng ngày trên người cô, chỉ lưu lại quần áσ ɭóŧ thật mỏng, đưa lưng về phía hắn thân thể mềm mại của cô không ngừng giãy dụa, ở trong mắt hắn càng lộ ra vẻ mê người.
“A! Bảo bối của anh, mấy ngày nay bận chuyện của ba ba chân ngắn, hại anh không có thời gian mà trở về nhà, nhưng anh mỗi ngày đều nhớ em, nhất là thân thể mẫn cảm của em đến không được…”
Hắn nói trắng trợn, bàn tay to nhẹ nhàng vỗ về nụ hoa dưới qυầи иᏂỏ, cảm giác đυ.ng vào một mảnh ẩm ướt nho nhỏ rất hài lòng cười lớn.
Trời ạ! Bàn tay của hắn như phát ra lửa, vỗ về chơi đùa vài cái cô liền cảm giác cả người như nhũn ra, nơi riêng tư cũng không nhịn được mà có phản ứng.
Trải qua mấy ngày xa cách, du͙© vọиɠ của hai người tới rất nhanh, đầu v* của cô không cần chơi đùa cũng đứng thẳng như đá, dưới thân hoa huy*t còn được hắn trợ giúp rất nhanh thành một mảnh đẫm nước.
“Ân.” Cô khó kìm lòng mà phát ra tiếng rêи ɾỉ.
Một tay vồ lấy mặt cô, hắn cúi đầu hôn cô, môi mọng đỏ tràn ra tiếng rêи ɾỉ, lưỡi cuồng vọng cố ý tham nhập vào trong miệng cô dây dưa.
Tay hắn không có bất kỳ do dự nào, xoa lên nụ hoa đã sớm thẳng đứng của cô, du͙© vọиɠ bá đạo chen vào giữa hai chân cô, cách qυầи иᏂỏ mỏng manh vỗ về chơi đùa cô, như cuồng phong thật nhanh cuốn sạch cô.
“Ách, nóng quá.” Hưởng qua hoan ái tuyệt vời cùng hắn, cô tự nhiên đáp lại nhiệt tình của hắn, thuần thục mở vòng eo, dưới thân lõm xuống chặt chẽ không ngờ hắn nóng bỏng như vậy, tay nhỏ bé đặt lên bàn tay to đặt trước ngực cô của hắn, dẫn dắt hắn đυ.ng chạm những chỗ mẫn cảm khác.
Nụ hôn của hắn rơi trên đường cong duyên dáng trên vai, trên cổ cô, “Bảo bối, anh rất nhớ em, nhớ vô cùng.” Hắn lắc lư mông, khiến du͙© vọиɠ nóng bỏng bừng bừng sung huyết cách qυầи иᏂỏ đã ẩm ướt từ lâu mà vuốt ve hoa tâm nhạy cảm.
Hắn thoáng lùi thân thể lại, một bên gấp gáp thở phì phò kéo xuống mảnh quần áo cuối cùng trên người cô, ánh mắt đói khát nhìn chằm chằm nhìn cặp mông tuyết trắng nở rộ như đóa hoa hồng.
“Bảo bối của anh ở đây đã ướt rồi nè.” Ngón tay dài của hắn cong lại, trượt thẳng vào bên trong lối đi tràn ngập thủy dịch, “Nhìn xem, ngón tay của anh thoáng cái liền tiến vào.”
Cô đỏ mặt đáp lại lời nói da^ʍ mỹ của hắn, thế nhưng thân thể nhạy cảm lại tự động đưa hoa huy*t ướt đẫm không ngừng để sát vào tay hắn.
“Xem ra bảo bối của anh so với anh còn nóng ruột hơn, vậy mà thắt lưng di chuyển mau thật tốt, làm ra thanh âm thật lớn…”
“Còn chưa đủ…”
“Chưa đủ? Vậy em nói em còn muốn cái gì?” Động tác tay của hắn nhanh hơn, khiến mắt cô nhất thời phủ sương mù mà mất đi tiêu cự, chỉ có thể thất thanh hô.
“Em muốn…A!” Còn chưa trả lời xong vấn đề của hắn, tiểu huyệt một trận co rút, cao trào cuốn sạch lí trí của cô.
“Không được kêu…Bảo bối, em sao có thể cao trào trước?”
Uông Đông Nam rút ngón tay ra, để đỉnh to lớn ngay chính giữa chậm rãi xâm nhập hoa tâm. Thế nhưng ngón tay lại cho một cảm giác thoải mái. Kiều Dĩ Hạm nhịn không được mà thở gấp ra tiếng. Động tác thong thả đẩy vào của hắn khiến cơ thể cô căng thẳng, cả thân thể mẫn cảm cảm thụ hắn làm cho cô dần dần thoải mái. Cho đến khi toàn bộ dục vọng của hắn đều nhập vào trong cơ thể cô, bọn họ đều thỏa mãn thở dài.
“Nam…”
“Em thực sự quá tuyệt, bảo bối của anh.” Hắn thở gấp khen cô đáng yêu, âm thanh ngâm nga không ngừng lần lượt thay đổi. Hai thân ảnh chiếu rọi lên rèm cửa sổ lay động, ghi lại buổi trưa kích tình hôm nay.
Lúc này rốt cuộc vấn đề yêu hay không yêu đều bị để lại sau đầu, cả cơ thể bọn họ tận tình giao hợp nhau, để càng thêm tới gần nhau. Về phần vấn đề trong lòng Kiều Dĩ Hạm, đáp án cầu hôn của Uông Đông Nam, đành phải chờ bọn họ xong việc rồi nói sau.
“Bảo bối, em rốt cuộc có muốn gả cho anh hay không?”
Kí©ɧ ŧìиɧ qua đi, Uông Đông Nam bắt được cơ hội, chạy nhanh đến cầu
hôn cô.
Mệt mỏi, Kiều Dĩ Hạm lười biếng tựa vào giường, híp mắt nhìn hắn, “Chờ em hiểu biết về anh nhiều một chút rồi nói sau!”