Giấc Mộng Xuân

4.33/10 trên tổng số 3 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Mùa xuân đên thường đem lại cho ta cảm giác nôn nao, bồi hồi không yên, truyện Giấc Mộng Xuân sẽ mang đến cho bạn một giấc mộng thật đẹp về mùa xuân... Cô tìm thấy giấc mộng của …
Xem Thêm

Đi công tác gì chứ? Rõ ràng chỉ là lí do bừa bãi của hắn!

Ở trong bóng tối Uông Đông Nam cũng nhìn ra tia tàn ác trong mắt gã ba ba chân ngắn chết tiệt, trong lòng cấp bách nhưng không có cách gì đứng ra.

Cô ngu ngốc vậy sao? Hắn tuyệt đối không tin cô không phát hiện trong mắt ba ba chân ngắn rõ ràng có sát ý.

“Kiều chủ nhiệm, thư kí tổng giám đốc vừa mới đi đến phòng photocopy, hẳn là một lúc nữa sẽ không trở về, cô vẫn muốn ở đây đợi sao? Tôi mấy ngày nay đi qua bộ phận của cô thấy trên bàn cô chồng chất giấy tờ….”

“Tôi ngày hôm nay đến công ty, ngoại trừ báo cáo với tổng giám đốc thì không có dự định làm những việc khác.” Cô khó có khi mỉm cười trả lời, ánh mắt rơi vào trên máy vi tính, lộ ra sự linh ngạc”Cái này…Tổng giám đốc quên mang đi sao?”

Cô không nói rõ là cái gì, nhưng đáy lòng bọn hắn đều rõ ràng cái đĩa trong máy vi tính là đồ vật không thể xuất hiện ở tầng này – bởi vì các tư liệu trong máy vi tính của tổng giám đốc không được sao chép bản gốc, đây là việc trong công ty tất cả mọi người đều nên biết.

Bạch Gia Siêu thu lại vẻ độc ác trong mắt, bước một bước thử bắt lấy Kiều Dĩ Hạm, nhưng lại nhào trúng một khoảng không.

“Kiều quản lý, có đôi khi biết nhiều việc đối với cô là không tốt.”

“Đúng vậy đối với tôi thật không tốt.” Kiều Dĩ Hạm cảnh giác trừng mắt nhìn Bạch Gia Siêu, “Nhưng nhìn thấy lại muốn tôi làm như không thấy, là không thể nào!”

“Bằng vào câu không thể nào, tôi không thể để cho cô rời đi.”

“Ba ba chân ngắn, mày tốt nhất nên cân nhắc cho kỹ, mày đang trò chuyện cùng phụ nữ của ai!”

Một âm thanh không vui đột nhiên vang lên xen vào đối thoại giữa hai người, Kiều Dĩ Hạm kinh ngạc quay đầu, Bạch Gia Siêu hoảng sợ trừng mắt nhìn người đàn ông không nên xuất hiện ở đây.

Hắn nhớ kĩ người đàn ông này là nhân viên của phòng hành chính tổng hợp… Sao có thể xuất hiện ở đây? Bạch Gia Siêu híp mắt lại để ý, đáng giá sự xuất hiện đột xuất của Uông Đông Nam.

Giữa lúc ba người rơi vào cục diện bế tắc, âm thanh hoàn thành sao chép hồ sơ vang lên, ba người đồng thời nhào tới cướp chiếc đĩa trên máy chủ, cuối cũng vẫn bị Bạch Gia Siêu đứng gần nhất cướp được.

“Ba ba chân ngắn, tao khuyên mày nên đem vật chứng phạm tội giao ra đây…nếu không…Hừ!”

Uông Đông Nam vặn đốt ngón tay, trên măt dù mang theo nụ cười, nhưng lại tản ra uy hϊếp lạnh lẽo.

Bạch Gia Siêu đồng thời hừ lạnh một tiếng, “Mày nghĩ rằng tao ngu sao? Mặc kệ mày là ai một khi xuất hiện ở nơi này, đồ trên tay tao giao cho mày, không phải tao tiêu đời rồi sao?”

“Mày không giao ra, bây giờ mày cũng xong rồi.” Uông Đông Nam buồn cười nhắc nhở.

“Vậy sao? Tao lại không nghĩ thế.” Bạch Gia Siêu bước một bước, bắt lấy Kiều Dĩ Hạm không phòng bị, nắm chặt cổ cô, để khẩu súng ngay sau gáy cô, “Mày biết là phi vụ lần này của tao ít nhiều có chút mạo hiểm, tao muốn mua một bảo hiểm, mày nói sao?”

Ba ba chân ngắn chết tiệt! Dám sử dụng chiêu hạ lưu này, mà không ai nói cho hắn biết ba ba chân ngắn có súng trên tay! Uông Đông Nam cắn răng, ở trong lòng liên tục phun ra mấy tiếng nguyền rủa thô tục.

“Kiều chủ nhiệm, cô thật không có mắt nhìn đàn ông, vậy mà lại coi trọng loại đàn ông miệng toàn những lời thô tục như vậy, cô nhìn hắn một chút, thậm chí còn cầm dây điện cùng thứ dụng cụ này! Chẳng lẽ cô cho là kiềm nhọn kia có thể ngăn cản đạn của tôi sao? Ha ha ha!” Bạch Gia Siêu xem thường cười chế giễu.

“Anh ấy có thối rữa cũng tốt hơn một tên tiểu nhân giả bộ có văn hóa!” Bị súng để sau gáy Kiều Dĩ Hạm chẳng những không sợ hãi mà còn lạnh lùng quay về nói một câu.

Có vài người có thể mắng chửi, nhưng bị người khác mắng chửi luôn không hề dễ nghe, huống chi chỉ toàn là tiểu nhân.

Uông Đông Nam không nhịn được cười ha ha, đắc ý đáp trả, “Có nghe thấy hay không? Ba ba chân ngắn, cô gái của tao nói mày là một tên tiểu nhân giả bộ có văn hóa , so với tao còn thối hơn!”

“Các người…Xem ra thực sự không biết rõ hiện tại ai mới là người có quyền được lên tiếng ở đây.” Súng ngắn đặt ở sau gáy Kiều Dĩ Hạm, đè ra một vết hồng, Bạch Gia Siêu độc ác nói: “Hiện tại mày chỉ có thể câm miệng, mà mày tốt nhất nên thu hồi tính toán của mày lại, sau đó ngoan ngoãn cút khỏi tầm mắt của tao.”

Uông Đông Nam híp mắt nhìn chằm chằm vết hồng trên da thịt trắng nõn của Kiều Dĩ Hạm, nếu không phải sợ súng làm tổn thương cô, hắn đã nhào tới bắt con ba ba chân ngắn kia nấu canh uống lâu rồi.

“Dù cho tao có nghe theo, mày cũng không thả cô ấy, vậy thì tại sao tao phải nghe theo mày?”

Bạch Gia Siêu chắc chắn, lộ ra nụ cười khẩy, “Mày cũng có thể không nghe, tao hiện tại một chút cũng không ngại giảm bớt một nhân chứng mục kích phạm tội.”

“Anh…” Uy hϊếp chết tiệt! Mà hắn – Uông Đông Nam từ trước đến nay chưa hề bị uy hϊếp! Thế nhưng Bạch Gia Siêu đã lấy được cái đĩa, miệng hắn so với phản ứng của cơ thể còn nhanh hơn: “Dừng tay! Mày muốn tao lùi đến chỗ nào?”

Sau khi quan sát toàn bộ phòng làm việc một vòng, Bạch Gia Siêu so sánh góc chết trong phòng làm việc, “Lùi đến chỗ nào đến khi tao vào được thang máy mới được di chuyển.”

Uông Đông Nam căm hận nhìn Bạch Gia Siêu, nhưng là nhược điểm của mình bị hắn nắm trong tay, cho dù không cam lòng vẫn phải làm theo.

Chết tiệt! Nhiều năm lăn lộn như vậy, đây là thời gian hắn – Uông Đông Nam chịu nhục nhất sao?

Kiều Dĩ Hạm nhìn Uông Đông Nam tâm không cam tình không nguyện biểu tình căm thù, ít nhiều đoán ra oán khí của hắn và lí do không thể không nghe theo.

Lòng của cô đột nhiên có chút đau, không phải đau nhức, mà là một cảm giác đau lòng.

Người đàn ông này chưa từng chịu qua khuất nhục như thế? Hôm nay vì cô mà hắn có thể hy sinh!

Sự tình phát triển đến mức này, nếu như cô vẫn không thể đoán ra toàn bộ chân tướng, cô thật là uổng phí ra xã hội nhiều năm như vậy!

Sự thật là – gián điệp thương nghiệp thật sự chính là vị Bạch tiên sinh – phía sau cô, mà cô thì được bảo vệ lại ngu xuẩn nhảy vào cạm bẫy của hắn, chẳng lẽ tên thô lỗ kia chắc là được ông ty mời tới để giúp đỡ bắt gián điệp thương nghiệp?

Tuy rằng không biết kế hoạch của bọn họ là như thế nào, nhưng tình huống hiện tại đều bị hành động liều lĩnh của cô phá hủy tất cả!

“Anh có thể trực tiếp hạ thủ hắn tại sao lại không làm?” Kiều Dĩ Hạm nhìn Uông Đông Nam, vốn là định hỏi lòng mình, lại không cẩn thận thốt ra miệng.

Không biết tại sao cô lại tin tưởng hắn có năng lực giải quyết, có lẽ vừa rồi sắc mặt khí thế của hắn đã để cho cô có phần tự tin này sao?

“Bởi vì tôi không chắc chắn có làm tổn thương em hay không.” Uông Đông Nam nhìn chằm chằm họng súng để ở sau gáy cô, chú ý trả lời vấn đề của cô.

Được rồi! Tuy rằng cô biết hiện tại không thích hợp để nói chuyện tình cảm nam nữ, thế nhưng ánh mắt hắn nghiêm túc hoàn toàn tập trung trả lời câu hỏi của cô, lại làm cho trong lòng cô rung động, ngôn ngữ bình thường nghe vào trong tai cô lại biến thành lời ngọt ngào tâm tình.

Theo lời hắn nói, cô đối với hắn vô cùng quan trọng.

Hai người nồng tình ý mật, coi thường Bạch Gia Siêu đang đứng bên cạnh.

Bạch Gia Siêu không vui nói: “Đủ chưa? Tao không có thời gian xem hai đứa chúng mày diễn trò tình ái, mày mau lùi sang bên kia cho tao!”

Uông Đông Nam tức giận nhìn chằm chằm Bạch Gia Siêu, tiểu tử thối! Nếu không phải vì cô còn trên tay hắn ta, vừa rồi hắn chen ngang cắt đứt bọn họ bồi dưỡng tình cảm, hắn đã có đầy đủ lí do đánh gã nằm đo đất! *>.

“Được rồi, tao lùi! Nhưng mày tốt nhất không nên tổn thương cô ấy dù là một cọng tóc, bằng không tao sẽ cắn chết mày!”

Bạch Gia Siêu cười nhạt, “Chẳng qua chỉ là một tay thợ điện, nói chuyện kiêu căng thế sao? Mày nên nhớ cho kĩ , bây giờ chỉ có tao mới có thể ra điều kiện!”

Thêm Bình Luận