Giấc Mộng Xuân

4.33/10 trên tổng số 3 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Mùa xuân đên thường đem lại cho ta cảm giác nôn nao, bồi hồi không yên, truyện Giấc Mộng Xuân sẽ mang đến cho bạn một giấc mộng thật đẹp về mùa xuân... Cô tìm thấy giấc mộng của …
Xem Thêm

Đã mấy ngày không thấy cô gái nhỏ kia rồi, không biết hiện tại rốt cuộc cô ra sao nữa?

Ai! Cái thời gian hắn đường đường là một đại nam nhân cũng hiểu được cái gì gọi là thương xuân thu buồn?

Mới mấy ngày không gặp, hắn đã có điểm không đúng, thậm chí sau đó mới phát hiện cái này gọi là “Nhớ nhung.”‘

Tốt xấu gì hắn cũng đọc vài quyển sách, tuy rằng chỉ đọc đến chập tối để giảm bớt lượng công việc mà thôi, thế nhưng người xưa nói rằng: “Cuộc đời không có tương tư, mới có thể tương tư, liền tương tư” hắn cũng hiểu được, chỉ là chưa từng nghĩ tới nó lại xảy ra trên người mình.

Đầu điện thoại bên kia, Lam Kỷ cười khổ pha trò nói: “Tốt! Tốt! Mỗi ngày ăn no ngủ tốt, tụi em quả thực coi cô ấy như tổ tiên vậy.” Ngoại trừ kháng nghị nhỏ nhặt, tất cả đều mạnh khỏe.

Nhưng mà Uông Đông Nam hiểu rõ người phụ nữ của mình, sao có thể tin tưởng Lam Kỷ nói chuyện hoang đường như thế chứ? Ăn no ngủ tốt, tuyệt đối không giống như Kiều Dĩ Hạm lúc làm việc và nghỉ ngơi.

Theo dự đoán của hắn, cô dù không có cãi lộn, tất nhiên cũng sẽ có một chút phản kháng nho nhỏ, dù sao cô cũng là khi ngủ bị hắn len lén đưa đến trung tâm của bọn họ, hơn nữa còn tự ý giúp cô xin nghỉ, không có phản ứng gì mới là kì lạ nha!

“Cậu nghĩ rằng tôi sẽ tin chuyện nhảm nhí cậu nói sao? Thành thật sẽ được khoan hồng… Chống lại sẽ bị nghiêm trị… Cậu nói cậu muốn chọn cái nào?”

Cẩn thận kéo đoạn dây điện trong tay, Uông Đông Nam buông tất cả dụng cụ, cuối cùng có thể nói chuyện.

“Hì…Tất nhiên là thành thật sẽ được khoan hồng.”Vẻ mặt Lam Kỷ đau khổ chọn một góc tường, sau đó bắt đầu trắng trợn oán giận: “Lão đại, chị dâu mỗi ngày đều ồn ào, nói muốn cùng anh “nói chuyện” , mỗi ngày đều đi theo chúng tôi mắt lớn mắt nhỏ trừng gây áp lực tâm lí, Lam Kỷ Dung vốn là một người lạnh lùng không có cảm giác, nhưng mỗi ngày bị đối xử như vậy, còn phải duy trì yên tĩnh không tiếng động ở mức tối cao, tôi sắp điên rồi!”

“Chị dâu?” Uông Đông Nam không quá chú tâm nghe oán trách của hắn, trái lại đối với câu xưng hô này lại cảm thấy rất hứng thú, “Các cậu gọi cô ấy là chị dâu?”

Hắn thì không sao cả, dù sao chỉ biết cô là người phụ nữ của hắn, thế nhưng Kiều Dĩ Hạm không có kháng nghị chứ?

“A? Chẳng lẽ không được gọi như vậy sao?”

“Dĩ nhiên là không phải, là tự các cậu muốn gọi cô ấy là chị dâu!” Uông Đông Nam nói xong, lập tức không xác định hỏi lại: “Chỉ là…Cô ấy chưa từng kháng nghị sao?”

Lam Kỷ nhíu mày suy nghĩ một chút, “Ngay từ đầu tụi em có đổi gọi là Kiều tiểu thư rồi! Chẳng qua hình như chị dâu không có phản đối tụi em gọi cô ấy là chị dâu, nên tụi em liền gọi là chị dâu.”‘

Nghe xong lời nói này, miệng hắn từ lâu đã há to cười thỏa mãn, chỉ kém huýt sáo biểu đạt hưng phấn của hắn mà thôi.

Không nghĩ tới bọn họ gọi cô là chị dâu mà cô lại không có phản đối? Có phải nói lên rằng cô đối với hắn là có ý tứ hay không?

“Cô ấy không có ý kiến là tốt rồi.” Uông Đông Nam chú ý liếc mắt nhìn camera mini bên cạnh, chợt phát hiện một thân ảnh lén lút xuất hiện ở trên camera, hắn tập trung mắt chú ý, ngực nhịn không được thầm mắng: Tên khốn kiếp này sao lại thiếu kiên nhẫn thế chứ? Hắn vừa mới cài máy quay lén còn chưa kịp lách người, gã ta đã xuất hiện.

“Chờ một chút nói chuyện tiếp, con ba ba chân ngắn kia vào hũ.” Hắn ngắn gọn nói, đang muốn cúp điện thoại lại phát hiện một thân ảnh khác xuất hiện trên camera.

Mà người kia rất không nên và không thể nào xuất hiện ở nơi này – tiểu Kiều bảo bối của hắn.

Hai người đáng chết đần độn chỉ có trông coi một cô gái nhu nhược, như vậy mà cũng để cô trốn thoát được là sao?

Thậm chí vừa rồi nói chuyện cũng không có báo cáo với hắn chuyện này!

Nhìn trong camera hai bóng người một trước một sau phân biệt đi vào thang máy, Uông Đông Nam nhịn không được khẽ nguyền rủa một tiếng.

Chết tiệt! Hiện tại hắn đi với tốc độ nhanh nhất ra ngoài để chặn cô gái nhỏ kia lại, cũng không có biện pháp lướt qua tên ba ba chân ngắn kia mà trực tiếp bắt cô gái không biết sống chết này lại! Hiện tại hắn chỉ có thể khẩn cầu mục đích của bọn họ không giống nhau…bằng không trực tiếp đυ.ng mặt tuyệt đối là khó tránh khỏi.

Thân thể cao to của Uông Đông Nam ẩn nấp trong phòng làm việc, nín thở tập trung suy nghĩ chờ mồi nhử đến cửa đã được bố trí.

Cửa thang máy “Đinh” một tiếng, trò hay đã bắt đầu.

Cầm hồ sơ trong tay, Bạch Gia Siêu sau khi bước ra khỏi thang máy liền đi đến phòng làm việc duy nhất trên tầng, kỳ quái là bình thường có ít nhất thư ký hoặc trợ lí đặc biệt ở lại phòng làm việc, nhưng lúc này lại không có một bóng người.

Nhưng hắn không thay đổi nụ cười tự tin và bước chân vẫn như cũ dậm cất bước đi về phía trước, đến nỗi chưa từng chú ý đến máy chụp ảnh treo trên tầng đã chụp được khuôn mặt của hắn.

Hẵn đã sớm an bài xong, tại đây một chút cũng không sơ hở, tổng giám đốc bởi vì mới bán được dự án mà không có mặt ở công ty, đương nhiên trợ lí đặc biệt cũng có lúc phải đi xã giao, mà thư ký là bởi vì vừa rồi hắn giả điện thoại gọi tới nói có người cầm lộn tài liệu đến phòng photocopy, ngay cả camera ghi hình cũng bị hắn sửa lại, ngay tại lúc này chỉ có duy nhất một hình ảnh lặp đi lặp lại trong đó.

Nếu không phải gần đây cấp lãnh đạo công ty có nhiều động tác liên tiếp thì hắn cũng không phải dùng những thủ đoạn dồn dập như thế để hoàn thành công tác cuối cùng.

Trước đây vốn muốn từ nữ quản lý duy nhất, cũng chính là người hắn đã tính toán tốt để hạ thủ – Kiều Dĩ Hạm để thăm dò một chút nội tình, không nghĩ đến cô lại bị điều đến nơi khác công tác, thế nên hắn không thể làm gì khác hơn là đi thăm dò những nghe mấy người quản lý khác để nghe ngóng những tin tức cần thiết.

Bọn họ muốn bày kế để khiến hắn rút lui? Hừ! Hắn cũng không phải ngu ngốc, sao chỉ nghe tin tức từ một phía liền vội vội vàng vàng mà bỏ đi chứ?

Cuối cùng hắn ngoài ý muốn biết được định mức đấu thầu có lẽ được bảo quản trong máy tính tại phòng làm việc của tổng giám đốc, vì tránh để đêm dài lắm mộng và rước lấy nghi ngờ, cho nên hắn phải sớm ra tay.

Bước vào phòng làm việc của tổng giám đốc, hắn buông văn kiện ngụy trang xuống, mở máy vi tính để bàn, lưu loát tìm ra mấy tập tin được ẩn giấu, rất nhanh lưu lại thứ mình muốn, lấy đĩa mang theo bên người ra để chuẩn bị phục chế tư liệu.

“Có ai ở đây không? Tôi vào được….” Đột nhiên một giọng nữ truyền đến, không chỉ Bạch Gia Siêu đang phục chế lại tư liệu vô cùng giật mình, Uông Đông Nam đang núp trong bóng tối khẽ rủa thấp một tiếng, chỉ là khéo léo để không bị phát hiện.

“A? Bạch…Bạch tiên sinh?” Suy nghĩ một lúc cũng không nhớ nổi tên, Kiều Dĩ Hạm chỉ có thể dùng họ gọi tắt, “Tổng giám đốc không có ở đây sao?”

Bạch Gia Siêu cực kì lúng túng rời khỏi bàn công tác, thân thể che lấp đi hồ sơ đang phục chế, “Ách..Hình như không có ở đây, tôi cũng vừa mới vào, vừa đợi một lúc.”

Kiều Dĩ Hạm vốn không nghi ngờ hắn, nhưng lại thấy trong máy vi tính có thứ gì đó đáng ngờ, nhịn không được sinh lòng hoài nghi.

“Đúng vậy sao? Tôi ở đây chờ tổng giám đốc, có lẽ thư ký tổng giám đốc sắp về rồi, tôi có chút việc muốn trực tiếp báo cáo.” Giọng nói của cô không biến sắc, nhưng đôi mắt lại tỉ mỉ quan sát phản ứng của Bạch Gia Siêu.

Bạch Gia Siêu trong nháy mắt mất đi vẻ ung dung lúc đầu, đôi mắt nhã nhặn lộ ra một tia hung ác, nhưng trong nháy mắt đã biến mất, “Kiều chủ nhiệm đi công tác mấy ngày hẳn là mệt rồi? Tôi vừa mới nghe thư ký nói tổng giám đốc hôm nay không đến phòng làm việc, ngày mai hãy tới báo cáo với tổng giám đốc có được hay không?”

Kiều Dĩ Hạm rũ mắt xuống, tin tưởng mình không nhìn lầm vừa nãy trong mắt hắn lóe lên tia âm ngoan ,thần sắc tự nhiên mà trả lời: “Không cần, tôi có chuyện rất quan trọng phải báo cáo, cho nên muốn nhờ thư kí nhanh chóng truyền đạt tới tổng giám đốc.”

Thêm Bình Luận