Giấc Mộng Xuân

4.33/10 trên tổng số 3 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Mùa xuân đên thường đem lại cho ta cảm giác nôn nao, bồi hồi không yên, truyện Giấc Mộng Xuân sẽ mang đến cho bạn một giấc mộng thật đẹp về mùa xuân... Cô tìm thấy giấc mộng của …
Xem Thêm

Hắn nói rất rõ ràng, trong lòng cô lặp lại từng câu, thế nhưng cô đối với loại thuyết pháp này, lại ôm chặt một cách nhìn khác.

Cô đã bị tình cảm không rõ làm cho mù quáng hai mắt, thế nhưng cô không muốn tin tưởng hắn tới tìm cô là có thủ đoạn.

“Cho nên? Bạch tiên sinh, anh cũng không nhận ra nững lời anh vừa nói, bây giờ cũng chỉ là suy đoán, huống chi công ty đối với chuyện này vẫn đang điều tra, anh cũng không phải là điều tra viên, cũng không phải lãnh đạp cấp cao, phán đoán như vậy hình như không được thỏa đáng.”

Kiều Dĩ Hạm hiếm khi trái với nguyên tắc “nói ít”, tuôn ra một tràng.

“Cô…đang vì hắn mà nói chuyện?” Lời nói của Bạch Gia Siêu ôn hòa hiền hậu nhưng chính là đột nhiên có thêm vài phần âm ngoan.

“Tôi chỉ là tùy việc mà suy xét.” Kiều Dĩ Hạm tránh nặng tìm nhẹ trả lời.

“Nói chung…bất kể thế nào, tôi vẫn muốn xin cô cho tôi một cớ hội, để tôi có thể hiểu biết thêm về cô.”

Sao trọng tâm câu chuyện lại chuyển vấn đề này rồi? Kiều Dĩ Hạm cười khổ.

“Tôi…tôi sẽ cố gắng, có thể để tôi về phòng làm việc trước không?” Bị hắn kéo dài như vậy, lãng phí không ít thời gian, Kiều Dĩ Hạm không thể làm gì khác hơn là miễn cưỡng một chút, thầm nghĩ mau đi khỏi đây.

“Ừ, tôi cũng phải trở về.” Bạch Gia Siêu trên mặt một lần nữa vui vẻ, để ý đồng hồ trên tay.

Cuối cùng… Kiều Dĩ Hạm thấy Bạch Gia Siêu đồng ý rời đi, nhịn không được mà thở hắt ra, gót chân xoay tròn cũng dự định rời đi, bất ngờ đυ.ng phải một lực đạo cứng rắn.

Cô chịu đựng tức giân ngẩng đầu lên, lại đối mặt với một đôi mắt băng lãnh, mang theo lửa giận, khẽ mím môi chính là biểu hiện chủ nhân đang không vui.

“Nói chuyện với em một chút, được chứ?”

Kiều Dĩ Hạm hít vào một hơi, không thể tin được ở đây lại gặp phải Uông Đông Nam.

Hắn sao có thể xuất hiện ở tầng này? Ở đây rõ ràng là chỉ giới hạn lãnh đạo cao cấp đi vào hội nghị mà?

Như là nhìn ra nghi ngờ của cô, Uông Đông Nam lạnh lùng mở miệng: “Tôi đến tầng lầu này sửa bóng đèn.”

Bóng đèn? Lại là bóng đèn? Công ty bòng đèn chỉ dùng một nhãn hiệu thôi sao? Sao ba ngày hai nơi đều hỏng vậy? Trong lòng Kiều Dĩ Hạm mắng thầm.

“A! Vậy anh cứ chậm rãi sửa, tôi đi trước.” Cúi thấp đầu, cô không dám tiếp thục nhìn hắn, rất muốn nhanh chóng rời đi.

Cô rời đi, chỉ là bởi vì vừa bị cái tên “Bạch tiên sinh” kia làm lãng phí rất nhiều thời gian, tuyệt đối không phải bởi vì cô không biết nên đối mặt với hắn thế nào.

Thực sự là kì quái! Rõ ràng chính là hắn đối với cô ngang ngược bức bách, tại sao lại là cô không dám đối mặt với hắn?

Thậm chí còn có loại cảm giác bị bắt gian tại trận?

“Còn muốn chạy?” Hơi thở ấm áp của hắn lướt nhẹ qua lỗ tai cô, thanh âm lạnh như băng suýt nữa làm đông cả người cô, “Em không nên giải thích một chút việc có liên quan đến “người ái mộ” kia sao?”

“Không có gì phải giải thích.” Bọn họ là lần đầu tiên gặp nhau, nói là người ái mộ cũng quá gượng ép.

Uông Đông Nam cắn răng nghiến lợi nhìn Kiều Dĩ Hạm, “Đúng vậy, không có gì để giải thích, hay là em căn bản không biết giải thích thế nào?”

Cô gái này tránh hắn nhiều ngày như thế, thật vất vả bị hắn tóm được, cô lại cùng một tên đàn ông khác lôi lôi kéo kéo, thiếu chút nữa khiến hắn tức giận đến không để ý là mình còn nhiệm vụ trong người, nghĩ muốn tiến lên tặng cho gã ta một quyền, cho gã biết tay nhỏ bé của cô gái của hắn không thể để những người không có liên quan đυ.ng đến!

Thấy hắn phát hỏa, Kiều Dĩ Hạm cơn tức cũng không nhịn được mà tăng vọt.

Thực sự là đủ rồi! Sáng sớm hôm này toàn là gặp chuyện xui xẻo thôi sao? Trước không biết ở đâu lại nhô ra một “Bạch tiên sinh, bây giờ cô lại ở cùng người đàn ông này? Đen cả ngày sao?

“Tôi nói không có gì phải giải thíc , chính là ý tại ngôn ngoại.”Giọng điệu cô bực dọc đáp lời, đôi mắt đằng sau cặp kính đã nhàn nhạn tức giận.

Đáng giận! Cô gái này thật đáng ghét mà! Vừa cùng gã bạch diện thư sinh kia vừa nói vừa cười, bây giờ đối với hắn vừa mới nói hai câu liền phát hỏa, lẽ nào cô thực sự cùng cái “bạch trảm kê” kia có có tình ý? Uông Đông Nam càng nghĩ càng nổi giận.

“Em…em rốt cuộc đối với tôi không hài lòng ở điểm nào?” Hắn tức giận hỏi, vẻ mặt thô lỗ lúc này còn có tính trẻ con tùy hứng.

“Tôi chưa từng hài lòng về anh.”

“Em nói dối! Bằng không em tại sao từ lúc chúng ta phát sinh quan hệ mà bắt đầu trốn tránh anh?” Hắn đưa ví dụ lên án.

“Tôi…” Cô sửng sốt, không được tự nhiên đáp: “Tôi không phải là….”

“Không phải là? Không phải là cái gì?” Hắn theo đuổi không tha ép hỏi.

Hắn thực sự chịu đủ rồi! Cái cô gái nhỏ đáng giận này luôn luôn dùng thái độ không rõ đối mặt với hắn, rõ ràng một khắc trước vẻ mặt say mê rêи ɾỉ dưới thân hắn, một giây sau đó lại trở mặt, trốn hắn giống như là trốn vi khuẩn vậy.

Hiện tại hắn đã không muốn quan tâm nhiệm vụ đã gần đến giai đoạn kết thúc hay chưa, hắn thầm nghĩ phải bắt được cô, hỏi rõ tâm ý của cô, sau đó đem cô trói chặt, không để cho cô bị người đàn ông khác tới kéo đi!

“Nói chung….tôi không có làm gì để mà phải giải thích với anh, mời buông tay.” Đè nén nhịp tim đập thật nhanh, Kiều Dĩ Hạm ép buộc chính mình tỉnh táo nói.

Hắn mím môi , đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm cô không tha, gương mặt cương nghị viết đầy sự cố chấp không dễ dàng mà lui.

“Trước hết để cho tôi rời đi được không? Tan tầm chúng ta lại nói.” Giọng cô mềm nhũn, “Tôi thực sự còn phải làm việc.”

“Xin nghỉ!” Hắn không có biện pháp nhẫn nại chờ cô đến khi tan tầm, hiện tại hắn muốn có được đáp án.

Hắn bướng bỉnh như một đứa trẻ con chưa trưởng thành, thái độ ngày thường làm người ta thấy hiền hòa giống như trong nháy mắt toàn bộ đều thay đổi.

“Tôi không thể tùy tiện xin nghỉ….” Cô còn muốn cãi lại, nhưng hắn đột nhiên tới gần, nhiệt độ cơ thể nóng bỏng và bộ vị nào đó làm cô lúng túng khiến cô không thể tin ngẩng đầu nhìn hắn.

Thô bạo vậy…Vậy mà không chọn thời gian liền động dục?

“Hiện tại lập tức xin nghỉ theo anh, hoặc là chúng ta ở chỗ này ôn lại hồi ức lần trước, cho em hai sự lựa chọn.” Khuôn mặt hắn căng thẳng, nghiêm túc đưa ra hai lựa chọn, “Được rồi, thuận tiện nói cho em biết, phòng họp ở tầng lầu này đều trang bị máy ghi hình, nếu như em không ngại hình ảnh chúng ta trên giường sẽ trở thành phim….”

Được rồi! Cô căm giận nhìn hắn chằm chằm: “Tôi xin nghỉ, được chứ?”

Đáng ghét! Hắn lại dùng cách này để uy hϊếp cô? Nhưng cô cũng không còn sự lựa chọn khác, chỉ có thể thỏa hiệp theo hắn.

Sắc mặc thủy chung bày ra tối tăm cuối cùng cũng lộ ra nụ cười rực rỡ từ trước đến nay, được như ý nên cười: “Vậy thì tốt.”

Nhìn nụ cười chói mắt của hắn, Kiều Dĩ Hạm chỉ tự trách mình ngày hôm nay ra cửa không xem hoàng lịch, mới có thể bị hắn nắm mũi dẫn đi.

A! Rốt cuộc kiếp trước cô thiếu nợ hắn sao?

Khách sạn, gọi là khách sạn, để gọi tên một địa điểm, người bình thường cho là một nơi tốt cho nam nữ yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, tiện lợi cho tình nhân làm việc.

Trang hoàng khó hiểu, đa dạng các loại hàng thực tế, còn có các băng tần đứng ở chỗ nào đó đang hoạt động, đây là điều duy nhất mà Kiều Dĩ Hạm nhận thức được.

Không nghĩ tới bình thường cô có thói quen nhảy nhót, vậy mà ngay lúc này ngay cả cô cũng không hề nghĩ tới sẽ trải nghiệm tình ái trên giường lớn trong khách sạn.

Được rồi! Khách sạn này có chút không giống…ít nhất…trang hoàng cũng không thô tục, trái lại xa hoa giống như tên gọi, ngoại trừ một cái ghế lạ lùng bên ngoài, cũng không có cái gì khác để cho cô lúng túng.

“Anh muốn tôi xin nghỉ chính là muốn dẫn tôi đến nơi này sao?” Sắc mặt cô không vui đứng trước mặt hắn chất vấn.

Thêm Bình Luận