Chương 41: Gặp lại

editor: snowie

Quả thực như lời Cẩm Ca Nhi nói, sau khi Phượng Nhi treo biển hành nghề, giá trị của nàng cực cao, hầu như không có vị khách nào có thể dành một đêm xuân với nàng, Thường Phong tới lấy đồ vật đêm hôm đó căn bản không tính.

Không phải Phượng Nhi không đủ mê người, cũng không phải không có người sẵn sàng chi tiền mua, mà là bởi vì kẻ có tiền ở thành Long Châu cơ bản đều đã sớm là khách dưới váy của Nhuận Nương. Tuy chưa nghe nói Điệp viên chú ý tới quy củ, cùng lúc chơi nương cùng nữ nhi cũng không phải chuyện gì to tát, thế nhưng nếu muốn tới thăm Phượng Nhi, trước tiên phải vượt qua cửa ải là mẫu thân nàng cái đã.

Nhuận Nương không gật đầu, có bao nhiêu tiền cũng vậy mà thôi.

Việc này Phượng Nhi không biết, chỉ nghĩ là do thần y thúc thúc đã khiến nàng ào ào tăng giá, mỗi ngày chỉ biết ngây người rồi ăn rồi ngủ, tiếp tục ở trong phòng gặm nhấm Quỷ Điệp Thư chán đến chết. Các cô nương thi thoảng quan tâm chỉ điểm, khuyên nàng nên đi cầu công tử cùng phu nhân nghĩ biện pháp, nàng lâu nay không có khách lẻ, cũng không có ai bao trọn, thế chẳng phải là hữu danh vô thực hay sao?

Phượng Nhi đón nhận một cách cởi mở, ngoài miệng cảm ơn bọn tỷ muội quan tâm, thậm chí còn ra vẻ phiền muộn, song trong lòng cũng đã sớm tỏ: Mệnh là kỹ không đổi được, bớt một người xa lạ chạm vào thân thể, sau cùng là nhiều thêm một phần sạch sẽ. Từ ngày có thể tự do ra vào Hoan Hỉ sảnh, nàng cũng đã nhìn thấy rất nhiều chuyện mà trước kia nàng không thể nào biết.

Nàng đã từng cho rằng những ân khách khác đều sẽ giống như viên ngoại thúc thúc cùng thần y thúc thúc, bộ dạng đều thuận mắt, tính cách thì hiền lành, tiểu gia hoả cũng đủ lớn, làm chuyện da^ʍ dãng đều là mất hồn, song thực tế không phải vậy. Nàng từng thấy qua một tên khách địa chủ mập như heo nái há cái miệng răng vàng một hai muốn chui vào miệng cô nương nhà người ta; cũng gặp qua một tên khách là lão bản tiền trang vừa đen lại vừa lùn giống như một quả cầu than tre tu luyện thành người, thế nhưng lại chê cô nương cao hơn hắn nửa cái đầu; cũng đã chứng kiến cảnh hoa nương tội nghiệp sau khi bị tên khách nhân yêu thích quỷ dị thả rắn quấn quanh thân trong lúc giao hoan sợ tới mức không dám ra khỏi phòng; đủ loại chuyện làm cho Phượng Nhi cảm thấy không có khách nhân cũng không sao, không kiếm được tiền cũng không sao, mẫu thân cũng sẽ không để nàng chết đói.

Trước sự săn sóc thật giả của đám tỷ muội, nàng vẫn là giả bộ nôn nóng, nàng còn có mẫu thân cực lợi hại quan tâm, thế nhưng đám tỷ muội trừ bỏ thân xác ra còn có cái gì nữa. Thậm chí sau khi nàng biết người lấy mị dược hại nàng là Cẩm Quỳ, nghe nói Cẩm Quỳ đã bị phu nhân giáo huấn cũng liền tha thứ cho nàng ta, chỉ là từ nay về sau không cùng nàng ta nói chuyện lui tới nữa.

Cẩm Quỳ ghen ghét, Phượng Nhi nhiều ít có thể hiểu, hồi nhỏ nàng ghé vào đầu tường nhìn nữ hài nhà khác được phụ thân cõng trên vai ăn kẹo đường hồ lô, cảm giác trong lòng lúc ấy đại khái cũng là như vậy. Mặc dù nàng luôn tự cho mình là một tay lão luyện, nhưng cảm giác chua xót hâm mộ ấy vẫn cứ âm ỉ.

Hôm nay sau khi ngủ trưa dậy, du͙© vọиɠ của Phượng Nhi lại trỗi dậy, vừa định lấy “công tử giả” ra thống khoái một chút, Ngọc Mân liền tới truyền lời.

"Công tử thỉnh cô nương lập tức đi qua."

Phượng Nhi vừa nghe công tử gọi nàng, lập tức thu hồi bộ dáng lười biếng thường ngày, nhanh chóng sửa sang lại y phục tóc tai thật tốt rồi chạy như bay. Tới cổng Quan Sư Quán, cảm giác khẩn trương quen thuộc không thể giải thích được ấy lại xuất hiện, Phượng Nhi tin chắc rằng, sự khẩn trương lần này là do thẹn thùng.

Suy cho cùng, mấy ngày vừa rồi nàng toàn là dựa vào “công tử giả” để cắm huy*t sung sướиɠ, nay được tới gặp “chính chủ”, nói không ngượng ngùng là giả.

“Ngươi sao lúc nào cũng lề mề đứng trước cửa thế? Trong phòng của ta có yêu quái ăn thịt ngươi sao?”

Công tử tất nhiên không biết tiểu cô nương tại sao còn do dự ở ngoài cửa, nhìn thấy bóng dáng của nàng đi tới, liền chủ động gọi nàng vào.

Trong căn phòng này thực sự có yêu quái, chính là một nam hồ ly tinh tu luyện ngàn năm a!

Hôm nay công tử mặc một thân thường phục xanh trắng, hiếm khi khoác lên người một kiện trường bào màu xanh đậm, khiến khuôn mặt càng thêm trắng trẻo sạch sẽ, trăng rằm thấy mà còn không dám so sắc, xứng với màu lam đậm này, nhìn hắn thế nhưng bắt mắt như vầng trăng sáng trên biển.

Công tử giang hai tay ra, xoay người đến trước mặt Phượng Nhi, hỏi nàng, "Đẹp sao?"

"Đẹp đẹp!"Phượng Nhi gật đầu như gà mổ thóc, trừ bỏ đẹp ra cái gì nàng cũng không nói nên lời.

Công tử vuốt hoa văn trên cổ tay áo, đầu tiên tấm tắc khen ngợi tay nghề thủ công, sau lại hỏi Phượng Nhi,

“Ta chưa từng mặc qua màu này nên cũng không để mắt, Vân Kỳ có được đồ tốt thế nhưng chính mình không muốn mặc, lại tự tay làm rồi đưa tới cho ta, nói là cảm tạ vì đã thu lưu hắn, không cho hắn mặt mũi cũng không được, nhưng ngươi nói thật đi, thật sự đẹp sao?"

"Công tử mặc cái gì cũng đẹp a!"

Ttrong lòng Phượng Nhi nhảy chân sáo vỗ tay kêu to, miệng lại không nói như vậy. Đối với công tử mà nói, những lời như này e rằng đã nghe đủ rồi, vơ vét trong bụng nửa ngày, cuối cùng chỉ có thể thốt ra một câu: "Phượng Nhi cảm thấy đẹp, Phượng Nhi thích công tử mặc như vậy."

"Vậy là tốt rồi."

Hả? Phượng Nhi không hiểu, ý kiến nàng như nào quan trọng sao?

Công tử lấy ra một vật nhỏ hình quả cầu sắt đưa cho Phượng Nhi, nói, "Ngươi đêm nay có nhiệm vụ."

Thứ được khắc trên quả cầu sắt nhỏ, Phượng Nhi có thể nhìn ra đó là mật văn Quỷ Điệp Thư, quả cầu này có lẽ là huyền cơ hộp kiểu mới, e rằng lần trước Thường Phong đập bể cái hộp bằng ngọc kia đã khiến cho mẫu thân đau lòng, nên liền đổi thành loại quăng đập cũng không vỡ.

"Chỉ cần đưa cho hắn thứ này liền thành phải không?” Nghĩ rằng mình lại phải làm vật chứa, Phượng Nhi đánh giá kích thước quả cầu sắt, hoài nghi tiểu huy*t của mình có đủ để nhét nó vào không.

“Ngươi đưa bằng cách nào không quan trọng, quan trọng phải lấy được một thứ trên người hắn.”

Công tử vừa giải thích xong, Xuân Sinh của Cửu Huyền đường vừa lúc tới cầu kiến, Phượng Nhi liền cáo lui.

Lặng lẽ ngẫm lại lời của công tử, Phượng Nhi không khỏi thở dài —— Mẫu thân của nàng đại khái chưa từng nói với nàng rằng những người tới đây thủ tiêu tin tức cũng có thể là mục tiêu trong mắt của những người khác.

Trở lại phòng của mình, sau khi đóng cửa, vừa xoay người, một thân ảnh đột nhiên gắt gao áp chặt nàng vào ván cửa, một mùi thảo dược xộc vào khoang mũi, bàn tay to lớn chui vào dưới váy thuần thục mà xoa nắn tiểu huy*t của nàng.

"Thần . . . ưm . . ."

Phần gáy bị chế trụ, khoang miệng bị cạy ra, đầu lưỡi bị hút mạnh, phần thịt môi trên bị mấy cọng đâm vào ngứa ngáy.

Gặp lại Phương Tấn, Phượng Nhi còn chưa kịp nhìn rõ mặt hắn đã bị ấn ở trên ván cửa, miệng được nụ hôn quấn lấy cùng với hạ thể thoải mái làm cho nàng không thể nhúc nhích.

"Vật nhỏ, thúc thúc rất nhớ ngươi."

Cuối cùng Phương Tấn cũng chịu buông miệng Phượng Nhi ra, lại không buông tha cho tâm nàng. Phương Nhi ơr trong miệng nhớ Phương Tấn mấy ngày, nhưng đây là lần đầu tiên nàng được một nam nhân nói “nhớ nàng” với mình, tim liền đập nhanh hơn rất nhiều, kiều huyệt trong lòng bàn tay hắn cũng siết lại.

Thân mình Phượng Nhi mềm nhũn, dựa ở trước ngực Phương Tấn làm nũng, "Thần y thúc thúc nói nhớ ta, vậy tại sao không tới thăm ta . . .”

"Thúc thúc . . . có chút bận . . .”

Phương Tấn nghĩ thầm: Còn không phải là vì khai bao cho ngươi sao, mấy ngày nay phải dính mông ở dược quán chế Tị Tử Hoàn, may mà hắn không thể sinh dục (không thể có con), cứ cho là hắn có thể đi, hiện tại cũng đã bị dược huân đến không thể dùng nữa rồi.

Hắn lấy ra một cái hộp nhỏ đưa tới trước mắt Phượng Nhi, Phượng Nhi khẽ hừ hỏi, “Đây là gì thế?”

“Tị Tử Hoàn đặc chế cho ngươi. Trước khi làm chuyện phòng the thì nhét vào huy*t nhi, dùng hết thì tới tìm ta, mấy thứ thuốc trong viện tử kia nhiều ít cũng hại thân, ngươi đừng dùng."

Phương Tấn nói xong lại bắt đầu một trận hôn quấn quýt mới, hôn đến khi Phượng Nhi thở không nổi, hôn đến khi dâʍ ŧᏂủy̠ của nàng thấm đẫm váy áo.

Phương Tấn biết vật nhỏ của hắn đã chuẩn bị tốt, vén áo lên đang định cởi dây lưng để thao nàng, thì trên tấm ván cửa lại phản chiếu ra một bóng người, còn lạnh như băng nói chuyện.

"Nói là tới đưa dược, nguyên lai là nguỵ trang tới để chọc ghẹo cô nương của ta.”





Lời của tác giả: 【 spoiler 】 Thần y thúc thúc có thể thành công ăn thịt hay không?