Chương 26: Da^ʍ côn (1)

editor: snowie

Đối với sự an bài đêm đầu tiên của mẫu thân, Phượng Nhi chỉ phát điên một lát rồi sau đó hoàn toàn tiếp thu.

Nếu đã sinh ra làm kỹ, nếu phải bán thân cho một người xa lạ so với được mẫu thân an bài, nghe chừng vẫn là nghe lời mẫu thân đáng tin cậy hơn.

Nàng ở trong phòng nghỉ ngơi dưỡng sức, hoàn toàn không biết bảng bố cáo trước cổng Điệp Viên đã tấp nập người qua lại như Tết Nguyên tiêu.

Đã lâu rồi trên tấm bảng đó mới có một bản bố cáo, và dán trên đó là một cái tin tức lớn.

Hoa khôi Nhuận Nương tử có nữ nhi mười sáu, nay đã trưởng thành, ngày 14 tháng 4 sẽ xuất đầu lộ diện ở Hoan Hỉ sảnh, Nhuận Nương sẽ vì tấm thân này chọn ân khách.

Hoa khôi của Điệp Viên có một cô con gái, ở thành Long Châu này cũng không phải chuyện gì mới lạ, ai có thể ngờ rằng nữ nhi này khi lớn lên lại muốn “kế thừa” nghiệp làm kỹ, hơn nữa phương thức rêu rao cũng vô cùng khác xưa: người làm nương sẽ tự mình chọn lựa. Điều này khiến cho nhiều người phải mê mẩn, sôi nổi tỏ vẻ đêm đó dù thế nào cũng phải đi uống ly rượu hoa, nhìn xem đến tột cùng thần thánh phương nào mới có được diễm phúc này, có thể lọt vào mắt của hoa khôi nương tử, khai bao cho chính nữ nhi của mình.

Ngày 14 tháng 4 đảo mắt liền đến, ngày ấy Phượng Nhi đang ngủ trưa bị dựng dậy, mơ mơ màng màng bị Ngọc Mân lột sạch ném vào thùng tắm đầy sữa ngâm mình, lúc được vớt ra, mấy cọng lông tóc ở nách lại bị nhổ sạch sẽ, Phượng Nhi đau đến nhe răng trợn mắt, cảm giác chính mình giống như con gà mái bị vặt lông.

Ngọc Mân một hồi phủ phấn thơm lên người nàng, ma ma chải đầu được mời đến thi triển tay nghề trên đầu nàng, mẫu thân cầm vài bộ quần áo mới toanh so sánh trái phải từng kiện một, phu nhân cũng lấy cả hộp đồ trang sức thử từng cái một cho nàng. Lăn lộn một hồi lâu, một thân lăng la kiều mị châu ngọc đầy đầu toàn thân hiện ra trước mặt mọi người.

Cửa kẽo kẹt một tiếng, công tử bước vào.

"Các ngươi cho rằng như vậy là đẹp? Gỡ xuống toàn bộ cho ta đi!"

Phí hơn nửa ngày, Nhuận Nương cùng phu nhân đành chịu, tranh chấp không nổi, công tử đảo mắt một cái, bắt các nàng đi hết ra ngoài.

Ấn Phượng Nhi ngồi xuống bàn trang điểm, công tử vươn tay tháo từng món đồ trang sức trên tóc nàng ra, buông búi tóc [1] Tà Vân Kế xuống, cuốn thành một búi tóc [2] Thùy Tấn Phân Tiếu Kế, lau sạch lớp hoá trang tuý phi cùng viễn sơn mi trên mặt, cởi chiếc váy hồng tím thêu đầy hoa và chim, chỉ lưu lại chiếc áo yếm màu đỏ trước ngực.

[1] Tà Vân Kế / Tuỳ Vân KếGiấc Mộng Trong Vườn Bướm - Chương 26: Da^ʍ côn (1)

[2] Thùy Tấn Phân Tiếu KếGiấc Mộng Trong Vườn Bướm - Chương 26: Da^ʍ côn (1)Công tử từ trong túi vải mang theo lấy ra một kiện váy lụa mỏng màu vàng chanh nhạt đưa cho nàng thay, cầm lấy bút vẽ mày cẩn thận vì nàng họa ra một đôi mày như núi nhỏ, thoa một tầng son môi thật mỏng, chấm một chút phấn hồng, vỗ nhẹ lên gò má ửng hồng của Phượng Nhi.

Làm xong hết thảy, công tử lại nhéo cái cằm nhỏ nhắn của Phượng Nhi phải trái nhìn xem, cuối cùng ở giữa mày nàng dán lên một con bướm hoa điền.

Trong gương đồng, công tử ôm bờ vai gầy gò của Phượng Nhi, khẽ tựa vào sườn mặt nàng, cùng nàng nhìn người trong gương.

Mắt nam tử như sơn mài, tóc như mực, sống mũi quỳnh dao thẳng tắp, nước da trắng sáng không thua kém tiếu nữ hài xinh đẹp có đôi mi như khổng tước đang rung rinh bên cạnh.

“Ừm, như vậy mới là ngươi, những thứ đồ vật xa hoa kia về sau có rất nhiều thời gian đeo, nhưng sự thuần khiết hấp dẫn của hiện tại, nhiều năm sau muốn tìm về cũng không được.”

Công tử tựa hồ thực vừa lòng với "tác phẩm" của mình, Phượng Nhi cũng cảm thấy mặc dù bộ váy mà mẫu thân các nàng mặc cho nàng hoa lệ xinh đẹp, lại khiến cho nàng không nhận ra người trong gương.

Công tử vẫn nhìn gương như cũ, xoa xoa đầu Phượng Nhi, như thể dặn dò nói, “Là Điệp giả xác thực cần phải nguỵ trang,nhưng ngươi lại không cần, bộ dáng thực sự của ngươi chính là lớp ngụy trang tốt nhất."

Trong Hoan Hỉ sảnh mọi thử hết thảy đều đã được chuẩn bị ổn thoả, Phượng Nhi trước khi xuống lầu còn quay đầu lại nhìn công tử, khóe miệng công tử khẽ nhếch lên: "Hảo hài tử, đi thôi."

Hắn thế nhưng cười.

Hoan Hỉ sảnh náo nhiệt dị thường, như thể tất cả nam nhân của thành Long Châu đều đến, đây là lần đầu tiên Phượng Nhi tiến vào Hoan Hỉ sảnh đối mặt với nhiều nam nhân sắc dục đầy mặt như vậy, có chút ít không thích ứng, cũng may mẫu thân vẫn luôn ở bên, nàng chỉ cần ngoan ngoãn đáp lễ lại khi mấy nam nhân đó tự khai báo gia môn.

Phượng Nhi cực kì được hoan nghênh, nàng một thân vàng chanh tươi mát đứng ở giữa sân khấu, Hoan Hỉ sảnh ồn ào nhất thời im lặng, các nam nhân nhìn nàng giống như một bông hoa quế vàng mới nở đầu tháng chín, nộn nộn nho nhỏ, làm người ta muốn đặt trong lòng bàn tay chậm rãi ngửi hương thơm da thịt của nó.

Người quá đông, Phượng Nhi nhất thời không nhớ được ai với ai, khi ánh mắt bắt đầu rời rạc, trong đám người có người lớn tiếng hô lên, “Phương thần y tới!”

Đám đông trước mặt nàng đột nhiên tản ra một nửa, Phượng Nhi tò mò nhìn sang, thấy một nam nhân bộ râu ngắn ngủn đang từng bước tiến về phía nàng.

Nói là đi, nhưng lại không ngừng có người tới ngăn Tiểu hồ tử (hồ tử: chòm râu) chắp tay thi lễ nói lời cảm tạ, Tiểu hồ tử đáp lễ đồng thời hướng về phía nàng.

Trong đám người đột nhiên có thêm hai khuôn mặt quen thuộc.

Cẩm Quỳ ra sức đẩy đám đông đi về phía Tiểu hồ tử, Cẩm Ca Nhi ở phía sau đem nàng ta trở về.

"Ây da! Quỳ nha đầu!" Nhưng thật ra tên Tiểu hồ tử đã thấy Cẩm Quỳ trước, nghe thấy giọng nói to lớn vang dội như chung đan điền mang theo ngữ khí tuỳ tiện vang lên, Phượng Nhi mím môi.

Tên Tiểu hồ tử thấy Cẩm Quỳ lại gần, nắm lấy bộ ngực nàng ta nhéo nhéo, lắc đầu nói,"Sao lại vẫn nhỏ như vậy? Dược ta đưa ngươi uống không đúng hạn đúng không?"

Cẩm Ca Nhi cũng chen lấn tới trước mặt Tiểu hồ tử, khom lưng chắp tay thi lễ, nhưng người nọ lại chuyển tới phía sau Cẩm Ca Nhi nhéo mông thịt của thiếu niên, hỏi hắn, “Vết thương cửa sau của Cẩm Nhi không có tái phát đi? Cái tên như khối băng kia có dùng gậy ngọc thọc ngươi nữa không?

Phía sau được “quan tâm” trước nhiều người như vậy, Cẩm Ca Nhi đỏ mặt đến tận cổ, vội vàng cảm tạ Tiểu hồ tử rồi kéo Cẩm Quỳ rời đi.

Tiểu hồ tử một đường đi về phía Phượng Nhi, Phượng Nhi một đường theo dõi bộ dạng của hắn.

Vẫn là một tên lớn lên không tồi, chỉ là nhìn không ra tuổi, nhìn qua rõ ràng có vẻ cao lớn, lại có bộ ria mép hình lông mày, tuy rằng trong ánh mắt lưu chuyển phóng ra sự gian xảo, nhưng đôi mắt đào hoa không thường thấy ở nam tử kia lại nhàn nhạt tỏa ra tình lãng, một thân màu đen che giấu thân hình bên dưới, chiều cao ước chừng không sai biệt lắm so với công tử.

Lúc này, Tiểu hồ tử chỉ còn cách Phượng Nhi ba bước, nhưng lời nói trong miệng lại phóng ra trước, “Nha đầu ngươi thế mà lớn lên thật mau, bốn năm trước mới gặp còn là một mầm đậu mù loà a.”

Phượng Nhi nói thầm trong long, tên này là ai a? Nói năng cẩu thả như vậy, khi nãy còn thấy hắn làm đủ trò với Cầm Quỳ cùng Cẩm Ca Nhi, không để ý khúc chào hỏi này của hắn, liền quay đầu hỏi mẫu thân, "Nương, tên da^ʍ côn này là ai vậy?”

Nhuận Nương còn chưa mở miệng, Tiểu hồ tử đã cau mày hướng về phía Nhuận Nương khoa tay múa chân,

"Da^ʍ côn? Được lắm hai người điên các ngươi, đây là cách ngươi giới thiệu ân nhân cứu mạng với con gái mình sao?!”

Nhuận Nương buông tay, "Ta còn chưa kịp giới thiệu, nàng đã thấy ngươi bóρ ѵú cô nương, véo mông thiếu niên nhà người ta rồi.”