Phiên ngoại 2: Lãng Nguyệt lâm lang

editor: snowie

(*)lâm lang: ngọc đẹp (ví với những đồ vật quý hiếm)

(không mâu thuẫn với chính văn)

Cẩm Ca Nhi tới Quan Sư Quán được năm ngày, nhưng vẫn không thể há miệng ngậm lấy nam căn của sư phó.

Những nam hài tiến vào cùng lúc với hắn đều đã rũ bỏ sự xấu hổ và kháng cự lúc ban đầu, vâng vâng dạ dạ quỳ xuống giữa hai chân sư phó, ngửa đầu há miệng, dùng mọi cách lấy lòng cây gậy thịt trắng hồng kia.

Sư phó giáo huấn xưng Băng cơ công tử, đúng như tên gọi, lớn lên vô cùng trắng trẻo, thân mình mảnh khảnh, khuôn mặt thanh tú, mắt đào hoa lông mi lập loè. Cẩm Ca Nhi nhớ rõ ngày hắn bị bán, nương hắn không rời mắt mà nhìn chằm chằm công tử.

Công tử dù đẹp đến đâu chung quy lại vẫn là nam tử a, muốn hắn ngậm dương v*t của công tử ở trong miệng mυ"ŧ, tiểu Cẩm Ca Nhi vẫn không làm được.

Khi Cẩm Ca Nhi bước vào cái viện tử này, mới biết hoá ra trên đời này ngoại trừ “Nam nữ hoan hảo” ra còn có "Long Dương chi hảo" (ý là quan hệ nam-nam đó ^^). Cẩm Ca Nhi lúc đó bất quá mới mười tuổi, biết nam nữ ngủ chung có thể sinh hài tử, nhưng lại không biết nam nhân cùng nam nhân ngủ chung có thể sinh ra cái gì?

Tiểu hài tử ở Điệp viên đều sống ở Xuân Huy uyển, cái tên nghe có vẻ trào phúng.

Thùy ngôn thốn thảo tâm, Báo đắc tam xuân huy.

(Dịch nghĩa: Ai dám nói rằng tấm lòng của một tấc cỏ, Lại có thể báo đáp được ánh nắng của ba xuân?)

Theo lời của hoa khôi Nhuận Nương nói, những đứa trẻ trong viện tử này, ngoại trừ Phượng Nhi của nàng ra đều là những đứa trẻ không có nương, làm sao có thể ‘báo đáp được ánh nắng của ba xuân’.

Cũng may đám tiểu hài tử đều sẽ không thiếu cơm ăn áo mặc, sinh bệnh có dược y. Bất luận là được mua vào, hay là được nhặt về, thì suy cho cùng vẫn có nơi để sống không lo cơm ăn áo mặc, mỗi ngày còn có tiên sinh tới dạy bọn họ viết chữ, vẽ tranh, đánh đàn, chơi cờ. Chờ bọn họ phát dục sẽ liền chuyển đến Quan Sư Quán, bắt đầu tiến hành huấn luyện để lớn lên trở thành một phần thực sự của Điệp viên.

Nữ oa lớn lên sẽ ở Tây Mộng Lâu, hầu hạ nam nhân.

Nam oa lớn lên sẽ tới Lãng Nguyệt đường, vẫn là hầu hạ nam nhân.

Cẩm Ca Nhi chính là hầu hạ nam nhân, khi hắn nhìn nương cầm một túi bạc đi, còn tưởng ‘hầu hạ’ là bưng trà rót nước hoặc là làm những công việc nặng nhọc, hoàn toàn không rõ ‘tiểu quan’ đến tột cùng là làm gì.

Cho đến năm hắn mười ba tuổi tiến vào Quan Sư Quán, công tử dẫn một vị nam quan có chút tư chất ở Lãng Nguyệt đường tới, lột sạch quần của bọn hắn, lần lượt vạch từng cái mông ra, lại lấy một cây gậy gỗ nhỏ nhúng vào một loại thuốc mỡ không rõ rồi nhét vào hậu đình, Cẩm Ca Nhi lúc đó mới hiểu ‘tiểu quan’ này là làm cái gì.

Hắn không muốn làm, nhưng không còn cách nào khác, đã bán mình cho người khác rồi, tính mạng cũng không phải của mình, huống chi là cái mông của hắn.

Tiểu quan tuy là nam tử, nhưng bắt buộc phải để lộ ra phần âm nhu, hoặc yểu điệu yếu đuối như nữ tử bình thường, hoặc mảnh khảnh lả lướt giống công tử vậy. Cẩm Ca Nhi bộ dáng mày rậm mắt to, lớn lên không tồi, nhưng công tử lại cảm thấy khung xương của hắn quá lớn, tuổi nhỏ mà đã có cơ bắp, chưa nhổ giò mà đã cao lớn cường tráng hơn hẳn so với những nam hài khác, để hắn làm tiểu quan mà nói, có chút nam tính quá độ.

Bất quá nếu đã giao hài tử vào tay hắn, tốt xấu gì cũng cứ dạy đã, thử một lần rồi mới nói đến chuyện khác.

Tuy nhiên, sau năm ngày, Cẩm Ca Nhi vẫn là vô pháp há miệng ngậm nam căn của công tử, mặc dù hắn phải thừa nhận rằng cây gậy thịt này sạch sẽ phấn nộn, khác hẳn với cây gậy xấu xí màu đỏ tím của hắn.

Công tử thấy hắn không qua được khảo hạch, thu hồi nam căn, ném cho hắn một cây dương cụ bằng gỗ, giọng nói lộ ra chút thất vọng, “Nếu đồ thật không được, vậy giả liền có thể đi?”

Cẩm Ca Nhi cũng nghĩ như vậy, hắn sợ mình không qua được khảo nghiệm, Điệp viên không cần hắn, hắn sẽ lại bị bán lần nữa, vì vậy quyết tâm, nhắm mắt há mồm đưa cây dương cụ gỗ kia vào trong miệng.

“Oẹ ——”

Lao ra khỏi phòng, ở bên cạnh bồn hoa liên tục nôn khan hết lần này tới lần khác, Cẩm Ca Nhi cảm thấy tuyệt vọng, chẳng lẽ đến cái mông hắn cũng không bán được sao? Lau miệng ngẩng đầu nhìn, liền phát hiện cách đó không xa là một tiểu thân ảnh màu hồng đào đang nhìn hắn, là nữ nhi của hoa khôi, Phượng Nhi.

Phượng Nhi là người duy nhất ở Điệp viên có thể làm cho Cẩm Ca Nhi hắn vui vẻ, hai người dường như luôn có vô số điều để nói với nhau. Hai cái tiểu hài tử bốn mắt nhìn nhau, trao cho đối phương nụ cười ngây thơ xán lạn.

Trở lại trong phòng, dưới háng công tử đã có một cái đầu phập phồng nhấp nhô khác. Cái đầu kia nâng lên hạ xuống chậm rãi nhịp nhàng, nhìn từ phía sau thì lắc lư trái phải, nhìn từ bên cạnh thì có vẻ như đang họa vòng qua lại, nhưng biểu tình của công tử lại nhìn không ra thích ý, hắn lạnh lùng nói với cái đầu nhỏ phía dưới.

“Ta cũng không phải loại người bền bỉ, nhưng với khẩu kỹ như vậy của ngươi, dù cho một canh giờ ta cũng không bắn nổi.”

Chủ nhân của cái đầu phun nam căn trong miệng ra, liếʍ liếʍ ra vẻ lưu luyến giống tiểu cẩu liếʍ xương, híp hai mắt ướt dầm dề nhìn công tử hỏi, “Liếʍ cho ân khách kéo dài thời gian không tốt sao? Xuân cung hoạ vở đều nói rằng không bắn trong một hai canh giờ . . .”

Công tử dựa sát nhéo cằm nam hài, bóp miệng cậu gần như tạo thành một vòng tròn, đem miệng dán lên.

"Đầu lưỡi, thè ra."

Sau đó, Cẩm Ca Nhi nhìn thấy hai cái nam nhân mi thanh mục tú, một lớn một nhỏ, hai cái đầu lưỡi nhiệt liệt mà dây dưa. Đầu lưỡi của công tử vừa sắc bén vừa linh hoạt, câu cái lưỡi tiểu phấn hồng kia khó có thể theo kịp tiết tấu, khiến nam hài kia mặt đỏ bừng, đũng quần thế nhưng tức thì phồng lên.

“Chính ngươi cũng phải hứng lên, khách nhân mới cảm thấy ngươi không phải kẻ lừa gạt, cũng chớ nghĩ muốn kéo dài đối phương, nếu khách nhân không ở lại qua đêm, chỉ cần ngươi hỗ trợ phóng thích một chút, ngươi liền tốc chiến tốc thắng, vừa không trì hoãn thời gian của khách, cũng không lãng phí thời gian của ngươi.”

Công tử buông cái lưỡi nhỏ phấn hồng ra, cũng buông cằm nam hài, hai mắt cậu bé mê ly nhẹ nhàng thở hổn hển, công tử lau một chút khóe miệng lại tiếp tục nói “Chờ tới lúc hậu đình của ngươi thực sự bị cái gia hỏa thô ráp nhét vào, sống chết mặc bay ra sức cắm ngươi, khi đó ngươi cũng không dám hy vọng bọn họ kéo dài, khách nhân cũng không ôn nhu như ta đâu.”

Cẩm Ca Nhi nghe, theo bản năng rụt hậu đình lại, vẫn là từng trận đau đớn. Ngày huấn luyện đầu tiên, hậu đình của hắn vô cùng bi thương; ngày hôm sau, thời điểm đại tiện hắn đau tới mức thiếu chút nữa từ trên bồn cầu nhảy dựng lên. Công tử cho hắn một tấm đệm mềm, hắn mới không đến nỗi phải đứng ăn cơm.

Công tử thấy hắn trở lại, mới vừa tính toán để hắn ở bên cạnh chậm rãi quan sát đã, không ngờ Cẩm Ca Nhi trực tiếp quỳ xuống dưới háng hắn, một tay nắm lấy nam căn vừa mới mềm xuống của công tử, một tay nắm lấy túi con cháu, nhẹ nhàng chậm chạp ma sát vài cái, đột nhiên thăm dò ngậm lấy qυყ đầυ.

Chẳng mấy chốc, nam căn trong miệng liền cứng.

Công tử cho rằng hắn đã thông suốt, bất kể lý do là gì, thông suốt rồi thì tốt, trong lòng vui vẻ, đem tất cả công phu khẩu giao của chính mình ra truyền thụ cho hắn. Cẩm Ca Nhi cũng dường như đạt quán đỉnh, một cái đầu lưỡi chơi ra hàng ngàn tư thế, cuối cùng liếʍ khiến cho công tử phải phát ra một chuỗi tiếng rêи ɾỉ, thịt mông run rẩy bắn tràn đầy miệng hắn.

Sau công tử hỏi qua Cẩm Ca Nhi, tại sao bình thường hắn vẫn luôn không được vậy mà đột nhiên đến nuốt tinh cũng làm được?

Cẩm Ca Nhi trả lời, “Một, đồ đệ sợ nếu không tiếp tục một bước này liền sẽ không chỗ an thân, phải tách khỏi Phượng Nhi. Hai là nghĩ rằng nếu là Phượng Nhi mọc ra cây gậy để cho ta ngậm, đồ đệ chắc chắn sẽ không chút do dự hầu hạ nàng đến bắn."

Dám coi hắn như nữ nhân sao! Công tử tức giận, ngay tại chỗ thưởng thức mười ngón tay của Cẩm Ca Nhi.

Lãng Nguyệt đường chứa đầy những nam quan tú mỹ rực rỡ muôn màu như châu báu, cuối cùng cũng không có chỗ cho Cẩm Ca Nhi. Dù sao hắn cũng không quan tâm, chỉ cần Điệp viên còn dung thứ hắn, trong lòng Phượng Nhi còn có hắn, thế là đủ.