Đuổi theo phía sau người, cũng có thể có chút niềm vui.Khi thích cậu chàng trước kia, chúng tôi vì không thân nhau, vậy nên tôi tuyệt không dám tùy tiện làm bừa. Gần một năm trôi qua, mối quan hệ của chúng tôi không có chút tiến triển nào, cứ vậy đến ngày đến tháng thì kết thúc. Bạn tôi cay cú vụ đó lắm, nên lần này nó hết sức cổ vũ tôi. Tôi và cậu ấy coi như có chút bạn bè từ trước, nên lần này can đảm của tôi cũng lớn hơn nhiều. Tôi bước chân vào con đường trước nay chưa từng bước.
TruyenHDTôi bắt đầu với không kinh nghiệm, không trải nghiệm, một cách hết sức vụng về. Nói thật thì da mặt tôi khá mỏng, vậy nên bình thường thì không sao, chỉ cần bắt đầu thích ai thì sẽ lập tức giống như bị chặn họng, tôi chỉ biết cười như đứa ngốc trước bất kỳ câu nói nào của cậu ấy. Hoặc cũng không hẳn như vậy, có khi chỉ đơn giản là vì cậu chẳng nói với tôi đủ nhiều để tôi có thể đáp lại bất cứ cái gì khác. Việc cười dần trở thành phản xạ của tôi.
Điều đầu tiên tôi nghĩ tới khi thích cậu ấy, đó là "Mình không xứng".
Chắc mọi người cũng dễ dàng nhận ra sự trái ngược giữa tôi và cậu ấy. Tôi cũng không thể không nhận ra sự mất cân xứng nếu chúng tôi có tương lai sóng bước bên cạnh nhau.
Tôi không xứng.
Tôi rõ ràng không xứng.
Cho dù người tôi thích có là ai, tôi cũng nhất định không muốn thua kém. Tôi chăm chỉ hơn rất nhiều, cố gắng học và cực kỳ chú tâm vào mọi bài kiểm tra và các kỳ thi. Trước giờ môn học duy nhất tôi tự tin là Sinh, còn lại tôi đều vất vả để theo kịp. Vậy là tôi ngồi học thêm, làm đề cương kỹ đến từng chi tiết, cái gì không hiểu lại chạy đến lớp học thêm để hỏi hoặc thảo luận với vài người bạn cùng lớp mà mình có thể nói chuyện cùng. Cậu ấy đã trở thành động lực để tôi hoàn thành thật tốt nghĩa vụ học tập của bản thân.
Có câu "Con gái mà làm thám tử thì đến Sherlock Holmes cũng phải chào thua". Hồi đó tôi cứ nghĩ là nói quá, nhưng giờ thì tôi tâm phục khẩu phục rồi. Tôi không mấy khi nói được gì nhiều với cậu, nên luôn cố gắng tận dụng mọi thông tin vô tình hoặc được bản thân cố ý khơi ra trong những cuộc đối thoại ít ỏi ấy, song song với một chút quan sát nho nhỏ. Với những gì tôi biết hiện tại, cậu ấy thích học Hóa, thích anime tình cảm, thích đọc manhwa, thích vanilla, không thích chocolate, có lẽ là thích đọc sách, game thủ chính hiệu, còn mê chơi bài nữa. Tự nhiên liệt kê ra lại thấy sở thích của nhóc con này phải nói là hết sức mâu thuẫn, có những sở thích tôi chưa từng nghĩ chúng có thể tồn tại chung với nhau được.
Tôi biết bản thân biết về cậu chưa đủ nhiều. Tôi cũng chưa đủ giỏi giang.
Tôi những mong bản thân sẽ được trao cơ hội để hiểu thêm về cậu ấy.
Cũng mong cậu ấy có thể mở lòng với tôi.
* * *
Một món quà, có thể gói ghém được bao nhiêu thứ?
Ngày hai mươi tư là Chủ nhật, tôi và em gái được phép đến nhà sách dạo một vòng. Chúng tôi vừa bước vào một cái, con bé đã reo lên trước quầy đồ Giáng sinh được trang hoàng rực rỡ ngay đầu cửa hàng, và lập tức kéo tôi tới đó. Tôi thì hứng thú với sách hơn, nhưng cũng chiều em ngó nghiêng một chút. Tầm mắt tôi chợt va phải vài chiếc hộp giấy đỏ được xếp chồng lên nhau gọn gàng, bên trong chứa những chiếc kẹo gậy Giáng sinh sọc đỏ - trắng. Mắt tôi sáng lên ngay, tôi thích bạc hà nên khá thích kẹo gậy, thế là tôi huých tay em gái, cầm một hộp kẹo lên vẻ phân vân:
- Này, tao nên mua kẹo gậy không nhỉ? Qua mới ăn xong..
- Mua đi chị! - Con bé nhà tôi thích đồ ngọt, hỏi là nó gật đầu lia lịa. Còn tôi thì phân vân vì mới ăn hôm qua, tính tôi hơi keo kiệt nên lại tiếc tiền. Tôi chỉ tính đến sách nên mua kẹo lại thành khoản phát sinh, nhỡ lại tốn..
Tự nhiên, chẳng liên quan gì, tôi lại nghĩ đến cậu. Tôi tự hỏi liệu cậu có thích ăn không. Khi đó tôi chưa biết sở thích của cậu, vậy nên tôi nghĩ nếu tặng cũng không vấn đề gì, ngày mai là Giáng sinh, tặng kẹo gậy chẳng phải hợp lý sao? Chỉ là kẹo thôi mà, cậu ấy có thể nghĩ tôi phát kẹo cho các bạn cùng lớp, tôi không nói là tặng cho mình cậu ấy thì ai mà biết được?
Thế là thanh kẹo ấy yên vị trong túi của tôi.
Tôi thật sự đã rất căng thẳng. Tôi đã không dưới một lần nghĩ hay là thôi, thật tình tôi chưa từng tặng gì cho cậu ấy, đột ngột tặng quà cảm giác thật kỳ cục. Tôi còn liên tục hỏi em gái "tao có nên tặng nữa không?", và con bé cũng bảo tự nhiên lại tặng cảm giác cũng kỳ thật. Nhỏ bạn tôi cũng cho lời khuyên, một lời khuyên rõ là hữu ích:
- Tặng thì tặng bình thường thôi. Nó bình thường lắm luôn ý.
Chẳng cóp nhặt ra thêm tí kinh nghiệm nào cả.
Ừ thì bạn đã nói thế thì tôi cũng nghe. Hồi đó thì cậu nhanh nhẹn lắm, tan học chớp mắt một cái là biến mất luôn khỏi phòng học. Thế là từ cuối giờ, khi đó thì lớp đang chơi game, tôi đã ngồi dọn hết đồ dùng học tập và đống sách vở ngổn ngang trên bàn và trong hộc bàn. Tôi sẵn sàng như một chiến binh ra trận, trống trường vừa reo, tôi đã khoác cặp đứng dậy.
Tôi bước sau lưng cậu một đoạn. Tôi không dám tặng trên hành lang, đông người quá thì dễ gây sự chú ý. Tôi không dám cắt ngang khi cậu đang nói chuyện điện thoại, bất lịch sự lắm mà. Bước đi của cậu cũng rất nhanh, nhanh hơn tôi nhiều, cuộc điện thoại kết thúc thì cậu cũng gần đến nhà để xe của trường rồi.
Hoặc cũng có thể vì sợ bị chú ý nên tôi không dám bước quá gần cậu ấy.
Để cậu ấy tới được nhà để xe thì công cuộc này coi như thất bại.
Trong thoáng chốc, tôi đè ép sự hoảng hốt trong l*иg ngực, chạy vụt lên và túm lấy vai áo cậu. Hay là vỗ vai nhỉ, tôi không nhớ rõ lắm, tôi chỉ nhớ đang đà chạy nên lực tay có hơi mạnh một chút. Chắc không sao đâu ha..
- Hm? - Cậu ấy quay lại, nhìn tôi vẻ thắc mắc.
Trống ngực tôi đập liên hồi, nhưng miệng vẫn cười thật tươi, tay giơ hộp kẹo ra phía cậu. Tôi không rõ bản thân đã trông như thế nào khi đó, nhưng tôi đoán chắc không thiếu tự nhiên:
- Chúc mừng Giáng sinh.
Gương mặt cậu sáng lên khi đưa tay nhận lấy thanh kẹo của tôi, vẻ ngạc nhiên lẫn vui vẻ. Tôi dám nghĩ cậu ấy thấy vui, vì cậu ấy liên tục nở nụ cười:
- Giáng sinh.. À ừ, nay là Giáng sinh mà nhỉ? Cảm ơn nhé.
Tôi cũng cười đến tít cả mắt, trái tim dù vẫn đập dữ dội, nhưng là vì phấn khích.
Cảm giác như tôi vừa đăng quang làm hoàng đế vậy.
- Uhm.. vậy tao về đây. Chào nhé. - Cậu ấy cầm thanh kẹo trên tay, tay còn lại vẫy tay với tôi, với một biểu cảm rất đỗi tươi tắn và dịu dàng.
- Uhm, bye bye! - Tôi vẫy tay, cười đến không ngậm được miệng, sau đó cũng tiến dần về phía cổng trường. Bước chân tôi nhanh dần thành bước chạy, bàn tay đưa lên che miệng kìm một tiếng hét đầy kích động.
Rằng tôi làm được rồi!
Đó là lần đầu tiên.
Có lần đầu, tôi có can đảm để lần thứ hai xuất hiện. Hôm đó là hội chợ, lớp chúng tôi có một gian hàng bán đồ ăn. Tôi băn khoăn vì không thấy cậu ấy, qua nhóm chat của lớp, tôi biết hôm nay cậu ấy dậy muộn. Tôi sớm cho rằng cậu ấy đã không tới, và tôi thật sự đã rất thất vọng. Tôi đã kỳ vọng được đi chơi cùng người mình thích cơ..
Về chiều, lớp tôi vẫn cố bán nốt mấy món còn lại, đam mê kiếm tiền nó ăn vào máu mà. Trong đó có mấy cái bánh quy chocolate khá ngon, mà lại đang được khuyến mãi cuối ngày nữa chứ. Thế là tôi lại nghĩ, hay là mua phần cậu ấy một cái, đồ lớp mình bán mà học sinh lớp mình không được ăn thì phí phạm quá đi. Thế là dù hồi sáng đã ngốn cả mớ tiền để ăn uống linh tinh và mua quà cáp, tôi lại vét nốt chỗ tiền còn lại trong ví để lấy thêm ba cái bánh nữa.
Hai cái thì chị em chúng tôi đều chia nhau ăn hết, một cái thì tôi cất lại. Ngày hôm sau, tôi lại thêm lần nữa bước sau lưng cậu ấy.
- Ơ, chào. - Cậu ấy thấy tôi bước đến, hơi mỉm cười và cất lời chào trước. Tôi cũng cười và gật đầu lại, sau đó nhẹ nhàng giật tay áo cậu ấy:
- Này..
- Hm?
Tôi đưa chiếc bánh cho cậu, mỉm cười:
- Nè, sáng hôm qua lớp mình bán.
- Ơ, vậy à? - Cậu ấy cười, vẻ bất ngờ đó càng làm tôi chắc chắn buổi sáng hôm trước cậu ấy không đi - Bánh gì thế?
Chúng tôi lên tiếng gần như cùng lúc:
* * * chocolate à?
- Bánh chocolate á.
Cậu ấy cất chiếc bánh vào trong cặp, khẽ cười nhẹ:
- Uhm.. không thích lắm mà cảm ơn nhé.
Tim tôi khẽ hẫng một nhịp. Vậy mà chẳng hiểu sao, tôi đủ bình tĩnh để chộp được ngay vào câu ấy:
- Thế mày thích gì?
Thằng bé khẽ "ừm" một tiếng ngắn, sau đó trả lời tôi:
- Vanilla.
Đây là lí do vì sao tôi biết cậu thích vanilla nè.
- À.. Tao thì thích chocolate với bạc hà.
Lúc đó tôi chợt nhận ra, những thứ mình tặng cậu đều là những thứ bản thân thích cả. Dù chỉ là vô tình mà thôi.
Phải tặng thứ người được tặng thích, chứ không phải thứ người tặng thích
Tôi mới nhận ra bản thân còn sai cả nguyên tắc cơ bản.
1-0, chiến dịch này coi như tôi đã thất bại bước đầu.
- Chào nhé. - Cậu vẫy tay với tôi, trong khi đi chệch hướng về nhà để xe.
- Uhm.. - Tôi cũng mỉm cười và vẫy tay lại, sau khẽ thở hắt ra một hơi dài.
Đuổi theo bóng lưng người, quả thật chưa bao giờ dễ dàng.