Chương 7

Thanh Minh tảo mộ

10/3/2009

Trời còn tờ mờ sáng, anh Bon đã xuất hiện ở cửa Nam của làng. Thời tiết đang cựa mình với những thay đổi báo hiệu chuyển mùa, trời sáng nhanh hơn và đêm không còn dài lê thê nữa. Nhưng buổi sáng hôm nay trời nhiều mây và sương mù lại dày đặc, nên không có tia nắng nào đủ mạnh mẽ để xuyên qua mây mà chiếu xuống mặt đất. Trời đất bị bao phủ bởi một màn khói mờ ảo đặc quánh và trong cái cảnh mờ ảo ấy anh Bon hiện ra cùng một con sói nhỏ chạy theo sau, và trên vai anh là một chú chim ưng đang đậu vắt vẻo. Anh bước đi nhanh nhẹn như lướt trên mặt đất nên không hề có tiếng bước chân. Anh muốn tạo một sự bất ngờ nho nhỏ cho mọi người. Ngay tại khoảng sân chính của làng các chiến binh đang tập trung khá đông, mọi người đang cười nói rôm rả, bầu không khí đang rộn rã bỗng im bặt bởi một thứ âm thanh rùng rợn vừa vang lên, đó là tiếng tru của một con sói. Ai nấy đều hốt hoảng, vì tiếng tru quá gần, và mọi người đều bị bất ngờ. Mọi người còn chưa kịp chấn tĩnh lại thì lại xuất hiện thêm một tiếng tru khác, từ một vị trí khác, khiến mọi người thêm hoang mang. Anh Bon huýt một tiếng thật cao, rồi nháy mắt ra hiệu cho chú chim ưng đập cánh loạn xạ gây tiếng động âm vang. Thật không may, Tú Phương ( chiến binh thuộc dãy nhà phía Bắc) hôm nay mang theo cây cung ( đây là vật bất li thân của cô nàng :3 ). Và chỉ trong một vài giây ngắn ngủi, anh Bon nghe thấy tiếng dây cung kéo căng, sau đó là âm thanh xé gió của mũi tên bật ra khỏi dây cung. Cũng thật may là anh vẫn còn đủ nhanh nhẹn để chụp được mũi tên ấy. ( lực không mạnh, có lẽ vì kéo chưa hết cỡ). Anh bẻ gãy mũi tên rồi ném mũi tên trả lại. Sau một vài giây nhốn nháo, giọng của Ngọc Tuyết vang lên. Gió bắt đầu nổi lên, sương mù tan dần, và anh Bon hiện ra ngay trước mắt mọi người. Những ánh mắt đằng đằng sát khí được thay bằng ánh mắt bất ngờ, tò mò, những ánh nhìn đổ dồn về phía anh Bon. Cuộc gặp gỡ không hẹn trước này khiến thời gian như đứng lại, không ai nói nên lời. Nét mặt anh Bon không đanh lại, không lạnh lùng, và nụ cười mỉm luôn thường trực trên môi. Lệ Tri bước lại gần anh hơn và nàng cất tiếng phá tan bầu không gian im ắng:

- Anh! Anh đã đi đâu bấy lâu nay?

- Tôi đi có việc! Vì là chuyện riêng tư cần giải quyết nên không thể nói cho mọi người biết được

- Đùa hả? Anh bỏ làng đi cả nửa năm không một lời từ biệt! - Hiểu Minh gắt lên - Đến lúc này anh vẫn còn nói vô trách nhiệm vậy được hả?

- Các vị bình tĩnh lại! Tôi biết như vậy là không phải! Nên tôi cũng chọn thời điểm ít có tấn công mà đi! - Anh Bon trả lời với vẻ mặt không cảm xúc

- Ai cũng có việc bí mật và riêng tư! Cho nên mong mọi người đừng hỏi tôi đi đâu!

- Vậy 2 con thú này... - Linh Vân hỏi

- Chúng hả? Thời gian qua tôi đã nhận nuôi hai con thú này! - Anh Bon chỉ tay lên vai mình và giới thiệu - Đây là Đại Ưng, còn chú sói nhỏ này là Đại Lang.

- Biết là chuyện riêng không nên hỏi! Nhưng việc làm của anh có liên quan đến sự an nguy của rất nhiều người. Việc quan trọng cũng mong anh để mọi người không cần sống trong lo lắng! - Y Thần nói, đoạn anh ta quay ra nói lớn hơn, vẻ giục giã - Nào! Các bạn cứ lên đường trước. Chúng tôi ở lại nói chuyện riêng một lát!

Như chợt nhớ ra, anh Bon hỏi:

- Phải rồi! Hôm nay mọi người tập trung đi đâu từ sớm thế?

- Hôm nay đi tảo mộ anh ạ! - Liễu Tâm nói - Hôm nay thanh minh mà anh! Anh cũng đi chứ?

- Tảo mộ hả! Chờ ta một lát nhé! - Anh Bon nói với theo nhóm người đang dần đi ra cổng làng.

Anh Bon quay lại nhìn Y Thần với vẻ mặt thường ngày, nhìn ánh mắt người chiến binh kia anh nhận ra có điều gì đó không ổn trong thời gian vắng mặt.

- Chuyện nghiêm trọng gì đã xảy ra vậy Y Thần? - Anh hỏi

- Quý Bình! Tôi không biết anh đã đi đâu! Đã làm gì! Nhưng tôi nhận thấy con sói kia thuộc về phe địch! - Anh chỉ tay vào Đại Lang và đặt bàn tay vào thanh đao

- Bình tĩnh nào! Tôi sẽ giải thích một chút!

- Sao lại là một chút! Anh đang mờ ám quá đấy! Sao anh không nói tất cả cho mọi người biết! - Y Thần nói to tiếng và gay gắt

- Đừng gay gắt vậy! Nghe tôi nói này! - Anh nói và nhìn thẳng vào mắt của đồng đội

- Anh nói đi! Tôi sẽ bình tĩnh nghe tất cả những gì anh giải thích. Thanh đao trong tay tôi sẽ không tha thứ cho lời nói dối nào đâu!

Anh Bon rít lên khe khẽ ra lệnh cho 2 con thú chạy thẳng về nhà mình, sau đó, anh đặt tay lên vai Y Thần và ghé sát tai anh mà nói rõ sự tình. ( toàn bộ sự thật nhưng không phải tất cả B| )

Mọi người bước đang đi trong làn sương mờ ảo, Ngọc Tuyết bế cái bụng vẻ khó nhọc bước đi phía sau, cách một đoạn khá xa. Đột nhiên anh Bon xuất hiện và bước đi song song với cô. Ngọc Tuyết liếc nhìn anh rồi hỏi:

- Cậu đã đi đâu thế?

- Như cậu thấy đấy, tôi đi chơi thôi. - Anh Bon đáp, mặt tỉnh bơ.

- Tôi còn lạ gì cậu nữa! Nói thật đi! Không qua được mắt tôi đâu!

- Tôi đi có chút việc riêng. Nhưng tôi không muốn nói gì về việc đó vào lúc này.

- Ừ, thế thì tùy cậu.

Anh Bon biết Ngọc Tuyết hiểu rõ tính cách của mình nên không hỏi nhiều. Anh nhanh chóng đổi hướng câu chuyện:

- Cái bụng của cậu nhanh lớn nhỉ? Bao giờ mới vỡ chum cho nhẹ đây?

- Cũng sắp sửa rồi cậu ạ! - Ngọc Tuyết đáp lời

- Cha nó đâu sao không thấy đến? - Anh Bon cau mày hỏi

- Cậu biết rõ còn bày đặt hỏi han! Gia Linh ( Lâm Gia Linh là Tác giả của cái chum -_- ) cũng đang làm nhiệm vụ như chúng ta. Thời gian đâu mà đến!

- Hắn qua bên này cũng vậy thôi mà! Bất quá bảo đổi một người bên ta sang đó là được!

- Tôi không cần! - Ngọc Tuyết trả lời vẻ bực bội - Tôi tự nuôi con được!

- Chí ít cậu cũng phải để đứa trẻ biết cha nó là ai chứ? Mà không biết rõ hắn là người như thế nào, sao cậu lại hành động như thế? Có khi hắn chỉ muốn lợi dụng cậu thì sao? Nếu hắn thật lòng với cậu thì hắn đã chạy đến bên cậu rồi.

- Cậu đang quan trọng hóa vấn đề đấy. Tôi nói rồi, tôi không quan tâm mà, mà tôi có gì để anh ấy lợi dụng chứ? Tôi cũng đâu phải kẻ bi lụy vì tình như xưa, tôi chỉ mong một đứa con thôi mà.

- Chẳng hiểu cậu thế nào nữa! - Tôi tự biết phải làm gì, cậu cũng biết tính tôi rồi đấy, tôi không thích bị ràng buộc, tôi yêu cuộc sống tự do. Tôi bằng lòng với những gì mình đang có. Tôi không muốn nghĩ đến chuyện khác, muốn nổ cái đầu lắm!

- Cậu...

Anh Bon định nói thêm gì đó, nhưng nó bị nghẹn lại nơi thanh quản không phát ra thành tiếng

-Thôi bỏ đi. Tôi chỉ mong cản được cậu từ trước! Còn lúc này thì nói cũng chẳng để làm gì! Haizzz!

Anh thở dài ngán ngẩm trước cái thái độ bảo thủ của Ngọc Tuyết. Mọi lời can ngăn, phân tích, giảng giải của anh đều bị bỏ ngoài tai. Cảm giác lời nói bị bỏ ngoài tai thật không dễ chịu gì. Nhưng anh cũng không làm gì khác được vì anh hiểu cô bạn của mình cũng ương bướng quá thể. Anh Bon còn khó chịu vì thái độ của Ngọc Tuyết thì tiếng Y Thần nhắc nhở mọi người trước khi họ tản ra khắp khu nghĩa trang:

-

Hẹn gặp nhau ở đây trong hai tiếng nữa nhé!

Khu nghĩa trang nằm gọn trong rừng tre, cách làng độ một dặm đường. Vậy mà anh Bon thấy hôm nay đi nhanh quá chừng, mới trong chốc lát đã tới nơi rồi. Sương mù vẫn còn bao phủ khắp nơi, nhưng đến rừng tre nó len lỏi vào hàng trăm, hàng ngàn gốc tre như muốn nuốt gọn rừng tre tưởng chừng mong manh ấy. Nhưng những cây tre thân hình tuy mảnh mai tưởng chừng yếu ớt kia đâu có dễ bị bắt nạt vậy. Cành lá đua nhau vươn lên đâm thẳng vào màn sương xé toạc cái lớp mờ mờ ảo ảo ấy, và biến nó trở thành một lớp màng mỏng tang. Chỉ có vài mảng sương mỏng manh len được qua những cành tre bay là là gần mặt đất. Nhất Vũ nhanh nhẹn chạy lại chỗ anh Bon:

- Em đi cùng anh nhé!

- Ừ! Anh cũng đang định tìm em đấy! Hướng này! - Anh Bon vừa nói vừa chỉ tay chỉ về ngôi mộ nằm ở phía Nam khu nghĩa trang.

Thắp hương và dọn dẹp ở những ngôi mộ quanh đó xong anh đứng ngắm phong cảnh xung quanh. Từ đây, có thể thấy được ngôi mộ cổ bằng đá mà có lần Vô Song đã nói là nó rất thần bí, không ai lại gần được nó. Anh mạnh dạn tiến lại phía đó, ngôi mộ khá to, và nó nằm choán đường đi thuận lợi mà anh đã vạch ra. Đây chính là ngôi mộ mà hôm trước anh và Lệ Tri nhắc đến khi bàn về việc thay đổi con đường đi tuần. Anh đã nghĩ ra cách rồi, hôm nay anh sẽ thực hiện luôn, tảo mộ luôn thể. Anh Bon mới bước được mươi bước lại đó thì đã thấy có cảm giác bị níu chân lại. Anh cố gắng dồn lực vào chân mà bước tiếp nhưng không hiểu sao có gì đó cản bước anh lại. Tiến sâu vào trong một chút, cảm giác ở chân lan lên toàn cơ thể, cứ như có một bàn tay vô hình nào đó đẩy anh, không cho anh tiến tới. Anh Bon quay lại gọi Nhất Vũ:

- Ê nhóc! Qua bên đây coi nào!

Thằng nhóc hồn nhiên chạy lại chỗ anh Bon đang đứng như không có điều gì xảy ra. Thấy anh hành xử kỳ lạ cậu hỏi:

- Anh bị sao vậy? Mặt mũi chân tay anh nhìn sao mà nhăn nhó co giật như mắc sốt rét vậy?

- Anh cũng thấy lạ là sao anh lại bị vậy, còn em thì chẳng sao hết!!

- Thì em có thấy làm sao đâu? - Nhất Vũ hồn nhiên nói

Anh Bon thấy quả thực là cậu nhóc ấy chẳng sao cả. Dù là sự lạ, nhưng anh vẫn liều một phen, anh nói:

- Vậy em đi tiếp vào trong xem qua ngôi mộ đi! Xem có gì đặc biệt không?

Nhất Vũ chẳng sợ hãi gì cả, nó mạnh dạn bước lại gần ngôi mộ cổ. Lát sau, anh Bon thấy có một luồng lực nào đó tiếp thêm sức mạnh cho cái bàn tay vô hình kia. Các bắp cơ của anh đã mỏi nhừ để cự lại nãy giờ, nay lực đẩy mạnh hẳn lên, anh chịu không nổi nên chỉ giây lát sau đã bị đẩy văng ngược trở lại chỗ ban nãy anh ngồi thắp hương. Anh Bon ngồi bật dậy, từ nhỏ tới giờ anh chưa thấy sức lực nào kỳ lạ đến vậy. Một sức mạnh vô hình khiến anh không tài nào chống cự được. Bình sinh, đây là lần thứ mấy trong đời anh bị đánh văng ra như vậy? Anh nhớ rõ, chắc chắn chưa vượt quá số ngón tay trên một bàn tay. Vậy mà lần này anh bị đẩy bay rõ xa, và xem chừng quá dễ dàng nữa. Anh Bon nhìn lại phía ngôi mộ vẻ mặt hằn học giận giữ. Anh gọi to:

- Nhất Vũ! Em còn đó không? Vừa rồi em có chạm vào thứ gì không?

- Nhất Vũ nhô ra phân bua:

- Ơ! Em phủi bụi cho rõ là mộ ai thôi! Rồi em đυ.ng phải cái lư hương!

- Thế biết mộ ai chưa?

- Em đã kịp đọc đâu?

- Vậy đọc đi xem nào! - Anh Bon giục giã

Nhất Vũ lại thụt vào lúi húi phía sau ngôi mộ, và anh Bon cũng muốn xông vào lắm. Nhưng bàn tay vô hình ấy luôn hiện hữu để đầy anh lùi lại đúng vị trí ban đầu. Một lát sau, Nhất Vũ lại nhô đầu lên gọi với anh Bon, vẻ mặt cậu nhóc hốt hoảng:

- Anh ơi! Em biết mộ ai rồi!

- Vậy ra là mộ của cao nhân nào thế hả? Nói mau đi!

- Mộ của cụ tổ nhà em đó!

- Cụ tổ dòng họ Mạc Nhất à?

Anh Bon lập tức đăm chiêu suy nghĩ, giây lát sau, anh như sực nhớ ra điều gì đó, anh lớn tiếng gọi cậu em.

- Nhóc! Đâu rồi!

- Em vẫn đang ở đây! - Nhất Vũ lên tiếng trả lời

- Em đổ hết mọi thứ ở trong cái lư hương ra đất cho anh! - Để làm gì ạ? - Nhất Vũ tò mò hỏi

- Mau lên! Làm chi mà hỏi lắm vậy? - Anh Bon quát

- Thì đổ! Hỏi để biết chứ để làm gì nữa? - Nhất Vũ phụng phịu nói

Lư hương vừa đổ hết , thì bàn tay vô hình kia cũng biến mất hoàn toàn. Anh Bon nhếch mép cười rồi chạy ngay lại chỗ cậu em. Anh nhìn rõ trên bia mộ xem tên người quá cố. Trên đó ghi rõ tên họ của vị cao nhân: Mạc Ngân Giang. Anh lấy làm lạ và quay sang hỏi cậu em:

- Mạc Ngân Giang! Sao em nói là cụ tổ?

- Điều này anh không biết! Cụ tổ cao nhất mà em biết là Người. Người sinh hạ được 2 người con trai. Cả là Mạc Ngân Nhĩ. Thứ là Mạc Nhất Quang. Sau vị trưởng nam kia yểu mệnh qua đời sớm. Cụ tổ Mạc Nhất Quang mới ra quy định là tất cả con trai sẽ có chữ lót là chữ Nhất. Còn con gái thì tùy nghi

- Ra vậy! - Anh Bon gật gù nói, rồi chợt vẻ mặt anh tươi tỉnh hẳn lên, anh nói - Anh đã hiểu cớ làm sao em lại không bị đẩy ra! Vì em là người họ Mạc Nhất đó!

- Có thể lắm! Cụ tổ chọn lọc ghê nhỉ? Anh cũng là người họ Mạc Nhất mà! Nhưng giờ ta làm gì đây anh?

- Đã từng thôi em ạ! Việc bây giờ đơn giản là làm sạch cỏ chỗ này! Rồi mở một con đường đi qua đây!

- Nhưng em vẫn không hiểu sao ban nãy anh không vào được, nay lại vào được!

- Do em động vào lư hương! Rồi anh đoán là do nó. Nên liều một phen bảo em phá hoại nó. Chứ biết gì đâu! Lư hương không còn. Nên sức mạnh đó cũng mất theo!

- Vậy là có người ám bùa lên lư hương? - Nhất Vũ nói

- Chính là ta ám bùa đó! - Một giọng nói từ sau cất lên

Cả anh Bon và Nhất Vũ quay ngắt lại nhìn ngôi mộ. Trước mộ, một ông lão râu tóc bạc phơ, da dẻ hồng hào đang đứng đó. Anh Bon nhìn là nhận ra ngay ông lão là người đã chết, dùng phép định thân để hiện hình nói chuyện.

- Ngài phải chăng là... - Anh Bon ấp úng

- Ta chính là Mạc Ngân Giang! 2 ngươi là ai mà xâm phạm nhà của ta?

- Thưa... - Anh Bon nói và đưa tay chỉ vào Nhất Vũ - Đây là con cháu đời sau của ngài. Mạc Nhất Vũ. Còn tôi thì không tiện nói.

- Cậu có mùi của người quen của tôi! Còn cậu nhóc kia ta tin là con cháu dòng họ. Vì nó công lực quá thấp. Mà đi tới mộ dễ dàng như bỡn. Vậy các ngươi xâm phạm nơi này có chuyện chi?

- Chúng tôi muốn làm một con đường qua nơi này! Ngặt nỗi bùa của ngài phạm vi lớn quá nên đường làm không được!

- Chuyện đó chẳng khó chi! Ta thu bùa lại là xong!

Cụ Tổ nói rồi đưa tay về phía lư hương xoắn hai vòng, kỳ lạ thay lư hương động đậy rồi tự đứng dậy. Bao nhiêu cát bụi vừa bị đổ ra bay hết vào trong như cũ.

- Thật tài tình! - Nhất Vũ khen ngợi

- Này cháu! Cha mẹ cháu còn không mà sao ta thấy cháu yếu ớt quá vậy? - Cụ Tổ hỏi

- Chẳng dám giấu cụ tổ, mẹ con mất từ khi anh em con còn nhỏ! Mới đây cha con cũng mất! Lúc đó con chưa đầy 16. Nên chưa được ai truyền dạy cho sức mạnh của bản tộc.

- Ây! Thiệt là thương cho con! Vậy họ hàng cô bác cũng không dạy sao?

- Dạ thực tình hôm đó cả tộc bị sát hại. Chỉ còn con sống sót. Anh bên kia là anh sinh đôi với con. Tuy đã chết nhưng được hoàn sinh.

- Cả tộc bị sát hại? Chuyện nói như đùa! - Cụ tổ nói vẻ không tin

- Lúc đó đang là lễ. Nên không ai mang khí giới! Thêm cả bị đánh úp bất ngờ! Không ai trở tay kịp.

- Vậy cả tộc nay còn mình ngươi thôi sao? - Cụ tổ hỏi, vẻ đau buồn hiện rõ trên khuôn mặt

- Thưa vâng!

- Vậy con lại đây nào hi vọng cuối cùng! - Cụ tổ đưa tay ra, chực đón Nhất Vũ vào lòng

Nhất Vũ rụt rè tiến đến, cậu nhóc bước nhỏ và quay sang nhìn anh Bon, cậu có vẻ sợ sệt. Anh Bon nói đôi lời động viên thằng nhóc rồi im lặng, lui vào một góc và quan sát. Khi Cụ Tổ ôm trọn Nhất Vũ vào lòng thì hào quang phát ra chói loà. Nhưng chỉ giây lát sau tất cả trở lại bình thường, nhưng anh Bon nhận ra thần thái của Nhất Vũ đã đổi khác rất nhiều. Và anh cũng cảm nhận thấy luồng khí cực mạnh đang dần hiện ra trong người của cậu em. Vậy thôi là anh cũng đã hiểu, Cụ Tổ truyền sức mạnh cho Nhất Vũ. Âu đó cũng là việc phải làm, dòng họ không còn ai ngoài cậu nhóc đó cả. Nhưng có vẻ Nhất Vũ không nhận ra điều ấy, cậu nhóc ngơ ngác hỏi:

- Chuyện gì vừa xảy ra vậy cụ tổ

- Không có gì! Ta chỉ muốn kiểm tra tấm lòng và năng lực của con!

- Vậy...cụ thấy gì ạ?

- Ta thấy cháu xứng đáng! Xứng đáng hơn cả con trai ta!

- Vậy cơ ạ! - Nhất Vũ vui mừng nói

Đoạn, Cụ Tổ bỗng dưng biến mất rồi chỉ giây lát sau ông lại hiện. Trên tay ông cầm theo một chiếc hộp nhỏ dài chừng 1m. Ông xoa xoa chiếc hộp gỗ nâu ấy rồi nói:

- Trong đây là vật báu của dòng họ ta! Nó đã theo ta và con trai ta! Ngoài ra thì không có ai khác nữa! Ta cảm thấy cháu sẽ sử dụng được nó nên mới lấy nó ra đây! Nào! Hãy mở chiếc hộp ra và sử dụng nó cho ta xem thử!

Cụ Tổ nói và đưa chiếc hộp cho Nhất Vũ. Cậu nhóc run run đưa hai tay đón nhận lấy vật báu gia truyền. Cậu tháo dây và mở hộp thật nhẹ nhàng. Bên trong là một thanh kiếm kì lạ, nó không được làm theo khuôn thước bình thường. Cán kiếm màu xanh lục, dài chừng 20 phân, có cẩn hai viên ngọc, 1 viên nhỏ màu đỏ ở đốc kiếm và 1 viên lớn màu vàng ở phía trên, ngay gần lưỡi kiếm. Lưỡi kiếm cũng không có gì lạ ngoài việc nó nhỏ và dài hơn những thanh kiếm bình thường. Nhất Vũ tròn mắt ra nhìn thanh kiếm, nó quá đẹp.

- Nào! Cháu hãy lấy nó ra khỏi hộp và sử sụng cho ta xem! - Cụ Tổ giục giã

Nhất Vũ liền đưa tay lấy thanh kiếm ra thật dễ dàng. Sau đó, Nhất Vũ bắt đầu bài võ mà cậu được học từ ngày nhỏ. Nhưng vào phút cuối, cậu nhóc hưng phấn thử bắt chước một chiêu mà Lam Lam đã làm hôm trước. Thật không ngờ cậu làm được, và làm giống y hệt. Tuyệt chiêu ""thiên tiễn nhất đao"" của Lam Lam vừa hiện ra, anh Bon giật mình tròn mắt nhìn thằng em. Nhưng Cụ Tổ cười hiền lành mà rằng:

- Ồ! Thiên tiễn nhất đao! Cháu biết chiêu này sao?

- Cháu đã thấy qua một lần ạ!

- Thấy một lần là làm được! Tốt lắm! Cháu quả thực là một thiên tài! Đúng là ta đã không nhìn lầm người. Giờ ta đã yên lòng quay lại mộ rồi!

- Vậy là thanh kiếm này thuộc về cháu sao

- Cháu xứng đáng mà! Bây giờ cháu ra đằng kia! Để ta nói chuyện với cậu anh trai này nhé!

- Tôi á! - Anh Bon ngạc nhiên hỏi

- Đúng rồi! Chính là cậu đó! Quý Bình!

- Sao...Cớ sao ngài biết tên tôi!

- Nhất Vũ! Cháu ra đằng kia chờ đi! Để chúng ta nói chuyện riêng.

Nhất Vũ gật đầu vâng lời và nhanh nhẹn đi ra phía xa. Chờ cho cậu nhóc bước đi đủ xa để không nghe thấy anh Bon mới sốt sắng hỏi:

- Ngài trả lời tôi đi! Sao ngài biết tôi!

- Để ta kể! ""Vào một ngày mưa gió, ta đã cứu được một người phụ nữ ở biên giới phía bắc. Ta bèn mang cô ta về nhà cứu chữa. Sau đó ta mới biết đó là cháu họ xa của ta. Mạc Kim Thư. Nghe cô ta mới sinh hạ một bé trai thì gia tộc bị tấn công. Đứa con cũng đã thất lạc. Hiện không biết ai sống ai chết. Sau khi cô ta bình phục, ta, con trai thứ của ta và cô ta đã đi truy tìm tung tích của gia tộc ấy và được biết cả gia tộc không mấy ai sống sót. Chỉ còn lại cậu con trai đã bị đem đi nuôi và một số kẻ khác bán linh hồn cho quỷ dữ. Sau đó ta đón nhận cô gái đó về nuôi trong nhà và coi như con gái. Thời gian trôi đi, con trai ta đã kết hôn với Kim Thư""

- Chuyện này... - Anh Bon cau mày nói

- Cậu thấy quen thuộc đúng không?

- Vâng! - Anh Bon thật thà trả lời

- Cậu biết tên mẹ cậu không?

- Thưa! Tôi chưa một lần gặp mẹ gặp cha. Và cũng chỉ được biết tên cha. Còn tên mẹ thì chưa hề hay biết!

- Vậy thì không trách được cậu! Mẹ cậu chính là cô con dâu của ta đó! Là Kim Thư mà ta vừa kể! Cậu còn có 2 người em nữa!

- Chuyện mẹ tôi không hề bị gϊếŧ đêm hôm ấy tôi đã rõ! Nhưng một lần gặp mẹ tôi chỉ được nói chuyện chốc lát. Mẹ không nói gì về mẹ sau đêm ấy cả. ( lúc biết mọi bí mật ấy 8-) ) Chuyện đó tôi...tôi không hề hay biết!

- Quanh mẹ cậu cũng có nhiều điều hay lắm! Cậu muốn biết về đời trước của mình không?

- Có chứ! Tôi không biết gì nhiều về cha mẹ tôi! Ngài có thể kể cho tôi những điều về họ mà ngài biết được chứ!

- Cậu là một chiến binh rất mạnh! Cậu điều khiển được cả Thủy Hoả Thổ và Phong đúng không? Điều đặc biệt ấy là do bố và mẹ cậu đã truyền lại. Kim Thư là chiến binh Thổ hệ và Hỏa hệ. Còn cha cậu là chiến binh Phong hệ và Thuỷ hệ. Cậu đã thừa hưởng được tất cả sức mạnh ấy.

- Thực ra...

- Để ta nói nốt! Còn một điều nữa mà ta muốn cho cậu biết. Điều này là do mẹ cậu nói với ta. Mẹ cậu thuộc dòng dõi hồ ly. Và một trong hai đứa em của cậu cũng là hồ ly. Nhưng thằng bé ấy nhìn rất giống sói. Cho nên Kim Thư đã kể cho ta về lời nguyền của Lang tộc. ""khi một phụ nữ ngoại tộc sinh con cho Lang tộc. Dù là người hay yêu, cũng sẽ trở thành sói"" thêm cả cháu ta nữa là ta hiểu rằng điều ấy đúng!

- Nhưng ngài nói với tôi điều ấy để làm gì?

- Ta nghĩ cháu ta cũng có thể là một đứa trẻ được thừa kế dòng máu ấy!

- Vâng! Nó là chiến binh Hoả hệ và cả Thổ hệ. Nhưng nó mạnh hơn tôi!

- Ta chưa hiểu ý cậu!

- Tôi là Hỏa! Nhưng chỉ phát ra được hỏa công nhỏ, sức không nhiều. Tôi là Phong. Nhưng chỉ đạp khí và bay thôi chứ không có khả năng tấn công như những kẻ khác. Tôi là thổ, nhưng sức cũng không nhiều và biến hoá được. Dậm đất nhưng đất không bay lên khỏi. Tôi là thủy. Nhưng nói đúng thì là băng. Chỉ có khả năng làm nước đóng băng chứ không điều khiển được nước.

- Hiểu rồi! Tất cả khả năng của cậu đều khuyết thiếu! Nhưng đó là do cậu không được dạy bài bản và cẩn thận thôi! Vì khi sinh ra, các chiến binh đều mạnh như nhau. Tiềm năng đều như nhau. Tất cả đều là năng lượng

trong cơ thể. Yếu tố di truyền kết hợp những sức mạnh ấy với nhau. Về cơ bản các nguyên tố đều có chung nguồn gốc. Chỉ có một số kẻ có thêm những điều đặc biệt khi kết hợp được các sức mạnh ấy với nhau và một vài kẻ có sức mạnh đặc biệt đã tạo nên một sự đa dạng trong cách sử dụng năng lượng.

-Tôi hiểu rồi! Nơi tôi ở hầu như toàn là những kẻ đặc biệt mà!

- Thời gian của phép định thân cũng hết rồi! Cậu hãy tự tìm hiểu về bản than mình nhé! Cậu không kém cỏi vậy đâu! Điều cơ bản cậu còn chưa hiểu hết đâu. Hãy cố gắng hoàn thiện bản thân và nhớ bảo vệ thằng cháu của ta đó!

Nói dứt lời, Cụ Tổ tan biến ra theo làn gió thoảng. Anh Bon còn rất nhiều điều để hỏi nhưng tất cả giờ vẫn còn là bí ẩn. Khuôn mặt anh nhanh chóng trở lại như bình thường, anh hít một hơi thật sâu để lấy bình tĩnh và trở ra với Nhất Vũ

- Đi nào nhóc! - Anh Bon nói và rảo bước đi về phía khu mộ

- Anh! Anh và Cụ Tổ nói chuyện gì thế?

- Chuyện riêng nhóc ạ!

Nhất Vũ không hỏi, nó đành im lặng đi theo, nhưng vẻ mặt cậu nhóc vẫn không thể nào giấu hết niềm vui. Anh Bon quay sang nhìn thanh kiếm rồi hỏi:

- Vật báu này em có biết là gì không?

- Dòng họ em có truyền lại! Đây là Ma Kiếm Trường Sinh. Thuở xưa ông tổ đời thứ nhất và đời thứ 2 sử dụng nó mà trừ yêu diệt quái rồi lập lên làng ấp phía tây nam vùng đất Trắng. Nhưng tới đời thứ 3 thì thanh kiếm biến mất một cách bí ẩn. Theo lời truyền lại thì kiếm chọn chủ, chỉ có ai xứng đáng thì kiếm mới xuất hiện.

- Ra vậy! - Anh Bon gật gù nói rồi anh hỏi tiếp - Mà em học tuyệt chiêu của Lam Lam từ khi nào thế?

- Em nhìn thấy chị ấy làm mấy lần rồi! Hôm nay cao hứng bắt chước làm thử. - Nhất Vũ nói, vẻ mắt cậu nhóc tươi rói, miệng cười toe - Ai dè cũng chẳng khó cho mấy.

- Em làm anh ngạc nhiên đấy! Khá lắm! Chẳng mấy mà được như anh đâu!

- Thật chứ anh?

- Thế anh đã bao giờ nói dối em chưa? - Anh trả lời và chuyển câu chuyện sang một hướng khác - Kìa! Ta ra chỗ Vô Song đi!

Miệng nói chân bước, anh đi thẳng đến chỗ Vô Song, phía sau anh, Nhất Vũ vừa đi vừa nhìn thanh kiếm với ánh mắt sáng ngời hi vọng.

Nơi Vô Song đang đứng là mộ của Hạ Ảnh Hoa tướng quân.

- Ngài là một chiến binh giỏi! - Anh Bon nói

- Phải rồi! - Vô Song trả lời

Có lẽ quá khứ đau buồn làm anh ra như vậy, và anh Bon cũng hiểu được điều ấy qua ánh mắt của người chiến hữu. Anh và Nhất Vũ thắp cho tướng quân một nén hương, và sau 3 vái anh cùng Vô Song và Nhất Vũ rời đi. Một lát sau, họ thấy Hảo Xuân đang ngồi trước một ngôi mộ lớn nhưng lại ở sát rìa nghĩa trang. ""Cậu ta thăm ai nhỉ? Một vị tướng nào nữa nhỉ?"" anh nghĩ ( Theo thứ bậc mà mộ được xây to nhỏ khác nhau, đặt ở vị trí khác nhau) Vừa nghĩ, anh vừa rẽ theo lối để ra đó với Hảo Xuân. Chưa bao giờ anh thấy khuôn mặt Hảo Xuân lại u sầu như lúc này. Nước mắt tuôn chảy tựa như suối, cô khóc tức tưởi như đây là lần đầu được khóc, khóc cho thỏa đi vậy. Lúc này anh Bon mới nhận ra người nằm dưới mộ, đó là mối tình đầu của Hảo Xuân. Cậu ta chỉ là một anh lính bình thường ( theo quan sát riêng của anh) nhưng cậu ta vẫn được đảm nhận vị trí phó tướng. Lưỡng long tướng quân Tề Quốc Đông. Anh nhớ hắn ta chết trong một trận chiến lớn với vùng đất Đen. Sau cái chết của hắn, Hảo Xuân thay đổi hẳn tính cách. Cô ta dám liều lĩnh một thân một mình đương đầu với cả một đạo quân. Chính vì điều ấy mới dẫn đến việc cô ta bị giấu trong băng tích và anh buộc phải tự sát ( việc ngố nhất anh đã từng làm ).

Xong xuôi, anh quay sang định bụng nói một câu an ủi cô bạn thân, nhưng anh chợt nhận ra một ngôi mộ lạ ở gần rìa khu nghĩa trang. Thoạt nhìn đã thấy rất bất hợp lý, bởi lẽ ngôi mộ ấy khá lớn và có chóp, nhưng lại nằm ở ngoài rìa. ( Chỉ những ngôi mộ đặt ở trung tâm dành cho người có thứ bậc cao mới có chóp) Anh rảo bước tiến đến xem cho kỹ thì thấy đó là một ngôi mộ bị bao quanh bởi rêu xanh và cỏ dại. Dưới lớp rêu phong thỉnh thoảng lộ ra một vài mảng trắng, nhìn như đá mặt trăng được dát bên ngoài ngôi mộ. Nhìn kỹ hơn anh nhận ra ngôi mộ được xây dựng theo kiểu kiến trúc hoàng gia, với mái cong, nóc vòm và các họa tiết đặc trưng của mộ cổ hoàng gia cách đây cả trăm năm. Nhưng khi tìm bia mộ để biết danh tính người nằm dưới đó thì tuyệt nhiên không có. Anh xem xét thật kỹ khu vực xung quanh ngôi mộ thì thấy rất nhiều điều bất hợp lý. Nghĩa trang lâu ngày không ai lui tới, vậy mà quanh chân mộ cỏ mọc không nhiều, chủ yếu là cỏ non mới phát triển được độ đôi tháng. Rêu trên mộ cũng như mới phát triển độ vài tháng. Khoảng thời gian xuất hiện của mộ rất không hợp lý. Một dòng suy nghĩ chợt loé lên trong anh, nhưng anh quyết định giữ nó lại để tiếp tục tự nghiên cứu và điều tra. Anh quay lại định hỏi xem Vô Song có biết gì không nhưng nhìn vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ của bạn mình là anh Bon đủ hiểu. Sau đó 4 người trở ra và đi theo con đường mòn dẫn ra cổng nghĩa trang. Ra tới cổng, họ thấy mọi người đã tập trung khá đủ và chuẩn bị quay về. Họ chờ một lát thì Y Thần và Lam Lam cũng quay trở ra. Vừa thấy Y Thần, anh Bon cất tiếng hỏi luôn:

- Y Thần! Ngôi mộ lớn rìa phía Nam nghĩa trang là của ai nhỉ?

- Rìa phía Nam? Khu đó chỉ có mỗi mộ của Phó tướng Tề Quốc Đông là lớn thôi!

- Không! Mộ của hoàng gia! Dát bằng đá mặt trăng và còn có chóp nữa! Lạ nữa là không có dấu hiệu của bia mộ được đặt.

- Vậy thì tôi không biết! Lý nào...

Chỉ cần nhìn vẻ mặt của Y Thần anh Bon cũng đủ biết anh ta không hề biết gì hết. Anh cắt ngang:

- Cậu không biết? Được rồi! Tôi sẽ lưu ý đến ngôi mộ ấy! - Anh Bon nói và đưa mắt nhìn tất cả mọi người một lượt

Anh bắt gặp một nét mặt khả nghi trong đó, anh lập tức nở ra một nụ cười nửa miệng kiêu ngạo. Sau đó anh đi thẳng về làng mà không nói thêm gì cả