Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Giấc Mộng Thành Tiên

Quyển 2 - Chương 73: Linh thạch không thiếu

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nữ tu mặt nạ bạc lại không hề tỏ ra khó chịu, dịu dàng cười nói:

“Vâng, hiện tại tiền bối là người ra giá cao nhất, nếu không còn ai ra giá thì đương nhiên Thiên Long Bổng thuộc về tiền bối”

Trung niên cười hắc bắc bước tới đang muốn với tay lấy bảo vật thì một âm thanh vang lên:

“Gượm đã, bảo vật này ta cũng muốn, ta ra giá hai ngàn một trăm linh thạch”

Lời vừa dứt thì thấy lão đầu lúc nãy mua được Diệu Linh Lô bước lên. Mọi người nhất thời kinh ngạc. Lão này hỏng đầu rồi hay sao? Tu vi tầng mười không ngờ giám tranh đoạt với trúc cơ kỳ. Nhưng những kẻ tinh tế hơn lại không nghĩ như vậy. Chẳng lẽ lão này ẩn giấu tu vi, cũng là tiền bối trúc cơ kỳ? Gã trung niên nhướng mày, một lần nữa phóng xuất ra linh áp đáng sợ, chỉ có điều lần này toàn bộ đều hướng về phía lão giả ập xuống. Lão giả nhếch miệng lên khinh miệt nói:

“Đạo hữu cần gì phí công vô ích”

Vừa nói lão vừa thả ra linh áp cũng đáng sợ không kém, khiến mấy kẻ đứng gần bị hù dọa hồn vía lên mây, liên tục lùi lại mấy chục bước mới đứng vững. Gương mặt trung niên tỏ ra rất khó coi, lạnh giọng nói:

“Ta ra giá hai ngàn năm trăm linh thạch, đạo hữu tốt hơn đừng tranh đoạt với tại hạ, bảo vật này đối với đạo hữu chỉ có hại mà không hề có lợi đâu”

Lão giả như không hề nghe thấy lời đe dọa, chậm rãi hô giá:

“hai ngàn sáu trăm linh thạch”

“hai ngàn tám trăm linh thạch”

“ba ngàn”

Trung nhiên gương mặt lúc trắng lúc hồng, không biết suy nghĩ gì mà cuối cùng lại khoát tay nói:

“Tốt, bảo vật này nhường đạo hữu”

Nói xong gã quay xuống đứng nguyên một chỗ, tỏ vẻ sẽ không ra giá nữa. Mà lão giả cười cười bước tới ngắm nghía Thiên Long Bổng, gương mặt không khác gì vẻ thỏa mãn khi có được Diệu Linh Lô. Nữ tử mặt nạ bạc sau khi hô giá vài lần không có ai ra giá nữa thì tuyên bố:

“Tốt, như vậy Thiên Long Bổng thuộc về tiền bối”

Việc có hai cao thủ trúc cơ kỳ xuất hiện tại đấu giá khiến không khí có hơi trầm xuống. Tuy rằng có một áp trục bảo vật nữa nhưng xem ra không tới lượt tiểu tu sĩ luyện khí kỳ rồi. Nữ tu mặt nạ trắng dường như không quá để tâm, tiếp tục tươi cười nói:

“Bảo vật tiếp theo, là một bí thuật của ma đạo tu sĩ, huyết ảnh độn. Độn thuật như tên, dùng tinh huyết để kích phát tốc độ, có thể đạt được tốc độ khó tin, chớp mắt có thể di chuyển một khoảng cách rất xa. Đặc biệt tu vi càng cao thi triển tốc độ càng nhanh. Đây là thần thông bảo mệnh vô cùng tốt. Tuy nhiên tiểu nữ cũng nói trước để chư vị sau này khỏi mất công kiện cáo. Bí thuật tuy lợi hại nhưng bổn các chỉ tới tay một phần không trọn vẹn, cho nên có một số khuyết điểm, thứ nhất là khó khống chế phương hướng, thứ hai tỉ lệ kích phát thành công chỉ có năm phần. Huyết ảnh độn giá khởi điểm một ngàn năm trăm linh thạch, mỗi lần ra giá không thấp hơn năm mươi”

Lời này vừa dứt khiến nội tâm Đỗ Thiên kịch liệt chấn động. Huyết ảnh độn, hắn nhất định phải lấy tới tay, dù chỉ là một bí thuật không đầy đủ. Điều này cũng rất dễ hiểu, nếu là huyết ảnh độn trọn vẹn sợ rằng không xuất hiện ở đây, mà xuất hiện ở bí thị dành cho đại cao thủ kết đan kỳ cũng nên. Đỗ Thiên bắt đầu khẩn trương lên, tuy nhiên không vội tham gia tranh đoạt mà bình tĩnh xem xét tình hình. Gã trung niên trúc cơ kỳ cười lớn nói:

“Huyết ảnh độn, đúng thứ bổn nhân đang muốn, lão già không tranh đoạt với ta chứ?”

Gã quay sang nhìn lão giả trúc cơ kỳ. Lão giả tựa hồ đã mãn nguyện, hoặc linh thạch đã hết gì đó cho nên khoát tay tỏ vẻ không hứng thú:

“Ta không cần cái bí thuật tự tàn đó, ngươi cứ tự nhiên là được”

Trung niên nghe vậy thì gật đầu vừa lòng, ném một túi trữ vật lên cho nữ tử mặt nạ bạc nói:

“Bổn nhân ra giá một ngàn năm trăm năm mươi linh thạch, đạo hữu kiểm tra xem đủ chưa?”

Hành động này của trung niên khiến mấy kẻ định ra giá đều nuốt lời chưa nói vào bụng. Nữ tử mặt nạ bạc đang định tuyên bố thì một giọng nói vang lên:

“Tại hạ ra giá một ngàn sáu trăm linh thạch”

Lời này khiến toàn bộ ánh mắt đều đổ xô nhìn về một tu sĩ tầng mười một, không hẹn mà thầm nghĩ “ chẳng lẽ lại là một gã trúc cơ kỳ ẩn dấu tu vi?”. Người ra giá đúng là Đỗ Thiên, dù đắc tội với trúc cơ kỳ hắn cũng phải tới tay pháp quyết nọ. Hắn đã có tính toán, tuy có mạo hiểm nhưng nếu cẩn thận vẫn có thể an toàn trở lại Xích Diễm Môn. Gã trung niên trúc cơ kỳ gương mặt nhăn lại, nhưng không biết suy nghĩ gì mà không phóng ra linh áp, chỉ lạnh nhạt nói:

“Ta ra giá một ngàn sáu trăm năm mươi”

“Tại hạ ra giá một ngàn bảy trăm”

“một ngàn tám trăm linh thạch”

“một ngàn chín trăm linh thạch”

"Hai ngàn một trăm"

Đỗ Thiên khi đã quyết định thì không hề có sự băn khoăn nữa, nhanh chóng ra giá. Trung niên nhân bỗng thẹn quá cười lớn nói:

“Một tiểu bối như ngươi đào đâu ra từng đó linh thạch, Vô Ưu Các không phải để vài kẻ đầu óc có vấn đề vào quấy phá đó chứ?”

“Tiền bối quá lời rồi, nếu tiền bối nghi ngờ thì bổn các có thể kiểm tra qua lượng linh thạch của vị đạo hữu này” Nữ tu mỉm cười cười, rồi nàng quay sang Đỗ Thiên nói:

“Đạo hữu không ngại chứ?”

Đỗ Thiên gật đầu, bước theo nữ tu vào một căn phòng thẩm định giá lúc trước đã có mấy kẻ lấy đồ vật ra tới đây định giá, không có gì khác lạ. Đỗ Thiên bước vào đã thấy ba lão giả râu đầu tóc bạc phơ đang ngôi ngay ngắn trong đó. Nữ tu hướng ba lão giả thi lễ rồi hướng Đỗ Thiên mỉm cười nói:

“Đạo hữu có thể xuất ra một phần linh thạch được rồi”

Đỗ Thiên gật đầu, không xuất ra linh thạch mà lại lấy ra một hộp gấm đặt lên bàn. Nữ tu cũng không hề bất ngờ, lật nắp hộp gấm ra, bên trong là một cây cải cỡ bàn tay màu tím, dược hương tỏa ra nồng đậm

“Hoàng Lăng Chi? hơn nữa đã ngoài ngàn năm?” Nữ tử thất thanh kêu lên.

Ba lão giả nghe vậy thì vội vàng tiến tới cẩn thận nghiên cứu, cuối cùng gật đầu thống nhất, một lão giả nói nói:

“Đúng là Hoàng Lăng Chi ngàn năm tuổi, bổn các đồng ý thu lại với giá hai ngàn linh thạch, không biết ý đạo hữu thế nào?”

Nữ Tu nhìn Đỗ Thiên với ánh mắt hơi khác. Có thể xuất ra linh dược ngàn năm thì thân thế người này không hề tầm thường, hèn gì giám tranh đoạt với trúc cơ tiền bối. Tuy niên nàng mỉm cười nói tiếp:

“Đạo hữu xuất ra một gốc linh dược này hình như chưa đủ với lượng linh thạch đã ra giá...”

Đỗ Thiên không nói lời nào vỗ túi trữ vật lấy ra một hộp gấm nữa đưa ra. Lần này không đợi nữ tử, ba lão giả đã mở ra kiểm tra:

“Lại là một gốc Hoàng Lăng Chi ngàn năm tuổi?”

Linh dược ngàn năm, dù là nguyên anh kỳ lão quái cũng cực kỳ thèm khát, không ngờ vị thiếu niên trước mặt một lần có thể xuất ra hai gốc. chẳng lẽ hắn là hậu nhân của một lão quái nguyên anh kỳ trong truyền thuyết?

Đỗ Thiên không nhanh không chậm bước theo nữ tu mặt nạ bạc ra ngoài. Nữ tu mềm mỏng nói:

“Đã khiến tiền bối đợi lâu rồi, vị đạo hữu này xác nhận có lượng linh thạch đủ lớn để ra giá với tiền bối”

Hai chữ “đủ lớn” từ miệng nữ tu vô cùng nhẹ nhàng, nhưng nhiều kẻ đã há hốc mồm, không thể tưởng nổi một luyện khí tu sĩ lại có bao nhiêu linh thạch. Hai ngàn hai trăm linh thạch linh thạch, đừng nói luyện khí kỳ, cho dù là trúc cơ kỳ thì đó đã là một khoản gia tài đồ sộ, tán tu bình thường dù cả đời cũng khó tích góp đủ. Trung niên nghe vậy thì tỏ ra bất ngờ, suy tính một chút rồi nói:

“Bổn nhân ra giá hai ngàn ba trăm linh thạch, nếu tiểu bối ngươi có gan ra giá cao hơn thì bí thuật thuộc về ngươi”

Lời nói uy hϊếp vô cùng rõ ràng, song Đỗ Thiên đã quyết nên không hề hối hận, mỉm cười nói:

“Đa tạ tiền bối, tại hạ ra giá hai ngàn ba trăm năm mươi hạ phẩm linh thạch”

Đỗ Thiên tiếp nhận ngọc giản ghi chép lại bí thuật, bên ngoài có gián mấy trương cấm chế phù để phong ấn, thể hiện rằng Vô Ưu Các không hề sao chép trục lợi. Nhưng Đỗ Thiên cũng chẳng mấy quan tâm việc này, bóc nhanh mấy tấm phù xuống rồi đưa thần thức vào. Trong đầu liền xuất hiện hàng loạt văn tự, đúng là một đoạn pháp quyết huyết ảnh độn. Đỗ Thiên gật đầu xác nhận:

“Không sai, đúng là thứ tại hạ muốn”

Kết thúc đấu giá vật phẩm của Vô Ưu Các là tới màn đấu giá của các tu sĩ. Đương nhiên không ai giám qua mặt hai tiền bối trúc cơ, nên đành phải nhường hai người lên trước. Trung niên nhân bước lên vỗ túi trữ vật lấy ra mấy thứ đồ vật rồi lần lượt giới thiệu:

“Bổn nhân có một đoạn gân ngân sắc viêm lang tu vi luyện khí đại viên mãn, có thể dùng để luyện chế pháp khí, một mẩu huyền tinh có thể gia tăng uy lực và phẩm cấp cho pháp khí, cuối cùng là một bình mười viên luyện khí đan. Bổn nhân muốn đổi lấy một ít mủ tử linh đằng ngoài hai trăm năm, hoặc có thể trực tiếp đổi lấy linh thạch”

Không hổ là cao thủ trúc cơ, xuất ra toàn bảo vật, không nói đến gân yêu thú và luyện khí đan, riêng mẩu huyền tinh bằng hai ngón tay kia cực kỳ quý hiếm, ở phường thị đừng mong nhìn thấy, ở đấu giá hội sẽ được bán với giá trên trời. Tử Linh đằng là một loại cây leo vô cùng hiếm gặp, mủ của nó cực độc, đừng nói là phàm nhân, dù là luyện khí kỳ tu sĩ dính phải cũng mất mạng, nhưng lại là một dẫn dược không thể thiếu để luyện chế Xích Linh Đan, đan dược đột phá bình cảnh dành cho trúc cơ kỳ. Rất nhiều tu sĩ động tâm nhưng không ai có được mủ tử linh đằng, điều này khiến trung niên có chút thất vọng, sau đó đành đem số vật phẩm nọ đấu giá, thu được hơn sáu trăm linh thạch.
« Chương TrướcChương Tiếp »