Quyển 2 - Chương 51: Động thiên phúc địa

Tới một sơn cốc hoang vắng cách đó khá xa, Đỗ Thiên dừng lại khôi phục pháp lực. Hắn lựa chọn một hang động tự nhiên, sau khi vỗ túi trữ vật lấy ra bộ trận kỳ bài một trận pháp đơn giản thì tiến sâu vào trong khoanh chân nhắm mắt đả tọa. Cuộc chiến vừa rồi tuy nhìn có vẻ khá nhẹ nhàng, nhưng áp lực lại rất lớn, chỉ cần tính sai một bước thì mạng nhỏ lập tức phải lưu lại ngay. Tuy vậy chiến lợi phẩm đạt được cũng rất xứng đáng. Nửa canh giờ sau pháp lực được bổ đầy, Đỗ Thiên lấy túi trữ vật của gã Vân Ẩn Môn kia ra dốc ngược xuống vỗ một cái, một loạt đồ vật hiện ra. Năm ngọc giản, một bộ trận kỳ, một lệnh bài thân phận, một đỉnh lô màu nâu sậm còn nồng nặc mùi đan dược, hơn mười bình đan dược, phù lục hơn hai mươi tấm, trong đó có ba tấm kim cương phù quý hiếm. Nhưng cái làm tròng mắt Đỗ Thiên co rút lại là một đống linh thạch đủ loại màu sắc nằm lăn lóc trên mặt đất. Dù khi sưu hồn Đỗ Thiên đã biết nhưng chính mắt nhìn thấy cũng phải âm thầm kinh hãi. Ở đây có đến hơn ba trăm viên hạ phẩm linh thạch. Cho dù tu sĩ luyện khí kỳ của một tông phái tu tiên dành dụm cả đời cũng chẳng thể có số lượng kinh người như vậy. Thu lại phù lục và linh thạch vào túi trữ vật của mình, Đỗ Thiên tiếp theo kiểm tra một chút đan dược trong mười bình lớn nhỏ kia. Chín bình hoàng linh đan, một bình luyện khí đan quý hiếm. Đỗ Thiên mũi hít hà dược hương mà cảm thấy tâm thần thoải mái. Hắn lại cất đan dược, ngắm nghía các trận kì một chút. Theo trong kí ức của gã kia thì đây là bộ Mộc Linh Trận, có tác dụng vây khốn, đặc biệt trong rừng rậm mộc linh khí sung túc này thì càng phát huy tác dụng tới tối đa. Cuối cùng là pháp khí tiểu đao xanh biếc nọ, tuy cũng là hạ phẩm nhưng uy lực hơn xa tiểu kiếm của hắn. Đỗ Thiên yêu thích không muốn buông tay.

Sau khi kiểm kê tất cả chiến lợi phẩm, Đỗ Thiên không vội rời đi mà tiếp tục khoanh chân suy ngẫm. Hắn đã biết được một bí mật vô cùng lớn, thậm chí có khả năng đây chính là cơ duyên để đạt được trúc cơ kỳ mà ngọc giản từng nói. Thì ra gã vừa rồi tên là Trương Liêu, một tạp vụ đệ tử của Vân Ẩn Môn. Hơn mười năm trước cả hắn và anh trai là Trương Cáp cơ duyên xảo hợp được gia nhập Vân Ẩn Môn, tuy nhiên linh căn của cả hai đều tứ thuộc tính cho nên cũng chỉ có thể làm một chân tạp vụ, khổ luyện mười năm mới đạt được tầng thứ ba luyện khí kỳ. Nhưng hơn một năm trước, khi hai người bị đuổi khỏi môn phái, do chán nản mà đi sâu vào sơn mạch Cổ Phong, lại may mắn phát hiện ra một hoang cấp tràn ngập các loại linh dược, thậm chí có không ít loại quý hiếm đến cả cao thủ trúc cơ kỳ cũng phải đỏ mắt. Lối vào duy nhất của hoang cốc lại là một khe nứt hẹp giữa một rặng núi đá tầm thường, cho nên mãi tới lúc đó vẫn không có ai phát hiện ra. Có được cơ duyên này khiến tu vi hai người nhanh chóng tăng lên, Trương Liêu vừa đột phá tầng thứ tám, còn thân huynh của hắn tư chất tốt hơn một chút đã là tầng chín đỉnh phong. Hai người cũng thường xuyên chia nhau ra ngoài bán đan dược luyện chế được đổi lấy tư nguyên tu luyện, khiến phút chốc trở thành tu sĩ cấp thấp giàu có nhất. Đan dược linh thạch không hề thiếu, lại có nơi để tĩnh tu. Tuy nhiên hai người cũng sợ có kẻ khác vô tình phát hiện ra nên bố trí mấy cái cảm ứng trận pháp xung quanh, gϊếŧ chết toàn bộ tu sĩ tu vi yếu kém tới gần. Còn tu sĩ tu vi cao một chút đều cho rằng khu vực này không có gì lọt mắt bọn họ nên trực tiếp đi sâu hơn vào trong. Cứ như vậy hai người yên bình tu luyện được gần một năm, cho tới tối này Đỗ Thiên lạc vào trận pháp cảm ứng của hai người, mới xẩy ra một hồi đại chiến như vậy.

Đỗ Thiên hít vào một hơi thật sâu, hắn đoán hoang cốc nọ có thể là một dược vườn còn lưu lại của một thượng cổ môn phái nào đó, có trận pháp cấm chế ảo diệu che dấu nên tới bây giờ mới không bại lộ. Nhưng thời gian quá lâu nên trận pháp đã bị hư hại mới xuất hiện lỗ hổng để hai huynh đệ họ Trương phát hiện được. Hai huynh đệ này đầu óc đơn giản không suy nghĩ sâu xa, nhưng Đỗ Thiên vốn vô cùng thông minh, hắn đoán rằng gần đây nhất định còn có di chỉ khác của thượng cổ tiên phái nọ, chỉ là trận pháp bảo vệ còn tồn tại mà thôi. Đây chính là một đại cơ duyên đối với hắn, đương nhiên hắn sẽ không dễ dàng buông tay. Đừng nói là luyện khí kỳ tầng chín đỉnh phong tọa trấn, mà cho dù là trúc cơ kỳ cao thủ ở bên trong hắn cũng nhất định phải lập mưu diệt sát

Linh căn đầy đủ ngũ hành thuộc tính cũng có lợi thế nhất định, Đỗ Thiên có thể khống chế toàn bộ mọi pháp khí bất kể nó có thuộc tính gì. Đỗ Thiên lần nữa lấy ra thanh đao, bắt đầu tế luyện một phen. Sắp tới dù hắn đã chuẩn bị một kế hoạch khá chu toàn, nhưng vẫn phải lưu lại hậu thủ để đối phó với Trương Cáp tu vi tầng thứ chín đỉnh phong. Đỗ Thiên đánh ra một đạo phiêu phù thuật lên tiểu đao để nó lơ lửng ngay trên đầu, sau đó hai tay liên tục đánh ra hàng loạt các pháp quyết phức tạp khác nhau, đồng thời đôi lúc thổi lên đó những luồng linh lực tinh thuần.

Pháp khí không giống như pháp bảo và một số loại pháp khí đặc biệt, phải lưu lại thần thức của chính mình mới có thể điều khiển. Pháp khí bình thường chỉ cần phù hợp với thuộc tính linh căn của bản thân và đầy đủ pháp lực là có thể sử dụng. Nhưng muốn tùy tâm sở phát thì phải tế luyện lâu dài mới được. Đỗ Thiên đương nhiên không có thời gian tế luyện tới mức đó, hắn chỉ cần có thể khống chế dễ dàng hơn một chút là được. Dù sao nếu tên Trương Liêu đi lâu không trở về thì gã Trương Cáp nọ cũng sẽ sinh ra hoài nghi, kế hoạch của hắn càng khó thành công. Nửa ngày trôi qua, tiểu đao ánh sáng không còn chớp động không đều như trước nữa, mà trở nên vô cùng nhu hòa, lượn một vòng trên đỉnh đầu Đỗ Thiên rồi rơi xuống nằm gọn trên tay hắn. Đỗ Thiên quan sát chốc lát rồi vung tay, tiểu đao chớp động chốc lát đã dài đến gần hai mét, hắn thu lại trận kỳ bố trí trước đó rồi nhảy lên cự đao hóa thành một đạo độn quang xanh nhạt biến mất. Lúc này trời đã tối đen như mực, nhưng các giác quan của tu sĩ hơn xa phàm nhân nên vẫn có thể lờ lờ thấy cảnh vật trong khu rừng

Nửa ngày sau !

Đỗ Thiên ánh mắt mở to tròn, miệng há hốc nhìn cảnh vật phía trước. Hàng loạt những linh dược quý hiếm mọc lan tràn như cỏ dại, đủ loại màu sắc và hương thơm ùa tới. Nơi này bị núi đá vây kín bốn phía, vô cùng kín đáo, hèn gì mãi vẫn chưa bị tu sĩ phát hiện. Đỗ Thiên mất một lúc mới đè nén sự rung động nội tâm lại, cúi người nhìn xuống dưới. Đó là xác một gã trung niên tầm bốn mươi, khuôn mặt vàng vọt, mặc đạo bào màu trắng, ánh mắt trợn trừng chết không nhắm mắt. Đây đúng là gã Trương Cáp, thân huynh của Trương Liêu. Sự việc cũng không có gì đáng nói, Đỗ Thiên dùng thuật dịch dung cải trang thành Trương Liêu đi vào, rồi bất ngờ ra tay đánh lén. Dịch dung thuật nọ cũng chỉ là một pháp thuật sơ cấp, nếu gã Trương Cáp để ý nhìn một chút thì có thể phát hiện ra chân giả. Đáng tiếc hắn lại đúng lúc đang trùng quan lên tầng mười, không thể phân tâm, thành ra tiện nghi cho Đỗ Thiên. Đỗ Thiên cúi xuống thi triển sưu hồn thuật, thông tin có được không có gì khác so với trí nhớ của Trương Liêu, xem ra nơi này còn chưa có người thứ ba phát hiện ra. Thu lại túi trữ vật xong Đỗ Thiên phát ra một hỏa cầu tống tiễn luôn người anh xấu số về với cát bụi, sau đó quay lại khe nứt cửa vào thu lại trận pháp hai người bố trí trước đó. Trận pháp này chỉ là một huyễn trận đơn giản, nhưng vẫn có dao động linh lực, nếu có cao thủ trúc cơ kỳ nào tới gần liền có thể phát hiện ra. Hắn đương nhiên không làm chuyện “ lạy ông tôi ở bụi này” như vậy. Dù sao cửa vào cũng ở nơi khá kín đáo, chẳng cần phải vẽ rắn thêm chân làm gì.

Sau khi dạo quanh một vòng hạp cốc này, Đỗ Thiên không thể dấu nổi sự vui mừng nhảy lên tâng tâng. Hạp cốc rộng lớn đường kính chừng hai dặm, ở đây đừng nói là dược liệu luyện chế hoàng linh đan, mà cho dù trúc cơ đan trân quý cũng có mặt mấy vị chủ dược, ngoài ra tuyệt đại đa số hắn chẳng thể gọi tên được. Nhưng nhìn dược liệu luyện chế luyện khí đan cũng chỉ được trồng ở ven thì có thể thấy chúng có giá trị cỡ nào. Đỗ Thiên khoanh chân ngồi trên một tảng đá, vỗ túi trữ vật lấy ra một ngọc giản xám trắng áp lên trán, nhắm mắt dùng thần thức tra xét. Chuyến này hắn đi tìm kiếm linh dược đương nhiên có chuẩn bị. Ngọc giản chính là ghi chép về hầu hết các loại linh dược có thể xuất hiện ở Đại Việt này. Sau khi so sánh hình dáng, màu sắc cùng dược hương của mấy loại linh dược nơi đây với ghi chép trong ngọc giản, Đỗ Thiên khóe miệng lại nhếch lên vui vẻ. Quả như hắn dự đoán, toàn bộ đều là dược liệu trân quý.