Chương 9

Trời tờ mờ sáng, âm thanh gà gáy vọng từ phía xa lại... Mùa uể oải nằm ngả lưng ra giường, Cúc vẫn im lặng như lúc đêm. Trải qua một biến cố lớn trong cuộc đời, nhìn Cúc... có chút gì đó già dặn và lạnh lùng hơn hẳn. Cúc có nhiều tâm sự lắm, chỉ là... Lòng cô rối rắm, ko biết mở lòng ra để giãi bày với bạn ra sao, càng suy nghĩ lòng càng nặng trĩu...

Xe cộ bắt đầu đi lại nhộn nhịp hơn, mới tờ mờ sáng mà đường xá đã náo nhiệt thế này... Ấy là bởi nơi đây gần chợ lớn, các mối buôn bán phải đi sớm để giao hàng, bán hàng... bởi vậy xe cộ tấp nập. Sự ồn ào ở bên ngoài cũng giống như tâm trạng đang dậy sóng trong lòng của hai cô gái trẻ. Từng giây từng phút trôi qua mới nặng nề và sầu não biết bao.

Không lâu sau đó ở phía ngoài cửa nhà có âm thanh của xe ô tô dừng lại, Mùa đoán rằng đây có lẽ là người mà chị Vân phái tới. Giây phút mà cô sợ nhất đã đến! Quả không sai, cánh cửa lộc cộc được mở khóa, người bước vào không phải Quảng, không phải chị Vân... mà chính là người đàn ông đeo kính râm... đi cùng xe hôm chị Vân đón Mùa và Cúc lên đây. Anh ta vẫn lạnh lùng như vậy, bước vào nhà, tháo cặp kính ra anh ta nghiêm giọng nói nhỏ:

Có đồ đạc gì thì mang theo!

Tôi không đi... các người cút đi.

Cúc đang im lặng bỗng nhiên đứng dậy chỉ tay vào mặt tên đeo kính.

Ranh con láo toét!

Một tên đệ tử đi sau nhẩy bổ lên phía trước định đánh Cúc để sỉ nhục thay cho tên đeo kính râm. Nhưng kỳ lạ là, dù bị chửi bởi một đứa con gái quê mùa... song tên đeo kính vẫn bình thản, nhìn Cúc một lượt, hắn nói:

Chửi đi. Chửi cho đã đi. Kẻo sau này có chửi cũng ko ai hiểu cô đang nói cái gì...

Nói xong hắn khẽ nhếch mép rồi giơ tay ra hiệu cho đám đệ tử vào lôi hai cô gái ra xe. Mùa và Cúc vùng vẫy, chống trả:

Cho tôi về quê, các người đang làm gì vậy... thả chúng tôi ra...

Đám thanh niên khỏe mạnh cứ lăm lăm lôi hai cô lên xe, mặc cho họ kêu gào chửi bới. Trời hãy còn chưa sáng rõ, nhà nào nhà nấy kín cổng cao tường. Đường xá xe cộ chạy náo nhiệt, ồn ào... có lẽ chẳng có ai rảnh mà dậy sớm giờ này quan tâm chuyện ở dưới lòng đường thế này... Bởi vậy đám người xấu ngang nhiên nhét người vào thùng của một chiếc xe tải. Họ trói tay hai cô lại, đồng thời nhét giẻ khô vào mồm, đề phòng trên đường đi hai cô làm loạn. Có nghĩa là bây giờ đi đâu, làm gì... như nào... là do người đàn ông đeo kính râm kia quyết định. Thùng xe được đóng chốt cẩn thận, mấy người đàn ông kiểm tra kĩ càng rồi bảo nhau ngồi lên phía trước, điều khiển cho chiếc xe dời đi.

Ảo tưởng về công việc nhàn hạ lương cao, mơ mộng về một chuyến du lịch miễn phí,.. tất cả những gì diễn ra từ đêm qua đến giờ giống như một gáo nước lạnh... à ko đúng, giống như bị nhấn chìm vào một hồ nước lạnh với nhiều loại động vật hung dữ vậy. Cảm giác của hai cô gái lúc này là hoang mang, thất vọng... và vô cùng sợ hãi. Đường đi và bên ngoài ra sao ngồi trong thùng xe tối om nên hai cô ko thể nào biết được. Đã thế đường đi đôi lúc có chỗ gập ghềnh khó đi, mỗi lần như vậy cảm giác buồn đi vệ sinh lại dâng cao.

Mùa ko say xe nhưng ngồi thế này cũng mệt mỏi lắm, Cúc thì say dập dụi, mặt cô ấy nhợt nhạt, buồn thiu. Giờ có thằng nào muốn giở trò đồϊ ҍạϊ ... có lẽ cô ấy cũng chẳng còn sức mà chống trả nữa. Dù ko muốn đi, ko muốn bị nhốt nhưng lúc này sức lực của cả hai đều ko thể quyết định đc việc gì. Chưa kể suốt đêm qua thức trắng, sáng nay thì bị xốc lên xe luôn. Bụng đói meo... và nhịn đi vệ sinh trong nhiều giờ liền. Mệt... mệt vô cùng!

Không biết là xe đã chạy được bao lâu vì ngồi ở thùng xe lúc nào cũng tối đen như mực, hơn nữa vì mệt quá nên có lúc Mùa ngủ thϊếp đi... Đến khi xe dừng lại, mấy tên đàn ông xuống xe và mở thùng xe, chiếu đèn pin vào mặt hai cô gái quát nạt:

Dậy đi! Dậy đi đais, đi iar đi nào mấy đứa kia!

Nhanh lên kẻo đais trôi xe ông bây giờ...

Ánh sáng chiếu vào mặt khiến hai cô bị chói mắt, vô thức đưa hai cánh tay bị trói lên trước mặt che lại. Và rồi mấy tên kia cũng vội hiểu ra rằng các cô gái miệng bị nhét giẻ, tay chân bị trói thì làm sao có thể di chuyển được? Mấy tên đàn em trèo lên thùng xe, cởi dây trói ở chân rồi lôi hai cô xuống. Cả ngày bị bỏ đói hai cô gái mệt lả đi, đầu óc choáng váng nhất thời đứng không vững, Mùa còn loạng choạng đi được mấy bước, Cúc ko chịu nổi nằm rạp xuống đất ho khụ khụ.. có lẽ đêm qua Cúc bị hành hạ bởi tên khốn nạn nên hôm nay suy sụp quá mức cũng nên...

Mùa nhìn Cúc mà lòng đầy ái ngại... muốn bước đến dìu bạn đứng dậy mà ko có cách nào. Bên ngoài trời cũng đã tối, xe dừng lại trong một quãng vắng, hai bên rất nhiều cây cổ thụ rậm rạp, chung quanh ko nhìn thấy một bóng nhà dân nào. Phen này mà bỏ chạy... thoát đc bọn buôn người... có lẽ cũng bỏ mạng tại nơi đây mất. Nhìn bóng đêm hoang vu đến ghê người, thỉnh thoảng gió lùa vào những rặng cây bên đường tạo ra âm thanh âm u... khiến cho Mùa sợ toát mồ hôi.

Có buồn đái không? Buồn thì đái đi, kẻo lát nữa xe ko dừng lại nữa đâu?

Một tên vừa hỏi vừa quát.

Tay chân thế này thì đái làm sao?

Mùa mệt lắm nhưng vẫn cố gắng đáp trả.

Xoẹt.

Tên đứng bên cạnh dùng dao cắt dây trói tay cho Mùa rồi nói:

Ngồi luôn ở đây đi... ko phải ngại!

Mùa nhanh chóng dìu đỡ Cúc dậy..

Cúc ơi, để tớ giúp cậu nhé!

Dù Mùa cũng rất muốn đi vệ sinh lúc này, nhưng nhìn Cúc như người mất hồn, ko còn chút sức lực nào nên Mùa giúp bạn trước. Cúc gật đầu và dựa vào Mùa cố gắng đứng dậy... giây phút này hai cô ko còn biết xấu hổ là gì nữa... nhanh chóng ngồi núp xuống ven bụi cây và giải quyết cho nhẹ người... mấy tên kia biết ý quay mặt ra phía khác và chờ đợi.

Quay về phía xe ô tô, mấy người đàn em của tên đeo kính râm đứng ở đầu xe, hút thuốc lá và uống nước lọc, tán gẫu mấy chuyện linh tinh gì đó. Thỉnh thoảng chia cho nhau mẩu bánh mỳ. Có lẽ đây là thực phẩm mang dự trữ lúc đi đường xa, một lát sau có một tên đem đến cho hai cô một ít bánh mỳ và nước lọc. Vì quá đói và khát nên cả hai đều cố ăn thật no, uống thật đã... để có sức chiến đấu với chặng đường gian nan phía trước. Không biết họ còn muốn đem hai cô đi đến đâu nữa...?

Ăn no, nghỉ ngơi thoải mái xong chúng lại trói tay hai cô lại, lần này ko trói chân và ko nhét giẻ vào mồm nữa. Bởi xe đã chạy sang địa phận của Trung Quốc, các cô có muốn bỏ trốn e là cũng ko biết đường về. Hơn nữa, qua một ngày dài chạy xe nhìn mặt hai cô gái chẳng còn chút sức lực nào họ cũng chẳng đoái hoài đến mà đôi co hay trêu ghẹo...

Ra khỏi thùng xe một lát, dù bên ngoài trời tối nhưng không khí trong lành, ánh sáng le lói trong màn đêm vẫn dễ chịu hơn là ngồi trong thùng xe tối tăm. Giờ đây vào lại thùng xe, bóng tối lại bao trùm như cũ... nhưng mà... lúc này hai cô ko bị nhét giẻ nữa nên có thể trò chuyện cùng nhau.

Cúc này... Nếu như bọn mình bị bán làm vợ cho người ta... hoặc là bị bán vào nhà thổ... cậu có sợ không??

Mùa hỏi bạn.

Sợ à? Lúc này tớ còn biết sợ là gì nữa... cảm giác say xe đã đủ khiến tớ mệt mỏi lắm rồi... không còn sức để lo xa những chuyện ấy nữa...

Cúc mệt mỏi đáp.

Cố lên, đi mãi rồi sẽ quen thôi..

Mùa động viên bạn.

Nhưng mà.. theo tớ xem tivi thì thấy, nếu như bị gả làm vợ cho người ta, có khi mình còn đc sống đàng hoàng... sợ nhất là bị bán đi làm gái... tớ lo lắm. Đều là chuyện ko tốt đẹp gì cả... nhưng nếu có thể mình hãy cố gắng để đc sống, đc trở về Cúc nhé!

Ừ. Tớ biết rồi. Ko biết bọn mình còn có thể ở bên nhau thế này bao lâu nữa nhỉ... tớ chỉ sợ mỗi đứa mỗi nơi, lúc ấy... biết nương tựa vào ai được đây..

À! Có khi nào họ bán mình đi để lấy nội tạng ko Mùa? Ui tớ sợ phải chết quá...

Chắc ko đâu.

Mùa quả quyết.

Nếu họ lấy nội tạng thì họ gϊếŧ luôn mình ở Việt Nam đi cho rồi, sao phải dày công lừa lọc đưa mình đi linh tinh rồi phải mang đi xa thế này làm gì? Chắc chắn ko phải đâu...

Nhưng mà... nghĩ cũng sợ lắm ấy.. nếu đc ở cùng nhau.. có gì chúng mình nghĩ cách bỏ trốn nhé!!

Làm sao có thể chứ? Đi bao lâu rồi còn chưa đến nơi... mà lỡ như đến đấy rồi hai đứa bị tách ra thì mình liên lạc với nhau kiểu gì?

Đã thế tiếng nước ngoài mình ko biết..

Chán nhỉ! Cậu có hối hận vì đã lên đây không?

Hối hận thì cũng đã muộn rồi! Bây giờ tớ chỉ thương bố mẹ thôi, nếu ngày nào đó bố mẹ tớ biết tin con gái đi không trở về nữa.. ko biết họ có buồn và đổ bệnh ko... tớ chỉ cầu mong cho bố mẹ mạnh khỏe... và tha lỗi cho đứa con bất hiếu này!

Đêm đó, ngồi trong thùng xe, hai cô gái tâm sự đủ chuyện trên đời, như một lời chia tay và một động lực để đón nhận cuộc sống mới. Một niềm động viên, an ủi nhau để tiếp thêm sức mạnh cho một tương lai mù mịt...

Chuyện qua lại mãi rồi cũng chẳng biết đã nói được những gì... hai cô gái lại ngủ thϊếp đi. Chuyến xe vẫn tiếp tục hành trình của mình ko ngừng nghỉ, những người ngồi trên cabin đều thầm thừa nhận rằng:

"Ít có chuyến vận chuyển người qua biên giới mà lại nhàn hạ như lần này. Mọi khi, các cô gái đều gào khóc, tìm cách bỏ trốn rồi bày trò đủ kiểu... mỗi lần như vậy họ đều rất cực mới có thể hoàn thành nhiệm vụ... Sự im lặng và ngoan ngoãn vâng lời của hai cô gái này... đặc biệt khiến họ phải lưu tâm. Liệu ở trong thùng xe tăm tối, hai cô gái có nghĩ cách để thoát thân không?"

Đơn giản vì họ đã biết được kết cục của mình, thay vì gào khóc, tìm cách bỏ trốn, họ chọn cách bình thản mà đối diện. Kêu gào, bày trò chỉ làm cho bản thân thảm hại và mất sức thêm mà thôi, nếu có thể hãy dùng sức lực và mưu trí ấy để đối phó với cuộc sống sau này. Bởi những người đang tháp tùng các cô đi đều là người Việt Nam, họ đang làm nhiệm vụ của mình... ko có gì đáng sợ cả. Sau khi giao vào chủ mới, lúc ấy cuộc chiến mới thực sự bắt đầu.