Chương 1: Chị dâu cũ

Trong tiệc đính hôn của bạn trai cũ, tôi ngồi ở bàn chính, mấy người bạn cũ cười nhạo tôi.

"Khi đó cô làm loạn như vậy, sớm nên nghĩ tới sẽ có ngày này."

Tôi giật giật khóe miệng.

Anh ta cùng vị hôn thê của mình xuống mời rượu, nhìn tôi như người xa lạ.

"Chào mọi người, nếu tiếp đãi chưa chu đáo thì xin lượng thứ."

Anh không giả vờ.

Sau tai nạn xe hơi đó, anh ta ai cũng nhớ, chỉ có ký ức về tôi thì trống rỗng.

Vị hôn thê của anh cũng cười duyên dáng nâng ly mời tôi, "Cảm ơn vì đã trả lại cho tôi một Yến Lễ tốt như vậy."

Những người trong bàn nhìn tôi như một tên hề, "Đáng đời."

Tôi cười đến chảy nước mắt, cố nén cảm giác nóng ran trong dạ dày, ngẩng đầu uống cạn ly rượu

"Chúc hai người hạnh phúc đến răng long đầu bạc."

—----------------------------------------------------------

"Hay là chị dâu mới và chị dâu cũ cùng uống thêm ly nữa?"

Có người trên bàn không ngại nói lớn, nhìn tôi với ánh mắt châm chọc.

Sau khi uống một ly rượu vang trắng, bụng tôi đã cồn cào dữ dội.

Tôi vô thức nhìn Quý Yến Lễ, trên trán anh có một vết sẹo sau vụ tai nạn xe hơi.

Anh ôm Tống Thời Ngữ nhíu mày, "A Ngữ của tôi không thích uống rượu, xin lỗi."

Người đề nghị không muốn làm khó xử Tống Thời Ngữ, anh ta quay sang tôi, "Vậy chỉ có thể để chị dâu cũ uống thay chị dâu mới thôi."

“Mọi người cứ tự nhiên.” Quý Yến Lễ không thèm nhìn tôi thêm, dẫn Tống Thời Ngữ đến bàn bên cạnh.

"Vậy mà chỉ thấy người mới cười, người cũ lại không khóc."

Rót đầy hai ly rượu trắng đưa tới trước mặt tôi, “Chị dâu cũ uống đi.”

Họ nhìn tôi như con hề, tiếng cười chế nhạo vang lên, xen lẫn hai chữ "đáng đời".

Cảm giác khó chịu trong dạ dày ngày càng nặng nề, khuôn mặt tôi tái nhợt, mồ hôi lạnh túa ra trên trán.

Tôi không uống hết hai ly rượu đó, ôm bụng chạy ra khỏi hội trường tiệc cưới.

Tôi nôn mửa trong nhà vệ sinh đến khi chóng mặt, cơn đau cũng dần giảm đi.

Âm thanh giày cao gót vang lên từ phía sau , "Có hối hận không? Chị dâu hụt?"

Quý Ninh Ninh đứng từ trên cao nhìn xuống.

Tôi ôm bụng co quắp đứng trong góc vì đau, cảm thấy mồ hôi lạnh chảy dài trên trán, cả người lảo đảo không đứng vững.

Quý Ninh Ninh chế nhạo: "Cảm ơn cô đã để anh trai tôi mua bánh hấp vào đêm anh ấy cầu hôn cô, nếu không tôi thực sự phải gọi cô là chị dâu rồi."

Tiếng cười vui vẻ từ hội trường tiệc cưới vọng lại.

Tôi cố gắng chịu đựng đau, kéo miệng cười, "Xin lỗi, Ninh Ninh..."

Ào–

Một chậu nước lạnh dội từ trên đầu tôi trút xuống.

"Xin lỗi thì có ích gì? Những đau khổ mà anh trai tôi từng phải gánh chịu có thể biến mất không? Bà tôi có thể sống lại không?!"

Quý Ninh Ninh nắm chặt bàn tay, nhìn tôi với ánh mắt đỏ đầy oán hận, l*иg ngực phập phồng mạnh mẽ.

“Đồ sao chổi! Anh tôi không nên quen biết cô!”

Trái tim tôi như bị khoét một lỗ, nước mắt cứ thế trào ra từ khóe mắt.

Không nên quen biết tôi.

Nhưng anh ấy đã cầu hôn tôi.

Khung cảnh cầu hôn vẫn hằn rõ trong ký ức của tôi.