Hả? Cái này...
Niếp Thanh Lân
không
lập tức hiểu được ý tại ngôn ngoại sâu xa của Vệ Thái phó, suy nghĩ
một
chút, tóm lại là: “Ngàn vạn thứ có thể đâm thủng, mỗi mông ngựa là vững như tường đồng”, liền lựa lời mà đáp: “Phong thái của Thái phó năm đó chấn động lục cung, muốn
không
chú ý
thật
là rất khó!”
thật
ra đây đều là
thật, năm đó chỉ cần Tiên hoàng mở tiệc chiêu đãi quần thần,
thì
hậu cung lập tức vui như ăn tết, nên biết rằng dự tiệc
sẽ
có Vệ Lãnh Hầu đại nhân “đẹp tựa Phan An” xuất
hiện, các vị nương nương, công chúa, cung nữ đều rất háo hức.
Mỹ nam luôn khiến người ta nhìn bao nhiêu cũng
không
thấy đủ, nhất là dáng vẻ ung dung cất bước kia, giữa đám thần tử
không
phát tướng
thì
cũng râu ria xồm xoàm, tóc thưa đầu hói đó, quả là quá xuất chúng rồi.
Còn nhớ hội ngắm hoa năm đó, người còn nhiều hơn cả hoa, khi đó nàng là
một
đứa bé lùn tịt, lại là hoàng tử bị bỏ rơi, cho nên nàng ngồi rất xa, nhìn thấy đâu đâu cũng là mũ quan
thật
cao, đầu tóc đen thui, danh hoa hiếm có mười năm mới nở
một
lần dù chỉ muốn liếc mắt nhìn
một
cái cũng
khôngđược.
Nếu
đã
không
ngắm được hoa, cũng
không
thích nhìn
một
đám lão già say xỉn mặt đỏ phừng phừng, đương nhiên là
sẽ
ngắm chỗ thuận mắt nhiều
một
chút, cộng thêm mấy ngày nay mẫu hậu cứ luôn
nói
điệu bộ của nàng
không
có khí khái nam nhi, nên
không
khỏi muốn học hỏi mỹ nam như Vệ Lãnh Hầu
một
chút.
Bởi vì rất hiếm gặp, khó tránh phải quan sát kỹ hơn
một
hút, khi đó chỉ thấy ngay cả khi Thái phó uống nhiều rượu, tư thế nhíu mày chống trán vẫn luôn xuất chúng, chả trách đám nữ quyến nhìn qua đều đỏ bừng hai má.
Chỉ là bây giờ nàng mới biết, ngay cả khi vung đao gϊếŧ người, Vệ Thái phó cũng đầy tao nhã! Đáng tiếc vẻ tao nhã này, dù có đầu thai thêm lần nữa, biến thành nam nhân
thật
sự
cũng
không
học nổi!
Aiz, sao Thái phó ngài lại sa đọa đến mức này? Bảo chúng nữ tử chốn thâm cung nên gửi gắm tâm hồn ở đâu đây? Phỏng chừng
hiện
nay, những hồng nhan trong cung kia khi nhìn thấy vị Vệ Phan An này, sợ rằng
sẽ
chỉ bị dọa đến đỏ mắt mà thôi!
Vệ Thái phó căn bản
không
ngờ tiểu Hoàng đế lại
không
biết xấu hổ mà thừa nhận như thế, lửa giận nhất thời dâng lên.
Nghe
đi
nghe
đi! ‘Chấn động lục cung’ gì chứ? Đây
rõ
ràng là giọng điệu của đám ăn chơi trác táng đùa giỡn tiểu nương tử mà.
Gương mặt tuấn tú ‘chấn động lục cung’ lập tức trầm xuống, nhìn chòng chọc nhóc bù nhìn
không
biết sống chết trước mặt.
Đứa bé này miệng thốt lời cợt nhã, nhưng vẻ mặt
thì
lại nghiêm túc, đôi mắt to long lanh
hiện
rõ
vẻ chân thành, hoang mang nhìn Thái phó đại nhân.
Lời này mà thốt ra từ miệng của
một
đấng tu mi, đúng là buồn nôn tới mức đáng chém
một
đao. Chỉ là theo lời đứa trẻ này, lửa giận đảo vài vòng, rồi chỉ còn bó tay hết cách.
Nhìn quanh bốn phía, tẩm cung Hoàng đế lớn như thế mà trống
không, quá là mộc mạc. Quần áo thường ngày
trên
người tiểu Hoàng đế, vừa nhìn
đãbiết là của năm ngoái, đợi khi cao thêm chút nữa, tay áo
sẽ
rút đến cùi chỏ mất. Mấy quyển sách giải trí
trên
giá
đã
bị đứa trẻ này giày vò đến xoắn cả lại rồi. Đừng thấy đứa trẻ này cả ngày ăn
không
rỗi miệng, mấy món ăn tới ăn lui kia còn chẳng lên được mặt bàn của
một
gia đình
nhỏ
sung túc nữa! Chắc hẳn đứa trẻ này cả đời cũng chưa từng hưởng thụ được cảm giác
yêu
thương.
Hoàng tử công chúa bị bỏ rơi trong cung
không
chỉ có
một
mình Niếp Thanh Lân, nhưng bị chèn ép đến mức này mà vẫn vui vẻ, thậm chí còn tìm vui trong đau khổ, thực
sự
chỉ có kẻ kỳ tài này.
Chẳng qua...
thật
quá
không
có mắt rồi!
Tuy mặt mũi dễ coi, tự mình vụиɠ ŧяộʍ chơi đùa tiểu thái giám thị vệ gì đó cũng được
đi,
không
ngờ lại quá quắt dám
yêu
trọng thần soán vị!
Dù là nữ tử, gần gũi mình lâu ngày cũng
sẽ
sinh lòng sợ hãi. Ít nhất mấy tiểu thϊếp trong phủ kia, sau khi mình dùng thủ đoạn độc ác nghiêm trị những kẻ ghen tị tranh giành tình cảm, ai nấy đều sợ như chuột thấy mèo. Lúc hầu hạ buổi tối, cũng có thể cảm nhận được các nàng ta gượng gạo khom người ton hót.
Tiểu Hoàng đế này
không
phải chưa từng nhìn thấy
sự
tàn nhẫn của mình, sao lại
không
biết chữ ‘sợ’ nên viết thế nào vậy chứ! Giống như nai con
mộtmình xông vào rừng sâu núi hiểm, trông thấy lão hổ nhe răng, lại
không
biết trời cao đất dày bước đến, dùng móng guốc non nớt vuốt da hổ.
Vừa nhìn
đã
biết, mối tình đầu của đứa trẻ này chính là kẻ địch thù nước hận nhà
không
đội trời chung, sau cùng
sẽ
phải chịu thiệt trong tay đối phương. Ngẫm kỹ ra, cuộc đời yếu nhược mà ngắn ngủi này hẳn có thể biên soạn thành vở kịch khiến người đời rơi lệ.
Vốn muốn răn dạy tên nhóc vô lại mặt dày hoang đường này
một
chút, chặt đứt mong ước bẩn thỉu của
hắn
ta. Nhưng nghĩ lại, dù trong đầu
hắn
ta có bỉ ổi thế nào chăng nữa,
thì
cũng
không
dám giở thủ đoạn gì với mình cả!
Nhóc con lén lút ảo tưởng này, vẫn tốt hơn là lập lại
một
Hoàng đế chính tông muốn vực dậy dòng họ Niếp, nghĩ đến đây, lời mắng chửi sắp phun ra khỏi miệng lại chậm rãi nuốt về.
Niếp Thanh Lân
không
biết Thái phó đại nhân
đã
rối bời
một
trận, chỉ thấy vẻ u ám
trên
gương mặt tuấn tú kia dần dần tản
đi, liền biết tiết mục của hôm nay
đã
qua rồi. Đợi đến khi Thái phó nới lỏng tay mình ra, nàng liền lập tức chân chó thay chén nước, đưa cho Thái phó thấm giọng.
Khi
đã
hoàn toàn dằn được cơn tức, Thái phó mới chậm rãi
nói: “Hoàng thượng, ngài tuổi còn
nhỏ, khó tránh việc có chút tâm tư ham mê của lạ, nhưng dù sao ngài cũng là huyền tôn của Cao hoàng triều trước, mặt mũi của Hoàng gia
không
thể
không
có, nếu để ta nghe được trong tẩm cung phát sinh chuyện bê bối bẩn thỉu nào, đến lúc đó đừng trách Thái phó ta
không
giữ thể diện cho Hoàng thượng ngài!”
Tiểu thái giám tuấn tú trong cung
không
ít, chưa biết chừng tiểu Hoàng đế nhất thời sắc tâm bộc phát, muốn nếm thử, nếu
hắn
ta
thật
có tâm tư này,
hắn
cũng tuyệt
không
để đám Phiên vương kia có cái cớ khởi binh phế Đế.
Niếp Thanh Lân cảm thấy lời này nàng hoàn toàn nghe hiểu, cảm động
nói: “Thái phó yên tâm, kể từ lúc lên triều nghe được chuyện muôn dân Đại Ngụy ăn
không
đủ no,
thì
cơm canh mỗi ngày của trẫm đều chủ động giảm
đi
một
nửa, hôm nay
thật
sự
thèm ăn quá nên mới bảo người trông coi Ngự thiện phòng đưa đến chút khoai lang, nhưng vừa nướng xong, trẫm liền hối hận, cảm thấy mình quá mức xa xỉ. Người đứng đầu như thế, nếu văn võ bá quan bên dưới cũng làm theo,
thật
sẽ
gây kho cho Vệ ái khanh! Nhưng
không
sao, may mà Thái phó tới kịp, ngài cả ngày san
sẽ
nổi lo giúp trẫm, ba bữa
không
đúng giờ, khoai lang này vào bụng ngài, cũng
không
tính là lãng phí.”
Vệ Thái phó quả thực suýt bị thằng nhóc vô lại miệng đầy lời
nói
nhảm này chọc cười, nhưng vẫn hơi híp mắt lại hỏi: “Bệ hạ
đang
oán trách với thần là ăn
không
đủ no sao?”
Đây chẳng phải là gán tội cho người khác sao? Niếp Thanh Lân chợt thấy hối hận vì hôm nay
đã
nói
nhiều trước mặt Thái phó, liền vội ngừng lại: “Cả ngày chả làm gì, sao có thể ăn
không
đủ no chứ? Thái phó
đã
uống rượu phải
không? Có muốn lên giường ấm nghỉ ngơi
một
chút
không?”
Vệ Thái phó có chút mệt nên thực
sự
lên nằm, hơn nữa vừa mới uống
một
bụng nước đường
âm
ấm, thấy rất thoải mái, vì vậy nhắm chặt hai mắt,
không
nói
gì thêm.
Bởi vì lúc nãy Thái phó muốn dạy bảo Hoàng đế,
không
cho người vào hầu hạ, Xảo Nhi sau khi dâng nước đường
thì
cũng lui ra.
hiện
giờ Thái phó
đãngủ, càng
không
tiện gọi người bên ngoài. Vì thế nàng đến Long sàng ôm
một
cái chăn gấm
nhỏ
lót bông
nhẹ
nhàng đắp lên người Thái phó, còn mình
thì
bưng khoai lang nướng còn thừa lại, leo lên Long sàng, chui vào trong chăn vừa nhai kỹ vừa nghiền ngẫm những lời vừa rồi của Thái phó. Cứ thấy lời của
hắn
chứa đầy
ẩn
ý,
không
nói
toạc ra
thì
thật
đúng là mình nghĩ mãi cũng
không
ra.
Nhưng mà hình như Thái phó nghiện tới tẩm cung rồi, cái khác
không
nói
tới, chỉ riêng việc Vệ Hầu gia quen ăn sơn hào hải vị, vậy mà lại luôn
khôngchút khách sáo chiếm phần thức ăn ít ỏi đến thảm thương của mình, bảo người ta phải làm sao mới được đây!
Bữa nay lại còn vừa ăn vừa ghét bỏ mình quá mức phung phí! Trước đây lúc ở thư phòng học làm Hoàng đế, biết được đạo lý “Cửa son thừa rượu thịt, Ngoài đường xác chết đầy”, rốt cuộc nàng cũng
đã
hiểu triệt để rồi!
Thái phó
không
biết lòng Hoàng đế đầy căn hận, chỉ cảm thấy cái chăn
nhỏ
trên
người giống tiểu chủ tử của nó, đều thoang thoảng hương táo ngọt ngào, đắp
trên
người
thật
ấm áp. Thế nhưng ngủ
một
hồi, mùi hăng hắc của than đen trong phòng xộc vào mũi, xông đến mức cuối cùng Thái phó
không
nhịn nổi nữa, ngồi bật dậy.
Lúc đứng lên lại phát
hiện
tiểu Hoàng đế
đã
thϊếp
đi
rồi, tấm chăn
thật
to che kín miệng mũi, chỉ lộ ra gương mặt
nhỏ
nhắn. Khuôn mặt vì ngủ mà ửng hồng,
thật
giống
một
cục bột mềm mại ngọt ngào.
Thái phó đứng trước giường cúi đầu nhìn
một
lúc, cảm thấy hôm nay ở lại đây
đã
đủ lâu, liền hoạt động gân cốt xong rồi bước ra ngoài.
đi
tới trước cửa cung, lúc chuẩn bị lên xe ngựa, đột nhiên quay đầu lại hỏi, “Nguyễn công công, ngươi làm đại nội tổng quản bao lâu rồi?”
Nguyễn công công thấy cả đoạn đường Thái phó
không
nói
gì, đột nhiên mở miệng lại hỏi tới bản thân mình, lòng liền căng thẳng, vội vàng trả lời: “Bẩm Thái phó, nô tài hầu hạ ở trong cung gần bốn mươi năm, về sau may mắn được Thái phó nâng đỡ,
đã
làm đại nội tổng quản ba năm rồi ạ.”
Thái phó lấy từ trước ngực ra
một
chiếc khăn lụa, lau lau miệng mũi bám chút khói đen do bị than hun, sau đó vứt cho Nguyễn công công đứng dưới xe ngựa, “Ba năm?
không
lâu nhưng cũng
không
tính là ngắn, phép tắc cung phụng trong cung, hẳn ngươi phải
rõ. Đám Nội thị phủ ngu ngốc bại hoại kia lại dám dùng chút mánh khóe dối
trên
gạt dưới. Nếu để người ngoài biết được,
sẽ
cho là Bản Hầu khắt khe với Thánh thượng. Đám nô tài vô dụng
thì
không
cần giữ lại, nên phạt đánh đến chết, mong Nguyễn công công cứ theo đó mà làm...”
nói
xong, liền buông rèm xe xuống, nghênh ngang rời
đi, để lại Nguyễn công công vẫn
đang
cầm chiếc khăn
đã
bị nhuộm đen kia, tuôn mồ hôi lạnh trong gió rét.
Hôm nay trận gió đen nào thổi qua vậy? Nguyễn công công
không
bị thổi trúng, nhưng đám nô tài trong Nội thị phủ rốt cuộc
đã
bị đuôi phượng quét sạch rồi.
Hôm đó, trong Nội thị phủ tiếng kêu rên đầy trời,
âm
thanh gậy gỗ quất vào da thịt vang liên tiếp, ra ngoài bằng cáng, ít nhất cũng bảy tám người.
Cũng trong đêm đó, hơn mười rương than trắng thượng hạng cộng thêm lò đốt
không
khói được đưa đến tẩm cung Hoàng đế, thêm vào đó còn có chăn nệm đồ trang trí mới tinh. Tổng quản Nội thị mang đồ tới cúi đầu khom lưng
nói
với An Xảo Nhi, đại loại là:
đã
muộn rồi, những vật lớn hơn ngày mai
sẽ
được đưa tới, mong An
cô
nương thứ tội….
Chỉ
một
loáng sau tẩm cung
đã
thay gương mặt mới. Tiểu Hoàng đế nằm
trên
chăn nệm mới được đưa tới, cảm thấy dưới thân mềm mại trơn láng đến nỗi nằm xuống rồi
không
muốn đứng dậy nữa.
Nhớ đến bữa tối khi nãy, bàn bày đầy các món ăn, Niếp Thanh Lân cau mày nghĩ, bỗng nhiên số lượng món ăn tăng thêm mà sắc hương đều đủ cả, chắc đám đầu bếp Ngự thiện phòng
không
còn thương nhớ Tiên hoàng nữa, cuối cũng cũng bước khỏi đau thương, nhưng số lượng nhiều thế này lại khiến người ta sợ mà
không
dám động đũa.
Làn gió răn dạy thói xa hoa của Thái phó còn chưa tan,
thì
nô tài bên dưới
đã
làm ra việc quái đản thế này, chẳng phải là muốn đẩy nàng vào tội ham ăn ham uống sao?
Đám cẩu nô tài này
thật
là khinh người quá đáng!
Ngửi mùi thơm hoa quả dễ chịu lan tỏa trong
không
khí, thoải mái lăn vài vòng trong tấm chăn mềm mại, Niếp Thanh Lân ngậm ngùi than thở: Làm
một
Hoàng đế khiêm tốn tiết kiệm,
thì
ra lại khó đến vậy!