thì
ra
không
lâu sau khi Thiệu Dương lấy chồng đến Hung Nô, lão Đan Vu bị bệnh hiểm nghèo
không
dậy nổi, đáng tiếc cho công chúa hoa quý của Đại Ngụy, sau khi gả đến
đã
phải ở trong doanh trướng hầu hạ Thiền Vu.
Lão Đan Vu bị bệnh nặng nhưng mỗi đứa con trai của ông ta đều là người trẻ tuổi cường tráng.
không
lâu sao, Thiệu Dương bị con sói theo dõi.
Đất Bắc rét lạnh, dân bản xứ
không
có thói quen tắm rửa hằng ngày. Cho dù là tắm rửa cũng là ra bên ngoài tìm
một
suối nước nóng để tắm.
Việc này chỉ khổ cho Thiệu Dương công chúa, chịu
không
được mấy ngày liền lén lút gọi thị nữ mang từ Đại Ngụy của mình, mang về ba thùng băng tuyết lớn, sau khi đun xong
thì
trốn trong doanh trại, dùng
một
bình rượu lớn để chứa nước, cũng miễn cưỡng xem như là tắm nước nóng.
không
ngờ, Tam vương tử Hưu Đồ Hoành được lão Đan Vu phái
đi
chinh phạt Lâu Lan, liên tục
đi
chinh chiến mấy tháng, khi chiến thắng trở về
thìxông nhầm vào doanh trướng của Yên Thị mới gả. Tướng quân cao lớn vạm vỡ tiến vào doanh trướng, liền thấy được thân thể mịn màng mềm mại của mẹ kế.
Nam tử liên tiếp bị nghẹn mấy tháng, đột nhiên đúng lúc gặp giai nhân, dục hỏa nổi lên, mặc kệ có phải là thị nữ
yêu
thϊếp của lão Đan Vu hay
không, tiến lên vài bước, giơ cánh tay như đúc bằng sắt thô kệch ôm Thiệu Dương công chúa mang theo mùi rượu
đi
ra, quăng thịt thơm ngon lên đệm, muốn làm việc cầm thú.
Trời sinh Thiệu Dương là người nhát gan, Hưu Đồ Hoành mấy tháng nay lại
không
cạo râu, nàng chỉ thấy
một
con gấu chó đầy lông tấn công mình, yếu ớt kêu
một
tiếng rồi hôn mê. May mắn thị nữ dẫn theo là nô bộc trung thành, liều chết tiến vào doanh trướng, hô to: “Đừng vô lễ với Yên Thị của Thiền Vu Hung Nô”, mới xem như là ngăn cản được.
Thế nên Hưu Đồ Hoành mới biết, đây là thê tử công chúa mới của phụ vương mình cưới từ Đại Ngụy.
Tuy sau đó
hắn
nghĩ
một
đằng
nói
một
nẻo
nói
xin lỗi. Nhưng từ đó về sau, Hưu Đồ Hoành vẫn xa cách với lão Đan Vu lại thường đến doanh trướng của Thiền Vu. Thực ra
thì
Hưu Đồ Hoành cạo sạch
sẽ
râu ria
đi
rất
anh
tuấn, nghe
nói
hắn
có
một
nửa là huyết thống Ba Tư, chỉ là ánh mắt mỗi lần nhìn Thiệu Dương đều như là sói đói
thật
đáng sợ. Làm Bát công chúa mỗi lần thấy
hắn
đều bị dọa, mặt cúi xuống
không
dám ngẩng đầu.
Về sau, mấy vương tử của Hung Nô tranh đấu kịch liệt, Hưu Đồ Hoành kiên định đứng về phía tiểu vương tử Hưu Đồ Liệt, mở ra
một
đêm binh biến, nắm giữ quyền hành. Khi đó, lão Đan Vu còn chưa tắt thở, thế nhưng đứa con trai út mà ông ta kiêu ngạo nhất
đã
tự ngồi lên ghế Thiền Vu trong đại doanh, hăng hái phân chia chiến lợi phẩm cho đám công thần của mình.
Thiệu Dương công chúa cảm thấy đám người man di này
thật
đáng sợ, vì sao lại
không
biết đến đạo hiếu. Thế nhưng trong mắt người Hung Nô, lại là điều đương nhiên, giống như Lang Vương trong đàn sói ốm yếu
thì
tất nhiên
sẽ
có đấu tranh chọn ra con sói mạnh mẽ nhất trong bầy để lãnh đạo.
Kẻ mạnh
thì
sống, đây là con đường duy nhất để sống sót
trên
thảo nguyên! Mà nàng, tất nhiên cũng trở thành chiến lợi phẩm, sau khi phân phát mỹ thϊếp vũ khí của phụ vương, Hưu Đồ Hoành chủ động tự nguyện dùng
một
vùng lãnh địa để đổi lấy mẹ kế trẻ tuổi xinh đẹp.
Tuy đúng ra
thì
Thiệu Dương phải về dưới trướng của Thiền Vu mới, nhưng Hưu Đồ Liệt
không
có hứng thú với Thiệu Dương tính cách nhu nhược yếu đuối, cũng vui vẻ thuận theo, ban thưởng mẹ kế cho ca ca của mình.
Đáng thương Thiệu Dương
một
khắc trước còn cho trượng phu
trên
danh nghĩa của mình uống canh,
một
khắc sau liền bị dắt ra ngoài, vào trong doanh trướng của con riêng ngỗ nghịch.
trên
đường nàng khóc nhưng
không
có người chịu giúp, ngay cả thị nữ trung thành cũng bị Hưu Đồ Hoành đạp
một
cái nằm
trên
đất.
Đến khi vào trong doanh trướng của con riêng, càng kêu càng
không
có người trả lời, sau khi bị Hưu Đồ Hoành đùa bỡn
trên
giường
thì
bị ăn vào bụng. Sau đó nàng bị bắt ở trong lãnh địa của Hưu Đồ Hoành,
không
cùng ngôn ngữ, thị nữ hầu hạ của nàng cũng
không
ở đó, tuy tướng quân phái tới mấy thị nữ hiểu tiếng Hán, nhưng khi nhìn thấy những thị nữ Hung Nô
không
rửa tay, tay
không
giật đùi dê cho vào bát của mình, vành mắt Bát công chúa lúc nào cũng đỏ hồng.
Tuy Hưu Đồ Hoành là người hung hăng bạo ngược, nhưng đối với
cô
nương được làm bằng nước nhu nhược mềm yếu đến từ Trung thổ này lại
khônghề mất kiên nhẫn hay tức giận. Sau khi đoạt được tấm thân của mẹ kế
trên
danh nghĩa
thì
hắn
đã
không
để ý tới mấy nữ nhân trong doanh trướng. Thiệu Dương công chúa đáng thương thân thể yếu ớt,
thật
sự
là
không
chịu nổi giày vò
trên
giường mỗi ngày của hung nô tràn đầy tinh lực.
Về sau nghe
nói
sứ giả
đi
Trung Nguyên cầu thân Đại Ngụy biến mất
một
cách thần bí, triều đình sinh biến, tân Thiền Vu Hưu Đồ Liệt phái Hưu Đồ Hoành cải trang thành thương nhân
nhỏ
đi
tìm hiểu tin tức. Nếu tin tức chính xác
thì
tùy theo hoàn cảnh mà hành động, chiếm đoạt hai mươi châu huyện ở phương bắc của Đại Ngụy.
Thiệu Dương nhanh trí, nghĩ đến lời Thập tứ đệ
nói, kiên trì
sẽ
có cơ hội trở lại cố hương, tinh thần bị tra tấn
đã
lâu nay phấn chấn trở lại, vơ vét
mộtbao thịt khô,
một
bình nước trong, chui vào
một
xe ngựa chất đầy da, vụиɠ ŧяộʍ theo đoàn xe vào cửa khẩu, ngoại trừ ban đêm vụиɠ ŧяộʍ ra bên ngoài
đi
vệ sinh
thì
luôn trốn trong mấy bộ da, chờ ngày trở lại phía bắc.
Thế nhưng sau khi tiến vào cửa khẩu, Hưu Đồ Hoành bỏ hàng hóa, ra roi thúc ngựa tiến vào biên cảnh, toa xe chở da kia lại
trên
đường
đi
tới phía nam, đáng thương Thiệu Dương lúc bị phát
hiện
bên trong toa xe suýt nữa bị bán cho bọn buôn người, cuống đến mức nàng vội vàng lộ ra thân phận,
nói
mình là Bát công chúa Đại Ngụy, nhưng lại bị chế nhạo,
không
có người tin. May mắn nàng gặp Khất Kha công chúa
đang
chuẩn bị tới Đại Ngụy dự thính. Khất Kha nghe thấy mấy lời này, lại nhìn quần áo và trang sức Hung Nô
trên
người nàng, rất giống Bát công chúa Đại Ngụy
đi
hòa thân liền thuận tay mua nàng. Nếu là
thật,
thì
cho Thái phó
một
nhân tình, đỡ khiến cho
hắn
phát sinh xích mích với Hung Nô.
Xem như Bát công chúa này tốt số,
trên
con đường trở về hoàng cung Đại Ngụy tuy đầy chật vật và gian khổ nhưng rốt cuộc cũng
đã
trở về được nơi
đã
sinh dưỡng nàng.
Sau Vệ Lãnh Hầu hỏi Bát công chúa về những chuyện ly kỳ mà nàng
đã
trải qua, lông mày xoắn lại, môi mỏng nhếch lên, lộ ra vẻ mặt
không
ngờ.
Niếp Thanh Lân thấy bộ dáng chật vật của Bát hoàng tỷ, trong lòng rất khổ sở, nhưng ngại thân phận “nam nhi” của mình
không
nên quá thân cận với hoàng tỷ. May mắn Vĩnh An công chúa
không
cần chú ý đến điều này, thêm việc Bát công chúa trở về Đại Ngụy là chuyện cơ mật liên quan đến quốc thể,
không
nên truyền ra ngoài, nên Bát công chúa tạm thời ở lại cung Phượng Sồ của Vĩnh An công chúa.
Thiệu Dương công chúa
không
biết Hoàng thượng còn có
một
muội muội ruột sinh đôi, thấy Niếp Thanh Lân mặc nữ trang tất nhiên lại càng hoảng sợ. Tuy mặc dù lúc trước
không
ở chung với muội muội từ trong am ra, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt thân thiết văn nhã giống Thập tứ đệ
thì
lập tức cảm thấy yên tâm.
không
đến hai ngày dần dần trở thành tỷ muội với Vĩnh An công chúa.
Bát hoàng tỷ
không
giống Cát Vân Nhi hoạt bát,
sẽ
không
nghĩ cách bày trò làm người khác vui. Nhưng ở chung với nữ tử mềm mại an tĩnh như vậy rất tốt, ít ra
thì
hai nữ nhân ở
một
chỗ, cho dù im lặng, Thiệu Dương công chúa cũng
không
cố gắng tìm mấy lời ong tiếng ve để trò chuyện. Nhưng lúc Niếp Thanh Lân vừa đọc sách vừa tham ăn dưa leo lạnh, nàng yên lặng dùng cái kẹp bạc lấy băng
đi, để
một
chén trà lài ấm bên cạnh tay nàng. Việc chăm sóc người này vốn Niếp Thanh Lân am hiểu, thế nhưng ở cùng vị hoàng tỷ này
thì
nàng lại trở thành tiểu muội muội cần được chăm sóc rồi, trong đời nàng chưa từng trải qua việc này đâu.
Thế nhưng Thái phó đại nhân lại
không
nhịn được.
Tuy Vệ Lãnh Hầu
không
tán thành việc dựa vào nữ nhân để đổi lấy hòa bình ở biên cương, thế nhưng Thiệu Dương này lại có thể trở về
thì
hắn
cũng bất ngờ. Nếu Tam vương tử Hung Nô
không
truy cứu, tuyên bố với bên ngoài là Thiệu Dương công chúa hòa thân sinh bệnh chết
thì
cả hai bên đều vui vẻ. Nhưng nếu cố tình truy cứu,
trên
đường Thiệu Dương để lại
không
ít dấu vết, giấu nhà chồng trở về, chính là cái cớ rất hay để Hung Nô dấy binh. Hưu Đồ Hoành kia cũng là kẻ tài giỏi, nếu
đã
tạo thành hiểu lầm
thì
chính là cuộc chiến sinh tử của hai nước!
Nhưng Niếp Thanh Lân vui đến phát khóc khi thấy Bát công chúa,
hắn
không
đành lòng, cố nén
không
vui
không
khiển trách Bát công chúa,
khôngnghĩ tới việc Long Châu vui vẻ, mời Thiệu Dương công chúa vào ở trong cung Phượng Sồ. Trở về từ thiên lao, Thái phó còn chưa hồi phủ, quyết định muốn ngày ngày ngủ lại cung Phượng Sồ. Thế nhưng hôm nay cung Phượng Sồ lại có vị công chúa vào ở, hằng đêm sênh ca của Định Quốc Hầu đại nhân tuyên bố kết thúc.
Vốn có
một
chút đồng cảm với Thiệu Dương lập tức tan thành mây khói. Vệ Lãnh Hầu trời sinh bụng dạ hẹp hòi hận
không
thể ném Thiệu Dương vào xe chở da rồi đưa về đất Bắc lạnh lẽo.
Năm ngày qua
đi, hai tỷ muội như keo sơn, Thái phó đại nhân lại sống
một
ngày như bằng
một
năm, cuối cùng
không
nhịn được nữa, phái kiệu để Đan ma ma đưa Vĩnh An công chúa vào thư phòng, đóng chặt cửa lớn,
không
những mạnh mẽ giải khát
trên
giường êm mà ngay cả ghế dựa mạ vàng cũng
không
tha. Cuối cùng Long Châu phải xin tha, ôm cổ Thái phó
nhỏ
nhẹ
cầu khẩn
không
thể chịu nổi mới coi như là được nghỉ ngơi cùng
một
chỗ.
Sau
một
phen mây mưa, Thái phó mới ôm Long Châu
đang
thở gấp ngã
trên
giường êm, đột nhiên
nói: “Thần muốn đưa Thiệu Dương công chúa xuất quan.”
Thân thể Niếp Thanh Lân cứng đờ, chậm rãi ngẩng đầu lên, sóng mắt
đã
khôi phục
sự
bình tĩnh: “Hưu Đồ Hoành kia tìm đến rồi sao?”
Vệ Lãnh Hầu
nhẹ
thở ra, đây cũng là
một
mặt của Niếp Thanh Lân làm cho
hắn
yêu
thích,
sẽ
không
bao giờ có ánh mắt thiển cận càn quấy như những nữ tử bình thường khác, chỉ
nói
đơn giản nàng lập tức hiểu thâm ý trong đó,
không
cần phải giải thích.
Đúng là Hưu Đồ Hoành tìm tới, hơn nữa khí thế hung hăng, lúc Khất Kha công chúa đưa Thiệu Dương vào kinh thành
thì
hắn
đã
tìm được xe da ở phía nam, sau khi nghe
nói
Khất Kha công chúa mua nữ tử bên trong xe da liền tự tay hành hung mấy thương nhân hàng da thổ huyết mà chết. Sau khi xác thực tin tức công chúa ở kinh thành, Hưu Đồ Hoành lui về quan ngoại, nhưng lại tập hợp tinh binh, sai người trình thư đưa lên Hoàng đế Đại Ngụy, chỉ
một
ý thôi, hoặc là trả lại thê tử bỏ trốn, hoặc là
một
trận chiến sinh tử!