Vốn dĩ khi Niếp Thanh Lân nghe được những lời của Cát Vân Nhi thì nổi lên cảnh giác, lại
không
ngờ lỡ tay làm Thái phó bị thương, cũng có chút do dự
không
yên, nhưng khi nghĩ đến chính là nam nhân vô tình này tống mình vào thiên lao,
đã
vậy lại còn đến dò xét nữ phạm nhân vào đêm khuya, quả thật
không
uổng phí cái đinh kia, liền rũ mắt hỏi: “Đêm hôm khuya khoắt, vậy mà Thái phó vẫn thật cần cù, tới thiên lao thẩm vấn sao?”
Đây vốn chính là lý do mà Thái phó nghĩ tới, nhưng khi được thốt ra từ miệng của bé con này thì lại trở nên hoang đường
không
chịu nổi. Mặt Thái phó bị thương
nhẹ, suy cho cùng thì chính là bằng chứng cho ý tưởng
không
biết xấu hổ kia, cắn răng
nói: “Nếu đã biết là thẩm vấn, vì sao còn giấu hung khí?”
Niếp Thanh Lân nhìn khuôn mặt tuấn tú dính máu kia, bĩu cái miệng
nhỏ
nhắn, sau đó cảm thấy thật ra
không
cần cậy mạnh, cần phải vỗ về giao long Thái phó một thân
yêu
khí này thì tốt hơn, liền từ vạt áo trước của mình lấy ra
một
cái khăn tay đẹp đẽ màu trắng, đến gần lau cho Thái phó.
Màu da Thái phó rất trắng, cũng
không
biết làm sao mà
một
nam tử đóng quân nhiều năm ở biên thuỳ mà lại bảo vệ dung nhan rất tốt,
không
bị già
đi. Dấu hồng hồng
trên
mặt này tuy nhạt nhưng
đích thực là đã phá hỏng khuôn mặt này. Thái phó vẫn trừng mắt phượng, cơn giận chưa tiêu tan nhưng cũng là chậm rãi buông lỏng tay, chỉ là
cố gắng thẳng sống lưng, ngồi
trên
giường nhỏ tùy ý để công chúa
nhẹ
nhàng lau.
Đến khi mùi thơm riêng biệt từ
trên
người Long Châu tử quanh quẩn vờn trước mũi, dục niệm chưa được thỏa mãn lại bắt đầu thẳng hướng xuống dưới, cũng bất chấp vết thương nhẹ
trên
khuôn mặt tuấn tú, đột nhiên ôm lấy tiểu Trứng Gà
đang
ngồi xổm trước mặt mình, quay người ấn lên
trêngiường.
Niếp Thanh Lân khẽ “ôi”
một
tiếng, sau đó nhờ ngọn đèn mỏng manh mà thấy
rõ
dục niệm nơi đáy mắt Thái phó, trong lòng biết đây là một người coi trời bằng vung, nếu như trong đầu bật dậy ý muốn làm loạn, thì cái gì cũng
không
quan tâm nữa. Nhất thời tình thế cấp bách,
nói
nhỏ: “Hôm qua ban đêm mới... Vĩnh An
không
khoẻ, xin Thái phó thương tiếc.”
Còn Thái phó thì
đang
tay chân lanh lẹ cởi ra váy cùng quần của công chúa, mặt lạnh lùng
nói: “Nếu đã vào thiên lao, đương nhiên là sống hay chết cũng đều
không
phải do nàng. Đợi đấy, bản Hầu phải dùng chút hình pháp ‘trừng trị’ một nữ tù dám cả gan ra tay làm ta bị thương như nàng!” Miệng
nói
thì rất tàn nhẫn, nhưng đến khi tiến lại gần hôn môi nàng thì vẫn đặc biệt ôn nhu, luyến tiếc mà mút cái lưỡi đinh hương kia.
Niếp Thanh Lân bị
hắn
hôn đến nhũn người, cảm thấy tay chân phía dưới của Thái phó đại nhân cũng bắt đầu
không
thành
thật. Nhất thời xấu hổ khốn quẫn:
“Nơi này là thiên lao, sao Thái phó lại có thể
không
đứng đắn như vậy?”
Thái phó đã được nếm qua cái miệng đầy hương vị thơm mát kia, lại càng khó dằn nổi, thấy bé con vẫn còn muốn giãy dụa, liền cởi đai lưng xuống,
cột hai tay nhỏ bé lên vòng sắt ở
trên
vách tường. Kéo xuống đai lưng
trên
người Long Châu tử, nhìn tiểu giai nhân
trên
người chỉ còn một cái yếm nhỏ nhắn che lại,
một
thân nhẵn nhụi sáng lên trong nhà tù
âm
u. Do trước khi vào tù phải tháo hết trâm cài đầu sắc nhọn xuống, chỉ dùng
một
đoạn khăn mềm
cột tóc lại, nên bây giờ những sợi tóc đen nhánh bên thái dương đều bị rối loạn cả, nhưng như vậy lại khiến nàng toát ra hương vị điềm đạm đáng
yêu...
Trứng Gà của hắn sao lại có thể ngọt như vậy? Chỉ cảm thấy cho dù ngày đêm đều nhìn thì vẫn
không
đủ. Tuy trong lòng thương tiếc như thế, ngoài miệng vẫn ác thanh ác khí như cũ: “Vẫn còn cứng đầu
không
chịu nhận sai như vậy, đợi bản Hầu lấy gậy trừng phạt ngươi rồi, xem ngươi còn có thể
không
nhận tội như vậy hay
không!”
Hai tay Long Châu tử
không
giãy ra được, chỉ có thể mặc cho Thái phó đại nhân cao thấp khinh bạc.
Lính canh ngục bên ngoài gian phòng chữ thiên số môt đều bị Đan ma ma đuổi
đi
rất xa,
không
thể nghe rõ được chi tiết Thái phó thẩm vấn tội phạm như thế nào. Lần này Vệ Lãnh Hầu
không
bị lâm vào tình cảnh vội vàng xao động như đêm qua,
một
thân “võ nghệ” tốt ngược lại có thể chậm rãi thi triển, chậm rãi sử dụng mọi thủ đoạn để đốt lửa lên một mảng da thịt nhẵn nhụi kia,
không
trêu chọc đến mức rên rỉ thở gấp thì làm sao có thể dừng tay?
Đợi đến khi giai nhân run run rẩy rẩy mà khóc nấc lên, lúc này mới đẩy thân vào, trong lúc nhất thời xuân sắc tràn đầy trong địa lao
âm
u. Náo loạn khoảng hai canh giờ, mới xem như hỏi ra được cái cần hỏi. Đợi tiểu Long Châu
không
quật cường cậy mạnh nữa, khóc
nói
là sai lầm rồi, tự mình xác nhận nửa khắc cũng
không
thể cách xa Thái phó đại nhân, thế này mới từ từ ngừng lại hỏa,
một
trận tấn công mạnh mẽ cuối cùng mới rời khỏi người giai nhân.
Sau khi Thái phó ôm công chúa cả người vô lực quần áo hỗn độn ra khỏi nhà lao, Đan ma ma vội vàng mang tới áo choàng che đậy công chúa
thật
kỹ.
Thái phó dặn người chuẩn bị tốt xe ngựa, sau đó đón Trứng Gà ra khỏi thiên lao. Lúc này trời tối đen như mực, bởi vì phải hộ tống công chúa hồi cung, Thái phó phân phó binh doanh ở thiên lao phái ra một đội nhân mã hộ giá hồi cung.
Xe ngựa của Thái phó vừa mới rời khỏi, lập tức có vài bóng đen xuất hiện, giơ tay lên ném mấy quả dược cầu vào cửa
địa lao. Giống như lần xông vào trộm thùng sắt, mấy quả dược cầu đều ném vào đám thủ vệ. Mấy người bóng đen hành động vô cùng nhanh chóng,
đi
tìm từng phòng giam
một. Chỉ chốc lát sau, người áo đen đã bế Cát Vân Nhi
đang
hôm mê
đi
ra.
“Đại nhân,
không
thấy tung tích của công chúa, thuộc hạ vô năng, có thể là tình báo có sai sót...” Hắc y nhân
không
yên
nói.
Trong bóng đêm,
một
bên mặt nam nhân có một vết sẹo vừa kết vảy, có vẻ hết sức dữ tợn, ánh mắt
hắn
sít lại, cúi đầu nhìn nhìn muội muội trong lòng thuộc hạ, thản nhiên
nói: “Thuốc mê ‘túy sinh mộng tử’ này điều chế
không
dễ,
hiện
tại cũng đã dùng hết, vậy mà thời vận của Vệ Lãnh Hầu kia luôn hơn một bậc... Đốt thiên lao
đi, lập tức khởi hành tới Nam Cương, phải lưu lại chút ấn tượng cho Định Quốc hầu mới được...”
nói
xong,
hắn
vươn tay tiếp nhận muội muội
đang
hôn mê, quay người lại liền biến mất trong bóng đêm...
Trận đại hỏa lần này ở thiên lao
không
thua gì tai bay vạ gió ở biệt viện, may mà vị trí của thiên lao gần nguồn nước, khi được phát hiện thì cũng kịp thời dập tắt, nhưng cũng vẫn gây hoảng sợ cho lòng người. Khi Niếp Thanh Lân nghe đến tin tức này, nàng
đang
ở trong tẩm cung thay long bào. Hoàng đế bệnh nặng thì sao, vẫn phải
đi
ra ngoài gặp người một lần, ổn định lại thế cục triều đình nhiều lần nhấp nhô này.
Đến khi lên triều, bách quan đầu tiên là nhìn sắc mặt hồng nhuận, mạch nhảy bình bịch của tiểu hoàng đế rồi mới có thể hơi hơi an tâm, đến khi giương mắt lên nhìn Thái phó đại nhân thì sửng sốt. Hôm qua Thái phó còn ở trong thư phòng lần lượt gặp mặt quần thần, khuôn mặt vẫn bóng loáng như hoa, đẹp như thiên tiên. Sao mới chỉ qua một đêm mà
trên
mặt đã xuất hiện một vết thương thế kia?
Những lão thần có kinh nghiệm khuê phòng trong phút chốc đã hiểu: Thái phó thật là dũng mãnh như thần! Khoét núi chẻ đá, dưới thành chém phản loạn đại tướng, sau đó ở trong thư phòng hỏi chính sự đến nửa đêm về sáng, vậy mà vẫn còn có thể hồi phủ xuất toàn lực an ủi thϊếp thất kịch liệt như thế. Thật sự là một hán tử bằng sắt, ngân thương đâm vào
không
gãy cũng cong!
âm
thầm lên quyết tâm, về nhà cũng phải
cố hết sức mình, sửa trị tiểu thϊếp khiến bọn họ ở
trên
mặt mình gãi ra vài đường, mới được coi là thần tử tốt chia bớt lo âu cho Thái phó!
Tuy thương thế
trên
mặt Thái phó cũng
không
nặng, nhưng xem ra vẫn ảnh hưởng đến tâm tình của lão nhân gia
hắn, ánh mắt
âm
trầm ngồi ở ghế giao long.
Thật ra Vệ Thái phó là
đang
nghĩ mà sợ, nếu như đêm qua hắn
không
có bỏ xuống mặt mũi
đi
đến thiên lao, thì chỉ sợ bé con đã khó thoát khỏi vận rủi. Khi đại hỏa được dập tắt,
trên
bức tường trắng trong thiên lao lưu lại một hàng chữ khắc bằng đao: Vệ tặc hoang da^ʍ, mối hận đoạt thê gϊếŧ cha
không
đội trời chung!
rõ
ràng đây chính là do Cát Thanh Viễn mạo hiểm xông vào cướp ngục, cũng
không
phải chỉ đơn giản cứu thân muội của hắn như vậy, có lẽ tám chín phần mười là do nghe được tin tức về Vĩnh An công chúa mà đến.
Tuy rằng hàng chữ này được giữ bí mật
không
truyền ra ngoài, nhưng khi Vệ Lãnh Hầu thấy được hàng chữ này, tim gan phèo phổi đều tức giận đến muốn nứt ra! Tên cẩu tặc này! Ai là thê tử của hắn chứ! Vốn dĩ chính là kiều hoa tự mình tỉ mỉ nuôi nấng thành, cũng là khi chuẩn bị động phòng hoa chúc thì bị đám người họ Cát đó lừa gạt cướp
đi, bây giờ lại như con chuột chui vào trong thiên lao kêu oan ấm ức!
Bây giờ cho dù công chúa hết kỳ hạn giữ đạo hiếu, thì xem ra trong mắt người ngoài, khẩu vị của Thái phó rất nặng, tịch biên Cát phủ
không
tính, lại còn đoạt mất kiều thê mới cưới của đối thủ. Khẩu khí này thật đúng là càng nghĩ càng buồn nôn, mà đáng ghét là
không
thể chiêu cáo thiên hạ – Phò mã chân chính của Vĩnh An công chúa chính là Vệ Lãnh Hầu hắn! Ngoại trừ hắn ra,
không
có ai khác được quyền lên giường rồng, xuống giường phượng!
Nghĩ đến những khó khăn tích tụ này, lại quay lại hung hăng trừng mắt nhìn người khởi xướng.
Niếp Thanh Lân ở trong
địa lao một đêm, đã sớm kiểm điểm thật tốt, chỉ nghĩ phải bảo vệ tâm của mình, đừng chọc Thái phó mất hứng. Tự nhiên lúc này
không
có nguyên nhân gì mà lại bị hắn trừng một cái, cũng vô cùng nhanh nhạy vội vàng cúi đầu xuống, giả vờ thật sự mệt mỏi, ánh mắt gì đó cũng đều
không
nhìn thấy.
Cát Thanh Viễn chính là con độc xà mai phục trong bóng tối, cha con khổ tâm
âm
thầm kinh doanh, trong kinh thành có
không
ít cửa hàng là sản nghiệp ngầm của Cát phủ, tiền tài tích góp
thật
sự rất nhiều, lực lượng kinh doanh dưới tên hắn quả thật
không
thể khinh thường.
Bây giờ nọc độc của độc xà này chưa phun ra hết mà lại chuyển thành ngầm ẩn núp, cũng
không
biết về sau hắn sẽ gây ra sóng gió đến thế nào?
Hành trình
đi
Nam Cương của Thái phó
không
thể kịp thời thi hành, tuy rằng cuối cùng đã nhổ sạch mật thám mà Cát Thanh Viễn cài trong kinh thành, nhưng ba tháng sau, Nam Cương
đã
có thay đổi bất ngờ.
Khất Kha công chúa
đi
vòng vèo trở về kinh thành. Thái phó vừa mới
đi
Vưu Vân sơn dâng hương cùng Hoàng thượng, cầu phúc thay những thần tử bỏ mạng trong tay quân phản loạn, bởi vì muốn nói về những chuyện tình
không
tiện nghị luận
trên
triều
đình, cho nên hẹn nàng gặp mặt trong thiện phòng
trên
núi.
Khi nàng vào thiện phòng, Thái phó
đang
ngồi ở trước bàn phẩm trà
một
mình.
Khất Kha cũng có nghe thấy chuyện náo động ở kinh thành trước đây, nhìn thấy vết hồng hồng chưa hết
trên
mặt Thái phó, sửng sốt: “Thái phó, ai làm ngài bị thương vậy?”
Sắc mặt Thái phó vẫn bình tĩnh như nước: “Vết thương nhỏ
không
đáng ngại mà thôi, công chúa chỉ cần trình báo chuyện tình Nam Cương là được rồi.”
Thì ra Nam Cương có thay đổi bất ngờ. Dường như bên người Nam Cương vương có một cao nhân gì đó mới đến, Nam Cương vương lại như hổ thêm cánh. Lại có thể thôn tính hàng loạt liên tiếp vài bộ lạc, trong lúc nhất thời, những muu kế mà Khất Kha công chúa trù tính lâu ngày thất bại trong gang tấc, Nam Cương vương
đã
một người một phương.
Sau khi hai người
nói
chuyện xong thì cùng nhau
đi
ra khỏi thiện phòng, dự tính
đi
xem nữ nhân tự xưng là Thiệu Dương công chúa một cái.
Khất Kha công chúa nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn tú của Thái phó, đột nhiên đứng dậy kề sát đến Thái phó, vươn đầu lưỡi khẽ liếʍ vết thương
trên
mặt Thái phó. Thái phó đẩy mạnh nàng ra, nhíu mày hỏi: “Sao Khất Kha công chúa lại làm vậy?”
“Từ nhỏ Khất Kha đã dùng mê dược, bách độc bất xâm, nước bọt này cũng là bảo vật có thể chữa trị thương tích. Thái phó
anh
tuấn như vậy, nếu như
trên
mặt bị sẹo thì sao? Đương nhiên là Khất Kha muốn góp chút sức lực nhỏ bé của mình...”
Ngay lúc hai người
đang
nói
chuyện, Hoàng thượng vừa dâng hương xong cũng về tới trong viện, vừa lúc thấy một màn Khất Kha “hôn môi” Thái phó kia.
Thái phó đa tình, lại có thể
yêu
nhiều người
không
ai kém ai như vậy, giai nhân Nam Cương bắc hải cũng tuyệt đối
không
bỏ sót...
Sắc mặt Niếp Thanh Lân vẫn như thường, chỉ hơi hơi dừng lại cước bộ, trầm giọng
nói: “Vệ ái khanh nếu bận, trẫm về tiền điện chờ trước. Còn nếu như Thái phó chiếu theo lệ cũ, “bận” đến vài cái canh giờ, thì trẫm về cung trước cũng được.”
Thái phó tuy rằng cáu giận Khất Kha vô lễ, nhưng cũng
không
ngờ hoàng đế vừa nói hai ba câu đã bị kích động, đánh mất bản sắc đại khí của nam nhi, nhíu mày nói: “Thần
không
bận gì cả, chỉ là có một người tự xưng là Thiệu Dương công chúa lúc này
đang
ở trong sơn miếu, thỉnh bệ hạ
đi
theo vi thần cùng
đi
kiểm nghiệm
thật
giả.”
Lời này vừa ra, quả nhiên là dời
đi
lực chú ý của Hoàng thượng.
Đến khi đến trước xe ngựa của Khất Kha công chúa
đang
dừng ở cửa sau sơn miếu, Niếp Thanh Lân khẽ vén rèm xe lên nhìn vào bên trong:
Đợi cho
đi
tới xe ngựa của Khất Kha công chúa
đang
đứng ở cửa sau sơn miếu, nhìn thấy
một
cô
gái
đang
uể oải mê man. Mặt mày kia
không
phải chính là Thiệu Dương công chúa
đã
gả đến Bắc Cương hòa thân sao?
Thiệu Dương bị thanh
âm
ở bên ngoài xe làm bừng tỉnh, đầu tiên là sợ tới mức thân mình co rụt lại, đợi đến khi thấy
rõ
người đứng ở trước mắt là Hoàng thượng, nhất thời nghẹn ngào khóc lên: “Hoàng thượng...”
Thì ra Thiệu Dương này gả đến Hung Nô
không
được bao lâu thì lão Đan Vu nhiễm bệnh hiểm nghèo
không
dậy nổi, chỉ tiếc cho vị công chúa Đại Ngụy
đang
ở tuổi xinh tươi này, sau khi gả qua đó thì phải đảm đương hầu hạ bón thuốc trong doanh trướng của Đan Vu.
Nhưng mà lão Đan Vu bệnh nặng, con trai của ông thì người nào người nấy cũng đều trẻ tuổi tráng kiện.
không
quá bao lâu, kế mẫu xinh đẹp liền bị lang sói theo dõi.