Chương 65

Nguyễn công công vừa ra khỏi nhà lao

đang

đứng ở cửa cung sửa sang lại mũ nón,

đã

nhiều ngày kinh tâm động phách khiến vị thái giám này sợ tới mức gần như thần hồn nát thần tính mà trông gà hóa cuốc. Thái phó chỉ hơi thanh thanh

cổ họng là tay Nguyễn công công đã run bắn cả lên, làm rớt cả mũ

trên

đầu, may nhờ có tiểu thái giám bên cạnh đỡ cho, nếu

không

thì đã mềm nhũn ngồi bệt dưới đất rồi. Đợi sau khi hắn hốt hoảng quét mắt khắp bốn phía, xác

định chắc chắn

không

phải là muốn bắt mình, thì mới có thể hơi hơi

định thần lại, nhét trái tim đã tọt tới tận

cổ họng vào lại trong ngực, vội vàng

đi

vào chính điện. Lúc ngẩng lên nhìn thì lại choáng váng mặt mày.

Chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú như tiên nhân của Thái phó hôm nay lại vô cùng xơ xác tiêu điều, mắt phượng khẽ liếc, trừng mắt ngoan độc nhìn công chúa. Mà vị công chúa kia có lá gan cũng thật lớn, bị Thái phó trừng như vậy mà vẫn có thể vểnh cái cằm nhọn của mình lên, còn

trên

vẻ mặt thì thể hiện rõ ràng khí thế hiên ngang lẫm liệt

không

màng sinh tử!

Ai u, chắc là Vĩnh An công chúa này ngây người trong miếu am lâu quá rồi, nhất

định

không

biết Thái phó có biệt tài chém đầu người như xắt khoai tây, vô cùng gọn gàng tàn nhẫn! Vậy mà công chúa vẫn có thể

không

biết sống chết trừng mắt nhìn lại Thái phó như vậy, cũng

không

suy nghĩ lại một chút tình cảnh của mình. Sau khi tin đồn Thái phó bị táng thân ở Lễ huyện được tung ra, lại có thể tuyệt tình gả bản thân mình cho tên Cát Thanh Viễn kia như vậy, còn bái thiên

địa rồi vào động phòng...

không

biết là đã vứt những ân sủng khi xưa của Thái phó đại nhân

đi

đâu nữa!

Một cái nón vừa to vừa xanh mơn mởn lại lộ liễu như vậy, ai mà dám đội lên đầu Thái phó cơ chứ? Ấy thế mà lại có vị công chúa

không

biết sống chết này. Thái phó

không

để tâm đến những hiềm nghi trước kia mà đón nàng hồi cung, vậy mà bây giờ lại có chuyện gì mà chọc Thái phó bực bội như vậy?

Nhưng mà những chuyện nam nữ thế này, khi lên triều

đình vẫn nói một là một, hai là hai, tuy Thái phó đã lớn tiếng gọi người đem bắt công chúa giam vào thiên lao, nhưng những người phía dưới đều chần chờ

không

động.

Thái phó thấy mình đã kêu to như vậy, mà cái tiểu lười biếng kia vẫn cứ mang một bộ dạng xem mọi thứ chỉ như là nước chảy mây trôi, cho nên hoàn toàn nổi trận lôi

đình. Nhưng khi thấy thị vệ lên tiếng trả lời rồi vươn tay

định chạm vào công chúa thì lại hung hăng trừng mắt bọn họ, sau đó kêu Đan ma ma mang theo cung nữ áp giải công chúa vào thiên lao.

Cái này thì Nguyễn công công có thể hiểu rõ ràng. Thảm rồi! Đây chính là xích mích cãi nhau kéo đến tận trong thiên lao. Chỉ sợ là tối nay nhóm quan giám ngục trong thiên lao sẽ phải lâm vào tình cảnh gà bay chó sủa rồi...

Quả nhiên, sau khi công chúa bên kia

không

nhanh

không

chậm

đi

theo Đan ma ma ra khỏi Phượng Sồ cung, chỉ thấy Thái phó nhìn chằm chằm vào bóng dáng gầy yếu kia, mơ hồ có thể nghe được

âm

thanh kèn kẹt phát ra, sau một lúc lâu điều chỉnh hơi thở mới có thể khôi phục lại tư thế tiên nhân một lần nữa, mở miệng

nói: “Nguyễn công công.”

Nguyễn công công vội vàng chạy bước nhỏ qua, gập nửa người chờ Thái phó phân phó.

“Cát tặc làm loạn triều cương, mấy ngày nay trung thần lương tướng bị tống vào thiên lao cũng

không

ít, muốn chỉnh đốn lại triều cương cần phải có

một

chút thời gian, để phân biệt ra những trung thần gian thần trong triều. Nhưng trong đoạn thời gian này cũng

không

thể để cho hiền thần bị ủy khuất. Lát nữa ngươi mang theo nội thị thái giám,

đi

thiên lao thay đệm chăn mới,

không

được quá cứng, đổi sang mấy chăn đệm mềm mại chút thì mới

không

làm bị thương da thịt, còn nữa... nơi đó

âm

khí dày đặc, đốt thêm một chút

địa long để sưởi ấm. Rồi mấy người bị bệnh nặng dơ bẩn kia, kêu ngục tốt cách ly họ ra nhanh một chút, đừng để chỗ đó bị nhiễm khí bẩn... Cho thêm một chút trầm hương mùi hoa nhài nữa, còn cả thức ăn nước uống... Điều ra một người thử thức ăn trước, tránh cho có người muốn hại mấy trọng phạm trong lao,”

nói

đến đây, Thái phó đột nhiên nhíu mắt lại, đặc biệt dặn công công: “Bản Hầu đối xử bình đẳng, phạm nhân trong thiên lao đều được hưởng đãi ngộ này, đừng khiến người khác nghĩ lệch

đi, tưởng bản Hầu đặc biệt chiếu cố

hắn!”

Lỗ tai Nguyễn công công vểnh lên học thuộc lòng toàn bộ những phân phó này, nghe đến một câu cuối cùng thì cảm thấy khổ sở trong lòng: Toàn bộ phạm nhân trong thiên lao, ngoại trừ vị kia là có da mềm thịt mịn ra, còn có ai có thể bị thương chỉ vì chăn hơi cứng một chút? Mà Thái phó tự lừa mình dối người như vậy, lại còn

không

cho ai nghĩ sai lệch, mấy chuyện trong cung bây giờ,

thật

sự

là càng ngày càng khó làm...

Thiên lao của Đại Ngụy nằm ở thành Bắc Giác, là nơi có binh lực đông nhất trong thành, thiên lao này được xây dựng ở dưới binh doanh, là

một

cái động rất lớn, là nơi giam giữ trọng phạm, chỉ cần

đi

vào thì sẽ có rất ít cơ hội còn sống.

Cho nên khi vào thiên lao, xông thẳng vào mũi là mùi

âm

u ẩm ướt cùng khí bẩn khiến người ta phải nhíu mày.

Nguyễn công công dùng khăn tay che miệng mũi lại, cau mày nhìn một hàng dài mấy giám ngục

đang

đứng cúi đầu khom lưng, chậm chậm

nói: “Vương đại nhân,

không

phải tạp gia

nói

ngươi, nhưng hôm nay giam giữ trong lao này, khó tránh khỏi có mấy vị quan to quý nhân trong cung ngoài cung, cũng

nói

không

chừng ngày nào đó mấy người này lại có thể một bước lên trời, chỉ là ngươi tự nhìn xem...

sẽ

không

giống cái dạng phải ngồi trong lao! Ai u, hơi ẩm này, mùi này! Kêu tạp gia phải

nói

gì mới được đây!”

Vương đại nhân vẻ mặt cười làm lành, trong lòng cũng là

một

trận khổ tâm:

không

mở một nhã gian thanh lịch dễ chịu trong một nơi giam giữ trọng phạm như điện diêm vương như chỗ này, quả là do hắn thiển cận

không

biết nhìn xa trông rộng, nhưng mà... Đường đường là công chúa của một nước, là thân muội của tiên hoàng,

không

phải là nên giam trong lãnh cung biệt viện hay sao? Cho dù biệt viện bị thiêu

đi

chăng nữa, thì

không

phải còn có nội trừng giam chuyên dành cho hoàng tộc hay sao? Tự nhiên hôm nay lại chạy vào trong lao này xem náo nhiệt góp vui cái gì chứ!

Nhưng những lời này cũng chỉ có thể thầm oán trong bụng vài câu, ai mà dám thật sự nói ra, chỉ có thể lưu tâm mà bắt tay vào làm, nhanh chóng tìm một phòng gian thông gió tốt nhất, di dời mọi phạm nhân xung quanh đó, trát vôi sống để tiêu độc, bỏ

địa long vào trong ống đồng, lại bố trí thêm chậu than, lát phẳng mặt đất, lại trải thêm gỗ nhẵn mịn để làm sàn nhà, chỉ một lát sau là ấm áp, thậm chí có thể

đi

chân trần

trên

sàn.

Giường thấp chỉ cách mặt đất có một tấc, bởi vì phòng giam

không

lớn nên

không

thể sắp xếp một cái giường to. Chỉ sợ công chúa ngủ

không

quen lại từ

trên

giường ngã xuống, cho nên giường được thiết kế rất thấp.

Đợi trải xong chăn đệm mềm mại lên giường rồi, Nguyễn công công nhìn nhìn lư hương, nói: “Bây giờ công chúa

đang

viết thư hối lỗi ở tiền đường, lát nữa ngươi phái một nữ ngục tốt thuận mắt một chút qua đó mời công chúa

đi

sang đây. Còn chuyện ăn uống của công chúa thì

không

phiền Vương đại nhân phải lo lắng, đã có Đan ma ma an bài trong cung đem tới rồi...”

Sau khi dặn dò tỉ mỉ

một

phen, lúc này công chúa mới bị “thẩm vấn” xong,

đi

vào thiên lao.

Niếp Thanh Lân sải bước vào nhà tù, thấy vách tường được trát vôi sống coi như sạch

sẽ, tấm ván gỗ ấm áp dưới chân tỏa ra mùi hương thoang thoảng, lúc này thân thể bị nam nhân kia ép buộc

một

đêm mới cảm thấy mệt mỏi, mặc nguyên quần áo ngã xuống giường màu trắng bằng tơ tằm, nhưng làm sao cũng

không

thể ngủ được, tình cảnh đêm qua thỉnh thoảng lại hiện ra trong đầu.

Thì ra chuyện nam nữ là như vậy... Ngượng chết

đi

được, lực thắt lưng của Thái phó kia vậy mà lại

thật

tốt, ngoại trừ lúc đầu còn thương tiếc nàng đau đớn, sợ nàng

không

chịu nổi, còn năm lần sau đó thì đều nhanh như mưa to rơi

trên

lá, nếu

không

phải do dược liệu mà mình trúng đã ngừng,

không

chịu nổi nữa, thì

không

biết Thái phó đến khi nào mới ăn no...

Mọi người đều

nói

lợi hứa hẹn

trên

giường của nam tử chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước, thì ra đùng là sự thật, hôm qua còn ôm nàng hôn nàng

không

ngừng, xâm nhập triệt để mãnh liệt như vậy, đến hôm nay lại ném nàng vào thiên lao...

Niếp Thanh Lân hơi hơi cười khổ,

không

biết tại sao mà lại miên man suy nghĩ về người

không

thể nào có duyên phận gì với mình đó? Từ khi còn rất nhỏ, nàng đã hiểu được chỉ cần

không

mong ước điều gì đó quá xa xỉ, thì liền có thể rộng rãi mà vô vị sống sót.

Vệ Lãnh Hầu là người như thế nào chứ? Đó là

một

thế hệ kiêu hùng, nhất định là một nam nhân muốn ngồi lên cửu

đỉnh, một nam nhân như vậy, có thể hấp dẫn

hắn

vĩnh viễn chỉ có kí©h thí©ɧ và khiêu chiến vô tận, quyền lực chính là một thứ như vậy, đó mới là trân bảo có thể khiến một người kiêu hùng như hắn say mê cả đời. Nữ sắc cũng chỉ là để điều hòa mà thôi. Nếu tương đối nhu thuận, thì đem nuôi trong phòng, đùa giỡn giải buồn. Còn nếu ngỗ nghịch, kết cục chỉ có thể là leng keng vào tù.

Nàng luôn

âm

thầm nhắc nhở bản thân đừng

đi

vào vết xe đổ của mẫu phi,

một

khi

yêu

thật, chính là vực sâu vạn kiếp bất phục, ngày ngày đêm đêm mắt ngóng ra ngoài cửa sổ, ngóng trông người nam nhân

đang

nằm

trên

giường của nữ nhân khác kia còn nhớ đến một người si tình một mình trông giữ thâm cung này. Lại

không

ngờ tới nàng còn thê thảm hơn cả mẫu phi của mình, ngay cả lãnh cung cũng chưa được ở mà là trực tiếp vào thiên lao!

Mẫu phi, chỉ một lần con

không

nhịn được, thật sự có lỗi với những lời ân cần dạy bảo của người, bây giờ chịu cảnh này cũng là những gì phải nhận. Chỉ là sau khi nhất thời mê loạn, cũng cần phải nhớ kỹ lời giáo huấn, phải bảo vệ tâm mình cho thật tốt, đến chết cũng phải hiểu rõ, người tự do chính là người

không

có vướng bận gì trong lòng...

Người bên này

đang

quyết chí tự

âm

thầm kiểm điểm, còn phía xa xa thì truyền đến những tiếng gào khóc thảm thiết của phạm nhân bị giam giữ. Thì ra Nguyễn công công dựa theo phân phó của Thái phó, nâng cao tiêu chuẩn sinh hoạt thường ngày của phạm nhân, trong phút chốc địa ngục biến thành tiên cảnh. Mà trong thiên lao bên này đều là nữ tù, có người tâm trí

không

kiên định, sinh lòng nghi ngờ, nghĩ rằng ngày hôm sau chính là ngày mình phải chịu tử hình, được hưởng đãi ngộ một đêm cuối cùng thế này chính là dấu hiệu. Thành ra gào khóc khàn cả giọng.

Vương đại nhân thấp thỏm lo âu, vội vàng phân phó nữ lao đầu hôm nay giải toàn bộ phạm nhân trong khu chữ thiên số một

đi

chỗ khác, tuyệt đối đừng để quấy nhiễu đến nhã gian thiên lao.

Sau khi toàn bộ

một

đám phạm nhân bị giải

đi, trong đó có một nữ tử trẻ tuổi mặc áo tù tóc tai bù xù, ánh mắt tan rã đột nhiên hơi hơi nghiêng đầu quét qua Vĩnh An công chúa

đang

nằm ở

trên

giường kia, lập tức trợn tròn mắt giãy ra khỏi tay nữ lao đầu, bổ nhào về phía này, vẻ mặt đắc ý tươi cười: “Ta

đang

tự hỏi là ai, thì ra là Vĩnh An công chúa! Sao? Chỉ

một

đêm đã thất sủng? Cũng có ngày vào trong lao như hôm nay sao?

hiện

tại ngươi chắc hối hận rồi phải

không? Ca ca của ngươi là Hoàng thượng thì sao chứ? Đến cuối cùng

hắn

cũng

không

thể bảo vệ ngươi được chu toàn!

hiện

tại mới thấy ca ca của ta tốt phải

không? Đáng tiếc ngươi

đã

bị phá thân,

hắn

cũng

sẽ

không

muốn ngươi nữa, ha ha, ngươi biết

không? Vào ban đêm ở trong nhà lao này, sẽ có vô số nam nhân đến ngủ với ngươi, ngươi... ưʍ... ưʍ....”

Nữ lao đầu đã bị dọa từ sớm lập tức vươn cánh tay rảnh rang, mạnh mẽ nhét một cây gậy lớn vào miệng Cát Vân Nhi, đè lại, gắt gao bịt chặt miệng của nàng tha ra ngoài.

Những lời mới vừa rồi của Cát Vân Nhi chính là bí mật trong lao.

Bình thường những nữ tù vào trong thiên lao đều đã được thẩm vấn qua,

không

đến mấy ngày sau là bị đem

đi

xử trảm,

một

thân da thịt trắng nõn đều sẽ bị hủy bởi đao phủ. Những nữ lao này, từ thời tiên hoàng, đã bị bí mật kinh doanh như buôn bán da thịt. Có những phú hào có ham mê đặc biệt, sau khi đút lót là có thể được hưởng thụ những mặt hàng mới mẻ trong lao này. Từ xưa nhà giàu thường có nhiều chuyện phong vân, còn hôm nay chính là triều

đình. Ngày hôm sau nói

không

chừng cả nhà đều bị tịch thu tài sản trảm đầu thị chúng, nếu như có những phu nhân đương triều hay là thiên kim tử tù rơi vào trong lao, thì đó chính là lúc những thương nhân này đến nếm thức ăn tươi ngon, đặt những cáo mệnh phu nhân tôn quý đàng hoàng ngày xưa ở dưới thân mà bừa bãi đùa bỡn. Đó chính là lạc thú mà có trả bao nhiêu bạc trong thanh lâu bình thường cũng

không

thể nào mua được.

Cát Vân Nhi

định đứng lên, vào thiên lao mới nửa ngày, nhưng mà trong thiên lao thật sự rất hiếm những mặt hàng thượng phẩm cỡ này, tiểu thư thế gia, lại còn là xử nữ, quả là có thể bán được với giá tốt. Hơn nữa nữ tù này lại được Thái phó ra lệnh xử trảm vào ngày hôm sau, nên càng

không

có băn khoăn. Còn chưa kịp thay áo tù nhân liền bị trói hai tay giải vào

một

phòng giam độc lập, bị một tên thương nhân Sơn Đông

trên

mặt có râu đặt lên giường, gỡ dây lưng quần, sau đó hưởng thụ.

Nếu

không

phải đột nhiên trong cung có người tới, đại hán kia mới một bên mắng chửi một bên xách quần, nếu

không

chỉ sợ tên thương nhân thân cường thể kiện kia

sẽ

chậm rãi chơi hết

một

đêm, thì mới

không

phụ lòng cái giá ngàn lượng bạc một đêm kia.

Khi nàng ta

đang

khóc nức nở ôm chặt quần áo rách nát nghe nữ lao đầu quát mắng bắt thay áo tù nhân, lại nghe được nữ lao đầu

nói: “Ngươi thật đúng là tốt số, nếu

không

phải có một công chúa từ trong cung đến đây, thì đêm nay còn có ba vị khách nhân muốn đến hưởng thụ cơ thể của ngươi đấy!”

Nữ lao đầu rất tiếc hận, quý nhân đến thiên lao dạo chơi thử mùi vị mới mẻ

một

chút, làm rối loạn cả chuyện làm ăn 3 đời cũng khó có được này. Còn Cát Vân Nhi nghe xong, chỉ cho là giá của công chúa rất cao, nên tên nam tử kia đổi ý muốn mua vị công chúa gặp rủi ro kia để tiêu khiển, thay mình chặn kiếp nạn này.

Khi những tù nhân trong mấy gian phòng khác khóc lớn, nàng vẫn còn ngơ ngác ngồi dưới đất khóc đỏ mắt, sau đó là phẫn hận: Mình rơi vào kết cục như vậy, toàn bộ là do Vĩnh An công chúa kia! Trước kia nàng từng nghe thấy phụ thân và ca ca cãi nhau trong thư phòng của phụ thân. Đại khái là phụ thân

không

đồng ý ca ca cưới Vĩnh An kia, nhưng ca ca lại

nói

Vĩnh An từng giúp

hắn

thi đình, có tình nghĩa thanh mai trúc mã. Sau khi cưới vào cửa rồi, chỉ cần cẩn thận điều chỉnh, diệt trừ ý nghĩ là người Niếp gia của nàng

đi, để nàng làm một nàng dâu tốt của Cát phủ.

Lúc ấy nàng

không

hiểu



lắm,

không

biết làm sao mà vị công chúa

đi

ra từ miếu am kia lại có thể là ân nhân đã giúp đỡ

trên

con đường làm quan của ca ca, nhưng sau đó nàng lại nghe được lời của phụ thân, “Thái phó cũng chung tình với vị công chúa này, chỉ sợ đây sẽ là một con hồ ly tinh làm loạn gia đình!”

Khi đó nàng còn cảm thấy lời của phụ thân có phần hơi quá, nhưng khi tin tức Vệ Lãnh Hầu công thành truyền đến, phụ thân đã phái nguời

đi

báo cho ca ca từ lâu. Nhưng khi ca ca luôn

yêu

thương nàng mang một khuôn mặt đầy máu vội vàng hồi phủ, cũng

không

thèm liếc mắt nhìn thân muội là nàng một cái, chỉ một lòng muốn mang theo



dâu

đang

ngồi trong phòng để cùng nhau chạy thoát.

Phụ thân kiên quyết

không

đồng ý, chỉ

nói

nếu Vệ tặc chưa chết, dẫn theo nàng dâu kia chỉ sợ sẽ dẫn đến rất nhiều truy binh. Chẳng thà đâm chết ngay

trên

giường, khiến Vệ tặc bị phân tân phần nào. Ca ca luôn luôn nghe lời phụ thân vậy mà lại có thể cãi lại, dứt khoát nếu

không

mang theo

côdâu kia thì cũng

không

chịu rời

đi. Nếu

không

phải là phụ thân ra hiệu cho thủ hạ của ông đánh lén sau lưng ca ca, khiến ca ca ngất xỉu, rồi lén lút theo mật đạo bỏ trốn, chỉ sợ ca ca sẽ phải đối diện với Vệ tặc xâm nhập Cát phủ.

“Con là một nữ tử, vẫn nên lưu lại thì hơn. Nếu

đi

theo ca ca con, chỉ sợ sẽ liên lụy đến

hắn.” Đây chính là câu cuối cùng mà phụ thân

nói

với nàng. Từ nay về sau cuộc sống của một thiên kim Cát phủ

không

lo cái ăn cái mặc đã hoàn toàn rời bỏ nàng.

Sau đó phụ thân chết thảm, nàng đứng tránh dưới bậc thềm gỗ của hành lang dài, miệng gắt gao cắn chặt vào nắm tay mới có thể nén lại tiếng kêu, sau khi Vệ tặc gϊếŧ Trầm ma ma, vào tân phòng, sau đó là một phen ép buộc, cửa phòng khép chặt, hô hấp nam nữ hỗn độn hòa với tiếng nức nở thỉnh thoảng lại lọt ra khỏi phòng, truyền đến chỗ nàng

đang

ẩn nấp.

Quả là câu “hồ ly tinh” kia của phụ thân thật đúng, Vĩnh An công chúa kia bị thiếu nam nhân sao? Chẳng lẽ nàng ta

không

biết bên ngoài

đã

là ánh lửa tận trời, máu chảy thành sông sao? Lại có thể khẩn cấp dẫn Vệ hầu tới

trên

giường như vậy! Mà ca ca cũng là... chỉ một lòng nhớ mong một con hồ ly tinh trời sinh! Cũng

không

có ai

đi

hao tốn tâm sức suy nghĩ một chút cho cái người

đang

phải tránh ở dưới bậc thang là nàng đây, sẽ rơi vào kết cục như thế nào? Sau đó nàng bị thị vệ tìm ra, túm ra khỏi chỗ ẩn nấp, sau đó là vào thiên lao, sau đó nữa là bị nam nhân thô tục người đầy mùi tỏi kia tùy ý chà đạp...

Nhưng mà cũng

không

sao, hôm nay vậy mà Vĩnh An công chúa lại có thể vào thiên lao! Tưởng tượng đến cảnh nàng bị mấy nam nhân thay nhau nhục nhã đêm nay, tuy rằng miệng bị nữ lao đầu nhét cây gỗ lớn vào, nhưng trong mắt Cát Vân Nhi lại vẫn mang theo một tia đặc biệt hưng phấn!

Xin lỗi hồ ly tinh của Cát gia! Kết cục của ngươi cũng

không

tốt hơn bao nhiêu!

Niếp Thanh Lân thấy Cát Vân Nhi mang theo ánh mắt điên cuồng hung ác bị nữ lao đầu tha

đi, trong lòng cũng vô cùng khó chịu.

Từ

nhỏ

nàng đã tận lực đối xử lạnh nhạt với người khác, chỉ sợ một lần chịu tình nghĩa cả đời trả

không

hết. Tính ra bạn khuê phòng của nàng cũng chỉ có Cát Vân Nhi xấp xỉ bằng tuổi nàng.

Lúc ấy nàng ở Cát phủ, khi thấy Cát Vân Nhi,

không

phải

không

nghĩ tới chuyện thay nàng cầu tình với Thái phó, dù sao nàng khác với tiểu Hoàng đế trong cung kia, chỉ là hạng nữ lưu. Chỉ cần lựa lúc tâm tình Thái phó

đang

tốt, nàng lại khéo léo đề cập đến, miễn cho Cát Vân Nhi phải chịu tội chết hoặc là phải nhập quan kỹ thì vẫn là có khả năng.

Nhưng lại

không

ngờ Cát Vân Nhi lại vọt tới trước mặt Thái phó, phun ra hết những bí mật lớn ngày hôm đó. Sau khi Cát Vân Nhi biểu lộ hận ý như vậy, thêm những bí mật mà nàng biết, làm sao Thái phó có thể để một người tràn ngập hận ý lại biết rõ nội tình như Cát Vân Nhi sống

trên

đời đây?

Niếp Thanh Lân cảm thấy hết sức đau đầu, nâng trán, lại lần nữa ngả người lên giường...

Nhưng mà... câu kia của Cát Vân Nhi, đến đêm sẽ có nam nhân đến đây nghĩa là gì?

Bên kia Long Châu tử trằn trọc trong thiên lao, bên này Thái phó đại nhân cũng

đang

chịu khổ sở. Ở thư phòng xử lý

một

đống cục diện rối rắm, lại phái người

đi

tróc nã Cát Thanh Viễn. Nhưng trong đầu óc luôn luôn nghĩ tới khuôn mặt

nhỏ

nhắn trong trẻo nhưng lạnh lùng kia.

Từ

nhỏ

đến lớn Thái phó chưa từng như vậy, họa lớn ập đến như ngày hôm nay cũng vẫn là binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, nhưng bây giờ

hắn

lại hối hận. Vì sao lúc nãy lại hô lên câu “nhốt vào thiên lao” kia?

Thật sự là giống như đào núi ở Lễ huyện nhiều quá, đào đến nỗi trong đầu hỗn độn! Từ trước đến nay bé con này vẫn luôn khiến mình chướng mắt. Nhớ lúc xưa, nàng thà rằng vào sơn miếu chứ cũng

không

muốn được mình sủng ái. Tại sao mới chỉ bị nàng kích một chút, đã có thể

không

lựa lời mà tống nàng vào thiên lao?

Lúc trước, ở thời điểm xảy ra cung biến, đầy một điện ai ai cũng sợ tới mức tiểu ra quần, cũng

không

hề thấy sắc mặt Long Châu tử kia thay đổi chút nào. Quả thật là

không

sợ chết. Tiểu tán tiên kia cho dù

đi

tới nơi nào thì cũng đều mang dáng vẻ thích ứng trong mọi tình cảnh, cho dù có vào thiên lao thì chỉ sợ cũng

không

thể chế trụ nàng hay khiến nàng chịu thua!

Chỉ là đêm hôm qua vừa mới được thỏa mãn ước nguyện, đũng quần buộc chắt bấy lâu giờ mới được thư giãn ra một chút. Nhưng mà bây giờ lại tống nàng đến nơi đó, nếu như nàng vẫn

không

chịu, vậy chẳng phải là mình sẽ bị nghẹn đến chết hay sao? Quả đúng là mua dây buộc mình, làm sao mới kết thúc được đây?

Bộ dạng vờ như

không

có việc gì, nói bóng gió hỏi Nguyễn công công tình hình ở thiên lao, nhưng sau đó sắc mặt Thái phó đại nhân vẫn

không

khá hơn. Nhưng mà Thái phó đâu phải là người như vậy? Sau hôm nay lại rối rắm lâu như thế? Trằn trọc chịu đựng

trên

giường đến tận đêm khuya, sau đó đột nhiên đứng dậy,

trên

người mang đầy hào khí. Vụ án Cát thị mưu nghịch này có rất nhiều điểm đáng ngờ, sao có thể lãng phí thời gian, đương nhiên là cẩn phải tỉ mỉ thẩm vấn “tội phạm quan trọng” thì mới được.

Nghĩ ra được lý do vô cùng đàng hoàng này, Thái phó đại nhân

nhật lí vạn ky*

gấp gáp suốt đêm đột kích thiên lao.

*Chỉ việc Đế vương ngày xưa xử lý muôn vàn chính

sự, chăm chỉ đến cực điểm, hàm ý người làm chủ

một

quốc gia có bao nhiêu công việc quan trọng cần phải giải quyết.


Chờ đến khi

hắn

vào gian số một chữ thiên, nơi này từ lâu đã

không

còn là nơi giam giữ nữ tù nhân. Dưới ánh đèn lay động hắt lên vách tường, chỉ thấy bên trong thanh gỗ, bé con kia

đang

nằm ngủ say.

Thật đúng là một kẻ

không

tim

không

phổi, ở cái nơi u ám như thế này mà còn có thể ngủ say như vậy. Khẽ vung tay, ra lệnh cho mọi người

đi

theo đều lui ra ngoài, sau đó Thái phó đẩy ra cửa lao

không

bị khóa lại,

nhẹ

nhàng bước vào.

Dưới lớp chăn đơn hơi mỏng kia chính là người mà hôm qua hắn vừa mới hung hăng

yêu

thương, thậm chí còn ngọt hơn vài phần so với trong tưởng tượng của hắn, chỉ cần dính vào thì

không

thể dứt ra, giống như bị trúng mê dược vậy.

hắn

như muốn nàng hết lần này đến lần khác, khiến cho mỗi

một

chỗ

trên

người nàng đều phải lưu lại mùi hương hơi thở của hắn, để chiêu cáo cho toàn bộ người mơ ước Long Châu tử này biết, đây chính là nữ nhân của Vệ Lãnh Hầu

hắn! Mấy bọn chuột nhắt kia có muốn nghĩ cũng nghĩ

không

được!

Nghĩ vậy, những khao khát chưa được thỏa mãn lại tập trung trong lòng. Ánh mắt Thái phó đại nhân thâm trầm, nghiêng người nằm cạnh nữ tử

yêukiều kia,

định đưa tay dò vào bên trong vạt áo của giai nhân.

Nhưng đúng vào lúc này, giai nhân

đang

nhắm chặt mắt như là

đang

ngủ kia đột nhiên nắm một vật nhọn, mạnh mẽ đâm vào ngực nam nhân ở sau lưng. Thái phó đại nhân

đang

tâm viên ý mã,

không

hề phòng bị với giai nhân, cũng

không

nghĩ rằng Long Châu Tử đột nhiên chống lại, tuy rằng đã trốn

đi

theo quán tính, nhưng vẫn bị vật nhọn cắt qua

một

bên khuôn mặt tuấn tú.

“Niếp Thanh Lân! Nàng

thật

đúng là đã ăn tim gấu mật hổ rồi!” Thái phó cảm thấy

trên

mặt đau xót, đưa tay lên sờ, vậy mà lại bị chảy máu!



trên

chiến trường chém gϊếŧ lâu như vậy, nhưng số lần

hắn

bị thương cũng chỉ đếm được

trên

đầu ngón tay, nhưng thoáng cái lại bị tiểu nhân nhi mảnh mai yếu đuối này phá tướng, còn đâu là thể diện chiến thần?

Niếp Thanh Lân nhìn khuôn mặt tuấn tú dữ tợn của Thái phó đại nhân trước mắt, nắm chặt cây đinh mà nàng đã

cố sức dùng ngọn đèn cạy lên từ

trênnền nhà, trợn tròn mắt, tặc tử càn rỡ vào đêm khuya đây sao?