Chương 64

Công chúa Vĩnh An của Đại Ngụy chưa từng nhìn thấy Thái phó đại nhân tư thế oai hùng hiên ngang phá núi mở đường, cũng

không

nhìn thấy hình ảnh Định quốc hầu ở dưới chân thành đối đầu với kẻ địch lấy ít thắng nhiều xoay chuyển càn khôn, nhưng lúc ở

trên

giường, Vệ Lãnh Hầu tuyệt đối là

một

con giao long xấu xa, vào sâu ra cạn, nghiêng người hay đối nhau!

Từ trước đến giờ Thái phó đại nhân luôn phóng túng chính mình, nhưng

không

hiểu sao từ khi có tình cảm với Long Châu tử,

thì

đã

cấm dục

một

thời gian dài, thời gian đầu thường trằn trọc trở mình, đêm khó có thể ngủ say, nằm ở trong phủ Thái phó của mình hận

không

thể ngay lập tức giục ngựa xông vào trong cung, đặt bé con kia

trên

giường nghiêm túc ăn sạch.

Lo ngại giai nhân mảnh mai, cần thư thả cho chút thời gian, chính vì vậy những lúc

không

ngủ được, trong đầu

hắn

chỉ có thể tưởng tượng đủ loại tình cảnh được nếm món ngon trong miệng, cũng giống như tính toán bày binh bày trận, mặc dù chưa cầm thương ra trận, nhưng những hoạt động then chốt đều

đã

nghĩ tới...

Vậy mà giây phút quan trọng dẹp yên vào được thành, miếng thịt non mềm trông ngóng từ lâu cứ như vậy

không

chút nào phòng bị được đưa vào trong miệng, lúc này mới phát

hiện

những tình huống tự suy diễn trước kia, tất cả là do suy nghĩ đến quá nhiều, hương vị ngọt ngào mềm mại như vậy

một

khi

đã

được nếm thử, đâu còn thời gian suy nghĩ đến những thủ đoạn ép buộc? Vững vàng đâm thẳng mới là điều cần thiết!

Bình thuốc này của Cát Thanh Viễn tác dụng

thật

sự

quá mạnh, có thể biến bé con động lòng người thường ngày thẹn thùng ngây ngô hôm nay lại giống như

không

hề thấy đủ, may mà người hầu hạ thánh giá lại là nam nhi

anh

vĩ như

hắn, đổi lại là người khác, chỉ sợ

không

thể thỏa mãn được giai nhân!

Bên trong hồng trướng giai nhân kinh hô thở gấp: “Thái phó, dùng tay là được rồi, ngươi dùng nó làm chi?”

Trong miệng Thái phó như

đang

ngậm cái gì đó, giọng

nói

không

rõ: “Cái này mới là giải dược quan trọng...”

Tiếp đó, giường bên trong hồng trướng

không

ngừng rung lắc, vang lên tiếng kẽo kẹt răng rắc, trông như có thể sập bất cứ lúc nào, đến canh tư những tiếng a ô mới dần dần ngừng lại.

Sau mấy phen dốc toàn bộ sức lực, cuối cùng cũng có thể thu phục được con cá

nhỏ

vẫy đuôi sắp thành tinh này, Thái phó túm lấy cái khăn dài mới vừa rồi ném ở mép giường, lau

đi

mồ hôi nóng hổi dính dính

trên

người mình. Sau khi chứng minh được cội rễ nam nhi rắn chắc của mình, những mệt mỏi khi san núi đào đường mấy ngày qua sau khi

đã

được ăn no lập tức tràn lên, Vệ Lãnh Hầu vội vàng lau lau vài cái, sau đó cúi đầu hôn lên khuôn mặt thấm mồ hôi của bé con, ôm chặt lấy người phía dưới, ngủ ngay tức

thì.

Niếp Thanh Lân từ khi bị tên tặc tử kia bắt làm tù binh mấy ngày đêm cũng

không

được yên giấc, vừa rồi lại kịch liệt dây dưa từ đầu đến chân

khônghề có

một

tia khí lực, được Thái phó ôm cũng liền ngủ say.

Toàn kinh thành xơ xác tiêu điều, tiếng vó ngựa hòa lẫn tiếng than khóc, bên trong tân phòng nến đỏ chập chờn, ngủ đến quên trời say đất.

Đến tận sáng sớm ngày hôm sau, Niếp Thanh Lân chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức,

không



một

chỗ nào

không

đau. Từ từ nhắm hai mắt, nhớ lại toàn bộ chuyện ngày hôm qua. Hôm qua bị cái bình xuân thủy chết tiệt kia biến nàng thành bộ dáng

không

ra thể thống gì, nhưng trong đầu vẫn nhớ như in mọi chuyện. Nếu có thể, nàng

thật

sự

hy vọng có thể nhắm chặt hai mắt mà ngủ

không

cần phải dậy!

thì

ra nhưng thứ đọc được trong tiểu thuyết sắc tình trước đây, chiếc giường như vậy là bởi vì... mới rung động

không

ngừng. Khí lực Thái phó quá lớn, cái gáy của mình bị đυ.ng vào cái cột đầu giường, mặc dù sau đó Thái phó đại nhân

đã

kịp thời lấy tay bảo vệ gáy của nàng, nhưng hình như cũng

đã

sưng lên

một

cục u lớn... Phía dưới lại càng

không

cần phải

nói, đau đớn

đã

nhắc nhở nàng

đã

hoàn toàn vĩnh biệt

sự

trong sạch của nữ nhi.

Nhưng dù cuộc sống có thảm thiết đến như thế nào

thì

cũng phải đối diện với nó, Niếp Thanh Lân vẫn phải bất đắc dĩ mở mắt ra, nhìn Thái phó đại nhân tưởng rằng

đã

sớm

không

giữ được tính mạng

đang

nằm bên cạnh mình ngủ say, lông mi xinh đẹp cong vυ"t

trên

mắt phượng đóng chặt tạo ra

một

bóng mờ hình quạt, cánh tay đêm qua đè chặt tay mình lúc này

đang

ôm chặt lấy hông nàng.

Niếp Thanh Lân cắn môi dưới từ từ ngồi dậy, ai ngờ vừa mới động đậy, Thái phó đại nhân

đang

ngủ say lại mở mắt, thấy nàng ngồi dậy, cũng ngồi dậy theo, kéo thân thể

nhỏ

bé của nàng lại, cúi đầu hỏi: “Sao dậy sớm vậy?”

Niếp Thanh Lân

không

dám ngước mắt lên nhìn thân thể cường tráng trần trụi của Thái phó, há mồm

nói: “Khát nước...” Vừa mới

nói

chuyện liền phát

hiện, cổ họng khàn khàn rất khó chịu, nhất định là đêm qua lúc Thái phó xuất lực hung hãn mạnh mẽ, chính mình

không

nhịn được

đã

kêu to.

Cả phòng đều tràn ngập hương vị kia, Thái phó

không

muốn gọi người khác

đi

vào, liền tự mình đứng dậy

đi

đến chiếc bàn bên cạnh rót nước, đưa cho Long Châu tử, đợi sau khi cái miêng

nhỏ

của nàng

đã

uống xong,

thì

đỡ nàng nằm xuống ngủ

một

lúc nữa, còn mình

thì

xuống giường, mở cái rương ra, tìm mấy bộ đồ mới của Cát Thanh Viễn, mặc dù gương mặt tỏ ra chán ghét muốn vứt bỏ nhưng cuối cùng vẫn phải chấp nhận mặc vào.

Đêm qua hoang đường

đã

vượt qua lí trí, mặc dù vô cùng lưu luyến giai nhân nằm

trên

giường, nhưng cục diện bên ngoài vẫn còn

đang

rối rắm chờ mình tới chỉnh đốn lại,

không

thể chậm trễ được nữa.

Đợi cho Thái phó đại nhân

đi

ra ngoài, Niếp Thanh Lân mới chậm rãi ngồi dậy, bọc chăn

đi

xuống giường, cũng muốn tìm

một

bộ y phục để mặc vào. Nhưng lúc

đi

qua nhìn vào cái gương bạc mà Trầm ma ma mang vào Cát phủ

đang

đặt

trên

bàn, công chúa Đại Ngụy-Vĩnh An công chúa phải dừng bước lại, kinh ngạc nhìn người trong gương, cúi đầu phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Diễn viên hí khúc đóng vai tiểu quái vật trong gương rốt cuộc là ai vậy?

Nước mắt và mồ hôi sau

một

đêm

đã

khiến cho những lớp trang điểm tân nương hoàn toàn biến mất. Hình vẽ hoa mẫu đơn

trên

trán

đã

biến thành

một

vệt đỏ tươi. Son phấn

trên

khuôn mặt

nhỏ

nhắn chưa được lau sạch lưu lại từng vệt màu trắng, son

trên

miệng còn sót lại

không

nhiều lắm, hôm qua toàn bộ

đã

cọ lên gương mặt tuấn tú của Thái phó đại nhân... Bộ dạng như vậy ngay cả mình nhìn thấy cũng sợ hết hồn vía, mắt phượng của Thái phó đại nhân kia

không

biết có bị mù

không? Hôm qua lại giống như được nhìn thấy mỹ nhân, đè ở

trên

người mình, vừa

không

ngừng hôn lên khuôn mặt như tên hề này, vừa

thì

thầm

nói

mình là bảo bối mà

hắn

yêu

nhất...

Hôm qua bởi vì bị thuốc lấn áp mà trở nên chủ động phóng đãng, hơn nữa mặt mũi bị biến thành

không

giống người quả

thật

là bị đả kích rất nặng nề, làm cho Niếp Thanh Lân

không

nhịn được muốn hô to: Đan ma ma! Mau chuẩn bị chậu nước, để cho trẫm ngâm mặt vào chết đuối luôn

đi!

Đợi Đan ma ma sai nha hoàn nấu nước, sau khi để cho công chúa ở trong thùng gỗ gột rửa

nhẹ

nhàng khoan khoái

một

phen, mới hầu hạ nàng thay quần áo, ăn mặc đâu ra đấy.

Khi Niếp Thanh Lân bước ra khỏi cửa phòng,

sự

lộng lẫy trong nhà đều tan thành mây khói, đập vào mắt là dấu vết của

một

cuộc chính biến thảm thiết.

Thi thể trong phủ mặc dù

đã

được mang

đi, nhưng

trên

đất vẫn còn lưu lại vết máu chưa kịp cọ rửa, Thái phó đại nhân dùng Cát phủ làm quân doanh tạm thời, trấn giữ ở phòng khách, thỉnh thoảng lại có người

đi

vào mỗi người

một

sắc thái vội vàng

đi

vào báo cáo công việc.

Cát Thanh Viễn chạy trốn rất vội vàng, căn bản

sẽ

không

thể để ý tới Hoàng đế cùng mẹ khác cha

đang

ở trong hoàng cung. Tiểu Hoàng đế đáng thương mới chỉ có bảy tuổi, bên trong hoàng cung ngay cả

một

người thân tín cũng

không

có. Khi Vệ Thái phó dẫn binh mã xông vào cửa Hoàng Cung, nghe thấy mọi người kinh hoảng gào thét, bị dọa sợ đến mức nằm

trên

giường oa oa khóc lớn nhưng cũng

không

có ai để ý tới.

Khi Lỗ Dự Đạt dẫn theo

một

đội nhân mã chạy vào hoàng cung, tiểu Hoàng đế còn

đang

khóc

không

ngừng. Lỗ Dự Đạt nhíu mày

một

cái, mặc dù

không

muốn hạ thủ với

một

đứa bé, đáng tiếc thân phận của nó, bất kể là tiểu thiếu gia Cát gia hay là con riêng của tiên hoàng,

đã

định trước nó

không

thể sống được quá lâu, liền sai người trông giữ nó.

Hôm đó, khi ánh mặt mặt trời lên chính ngọ,

thì

trong ngoài kinh thành cơ bản cũng

đã

được dẹp yên.

Mấy ngày nay Cát gia phách lối, ngang ngược còn vượt qua cả Vệ Thái phó, đáng tiếc nền móng chưa đủ vững để có thể ghim sâu vào trong lòng triều thần Đại Ngụy, chỉ có mấy ngày ngắn ngủi sao có thể so sánh được với thế lực Thái phó xây dựng trong nhiều năm? Nếu Vệ Lãnh Hầu

đã

chết

thì

tốt, nhưng nếu còn sống, chỉ cần ba chữ kia

đã

đủ để khiến quan lại trong kinh thành hoảng sợ. Thế cục như vậy, ai cũng

không

ngờ tới, Thái phó vốn thuộc loại người

không

nói

lý lẽ, chỉ dựa vào quân đội hoành hành ngang ngược, coi như là nếu Cát Thanh Viễn có lưu lại mật thám

thì

cũng là

anhhùng

không

có đất dụng võ, ngoài việc núp trong nhà run lẩy bẩy

thì

không

thể làm được gì.

Lỗ Dự Đạt dẫn theo binh sĩ lùng bắt những kẻ tay sai lúc trước

đã

theo Cát gia làm bậy, kinh thành cũng dần trở nên ổn định.

Thái phó

không

muốn ở lại Cát phủ quá lâu, muốn dẫn Vĩnh An công chúa sớm hồi cung. Dù sao hôm qua mới là lần đầu được nếm thử thức ăn ngon, lúc nào cũng có cảm giác giống như Thiên Bồng Nguyên Soái ăn quả nhân sâm, vẫn còn chưa kịp nghĩ ra hương vị trong đó là gì, luôn muốn hồi cung, ở

trên

giường

một

lần nữa ôm lấy giai nhân hưởng thụ lại xem hương vị đó là gì mới tốt.

Đúng lúc này,

một

đội binh lính dẫn Cát Vân Nhi

đi

tới trước mặt Thái phó và Niếp Thanh Lân: “Bẩm báo Thái phó, gia quyến Cát gia đều

đang

bị giam giữ chờ người tới thẩm vấn, có đưa tiểu thư Cát gia này vào thiên lao hay

không?”

Niếp Thanh Lân ngẩng đầu nhìn về phía Cát Vân Nhi, nhìn thấy tóc tai nàng ta toán loạn, hai tay bị trói chéo ở sau lưng, bộ dáng chật vật, trong lòng cũng cảm thấy khổ sở

không

nói

ra được. Dù sao trong khoảng thời gian nàng làm công chúa, Cát Vân Nhi đối xử với nàng

không

tệ, nàng và nàng ta còn kết giao bằng hữu. Mặc dù oán hận Cát Thanh Viễn nhưng nàng biết việc này

không

có quan hệ gì đến Cát Vân Nhi, phụ thân và huynh trưởng có dã tâm, nàng ta là nữ nhi

thì

sao có quyền làm chủ chứ.

Đáng tiếc mấy ngày trước đây thiên kim quý nữ Cát gia này phong quang vô hạn, nhưng

một

khi xảy ra chuyện

không

tốt, phụ thân và huynh trưởng của nàng sao còn lo lắng cho nàng được nữa? Tình cảnh chỉ biết chờ chết của nàng đâu khác gì mẫu phi và đám phi tần của tiên hoàng lúc Vệ Lãnh Diêu tiến hành cung biến?

Nghĩ đến đây, hào hứng của nàng đều tan biến. Vệ Lãnh Hầu nhạy bén nhận ra tâm tình của bé con

không

tốt, liền

nhẹ

nhàng nắm lấy tay nàng.

Tối hôm qua lộn xộn cả

một

đêm, lúc này

đang

là giữa trưa, ánh mặt trời rực rỡ chiếu khắp Cát phủ. Vệ Thái phó

đã

dẹp yên được quân phản loạn, tìm được và cũng thành công ăn được Long Châu, cả người đều thoải mái, ngay cả gương mặt lúc bình thường luôn u ám lúc này cũng thay đổi tựa như được ánh mặt trời chiếu rọi. Mà Niếp Thanh Lân mới lần đầu trải nghiệm hương vị mới, sắc đỏ

trên

mặt vẫn chưa tan, gương mặt trang điểm vô cùng xinh đẹp. Khi Cát Vân Nhi ngước mắt lên, nhìn thấy Vệ Lãnh Diêu và Niếp Thanh Lân như

một

đôi tiên nhân quyến lữ dưới ánh mặt trời, phẫn hận trong lòng càng tăng thêm, chỉ muốn bùng phát ra.

Nàng ta cũng giống như phần lớn các thiếu nữ lần đâu

yêu

đương trong triều, đều có đối tượng

âm

thâm ảo tưởng ái mộ. Cát Vân Nhi lén xem qua tiểu thuyết sắc tình nên đối với phương diện này nghĩ cũng sâu hơn

một

chút.

Vốn ở trong lòng nàng, ngoại trừ ca ca

thì

chỉ có Vệ Lãnh Diêu được coi là

một

nam tử hiếm có. Ở yến hội cung đình lần trước, nàng

âm

thầm dựa theo bộ dáng tiên nhân của Thái phó đại nhân, tự tưởng tượng ra tình cảnh nàng và Thái phó cùng đến chùa dâng hương, vô tình gặp gỡ trong vườn hoa.

Mặc dù thỉnh thoảng nghe được tiếng phụ thân phát ra từ trong thư phòng của ca ca, trong lòng cũng biết ca ca có dã tâm với ngôi vị Hoàng đế, nhưng mấy ngày trước đây khi nghe Vệ Lãnh Hầu và Hắc Kỳ quân của

hắn

đều đến Lễ huyện, vẫn

âm

thầm thương tâm rất lâu.

không

nghĩ tới rằng nam tử

anh

tuấn như tiên này vừa mới xuất

hiện, liền lấy cả nhà mình làm tế phẩm. Phụ thân chết thảm dưới đao của Vệ Lãnh Hầu, ca ca sống chết

không

rõ, đệ đệ ở trong cung

không

biết còn có thể gặp lại nữa hay

không.

Nhưng trước mắt mình lại nhìn thấy cảnh gì thế này? Nhìn thấy Vệ Thái phó dùng ánh mắt ôn nhu nhìn về phía Vĩnh An công chúa, ghen tị phẫn hận giống như

một

đàn sói, từng con từng con xông đến cắn nuốt nàng.

Vĩnh An công chúa, nàng vẫn coi nữ nhân xinh đẹp thông minh này là tri kỷ, nhưng hai người

một

khắc trước vẫn còn ở trong cung ngọt ngào tâm

sựvề những ý định về chuyện gia thất,

một

khắc sau nàng ấy lại lãnh đạm,

không

chịu gặp mặt mình nữa, giống như hai người chưa từng có giao hảo. Trong lòng nàng

không

biết mình

đã

làm sai chỗ nào, trong lòng luôn thấy vui vì nữ nhân xinh đẹp thông minh kia

sẽ

thành thân với ca ca của mình, luôn nghĩ sau này sớm chiều chung sống chung trong phủ, tiểu tẩu tử này và mình

sẽ

vô cùng thân mật khăng khít.

Nhưng công chúa Đại Ngụy trong đêm tân hôn, lúc phu gia chịu khổ tai họa bất ngờ, lại cùng

một

nam nhân khác động phòng trong Cát phủ nhà nàng. Chỉ trong

một

đêm, phụ thân của nàng chết thảm, huynh trưởng chạy trốn, chỉ trong

một

đêm, nàng từ thiên chi kiêu nữ rơi xuống thành

mộtnữ nhân nghèo khó. Mà giờ khắc này, lúc nàng nhìn thấy hai người mình coi trọng từ trong tân phòng Cát phủ bước ra, tâm tình đơn thuần hồn nhiên trước kia cũng ầm ầm sụp đổ. Trong lòng nàng chỉ có hận, chỉ có oán, cho dù chết, nàng cũng muốn bọn họ phải chôn cùng.

Trong lòng ác ý dâng lên,

sự

cố chấp trong huyết mạch Cát gia chiếm thượng phong, nàng bật cười lớn, thanh

âm

sắc nhọn mà điên cuồng:

“Vĩnh An công chúa,

thật

sự

là rất tốt! Chiếm trong bát, nhìn trong nồi. Ngươi

đã

tằng tịu với Vệ Thái phó, lại còn trốn ra ngoài hoàng cung vụиɠ ŧяộʍ với ca ca của ta. Tin tức Vệ Thái phó bỏ mình vừa mới truyền đến, ngươi liền lắc mình

một

cái trở thành thê tử cưới hỏi đàng hoàng của Cát Thái phó. Mà khi Cát gia ta vừa mới bị lật đổ, ngươi lại ở trong tân phòng của phu quân dính chặt lấy Vệ Thái phó. Mọi việc đều thuận lợi,

thật

đúng là cá gặp nước!

Vệ Lãnh Hầu! Ngươi cũng đừng nên cao hứng quá sớm. Ngươi cho rằng nữ nhân này

thật

lòng với ngươi sao? Chẳng lẽ ngươi

không

biết là nàng ta và ca ca của ta là thanh mai trúc mã sao? Nàng ta

đã

sớm quyến rũ ca ca của ta! Nếu

không

lúc thi Đình nàng ta

đã

không

chỉ điểm cho ca ca ta, ca ca ta thân là con cháu thế gia, làm sao

sẽ

lưu lại kinh thành! Chớ quên, dù sao nàng ta cũng họ Niếp, là tỷ tỷ của Hoàng đế

hiện

tại! Nàng ta có thể quyến rũ ca ca của ta, cũng có thể quyến rũ những người khác nữa. Sớm muộn gì nàng ta

sẽ

tìm nam nhân mạnh hơn ngươi, đến lúc đó chính là lúc Vệ Lãnh Hầu gia các ngươi chết

không

có chỗ chôn. Cát gia ta chính là vết xe đổ của ngươi. Ta

sẽ

nhìn

thật

kỹ kết cục sau này của các ngươi...”

Rất nhanh miệng Cát Vân Nhi

đã

bị binh lính bên cạnh chặn lại, kéo thẳng ra khỏi cửa phủ.

Vệ Lãnh Hầu

không

nói

gì thêm, đưa tay kéo công chúa

đi

ra khỏi Cát phủ, đến lúc ngồi

trên

xe ngựa

thì

cũng

không

nói

gì, trong lúc nhất thời, hai người

trên

xe ngựa yên lặng

không

tiếng động với những suy nghĩ nghi ngờ của riêng mình.

Trong lòng Niếp Thanh Lân

âm

thầm thở dài: Cát Vân Nhi, vốn nghĩ ngươi là người ngây thơ đơn thuần,

không

ngờ rằng những lời ngươi vừa

nói

còn hữu dụng hơn nhưng mưu kế độc ác mà ca ca ngươi hết lòng suy tính! Từng câu từng chữ đều đánh thẳng vào lòng dạ hẹp hòi thù dai của Thái phó đại nhân!

Quả nhiên lúc đến cửa cung, sắc mặt của Thái phó đại nhân vô cùng u ám nhưng vẫn bình tĩnh đưa tay đỡ công chúa từ

trên

xe ngựa xuống, nhưng đến khi vào Phượng Sồ cung, nhìn căn phòng mà mình tỉ mỉ bố trí hoàn toàn trống rỗng, mở miệng

nói

chuyện, giọng

nói

lại

âm

lãnh thêm mấy phần.

“Những lời Cát Vân Nhi

nói

nhảm, bổn hầu

sẽ

không

để trong lòng, chẳng qua là chuyện thi Đình mà nàng ta

nói, kính mong công chúa giải thích tiếp, nàng

nói

gì, bổn hầu cũng đều

sẽ

tin!”

hắn

nghiến răng nghiến lợi

nói

xong những lời này, vô cùng lạnh lùng.

Niếp Thanh Lân biết, Vệ Lãnh Hầu thông minh như vậy, nghe những lời Cát Vân Nhi

nói, chắc chắn

sẽ

nhớ lại lúc nàng ở trong thư phòng xem bài thi chắc chắc

đã

có những cử chỉ gian lận.

hiện

tại mở miệng hỏi ra như vậy có lẽ cũng

đã

biết

rõ.

Nghĩ đến đây, nàng

không

che giấu nữa, ủ rũ

nói: “Chuyện thi Đình đó, là lỗi của trẫm...”

Cặp mắt phượng của Thái phó thực muốn bắn ra lửa: “Thánh Thượng phạm lỗi như thế nào, thỉnh tỉ mỉ kể



từng chi tiết cho vi thần biết!”

“Lúc ấy chẳng qua là luyến tiếc nhân tài, nên có nhắc nhở ở

trên

bài thi vài chữ

ẩn

ở đầu bài thơ... Đề cập

một

chút về chuyện kênh đào...”

“Ồ!? Vậy nên Thánh thượng nhìn thấy tên Cát tặc gà mái kia tài trí hơn người, làm cho Thánh Thượng vui mừng nhất định phải nhắc nhở riêng cho

hắn, dùng để chống lại người

không

còn tác dụng như vi thần? Có phải vi thần, con mẹ nó,

đã

trở về

không

đúng thời điểm, làm chậm trễ chuyện tình duyên của Thánh thượng và tên họ Cát kia đúng

không?” Trong lời

nói

của Thái phó ý lạnh bay vèo vèo, ngay cả lời

nói

bậy lúc thao luyện binh lính trong quân doanh cũng

nói

ra.

Trong lòng Niếp Thanh Lân biết lúc này dù có

nói

cái gì Thái phó cũng

không

tin, nhưng những ủy khuất khốn đốn trong lòng mấy ngày nay

không

thể giữ được, người thông minh sau khi làm việc ngốc, chỉ cần nội tâm tự xét lại thôi cũng

đã

đủ thấy hối hận đến mức muốn tự cắn chết chính mình.

Lần đầu tiên trong đời Long Châu nhìn nhầm

một

người, lại thiếu chút nữa gây ra hậu quả xấu dẫn đến việc giang sơn đổ vỡ, vốn

đã

tự trách

khôngdứt, lại nghe thấy Thái phó văng tục như vậy,

thì

nhất thời nóng đầu đem uất ức ủy khuất sợ hãi mấy ngày nay phát tiết ra ngoài: “Nếu Thái phó

đãnghĩ như vậy, trẫm cũng

không

có biện pháp! Nghe ngài

nói

như vậy, chắc

đã

coi trẫm cùng

một

hội với Cát tặc kia, vậy hình như Thái phó mang trẫm

đi

sai chỗ rồi

thì

phải? Nay ngài cũng

đã

được thỏa mãn ước nguyện, giữ trẫm lại cũng

không

dùng để làm gì,

không

bằng tống trẫm vào đại lao

đi! Tránh gây cản trở tầm mắt của Thái phó đại nhân!”

Thái phó vốn để ý chuyện Long Châu có chung tình với người bạn lúc

nhỏ

của mình, về những lời Cát Vân Nhi

nói

Niếp Thanh Lân có mưu đồ với giang sơn

hắn

cũng

không

có để trong lòng.

hắn

làm sao

không

biết, Long Châu tử này thông minh có thừa nhưng dã tâm chưa đủ, chính là

một

tiên nữ lười biếng nuôi thả mà thôi.

Nhưng Cát Thanh Viễn kia tuổi trẻ

anh

tuấn, tuổi thơ thống khổ đáng thương, lại cực kì phù hợp với tiêu chuẩn thư sinh nghèo túng ham học hỏi trong các thoại bản mà bé con hay đọc. Ban đầu

hắn

nghi ngờ nàng có tình ý với người kia

không, nhưng cũng

không

nghĩ rằng, hai người họ đầu mày cuối mắt tán tỉnh nhau ngay dưới mí mắt của mình, ghen tức mãnh liệt phẫn hận khó giải! Chỉ ngóng trông Long Châu tử giống như trước kia, nũng nịu dỗ ngọt, miệng như thoa mỡ, dùng những lời ngọt ngào dỗ dành mình qua cơn giận, lừa gạt minh

đi

tới,

hắn

sẽ

cố đem cơn uất ức này nuốt vào bụng, từ từ nhấm nháp.

Cũng

không

nghĩ rằng kẻ gây tội này tính tình so với

hắn

còn cứng hơn! Lại còn bày ra bộ dáng đánh chết cũng

không

nhận sai! Như thế

thì

làm sao Thái phó có thể xuống đài được?

hắn

vô cùng tức giận

không

khỏi hét lớn

một

tiếng: “Người đâu, nhốt kẻ

không

biết sống chết này vào thiên lao!”