Chương 63

Vệ Lãnh Hầu ngồi

trên

lưng ngựa ngẩng đầu lên nhìn lại, liếc mắt

một

cái liền nhìn thấy Cát Thanh Viễn vừa

đi

lên cửa thành,

hắn

ta mặc

một

thân hồng y vô cùng chướng mắt.

Hôm qua

hắn

mới liên hệ với mật thám trong kinh thành, vô cùng bất ngờ khi nghe tin Cát Thanh Viễn muốn thành thân với Vĩnh An công chúa, vội vã dẫn theo thị vệ ra roi thúc ngựa chạy về, nhưng nhìn thời gian, thằng oắt con này hẳn

đã

bái thiên địa rồi...

Mắt phượng của

hắn

nheo lại cánh tay dài duỗi ra, Lỗ Dự Đạt bên cạnh lập tức đưa tới

một

trường cung bằng đá. Vệ Thái phó lắp tên rồi kéo dây cung

một

cách liền mạch, lập tức bắn về phía đầu của nam tử

đang

mặc hồng y

trên

cửa thành.

Cát Thanh Viễn hoàn toàn

không

nghĩ tới tên bang chủ cái bang dưới cổng thành ngay cả

nói

cũng

không

thèm, đột nhiên bắn lén

hắn, hơn nữa còn là

một

lần sáu mũi tên.

Chiếc cung mà Vệ Lãnh Hầu sử dụng là cung đặc chế, cho nên nếu chỉ sử dụng lực bình thường

thì

không

thể kéo được. Chính vì vậy mặc dù khoảng cách khá xa, nhưng tốc độ của tên

không

hề giảm, từ

nhỏ

Cát Thanh Viễn

đã

theo danh sư mà phụ thân mời về luyện võ, thân thủ

không

tệ kịp thời tránh né, nhưng gương mặt vẫn bị mũi tên sượt qua, để lại

một

vết máu khá sâu.

Lỗ Dự Đạt vốn xuất thân là thợ săn, thị lực rất tốt, tay giơ lên che ánh sáng nhìn

một

chút, hơi tiếc hận

nói: “Chỉ kém

một

chút nữa là có thể nhìn thấy màu sắc bộ óc của tên Cát súc sinh này rồi. Thái phó, thuộc hạ thấy có phải là mấy hôm trước ngài vung cuốc quá dùng sức, nên giờ lực cổ tay bị yếu

đi

hay

không?”

Thái phó nghe thấy câu đó hung hăng liếc mắt trợn trừng nhìn

hắn, dọa

hắn

sợ tới mức rụt cổ lại.

Tuy nhiên, lời

hắn

ta

nói

cũng có lý. Mẹ nó! Nếu

không

phải tại tên Cát tặc gà mái

trên

thành cao đó,

thì

sao bọn họ có thể rơi vào tình thế thảm hại như thế này?

Khi bọn

hắn

nhận được tin tức do mật thám báo tới, biết công chúa xuất

hiện

ở Lễ huyện

thì

ngay lập tức

đi

đường thủy đến thẳng Lễ huyện. Lúc đến bến tàu,

một

binh sĩ Hắc Kỳ quân

đi

nhà xí,

không

tới nửa khắc liền vội vàng chạy ra.

Đến khi Thái phó

đi

theo

hắn

đến đó, chỉ thấy bên cạnh gầm cầu có

một

hàng chữ nho

nhỏ

sáng lên trong đêm tối: “Cát Thanh Viễn đặt bẫy, dùng nước nhấn chìm Lễ huyện, nhanh chóng rút lui.” Mặc dù chữ

không

nhiều lắm, nhưng Thái phó chỉ cần nhìn qua liền nhận ra đây là bút tích của Niếp Thanh Lân, nhất thời trong đầu Thái phó xoay chuyển trăm ngàn ý niệm.

Đầu óc của Long Châu tử chứa đầy mưu ma chước quỷ, liệu có phải nàng lo lắng mình

sẽ

đuổi theo tới đây, biết



hắn

không

biết bơi nên lập mưu lừa

hắn?

sẽ

không, nếu đúng là nàng bị Hung Nô bắt

đi

thì

sao lại lừa gạt mình quay trở về làm gì? Sau khi qua cơn kích động,

hắn

ra lệnh cho Lỗ Dự Đạt lấy bản đồ đến, nhìn lướt qua dòng chảy của những con sông gần đó, trong lòng liền biết điều Niếp Thanh Lân để lại

không

phải là giả, nếu có người nhân lúc này mở đập nước,

không

đến hai canh giờ nơi này

sẽ

bị nhấn chìm trong nước lũ.

“Thái phó làm sao bây giờ? Hay chúng ta quay lại?”

Chân mày Vệ Lãnh Hầu nhíu chặt,

hắn

xuất thân trong thế gia về hàng hải, mặc dù trời sinh bị say tàu, nhưng việc tính toán tốc độ của thuyền

thìkhông

ai bằng. Nếu lúc này lên thuyền, tên họ Cát kia

thật

sự

mở đập nước ra, mặc dù

không

phải lo lắng bị chết đuối, nhưng thuyền nhất định

sẽ

bị trôi xa xuống khu vực hạ lưu,

không

thể

đi

ngược dòng mà quay lại, còn nếu

đi

vòng đường bộ

thì

sẽ

tốn mấy chục ngày, mười ngày ngắn ngủi cũng có thể xảy ra rất nhiều chuyện, nếu tên Cát Thanh Viễn đó phát

hiện

ra chuyện của hoàng thượng rồi uy hϊếp, kinh thành chắc chắn

sẽ

xảy ra biến cố, nàng sống chết chưa

rõ,

hắn

không

thể làm chậm trễ việc lên đường... Hơn nữa dân chúng trong phạm vi mười dặm quanh đây

sẽ

thế nào? Cho dù có kịp thời thông báo cho bọn họ, nhưng nơi này là thung lũng, con đường duy nhất thông ra bên ngoài chính là đường thủy, nhưng số lượng thuyền ở bến tàu mấy ngày nay

đã

giảm hơn phân nửa, chỉ còn lại mấy cái thuyền rách của ngư dân trơ trọi

trên

mặt sông...

Trong nháy mắt, Vệ Lãnh Hầu đưa ra

một

quyết định lớn mật khiến mọi người phải trố mắt – Đó là phá núi gọt đồi!

Xem xét lại bản đồ, rồi lại tự mình

đi

đến chân núi quan sát, Vệ Lãnh Hầu phát

hiện

mặc dù bốn bề nơi này đều là núi, hơn nữa núi đá cao chót vót

không

thể leo lên, nhưng chỉ cần đào khoảng

một

dặm vào chỗ gọi là miệng ưng dưới chân núi, mở rộng nghiêng về phía kênh rạch, là có thể tách vách núi cao thành

một

con đường để

đi

ra.

không

những có thể tránh được lũ lụt, chỉ cần đào thêm

một

đường về hướng đông, là có thể

đi

tắt trở lại kinh thành.

Trong hai canh giờ ngắn ngủi, Vệ Lãnh Hầu ra lệnh thông báo cho người đứng đầu của mười mấy thôn khu vực lân cận, nhóm phụ nữ và trẻ em có thể lên thuyền của Hắc Kỳ quân rời

đi, nhóm thanh niên tráng kiện

thì

ở lại cùng bọn họ đào đường núi.

Thời khắc đó, đến bây giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy vô cùng nguy hiểm, khi

đang

đào đường núi, mấy lần gặp phải những hòn đá rất cứng, rất may là

trên

người Thái phó luôn mang theo

một

chút thuốc nổ, sau khi cho nổ núi đá, mọi người liều mạng đào bới, lúc lũ lụt cao đến thắt lưng,

thì

mới đào thông ra hướng sườn núi. Đợi đến khi đoàn người di chuyển đến giữa sườn núi, phạm vi xung quanh trong vòng trăm dặm

đã

ngập trong nước lũ, cây đại thụ còn bị nước lũ tràn vào bật cả gốc, những súc vật chưa kịp mang

đi

đang

ở trong nước giãy giụa kêu rên, nhưng rất nhanh

đã

bị những thanh xà nhà nhấn chìm, trong nháy mắt chìm vào trong nước...

Nhưng bọn họ

không

có thời gian để sợ, lại tiếp tục đào bới

một

ngày

một

đêm ở giữa sườn núi, cứ như vậy đến tận ba ngày sau, rốt cuộc cũng mở thông được con đường ra ngoài. Lúc bọn họ rốt cuộc có thể an toàn rời

đi,

trên

người Hắc Kỳ quân và mọi người dính đầy bùn đen! Tất cả những thứ này đều do Cát Thanh Viễn ban tặng, cảm giác khắc cốt ghi tâm như vậy nếu như

không

để cho Cát tặc nếm thử, Hắc Kỳ quân bọn họ

thật

đúng là phải đổi màu cờ!

Phản binh dưới thành Lang Tây, thủ lĩnh chính là người

đã

mưu hại soán quyền của nghĩa phụ - Cao Xương,

hắn

và Vệ Lãnh Hầu cũng là chỗ quen biết, năm đó khi Cao Xương thi võ cử, Vệ Lãnh Hầu chính là người giám sát.

Khóe môi Vệ Lãnh Hầu nở

một

nụ cười lạnh: “Cao Xương, năm đó

trên

trường thi võ, ngươi cũng được coi là

một

người có bản lĩnh.

không

ngờ chỉ mới mấy năm,

một

đại hán có khí chất lại trở thành hạng người chỉ biết luồn cúi, vong ân phụ nghĩa, gϊếŧ chết nghĩa phụ của mình. Hôm nay

sẽ

chém đầu ngươi, làm gương cho người trong thiên hạ thấy két quả của việc dẫn binh tạo phản.”

nói

xong liền thay đổi chủ đề,

nói

với các binh lính do Cao Xương dẫn đầu: “Các ngươi có biết các ngươi

đang

làm phản, dựa theo luật phải bị tru di cửu tộc. Thấy các ngươi là bị Cao tặc mê hoặc, nếu buông vũ khí chịu trói,

thì

còn có thể bỏ qua cho tính mạng người nhà các ngươi.”

Thái phó có thể

nói



một

Chiến thần, danh tiếng rất vang vọng trong đám binh lính. Khi biết người mà mình phải chiến đấu là Hắc Kỳ quân tiếng tăm lừng lẫy, binh lính thấy vậy cũng có chút lưỡng lự.

Cao Xương biết nếu để cho Vệ Lãnh Hầu

nói

tiếp, lòng quân

sẽ

bị dao động, sợ là

sẽ

tan tác tại chỗ, vội vàng cười lạnh

nói: “Vệ Lãnh Hầu, hai quân giao chiến ai mạnh

thì

thắng, người có dám tỷ thí với Đại Tướng của quân ta?”

nói

xong ra hiệu cho tướng quân khôi ngô mặc kim giáp đứng bên cạnh xuất trận. Vị tướng quân mặc kim giáp này là chiến tướng của thành Lang Tây, xưa nay dũng mãnh hơn người, luôn

không

phục Vệ Lãnh Hầu, nhìn thấy

hắn

mặc y phục rách nát giống như tên ăn mày, lại càng thêm xem thường,

đã

sớm

không

kiềm chế được, phi ngựa chạy tới phía trước hai quân, lớn tiếng quát: “Ta là Bình Định Đại tướng quân của Lang Tây, Vệ Lãnh Hầu mau

đi

tìm cái chết

đi.”

Vệ Lãnh Hầu cười lạnh

một

tiếng, giục ngựa tiến lên quơ

một

đao. Cao Xương thấy Vệ Lãnh Hầu xuất chiến, vội vàng gọi

một

người có tài bắn tên vượt trội tới, thấp giọng dặn

hắn

một

lúc nữa đánh lén Vệ Lãnh Hầu, cần phải bắn chết

hắn

ngay tại chỗ.

Tướng quân này lĩnh mệnh sau đó lấy cung và tên ra, nhìn chằm chằm vào Vệ Lãnh Diêu chuẩn bị đánh lén. Lần này Vệ Lãnh Diêu có chủ ý đánh tốc chiến tốc thắng,

không

muốn dây dưa với tướng quân kim giáp này quá lâu, nhân lúc hai con ngựa

đang

quấn lấy nhau,

hắn

liền kìm cương ngựa, đứng thẳng

trên

ngựa, xoay người chém

một

đao. Kim giáp tướng quân

không

hề đề phòng, bị

một

đao đánh rơi xuống ngựa. Vệ Lãnh Diêu nhảy xuống khỏi ngựa,

một

cước đạp lên bụng tướng quân kim giáp,

một

đao chém rơi cổ

hắn, máu tươi ở cổ phun ra xa, nhuộm đỏ cả

một

khoảng đất.

Binh lính của Lang Tây vương thấy Đại Tướng tiên phong của quân mình chưa đánh nổi hai chiêu liền bị chém rơi đầu, lập tức hoảng loạn. Cao Xương cũng cả kinh thất sắc,

hắn

biết Vệ Lãnh Diêu lợi hại, cũng

không

bắt buộc tướng quân kim giáp phải thắng Vệ Lãnh Diêu, nhưng

không

ngờ tướng quân kim giáp này ngay cả

một

hiệp cũng

không

chịu nổi người bị chém thành hai phần. Tướng quân chuẩn bị đánh lén còn chưa kịp ngắm bắn

thìkim giáp

đã

thua. Ánh mắt Lỗ Dự Đạt

đang

đứng trong quân đảo qua thấy có người chuẩn bị đánh lén, vội vàng giương cung kéo tên,

một

mũi tên bắn chết người kia, nếu Cao Xương

đã

không

quan tâm đến võ đức,

thì

hắn

cũng

không

cần khách khí, mũi tên thứ hai bắn trúng

một

con mắt của Cao Xương,

hắn

ta đau quá hét to

một

tiếng rồi rơi xuống khỏi ngựa.

Lúc này binh lính Lang Tây hoàn toàn rối loạn, Vệ Lãnh Diêu nắm chắc cơ hội, dẫn theo binh mã lập tức đánh sâu vào đại quân Lang Tây.

Hằng năm binh mã Lang Tây đều được sống trong cảnh thái bình, sao có thể bằng Hắc Kỳ quân quanh năm chém gϊếŧ sống trong biển máu được, cho nên đừng thấy số lượng Hắc Kỳ quân

không

nhiều lắm, nhưng bọn họ lại giống như

một

đám sói hung ác nhảy vào giữa bầy dê mạnh mẽ cắn xé chém gϊếŧ!

Vệ Lãnh Hầu thấy nam tử mặc hồng y

trên

tường thành biến mất, trong lòng có chút lo lắng, chỉ muốn tốc chiến tốc thắng, miệng quát to: “Bọn ngươi nhìn bụi mù phía sau xem, đó là quân tiếp viện

đang

đến, bọn ngươi còn

không

chịu nộp vũ khí đầu hàng ư?”

Nhóm binh lính Lang Tây nhìn lại,

thì

bất ngờ khi thấy sau lưng bụi mù cuồn cuộn,

thì

ý chí chiến đấu liền biến mất.

Cuối cùng

một

nhóm người đều giơ tay đầu hàng. Lúc này Lỗ Dự Đạt thổi còi sắt báo hiệu cho những người

đang

ẩn

thân, trong thành liến có tiếng đáp lại.

không

lâu sau, có hơn mười người mật thám xông lên thành, thân thủ nhanh nhẹn gϊếŧ chết nhóm người trông coi cổng thành.

Trong thành tinh binh vốn

không

nhiều lắm, hơn nữa thế lực của Vệ Thái phó quá lớn, nhóm binh lính thủ thành chỉ cần nghe danh tiếng

đã

bị dọa sợ đến hồn vía lên mây, nào có ai dám liều mình ngăn cản,

không

bao lâu, cửa thành rộng mở, Vệ Lãnh Hầu phi ngựa lên trước, xông vào trong thành.

Nhưng vào lúc này, nhưng quan binh

đã

đầu hàng bị trói kia mới phát

hiện, bụi mù cách đó

không

xa đâu có phải là tinh binh lương tướng gì? Chẳng qua chỉ là

một

nhóm sơn dân tay cầm chổi dài chạy qua chạy lại để tạo bụi, cộng với việc ban đêm sao thưa, ngược lại nhìn đám bụi mù cuồn cuộn kia giống như thiên quân vạn mã

đang

xông tới.

Trong lòng

không

khỏi cảm thấy ảo não, Vệ tặc này quá mức gian trá, cư nhiên vàng thau lẫn lộn, sử dụng cách đánh vào mặt tâm lý! Nhưng

hiện

tại hối hận cũng

đã

muộn, dù sao thắng bại

đã

rõ,

không

có cách nào xoay chuyển!

Trong lúc

đang

rối loạn,

không

có ai để ý tới việc Cát Thanh Viễn đứng

trên

tường thành

đã

biến mất từ lúc nào,

đi

nơi nào thần

không

biết quỷ

khônghay...

Nhóm mật thám của Vệ Thái phó trước đó mai phục trong thành khá kỹ,

không

hề bị bại lộ, lúc trước bọn họ

đã

đi

cướp ngục, cứu đám người Đan Thiết Hoa ra, theo kế hoạch là dẫn theo các nàng lao tới Cát phủ giải cứu công chúa. Lúc này Vệ Lãnh Hầu hận

không

thể lắp thêm cánh bay ngay đến bên cạnh Long Châu.

Khi

hắn

giục ngựa

đi

vào cửa Cát phủ, chỉ thấy cửa phủ mở rộng, vài hắc y nhân

đang

dây dưa chém gϊếŧ với đám người Đan Thiết Hoa.

Đám hắc y nhân này là do phụ tử Cát Thanh Viễn nuôi dưỡng làm tay sai, thân thủ bất phàm. Vệ Lãnh Hầu cũng

không

đi

vào bằng cửa, mà tung người nhảy

một

cái, bay qua tường viện, con đường dọc hành lang đều treo đèn đỏ,

hắn

thẳng tắp

đi

vào bên trong, lại nhìn thấy lão Cát đại nhân

đang

cầm

một

thanh bảo kiếm run rẩy

đi

vào phía trong.

“Cát đại nhân dừng bước!” Vệ Lãnh Diêu lạnh lùng

nói.

Lão Cát đại nhân lại giống như

không

hề nghe thấy, tiếp tục

đi

vào phía trong, Vệ Lãnh Hầu giơ kiếm chặt đứt gân chân của ông ta, khiến ông ta ngã nhào

trên

mặt đất: “Chỉ

một

sai sót

nhỏ

mà phải thua cả bàn....không

ngờ ngươi mệnh lớn như vậy, trận lũ lụt lớn như vậy cũng

không

nhấn chìm chết ngươi....”

nói

đến đây, lão Cát đại nhân nở nụ cười quái dị, “Lão hủ

đã

sớm chán ghét cõi đời này, cố gắng sống là muốn gϊếŧ chết tân nương trong kia giùm con trai của lão, tránh cho nàng ta rơi vào trong tay ngươi, bôi nho danh dự Cát phủ, nhưng vẫn là muộn mất

một

bước... Nhưng ngươi đừng mong

sẽ

bắt được nhi tử của ta, mục tiêu của nó là lật đổ Đại Ngụy, ta

đã

đưa nó

đi, sau này mỗi ngày mỗi đêm, ngươi

sẽ

đều phải lo lắng xem nhi tử của ta

đang

ở đâu,

đang

mưu tính cái gì, sau này khó có được những ngày tháng an ổn, ha ha ha ha ha...”

Ngay cả chân mày Vệ Lãnh Hầu cũng

không

nhăn lại, khóe miệng khẽ nhếch: “Vốn tưởng rằng Cát phủ

đã

quen thói

đội mão xanh*,

lại

không

ngờ rằng lão Cát đại nhân lúc tuổi già lại sinh ra chí khí như vậy, đáng tiếc loại danh dự này của Cát Phủ có lau mấy cũng

không

sạch nổi đâu! Nếu ngươi là người có chí khí, năm đó

không

nên lưu luyến quyền thế, dẫn theo vợ con cao chạy xa bay,

thì

sao ái thê của ngươi

sẽ

phải khuất phục dưới thân của hôn quân? Loại cảm giác nuôi

một

đứa con hoang khó chịu lắm đúng

không? Ngài đúng là đệ nhất công thần của Đại Ngụy! Về phần nhi tử của ngươi, bổn hầu cũng

không

thèm để tâm đến, chẳng qua là sau này mỗi ngày mỗi đêm,

hắn

ta

sẽ

phải lo lắng xem có bị mật thám của bổn hầu phát

hiện

hay

không, cái đầu của

hắn

ta trong đêm tối tĩnh lặng liệu có bị chặt xuống lúc nào

không

hay hay

không, chính

hắn

ta sau này

sẽ

không

có ngày nào an ổn.”

nói

xong giơ đao lên chặt bỏ đầu lão già trước mặt!

Nếu

hắn

đến chậm

một

bước, lão tặc này chẳng phải

sẽ

được như ý! Chỉ cần nghĩ đến việc lão ta muốn gϊếŧ tâm can bảo bối của

hắn, Vệ Thái phó cảm thấy

không

cần phải thẩm vấn, trực tiếp gϊếŧ luôn mới coi là sạch

sẽ!

Đúng lúc này, nhờ ánh sáng của ánh trăng,

hắn

nhìn thấy

một

lão bà mặt đầy nếp nhăn, trong ngực ôm

một

cái túi muốn lén lút chạy trốn, từ trong ngực thỉnh thoảng có rơi ra

một

ít trâm cài ngọc bội, nhưng những vật đó đều là những thứ hiếm có

hắn

đích thân chọn lựa đặt mua cho Long Châu tử, lửa uất giận mấy ngày nay ở trong núi đào bới bị đè nén nhất thời trào ra.

Trầm ma ma kia chọn mấy thứ hiếm có trong hộp trang điểm của công chúa muốn nhân cơ hội hỗn loạn chạy trốn, vậy mà lại đυ.ng phải bang chủ cái bang, hung thần ác sát

một

đao chém đứt đầu lão gia. Nhất thời bị dọa đến mức hai chân nhũn ra,

một

luồng ấm áp từ đũng quần chảy xuống giày, bà ta cuống quít lấy những vật trong ngực ra dập đầu

nói: “Hảo hán tha mạng! Những thứ đáng tiền này đều đưa cho hảo hán, xin cậu tha cho lão bà ta

đi, nếu hảo hán muốn vui sướиɠ, chỉ cần

đi

vào bên trong tân phòng, trong đó có

một

vị công chúa vô cùng xinh đẹp,

một

thân trong sạch, lão thân

đã

tự mình nghiệm thân, vẫn còn là xử nữ, đảm bảo

sẽ

khiến cho hảo hán được thoải mái...”

Nghe đến đây, gương mặt tuấn tú củaVệ Lãnh Hầu dưới lớp bùn lầy cũng thay đổi thành màu xanh tím,

hắn

gằn từng tiếng hỏi: “Ngươi

đã

tự mình nghiệm thân?”

Trầm ma ma kia

không

biết giờ chết

đã

tới, chỉ nghĩ đây là tên ăn mày vô lại thừa dịp trong phủ hỗn loạn, thèm muốn được hưởng thụ sắc đẹp vội vàng

đi

vào tân phòng lăng nhục công chúa, còn mình

sẽ

nhân cơ hội chạy trốn, liền vừa thêm mắm thêm muối vừa nhường đường: “Chẳng những là xử nữ, mà còn vô cùng trơn bóng, trơi sinh trắng nõn, vô cùng khít khao... A--!”

Bà ta còn chưa

nói

xong,

thì

thấy hán tử hung hãn trước mắt

một

cước đạp lên tay bà của bà ta,

một

đao chém đứt ngón tay của bà ta. Trầm ma ma đau đớn kêu thảm thiết giống như heo bị chọc tiết.

Đợi đến khi

đã

xử lý xong những ngón tay mạo phạm long uy, Vệ Lãnh Hầu giơ tay chém đứt đầu bà ta.

Vệ Lãnh Hầu xoa xoa máu tươi bắn tung tóe vào người, bước vài bước vào bên trong tân phòng.

Vẫn chưa kịp

đi

vào, liền nghe thấy tiếng rêи ɾỉ trầm thấp mềm mại phát ra sau cánh cửa phòng. Thanh

âm

kia khàn khàn mang theo

một

chút mềm mại, chỉ có mình Trứng gà của

hắn

có, từng tiếng từng tiếng đánh vào màng nhĩ của

hắn.

Vệ Lãnh Hầu

không

thể chờ đợi đẩy cửa phòng ra.

một

mùi hương nồng nặc xông vào mũi. Bên trong ánh nến chập chờn, hồng trướng mùa xuân ấm áp, giống hệt với đêm động phòng mà

hắn

đã

từng tưởng tượng... Nhưng đây lại là tân phòng của Cát tặc và công chúa! Nghĩ vậy, lửa ghen trong lòng nhất thời bùng phát ngập trời!

Mặt

hắn

bình tĩnh lạnh lùng, từng bước

đi

về phía chiếc giường cưới phía sau hồng trướng, đưa tay vén rèm ra.”Đùng”

một

tiếng, chỉ cảm thấy giống như vô số thuốc nổ phá núi vang lên ở trong đầu.

Giai nhân nằm

trên

giường cưới đỏ thẫm, y phục

đã

cởi

một

nửa, thân thể trắng như tuyết nổi bật dưới cái yếm đỏ thẫm sáng chói đến mức khiến người ta

không

thể mở mắt ra được, sợi dây màu đỏ giống như

một

loại da^ʍ xà quấn quanh thân thể, siết chặt thân thể tạo thành từng vết hằn màu đỏ bắt mắt.

Giai nhân cũng

không

biết là bị làm sao. Khuôn mặt

nhỏ

nhắn chôn ở dưới gối, hai bắp đùi được bao bọc trong cái khố màu đỏ

đang

không

ngừng kẹp chặt, khăn trải giường màu đỏ dường như

đã

bị ướt

một

mảng,...

Cát Thanh Viễn! Nếu ta bắt được ngươi,

không

băm ngươi thành vạn mảnh, khó có thể giải trừ mối hận trong lòng ta!

Nghe được có người tiến vào, giai nhân hỗn loạn nâng cái đầu

nhỏ

lên, cái trán trơn bóng được bao phủ bởi

một

tầng mồ hôi, nàng cố sức trừng lớn mắt nhìn,

nhẹ

nhàng run rẩy kêu

một

tiếng: “Thái phó... Cứu ta...”

Tiếng gọi đó,

đã

chặt đứt nốt sợi dây lý trí trong đầu

hắn. Kinh thành biến động, theo lý

hiện

tại

hắn

phải chỉ huy binh mã lùng bắt các phản tặc còn sót lại, sau đó điều động binh mã trấn thủ các cửa thành, còn phải... Nhưng vào giờ khắc này, việc gì cũng

không

quan trọng bằng giai nhân

đangnằm

trên

giường này, Vệ Lãnh Hầu đưa tay muốn ôm lấy giai nhân kia, lại nhìn thấy tay mình dính đầy vết bùn lầy lẫn vết máu... Đáng chết!

Đúng lúc này, Đan Thiết Hoa cũng

đã

gϊếŧ chết hết đám hắc y nhân trong phủ, cũng vội vã chạy tới, khi bà bước vào tân phòng liền thấy Thái phó vội vã buông rèm xuống, xoay người nghiêm trang phân phó: “Mau nấu nước, bổn hầu muốn tắm!”

Mặc dù Đan Thiết Hoa cũng cảm thấy Hầu gia

thật

sự

rất bẩn, nhưng

đang

lúc mấu chốt lại đòi tắm rửa

thì

có chút quái dị, cũng

không

dám hỏi nhiều, vội vàng tóm lấy mấy tiểu nha hoàn của Cát phủ

đang

khóc sướt mướt, bảo các nàng đưa thùng gỗ vào tân phòng.

thật

may hôm nay Cát phủ có hỉ

sự, bếp lò trong bếp vẫn nóng,

đã

đun sẵn nước nóng, sau khi pha thêm vào cho đủ ấm, Hầu gia liền đóng cửa phòng

không

thể chờ đợi vội vã tắm rửa.

Mới vừa rồi

hắn

liếc mắt nhìn thấy

một

thứ

trên

bản, tất cả những thứ đó làm cho hốc mắt

hắn

như muốn nứt ra, nhìn lại bình sứ ném ở chân giường, phía

trên

có mấy chữ “Xuân thủy lưu”

đã

chỉ



tình trạng của giai nhân

đang

nằm

trên

giường.

Bảo bối

hắn

luôn đặt

trên

đầu quả tim, nay lại bị Cát tặc đối đãi như thế, lửa giận khắp người Vệ Lãnh Hầu bừng lên như muốn nấu sôi nước trong thùng!

Thân mình

thật

sự

là quá bẩn, lại phải đổi sang thùng thứ hai mới coi như tắm rửa sạch

sẽ.

Hết lần này đến lần khác người trong hồng trướng kia chờ

không

được, khó chịu

nhẹ

nhàng rêи ɾỉ thanh

âm

càng lúc càng lớn, cuối cùng, sau đó giãy giụa thò cái đầu

nhỏ

ra từ trong hồng trướng, khóc gọi to: “Thái phó kỳ cọ kỹ làm gì! Muốn ở trong thùng gỗ học bơi sao! Nhanh lên giúp trẫm cởi dây thừng, trẫm... trẫm khó chịu sắp chết rồi!”

thật

ra nàng cũng

không

biết mình

yêu

cầu Thái phó đến để làm gì, chỉ là khi nhìn thấy bắt thịt rắn chắc của nam nhân trong thùng tắm kia,

thì

cảm thấy cả người nổi lên từng trận nóng ran khó nhịn, chỉ cầu nam nhân kia mau chóng lại đây, cởi bỏ dây thừng sau đó khinh nhờn trêu đùa nàng giống như trước đây, giúp nàng giày vò...

Bị giai nhân náo loạn chê động tác quá chậm, Thái phó đại nhân vừa tức giận vừa buồn cười: “Hoàng thượng đừng quá sốt ruột, thần cũng phải tắm rửa sạch

sẽ

mới có thể hầu hạ Thánh thượng chứ!”

nói

xong Thái phó đại nhân đứng dậy, dùng khăn dài lau thân thể mình, sau đó mới bước vào bên trong hồng trướng.

Đến khi dây thừng được cởi ra, nhìn cả người kia đầy ấn ký màu hồng còn chưa kịp đau lòng, liền thấy tiểu Hoàng đế kia giống như

một

con mèo

đangrất đói, vội vàng lao vào người

hắn, cái miệng

nhỏ

nhắn hồng hồng hôn lên mặt

hắn, gương mặt tuấn tú vừa mới được rửa sạch của

hắn

lại dính đầy dấu son màu đỏ, vô cùng thơm mát.

Niếp Thanh Lân chủ động nhiệt tình như vậy

hắn

chưa bao giờ nhìn thấy, Thái phó bị giai nhân nóng bỏng cưỡng hôn, cảm nhận hai cánh tay

nhỏtrắng nõn quấn

trên

cổ mình càng lúc càng chặt, thân thể mềm mại dán sát vào l*иg ngực cường tráng của mình, vô cùng nóng bỏng.

“Thánh Thượng có nhìn



thần là ai

không?” Sau khi hôn xong, Vệ Lãnh Diêu ôm lấy giai nhân khẽ đặt lên giường rồi đột nhiên lên tiếng hỏi.

“Là... Là Thái phó...” Dường như Long Châu tử cảm thấy khinh bạc thần tử chưa đủ, khóe mắt rơm rớm nước mắt, chu cái miệng

nhỏ

lên còn muốn tiếp tục hôn thêm.

Vệ Lãnh Hầu đè lại tiểu Hoàng đế háo sắc, đầy mùi chua của giấm hỏi: “Thái phó nào?”

Niếp Thanh Lân cảm thấy mình sắp bật khóc: “Là Định quốc hầu, Vệ... Vệ Lãnh Hầu! Ái khanh, khanh nhanh lên

một

chút, lề mề chậm chạp như vậy có phải là nam nhân

không?”

thật

ra ý của Long Châu Tử là hy vọng đại nhân mau chóng ra tay cứu giúp, giải trừ dược tính cho nàng, nhưng nàng

đã

bị thuốc kia làm cho đầu óc

không

tỉnh táo sao có thể kịp suy xét vấn đề, liệu Vệ Thái phó có cam tâm giúp nàng trị liệu hời hợt đơn giản thế

không? Hơn nữa câu

nói

vừa rồi của mình đó chính là mồi lửa cuối cùng cho hỏa dược bị đè nén lâu ngày kia!

Thấy Hoàng thượng nghi ngờ bản sắc nam nhi của mình, Thái phó hơi mỉm cười, mắt phượng híp lại, đôi môi hé mở làm lộ ra hàm răng sắc nhọn trắng sáng: “Thần

sẽ

giúp bệ hạ mở mang kiến thức, hiểu thế nào là nam nhân chân chính!”