“Phát
hiện
tờ giấy này ở nơi nào?”, mặt mũi Thái phó nghiêm túc hỏi.
“Bẩm Thái phó, phát
hiện
ở Lễ huyện, tiểu nhị thấy
không
hề chậm trễ lập tức báo quan.”
Sáng sớm Hắc Kỳ Quân chuẩn bị tới Nam Cương tập hợp ở ngoài thành, Lưu tổng quản cũng
đã
chuẩn bị xong hành lý, chỉ đợi
hắn
xuất phát. Nhưng bây giờ cũng chỉ có thể hoãn lại.
hắn
rất quen thuộc kiểu chữ
trên
giấy, nhưng chữ viết ngoáy vội vàng, đại ý là bị người Hung Nô giam giữ
đi
đường vòng chuẩn bị trở về Bắc Cương. Cũng
không
biết Thiền Vu Hung Nô kia phái ra bao nhiêu binh mã, vừa lúc mang theo Hắc Kỳ Quân chạy tới Lễ huyện.
Niếp Thanh Lân!
thật
muốn nhìn tình lang nào dám dẫn người bỏ trốn!
Lúc này Vĩnh An công chúa
đang
lắc lư
trên
thuyền lớn,
một
ma ma họ Trầm nghiệm thân cho nàng, cái mặt mo luôn cúi xuống, ánh mắt oán hận nhìn Niếp Thanh Lân.
Niếp Thanh Lân
không
để ý lời châm chọc của Trầm ma ma, trong lòng nàng có chuyện quan trọng hơn, Vệ Lãnh Hầu
thật
sự
sẽ
đuổi theo sao? Vuốt Phật ngọc
trên
cổ, đột nhiên cảm thấy nó chìm xuống đè vào cổ. Vệ Lãnh Hầu nhất định
sẽ
đuổi theo. Nam nhân kia bên ngoài
âm
hiểm keo kiệt, chỉ sợ là hai chữ “tình lang” đốt cháy sạch
sẽ
trí tuệ của Hầu gia.
Nếu Vệ Lãnh Hầu giống như lời Cát Thanh Viễn
nói, bị mắc lừa,
hắn
sẽ
đuổi theo đường bộ hay đường thủy?
Nhất định là đường thủy! Bởi vì đường thủy nhanh hơn! Chỉ có
đi
bằng đường thủy mới có thể đến hạ lưu vào khuya hôm nay. Nhưng nhất định Cát Thanh Viễn
sẽ
đợi đến lúc Vệ hầu chuyển qua đường bộ mới mở cống ngăn nước. Họ
không
phòng bị, nhất định
sẽ
bị nước lũ cuồn cuộn vây khốn. Huống hồ
hắn
còn
không
biết bơi…
Nếu
không
phải là tình huống nguy cấp, Niếp Thanh Lân
thật
muốn cười
yêu
Giao đại nhân
không
gì
không
làm được. Khoang thuyền
nhỏ
nhốt nàng
không
có cửa sổ, chỉ có
một
chiếc đèn
nhỏ
chiếu sáng,
không
bao lâu dầu thắp cháy hết, trong khoang thuyền tối đen, Niếp Thanh Lân vốn
đangchuẩn bị nhắm mắt nghỉ ngơi đột nhiên nàng phát
hiện
trước ngực mình có chút ánh huỳnh quang. Mở to hai mắt nhìn, Phật ngọc kia
không
biết làm từ ngọc gì lại phát ra ánh huỳnh quang trong bóng tối.
Tay Niếp Thanh Lân vuốt túi thơm
trên
người, bên trong là phấn hoa thượng hạng, vốn là mùa hạ mang theo bên người để lau mồ hôi
trên
mặt.
Niếp Thanh Lân đặt chiếc chén
nhỏ
trên
cái đĩa sắt, cầm ngọc bội, dùng khăn trải giường trùm lên, dùng hết sức lực bắt đầu nện xuống…
Lúc
đi
xuống bến tàu, Trầm ma ma mang theo mấy người đàn ông cường tráng mặc áo đen giúp nàng
đi
nhanh. Vì để cho Vệ Lãnh Hầu
không
nghi ngờ, Cát Thanh Viễn dặn phải để cho Vĩnh An công chúa lượn
một
vòng tại Lễ huyện, chỗ có mật thám của Vệ Lãnh Hầu, Vệ Lãnh Hầu lại dùng bồ câu gửi bức họa đến. Chỉ cần Vĩnh An công chúa thò đầu ra, Thái phó đại nhân
sẽ
tin tưởng,
sẽ
càng ra roi thúc ngựa lao tới phần mộ của
hắn!
Lúc tới thuyền, ánh mặt trời ở chính giữa, Vĩnh An đột nhiên thấp giọng kêu đau bụng, mặt Trầm ma ma căng ra để cho nàng
đi
đến nhà vệ sinh
trênbến tàu. Lại còn lo lắng, sau khi công chúa
đi
ra còn tiến lên dò xét,
không
thấy bất thường mới áp giải công chúa
đi
Lễ huyện. Cuối cùng ngủ lại trong khách sạn Lễ huyện nhưng lại vụиɠ ŧяộʍ
đi
ra thị trấn qua con đường ngầm trong khách sạn. Có thể thấy được Cát đại nhân bố trí chu đáo chặt chẽ thâm trầm như thế nào.
đi
một
mạch qua đường thủy, Niếp Thanh Lân cuối cùng cũng gặp lại Cát đại nhân.
Lúc này là nửa đêm, bầu trời có đầy sao tô điểm, hình như ánh trăng cũng
không
đành lòng xem đại nạn sắp xảy ra ở nhân gian, trốn đằng sau đám mây dày.
hắn
đứng ở đê cao, mỉm cười đợi công chúa đến: “Công chúa vất vả rồi, thần đợi công chúa
đã
lâu”. Cát Thanh Viễn
đi
tới, đưa tay nắm chặt Niếp Thanh Lân, dẫn nàng tới trước miệng cống khóa sắt.
“Trong lòng thần biết công chúa bị Vệ tặc kia đầu độc, trẻ người non dạ luyến tiếc Vệ Lãnh Hầu phong lưu phóng khoáng. Nhưng mà về sau phu quân của công chúa điện hạ chỉ có thể là vi thần. Lòng thần nghi ngờ quá nhiều, nếu kiều thê mỗi ngày hầu hạ dưới thân thần lại nghĩ tới nam nhân khác, chỉ sợ thần
sẽ
giận lây sang công chúa. Vậy nên thần cho công chúa
một
cơ hội, tự tay mở khóa cống, phán Vệ tặc tử hình, từ nay về sau thần
khônghề để ý,
một
lòng đối tốt với công chúa, ngài thấy thế nào?”
nói
xong, mạnh mẽ kéo công chúa tới cái khóa xích lớn bằng sắt, Niếp Thanh Lân giãy giụa muốn tránh lại bị cái tay lớn cầm chặt, kéo khóa sắt xuống, hơn mười tên nô bộc chuyển động trục sắt, miệng cống chậm rãi mở ra.
Mùa hạ mưa nhiều, mấy ngày trước còn mưa to mấy ngày liền. Nước sông Ngọc Tuyền cuộn cuộn xông vào trong kênh đào, chảy theo đường nước chảy.
Nền của Lễ huyện cực thấp, giống như
một
chậu rửa mặt được khảm vào trong núi, chỉ cần hai canh giờ, Lễ huyện và những vùng xung quanh
sẽ
là biển lớn mênh mông. Cát Thanh Viễn
đã
sớm được mật báo, Định Quốc hầu kia
đã
rời thuyền lên bờ, cho nên tính thời gian
không
sai chút nào.
Vệ hầu ý chí sắt đá lại có thể vì hồng nhan tức giận như thế, đúng là vượt qua ngoài dự đoán của
hắn! Đáng tiếc giai nhân mà Thái phó đại nhân luôn nghĩ đến lại
đang
ở trong ngực của
hắn, về sau là của Cát Thanh Viễn
hắn
độc chiếm!
Nghĩ vậy,
hắn
kéo giai nhân
đang
đứng trước mắt, dùng áo choàng che chắn ánh mắt người khác, cúi đầu hôn đôi môi mềm mại của giai nhân, chuẩn bị chúc mừng chính mình. Nghĩ đến đó, còn chưa kịp cảm nhận hương thơm mềm mại trong đó liền cảm thấy hàm răng sắc
nhỏ
cắn mình vào đầu lưỡi của mình
đang
thăm dò trong miệng nàng.
Cát Thanh Viễn cảm thấy đau đớn, lập tức đưa tay nắm lấy cằm công chúa, trực giác muốn đánh vào má phấn, nhưng khi đến gần khuôn mặt non nớt, đột nhiên nghĩ đến giai nhân mảnh mai lập tức
nhẹ
tay lại, nhưng lực vung ra từ tay cũng khiến mặt công chúa uốn éo
Nhìn khuôn mặt
nhỏ
nhắn đáng thương bị xoay sang
một
bên, Cát Thanh Viễn đột nhiên cảm thấy có hơi hối hận. Công chúa
không
nghe lời, chỉ nên cảnh cáo,
không
nên dùng những thủ đoạn nham hiểm độc ác để nàng thu lại tâm tính, thiếu chút nữa là ra tay nặng, vì vậy liền nhanh chóng đến xem mặt công chúc có bị tổn thương
không.
Thế nhưng Niếp Thanh Lân lại chậm rãi ngẩng đầu, tự mình vùng ra đứng ở
một
bên, nhìn miệng cống hoàn hoàn mở rộng, nước tuôn như tường thành gào thét cuồn cuộn, vô lực nhắm mắt lại,
nhẹ
nhàng hỏi: “Cát đại nhân, nhìn nước lũ thế này, về sau ngài có thể yên giấc hàng đêm sao?”
Cát Thanh Viễn thấy tay an ủi của mình rơi vào khoảng
không, vết thương
trên
đầu lưỡi vẫn còn đau, trong lòng lạnh lẽo,
hắn
quay người nhìn nước lũ như thiên quân vạn mã gào thét, trong mắt lại lóe lên ánh sáng hưng phấn rất
nhỏ: “Lúc mẫu thân mất, thần
đã
sớm
không
biết thế nào là yên giấc, chỉ mong trận lũ này có thể rửa sạch hoàn toàn gánh nặng
trên
vai thần, đổi lấy mấy đêm yên giấc. Người làm việc lớn sao có thể để ý những thứ
nhỏ? Những dân chúng này có thể đổi lấy an khang của thiên hạ,
thì
chết cũng có ý nghĩa!”
nói
xong, Cát Thanh Viễn
không
để ý đến Vĩnh An công chúa, cuối cùng
thì
cũng chỉ là lòng dạ đàn bà, ánh mắt thiển cận!
Nhưng
không
sao cả, mọi việc đều tiến hành theo kế hoạch,
hiện
giờ Vệ Lãnh Hầu
đã
ở đất liền, rời xa bến tàu, cho dù Hắc Kỳ Quân có là cao thủ bơi lội cũng
không
thể cầm cự quá lâu ở giữa trận lũ này.
hắn
và Vệ hầu giằng co lâu như vậy, cuối cùng cũng phân thắng bại!
Đưa tay kéo lại Vĩnh An công chúa nét mặt trầm xuống, Cát Thanh Viễn dắt nàng lên xe ngựa, muốn Trầm ma ma lấy thuốc trị thương, nhu hòa bôi lên gương mặt Niếp Thanh Lân: “Thần nhất thời giận dữ,
không
khống chế tốt lực tay, làm công chúa bị thương, xin công chúa đừng trách, thần cũng hi vọng về sau tính tình công chúa mềm mại hơi
một
chút, ở chung cùng thần mới tốt hơn…”
Lần này Niếp Thanh Lân
không
trốn, mi mắt khẽ rũ xuống, ngoan ngoãn ngồi trong ngực Cát Thanh Viễn, cũng
không
biết
đang
trầm tư cái gì.
Sau khi diệt trừ Vệ Lãnh Hầu chính là thời khắc tẩy sạch kinh thành! Tuy Thượng Ngưng Hiên
đã
sớm về phe
hắn
bị bại lộ quá sớm,
hắn
bắt buộc phải đặt bẫy hạ độc gϊếŧ chết, nhưng tân Binh bộ Thị Lang
đã
bị
hắn
hạ độc chết trong phủ từ sáng sớm, người xếp vào Binh bộ
đã
lấy được binh phù, phối hợp với quân đội quanh đây để duy trì thế cục.
Việc này còn phải cảm ơn Nhạc Dao công chúa, quyến rũ
không
ít thanh niên trong triều, nắm trong tay điểm yếu của bọn họ,
hiện
giờ những người này cũng để
hắn
dùng. Lúc xe ngựa chạy vội tới cửa thành, tia nắng ban mai đầu tiên
đã
chiếu
trên
cửa thành, nghênh đón quân vương mới của thành.
Cát Thanh Viễn nhìn quan binh nghênh đón hai bên cửa thành, cuối cùng đắc ý ngẩng mặt lên cười dài. Thời đại của Cát Thanh Viễn
hắn
cuối cùng cũng đến rồi!
Tin Lễ huyện bị chìm rất nhanh được truyền lên triều, Vệ Lãnh Hầu bị nhốt ở Lễ huyện sống chết chưa
rõ, nhưng sau khi nghe tin trong lòng mọi người biết
rõ, trừ phi là thần phật hiển linh, nếu
không
thì
Định Quốc Hầu khó có thể sống sót.
Trong lúc mọi người như bầy rắn mấy
thì
Cát lão đại nhân
đã
sớm quy
ẩn
đột nhiên quay về triều, gia tộc họ Cát ngủ đông trong triều từ lâu cũng giơ ra nanh vuốt, Hắc Kỳ Quân
không
có ở đây, quân đội đóng ở quanh đây dâng tấu thỉnh Cát lão đại nhân làm chủ xử lý việc triều chính. Cát lão đại nhân gần đây có danh dự rất tốt, được nhiều người ủng hộ, bố cục nhiều năm cũng lộ ra kết quả.
Tiểu Hoàng đế đột nhiên cáo bệnh, tính mạng tràn đầy nguy cơ, Cát Thanh Viễn đứng
trên
triều trịnh trọng tuyên bố hoàng thượng bệnh tình nguy kịch, lập di chiếu, ngay hôm đó lập tân vương.
Bên trong di chiếu được ghi
rõ
ràng: “Đệ đệ
nhỏ
tuổi của trẫm, là con tiên hoàng, bởi vì
ẩn
tình sống nhờ Cát phủ,
hiện
giờ hoàng tộc Niếp thị tàn lụi, chỉ có thể bảo tồn huyết mạch duy nhất sống nhờ Cát phủ được tổ tiên che chở, lệnh cho Cát Tịnh Tông khôi phục họ Niếp, kế thừa huyết thống Đại Ngụy!
một
tờ di chiếu làm cả triều xôn xao, hai ngày nay biến hóa
trên
triều nối tiếp nhau, triều thần quả
thật
không
có lực chống đỡ, hằng đêm quan binh chạy
trên
phố, những thần tử được Thái phó nể trọng đều bị giam cầm, tái diễn giống hệt ngày cung biến ác mộng của Vệ Lãnh Hầu khi trước.
Chỉ là người thượng vị lại là cha con Cát gia ngủ đông ở
ẩn
đã
lâu,
thật
là làm cho các thần tử bất ngờ, những kẻ nịnh nọt lập tức quy phục bến tàu mới.
Sau khi Niếp Thanh Lân bị mang về cung, bị nhốt trong nội cung cung Phượng Sồ. Cung điện như trước, nhưng vật còn người mất, Đan ma ma và mấy cung nữ câm
không
biết bị bắt tới nơi nào, trong nội cung đều là những khuôn mặt xa lạ, Trầm ma ma trở thành ma ma chủ
sự
mới của cung Phượng Sồ, mà ngay cả Nguyễn công công khéo đưa đẩy cũng bị giải vào đại lao.
Lúc này Cát Thanh Viễn trong lòng tràn đầy vui vẻ
đang
lập uy
trên
triều, chưa từng tới đây quấy rối nàng, nhưng mũ phượng khăn quàng vai đều được đưa vào cung, chỉ năm ngày sau, Cát Thanh Viễn đón nàng vào phủ thành hôn.
Hai ngày ngắn ngủi, Niếp Thanh Lân
không
buồn ngủ, chỉ khi quá mệt mỏi mà nhắm mắt, chỉ mơ thấy
một
người, mơ thấy mắt phượng của người ấy chau lại, hoặc là cao ngạo, hoặc cười yếu ớt. Thậm chí có nhiều lần, nàng cảm giác có người tới bên cạnh mình, mang theo hương vị quen thuộc, cánh tay dài duỗi ra chặn mình lại, kề bên tai mình
nói: “Tại sao lại thích mát mẻ, chăn đắp kín mới tốt…”
Nhưng hơi mở mắt, lại ở trong phòng lạnh lẽo,
đã
hai ngày rồi. Có lẽ Thái phó
không
nhìn thấy dòng chữ nàng cố ý đập vỡ ngọc rồi trộn phấn hoa vào viết
trên
mặt đất nhà vệ sinh rồi.
Lúc vội vàng nghĩ ra cách này trong lòng nàng cũng biết có thể
không
có hiệu quả, lấy ngọc vỡ kia viết chữ ban ngày
không
làm người khác chú ý, nhưng đến buổi tối
sẽ
sáng lên. Chỉ hi vọng
một
người trong Hắc Kỳ Quân rời thuyền vào nhà vệ sinh có thể biết được độc kế dìm nước của Cát Thanh Viễn.
Thế nhưng cho dù biết kịp thời
thì
phải làm thế nào đây? Chỉ có Vệ Lãnh Hầu có thể kịp lúc lên thuyền mà thôi, dân chúng xung quanh vẫn khó có thể tránh khỏi”
Hơn nữa… hai ngày rồi, Vệ hầu
không
có tin tức, mặc cho cha con Họ Cát đảo lộn triều đình.
Người nam nhân kia, Chiến Thần bất bại kia, cuối cùng
thì… Niếp Thanh Lân đột nhiên xiết chặt ngực mình tự dưng cảm thấy khó chịu,
không
muốn suy nghĩ đến khả năng nam nhân kia
đã
chết. Dù sao
thì
trước mắt nên ngăn cản cha con Họ Cát phá vỡ triều cương mới là điều quan trọng nhất.
Cát Thanh Viễn
không
phải Vệ Lãnh Hầu, tuy Vệ hầu cũng
âm
tàn ương ngạnh, nhưng trong lòng có khát vọng nam nhi, sau cung biến cầm quyền cũng ưu tiên thiên hạ xã tắc. Nhưng Cát Thanh Viễn
thì
sao? Đó là hạng người có đầy hận thù với vương triều Đại Ngụy. Chỉ dựa vào việc
hắn
dìm Lễ huyện trong biển nước là
đã
nhìn ra được cách
hắn
đối đãi với dân chúng Đại Ngụy về sau.
Hôm nay, nàng
không
thể sống cẩu thả an nhàn như trước kia, khi mẫu phi còn sống thường cảm thán, sinh ở hoàng gia thân bất do kỷ. Những lời này, nàng rất đồng ý, tuy từ
nhỏ
không
mất nhiều công sức nhưng cũng được giáo dục như hoàng tử, bên ngoài tường thành trong thâm cung là trời đất rộng lớn, mỗi
một
cử động trong cung
sẽ
làm cho thế giới bên ngoài rối loạn.
Đột nhiên Niếp Thanh Lân ngồi dậy vì nàng nhớ đến mật đạo trong nội cung. Vì đây là cung điện cũ của Nhạc Dao công chúa, Cát Thanh Viễn tất nhiên biết chuyện đường trong mật đạo. Đường kia chắc chắn
đã
bị Cát Thanh Viễn phái người lấp
đi, nhưng chắc chắn
hắn
không
biết
thật
ra lúc Thái phó dặn dò sửa chữa còn có
một
đường nối thẳng ra bên ngoài cung. Chỉ là ngày thường Thái phó đều nghênh ngang tiến vào từ cửa sau mà
khôngbao giờ sử dụng.
Nghĩ vậy, nàng đợi đến đêm khuya,
nhẹ
tay
nhẹ
chân
đi
tới mật đạo bên cạnh giá sách, nhưng chưa mở ra, cửa
đã
vang lên dịch sang
một
bên. Nàng còn chưa hô lên miệng
đã
bị người che lại.
một
thanh đao sắc bén đặt lên
trên
cổ nàng.
“Công chúa?” Người tới gọi
nhỏ, là Đan ma ma!
Sau khi Đan ma ma thấy là nàng, buông dao găm trong tay xuống, vành mắt sung đỏ, chắc là lúc trước
đã
khóc to, đôi mắt hồng hồng nhìn chằm chằm công chúa, giống như ngừng thở
một
lúc lâu, cứng đờ
nói: “Nô tài vốn
không
muốn đến,
không
biết tại sao lại nhớ tới Thái phó khi để nô tài vào cung liên tục nhắn nhủ, nếu ngày sau triều đình sinh biến, có chuyện bất trắc, dặn nô tài hộ tống công chúa xuất cung an toàn, lên thuyền của đệ đệ Thái phó, công chúa muốn
đi
đâu,
thì
gia đệ Thái phó
sẽ
bảo vệ người chu toàn. Chỉ là Thái phó cũng lo lắng quá nhiều rồi! Ngài chỉ muốn bảo vệ người trong lòng bình an cả đời, lại chưa từng nghĩ người ấy có đặt ngài vào trong lòng hay
không! Công chúa thông minh như thế tất nhiên là có thể lăn lộn như cá gặp nước, cần gì người ngoài quan tâm. Lần này nô tài tới cũng chỉ vì
không
phụ tâm nguyện cuối cùng của Thái phó, lại
không
biết rằng sau khi công chúa đặt bẫy hại Thái phó
thì
công chúa chuẩn bị ở lại trong cung hưởng phú quý, hay muốn phiêu bạt
trên
biển?”
Niếp Thanh Lân nghe vậy lại ngây ngẩn, nam nhân kia… cái gì cũng nghĩ đến…
Mấy ngày nay cảm xúc thoáng qua trong ngực được trực giác đè xuống bỗng mở ra.
Đan ma ma thấy công chúa
không
nói
gì
một
lúc lâu nghĩ là nàng
không
muốn, quay người muốn rời
đi. Niếp Thanh Lân vội vàng gọi: “Đan Tướng quân xin dừng bước!”
Đan Thiết Hoa kinh ngạc quay đầu nhìn nàng,
không
biết vì sao công chúa lại gọi mình như vậy.
Lúc nàng quay đầu lại, thấy Niếp Thanh Lân quỳ gối xuống đất, nhíu mày, chán ghét
nói: “Vì sao công chúa lại như vậy? Nếu trong lòng áy náy, đợi nước lũ ở Lễ huyện rút, người cầu xin Cát tặc kia, tìm được thi thể Thái phó ban cho
hắn
một
ngôi mộ,
thì
không
phụ thời gian Thái phó thành tâm đối đãi với người rồi!”
Mũi Niếp Thanh Lân cay xè
nói: “Cái quỳ này cũng
không
phải là Niếp Thanh Lân cầu tướng quân mà là thay dân chúng Đại Ngụy khẩn cầu tướng quân giúp đỡ. Cho dù tướng quân tin tưởng hay
không, lần này Thái phó gặp nạn
không
phải là mong muốn của ta. Cũng khó có thể bỏ qua tội của
hắn, nhưng hôm nay gia tộc họ Cát gây sóng gió, dân chúng Đại Nguỵ gặp tai họa, nếu tướng quân tin tưởng ta,
thì
xin hãy thay ta chuyển thư cho Ngô các lão, Niếp Thanh Lân tạ ơn Đan tướng quân trước.”
Đan Thiết Hoa cau mày nhìn công chúa quỳ
trên
mặt đất, khuôn mặt kiều diễm có nét tiều tụy, cũng
không
giống như là an nhàn như suy nghĩ của bà.
“Công chúa muốn tìm Ngô các lão làm gì?”
“hiện
giờ cả triều văn võ trung, gian
không
thể phân biệt. Ngô các lão tuy
không
có thực quyền nhưng lại là người khó có thể mua chuộc. Bản cung dùng giọng điệu hoàng thượng viết
một
lá thư, khẩn cầu Ngô các lão bí mật liên lạc với phiên vương Lang Tây Niếp Vân Xương. Lang Tây cách kinh thành
không
xa, mà lúc này lại ngay lúc hướng gió mùa hạ
đang
mạnh, chỉ trong ba ngày là
sẽ
đến được kinh thành. Hoàng thúc này của Bản cung là người ngay thẳng, lại là môn sinh của Ngô các lão, tình thầy trò sâu nặng. Biến loạn ở kinh thành vẫn chưa truyền ra, nếu
hắn
thấy Bản cung hạ chiếu Cần Vương, hơn nữa ân sư thỉnh cầu, nhất định
sẽ
mang binh đến đây hộ giá. Binh mã của Cát Thanh Viễn ở kinh thành tuy nhiều nhưng có
một
bộ phận rất lớn bên ngoài Lễ huyện, đề phòng nghiêm ngặt nhân mã của Thái phó tiến đến tìm cách cứu viện,
hiện
giờ cho dù quay lại cũng
không
thể về ngay. Đan Tướng quân, xin nhờ ngài!”
Đan Thiết Hoa nghe vậy sững sờ, bình thường mặc dù bà ở chung với vị tiểu chủ này lại
không
hề phát
hiện
đó là người có thao lược. Lúc này thấy Niếp Thanh Lân
nói
đạo lý
rõ
ràng, chắc chắn là
đã
tự suy xét từ lâu. Từ khi Thái phó gặp chuyện
không
may, bà hận Cát tặc kia tận xương. Nếu đúng như tiểu công chúa
nói
có thể bắt Cát tặc phanh thây xé xác, có thể an ủi Thái phó
trên
trời có linh thiêng.
Đan Thiết Hoa vốn cũng
không
phải người suy nghĩ nhanh nhẹn, có biện pháp
thì
sẽ
không
bao giờ thay đổi,
nói
với công chúa: “Thái phó
đã
chung tình với công chúa như thế, nô tài tin ánh mắt của Thái phó, tin tưởng công chúa thêm
một
lần, chỉ hy vọng công chúa theo ta ra ngoài trước, tránh cho nội cung náo động, mang họa cho công chúa”
Thế nhưng Niếp Thanh Lân cười khổ lắc đầu, chậm rãi
nói: “Chỉ sợ Bản cung
không
đi
được. Tâm tư Cát Thanh Viễn thâm trầm tinh tế tỉ mỉ, nếu như Bản cung đột nhiên mất tích, chắc chắn
hắn
sẽ
nghi ngờ, sớm có đề phòng. Trong thư Bản cung
sẽ
dặn Ngô các lão và Lang Tây Vương, đợi khi loạn kinh thành qua, nghênh đón Lục hoàng huynh hồi cung, khôi phục họ hoàng tộc, kế thừa
sự
nghiệp thống nhất đất nước. Về phần Bản cung… Đan Tướng quân đừng lo lắng,
không
có việc gì đâu”
Đan Thiết Hoa phát
hiện
công chúa
nói
chuyện đặc biệt có sức thuyết phục, chỉ cảm thấy câu
nói
“không
có việc gì” của nàng như
đã
được tính từ trước, cuối cùng cũng bị nàng thuyết phục.
Đến lúc Niếp Thanh Lân viết xong thư, giao cho Đan Thiết Hoa, để bà theo mật đạo rời cung mới thở phào
một
cái.
Tổ bị phá
thì
trứng có thể sống sao? Hôm nay trong triều loạn như vậy, nàng cũng chỉ có thể dựa vào thân hình suy nhược này ngăn cản mưa gió sắp đến kia.
Mấy ngày kế tiếp,
không
hề có tin tức từ ngoài cung.
Con riêng Cát phủ lại vội vàng đổi lại danh tính cử hành điển lễ đăng cơ, trong nội cung
không
có nhiều phi tần đứng dưới bậc thang của tổ miếu.
Niếp Thanh Lân bị Trầm ma ma nâng cũng đứng ở phía dưới triều.
Đến khi bái tế tổ tiên, tân tiểu Hoàng đế yên tĩnh ngồi
trên
ghế rồng, nhận lễ bái của quần thần và phi tần. Niếp Thanh Lân đưa mắt nhìn lên, Ngô các lão
không
tới, nghe
nói
là ốm đau
trên
giường,
không
thể đứng dậy.
Giao Long
trên
ghế rồng cũng
đã
đổi chủ, cuối cùng
thì
cũng
không
thấy thân hình thẳng tắp như vẻ của tiên nhân rồi, chỉ còn lại
một
Cát đại nhân vừa lòng đắc chí ngồi
trên
triều đình, mặt mũi tràn đầy khí chất thong dong nắm được quyền hành.
Tân hoàng đăng cơ vui cùng nhân dân, vui hơn nữa là việc tiên hoàng bệnh nặng thoái vị cho nên hạ chiếu lệnh cho thân muội muội của mình nhanh chóng thành hôn cùng tân nhiệm Thái phó Cát Thanh Viễn, để cho việc chung thân đại
sự
của muội muội mang đến chút
không
khí vui mừng.
Đại hôn của công chúa là ngày thứ hai sau ngày tân hoàng đăng cơ. Sáng sớm, trong cung Phượng Sồ toàn là đầu người chuyển động.
“Công chúa đừng động, cẩn thận kéo vào thịt!”, Trầm ma ma chỉ huy mấy cung nữ đè xuống công chúa
đang
không
tình nguyện, để cho
một
ma ma xoắn lấy sợi bông, làm sạch mặt cho Niếp Thanh Lân làm lễ chải tóc.
Gần đây khuôn mặt xảo trá của Trầm ma ma vui sướиɠ hớn hở, lấy bút than vẽ lông mày
nhỏ
nhắn, nếp nhăn
trên
mắt giãn ra, đắc ý
nói: “Động tác của công chúa lưu loát hơn, son phấn nhiều hơn, cách ăn mặc
yêu
kiều hơn
thì
mới làm cho Cát Thái phó vui, nếu cứ
không
tập trung như vậy, chỉ sợ vào phủ chưa được bao lâu
thì
làm cho phu quân chán ghét, sớm nạp thϊếp thất!”