Việc thùng sắt bị mất tra
đi
tra lại
không
có tin tức gì, nhưng bên Hung Nô lại có dấy lên chút chuyện. Lão Đan Vu Hung Nô qua đời vì bệnh, trải qua trận tranh đấu kịch liệt, tàn sát hàng loạt dân trong thành, Vương tử Hưu Đồ Liệt kế thừa vương vị, trở thành bá chủ mới của Bắc Cương.
Lúc nghe được tin này, Niếp Thanh Lân hơi thở dài, nàng nghĩ đến Bát hoàng tỷ hòa thân đến bên đấy của mình, cũng
không
biết sau khi lão Đan Vu chết nàng ấy
đang
trong hoàn cảnh nào.
không
bao lâu, quốc thư của Hung Nô lại lần lượt được trình lên. Bên trong quốc thư đại khái muốn
nói
là: tuy tân vương mới lên ngôi, nhưng lại
không
có ý muốn có chiến hỏa ở biên cương, kéo dài ý chỉ của lão Đan Vu, muốn tiếp tục cùng Đại Ngụy hòa bình chung sống, tốt nhất là nên củng cố
một
chút chuyện tốt Tần Tấn (câu gốc: Tần Tấn chi hảo). Tân Thiền Vu nghe
nói
thân muội của hoàng thượng hiền đức, dung mạo xuất chúng, muốn mời Hoàng đế tứ hôn, gả công chúa cho
hắn
trở thành Yên Thị mới của Hung Nô. (vua Hung Nô được gọi là Thiền Vu, còn Hoàng hậu được gọi là Yên Thị).
Tần Tấn chi hảo – Nên duyên Tần Tấn: Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Tả truyện”. Thời Xuân Thu, nhằm tăng cường mối quan hệ láng giềng tốt đẹp với nước Tần, Tấn Hiến Công
đã
đem con
gái
của mình gả cho Tần Mục Công. Về sau, Tấn Hiến Công khi tuổi về già rất ân sủng Hoàng phi Ly Cơ, bức chết Thái tử Thân Sinh. Ly Cơ lại còn muốn bức hại hai vị công tử là Di Ngô và Trùng Dĩ, khiến hai người đành phải trốn khỏi nước Tấn. Sau khi Tấn Hiến Công qua đời, con trai của Ly Cơ lên làm vua, nhưng ít lâu sau bị hai vị đại phu trung thành với công tử Di Ngô gϊếŧ chết. Họ còn cử người
điđón công tử Di Ngô
đang
sống lưu vong ở nước Lương về làm vua. Công tử Di Ngô được Tần Mục Công cử quân hộ tống về nước Tấn. Mấy năm sau, nước Tấn xảy ra nạn đói phải cầu cứu với nước Tần, được Tần Mục Công giúp cho khá nhiều lương thực. Nhưng mặc dù nước Tấn nhiều lần nuốt lời hứa và
nói
nước Tần những lời dị nghị, Tần Mục Công vẫn khoan dung đọ lượng, giữ quan hệ bang giao với nước Tấn. Bấy giờ, công tử Trùng Nhĩ
đang
sống lưu vong tại các nước chư hầu, cuối cùng lưu lạc tới nước Tần. Tần Mục Công rất mến mộ và gả công chúa Hoai Doanh cho chàng. Công chúa Hoài Doanh thấy Trùng Nhĩ rất coi thường mình liền
nói: “Hai nước Tần Tấn địa vị ngang nhau, sao chàng lại khinh rẻ tôi?”. Trùng Nhĩ biết mình
đã
sai, bèn lập tức xin lối nàng. Về sau, Tần Mục Công cử người hộ tống Trùng Nhĩ về nước. Cuối cùng Trùng Nhĩ trở thành vua nước Tấn, rồi cũng cho con trai mình lấy con
gái
vua nước Tần làm vợ. Hai cha con đều thông gia với nước Tần. Câu thành ngữ này vốn
nói
về hai nước thông gia hữu hảo. Ngày nay người ta vẫn dung nó để chỉ về hôn nhân nam nữ.Lúc quốc thư được trình lên, trong triều đình cực kỳ yên tĩnh, mọi người hai mặt nhìn nhau,
không
biết tại sao mấy việc trong nhà của hoàng thất Đại Ngụy lại có thể chạy đến đất Bắc Cương. Hơn nữa vị tân Thiền Vu này cũng tính toán tốt
thật, vừa mới gả
một
vị công chúa, còn
không
biết đủ mà cầu thánh thượng cho thân muội lấy chồng xa ở Bắc Cương, chẳng lẽ
không
biết xấu hổ?
Lại nhìn Giao Long
trên
ghế rồng, vẻ mặt Thái phó trầm xuống đen như mực, ánh mắt bén nhọn kia giống như có thể đâm chết mổ bụng sứ giả Hung Nô
trên
đại điện. Đúng lúc này, Hộ bộ thị lang Cát Thanh Viễn ra khỏi hàng, cúi đầu xin chỉ thị Hoàng thượng
đang
ngồi sau rèm: “Hoàng thượng, phong tục Hung Nô khác phong tục Đại Ngụy,
không
biết đạo hiếu của Trung Nguyên, kính xin thánh thượng cho phép để cho vi thần giải thích
mộtchút với sứ giả Hung Nô,
không
phải là Hoàng thượng
không
muốn cùng Hung Nô càng thêm thân thiết mà là bởi hiếu kỳ còn chưa qua, ngay cả việc đàm hôn luận quả cũng là
sự
bất kính với tiên hoàng.”
Trong lòng các triều thần khác
âm
thầm bội phục, tiểu Cát đại nhân bình thường
không
a dua nịnh hót, lại có ánh mắt, lời từ chối thế này mà
đi
ra từ miệng Thái phó
thì
là có ý nghi ngờ đùn đẩy
không
được tốt lắm, nhưng Cát đại nhân ra mặt kịp thời, hóa giải cục diện bế tắc của triều đình,
thật
sự
là quan trọng hơn thổi phồng
một
vạn câu, “Thái phó đại nhân
anh
minh thần võ”!
Họ
không
khỏi
âm
thầm nắm cổ tay,
không
nắm chắc thời cơ miệng phun hoa sen, có năng lực kéo lại càn khôn.
Thái phó nhìn sứ giả Hung Nô cười lạnh
nói: “Đan đại nhân
nói
quá rồi. nhưng
không
cần, bản Hầu tự mình viết
một
lá thư cho Thiền Vu của quý bang, giải thích
một
chút cho
hắn
vì sao
không
thể lấy Đế cơ Vĩnh An công chúa của Đại Ngụy ta. Nếu
không
có chuyện gì khác, bãi triều!”
Đến khi hạ triều, Thái phó
âm
trầm
nói
với Hoàng đế
đang
đi
phía trước bước từng bước
nhỏ: “Vi thần có phải nên chúc mừng Hoàng thượng
không? Nếu lúc trước Hoàng thượng
không
kết ‘tình nghĩa’ với vương tử Hưu Đồ Liệt, Thiền Vu sao có thể tranh cũng
không
cần xem, đỏ mắt trông chờ tới cầu thân muội dung mạo bình thường của thánh thượng làm Yên Thị?”
Niếp Thanh Lân nhìn Nguyễn công công cách khá xa bọn họ, khẽ ngẩng đầu
nhỏ
giọng
nói: “Thái phó
đã
quấy rầy nhân duyên tốt này, còn muốn chúc mừng làm gì,
không
lẽ lại muốn cho trẫm phong lì xì trước?”
Thái phó tức giận đến mức đầu lông mày nhảy lên. Gần đây mồm mép tiểu Hoàng đế càng thêm lanh lợi, làm
hắn
có chút hoài niệm quả trứng mềm rụt cổ vào trong cổ áo,
hiện
giờ còn có nhiều tật xấu như vậy, lạnh mặt
nói: “Nếu Hoàng thượng giận vi thần quấy rối nhân duyên tốt, vậy
thì
đơn giản thôi, đến mai vi thần trả lời sứ giả Hung Nô,
nói
công chúa suốt ruột muốn gả, muốn
đi
Bắc Cương trước…”
Niếp Thanh Lân nghe xong, vội vàng cười hì hì đáp: “Thái phó đừng
nói
đùa, Bắc Cương kia
thì
có gì thú vị, nhưng mà trẫm… có chút lo lắng cho Bát hoàng tỷ,
không
biết sau khi lão Đan Vu qua đời nàng ấy sống thế nào.,,”
Thái phó liếc nàng, nhưng
không
lập tức trả lời.
Mật thám sắp xếp ở đất Bắc
đã
sớm dùng bồ câu đưa tin nội đấu trong Hung Nô trở về kinh thành. Nghe
nói
từ lúc lão Đan Vu
đang
hấp hối, Thiệu Dương công chúa hòa thân
đã
bị con thứ ba của
hắn
là Hưu Đồ Hoành bắt ép dời đến doanh trướng của
hắn.
Nghe
nói
Hưu Đồ Hoành cũng là
một
mãnh tướng, tuy nhiên bởi vì xuất thân của mẹ ruột
không
cao nên
không
có duyên
đi
tranh ngôi vị Thiền Vu, nhưng
hắn
lại kiên định ủng hộ tiểu vương tử cùng cha khác mẹ là Hưu Đồ Liệt. Nên sau khi Hưu Đồ Liệt lên ngôi, Hưu Đồ Hoành cũng được trọng dụng, tay cầm trọng binh, trở thành phụ tá đắc lực mới của Thiền Vu.
Thái phó vẫn có ấn tượng với bộ dáng sợ hãi của Thiệu Dương công chúa. Vào lúc phu quân chưa về trời
đã
bị con riêng cưỡng ép kéo vào doanh trướng đoạt
đi
thân trong sạch, nếu quả
thật
giống như Thiệu Dương
nói
với Hoàng đế ngày đó: Tình nguyện chết cũng muốn giữ vững trinh tiết,
thìchỉ sợ bây giờ nàng lành ít dữ nhiều.
Chỉ là sau khi Thiệu Dương công chúa vào doanh trại Hưu Đồ Hoành, lại
không
thể tìm hiểu được tin tức.
Vệ Lãnh Hầu nghĩ nghĩ, quyết định vẫn
không
nói
chuyện này với nàng. Nhưng Hưu Đồ Liệt lấy được tin tức nhanh như vậy, lại
nói
rõ
một
điều, chính là Hưu Đồ Liệt cũng sắp xếp
không
ít tai mắt ở kinh thành.
Trước khi tình thế bắt buộc Hưu Đồ Liệt biết cách điều chế sắt tinh luyện,
hiện
giờ thùng sắt bị mất cắp
một
cách ly kỳ, liệu có liên quan đến Hung Nô
không?
Tạm thời gạt những phiền não này, đợi Niếp Thanh Lân đổi lại nữ trang, Vệ Lãnh Hầu dẫn nàng
đi
ra bến tàu ngoài kinh thành.
Thuyền hàng
đi
đến
không
ngừng
trên
bến tàu, đem
sự
giàu có phồn hoa đông đúc của Đại Ngụy khuếch tán đến những thành khác. Tuy mấy năm gần đây quốc lực suy thoái, nhưng việc buôn bán ở hải ngoại vẫn lui tới nhiều lần như trước. Niếp Thanh Lân
không
biết vì sao Thái phó mang nàng tới nơi này, đứng ở cổng bến tàu nhìn thấy
một
chiếc thuyền lớn ở chỗ sâu nhất trong bến
đang
tiến đến.
Bên ngoài cái thuyền lớn kia cũng
không
giống với thuyền khác, cao như tường thành, mũi thuyền rộng rãi, đầu đuôi đều vυ"t lên, làm mấy thuyền hàng xung quanh nó giống như con sâu cái kiến bị nghiền nát.
không
lâu sau, thuyền hàng kia chầm chậm buông thang,
một
người trẻ tuổi cao lớn, sắc mặt ngăm đen dẫn đầu
đi
xuống thuyền,
đi
một
mạch như bay xuống bến tàu, Nguyễn công công
đã
sớm chờ, dẫn người trẻ tuổi này lên cổng.
Lúc thấy Thái phó,
hắn
không
cung kính giống người khác mà quát lên vui mừng: “Đại ca!”
Niếp Thanh Lân ở sau lưng,
trên
đầu đội mũ bông trắng, trong lòng có chút ngạc nhiên. Người trẻ tuổi này lại là đệ đệ của Vệ Lãnh Hầu.
Mặc dù biết Thái phó xuất thân là thương nhân, nhưng
hiện
giờ
hắn
quyền cao chức trọng như thế, lại chưa từng thấy
hắn
xếp người thân
trên
triều, bình thường cũng
không
thấy có bà con gì lui tới, thời gian lâu dần nàng còn nghi ngờ Thái phó đại nhân là hỗn thế ma vương chui từ trong đá ra.
“thì
ra A Chí vẫn còn nhớ huynh là huynh trưởng của ngươi, lần này đệ trở lại quê hương Trung Nguyên lại
không
chịu dừng lại nửa khắc. Nếu quan viên ở bến tàu
không
kịp thông báo
thì
có phải gió bắt đầu thổi, đệ muốn giương buồm
đi
xa phải
không?”
Tuy Thái phó
nói
lời lạnh như băng, nhưng trong mắt lại là tình cảm ấm áp khó gặp, làm cho Niếp Thanh Lân ở
một
bên há hốc mồm, cảm thấy nam tử này có bộ dạng rất giống Thái phó, chỉ có điều khí chất toàn thân giống như hấp thu đầy đủ ánh mắt trời
trên
thuyền,
không
giống với khí chất
âmlãnh làm cho người ta rùng mình của Thái phó đại nhân.
Vệ Vân Chí tủi thân hô to: “rõ
ràng là đại ca
không
cho thuyền lạ tùy ý cập bờ, mỗi lần đệ đều theo lời dặn của huynh phái người khai thông quan hệ với Lưu tổng quản trước, rồi mới có thể cập bờ, sao đến miệng đại ca lại trở thành lén lút rồi. Vị này là…”
Vệ Vân Chí thấy được nữ tử mặt che mạng đứng sau lưng Thái phó, có chút tò mò hỏi.
Nhưng Thái phó lại
không
có ý muốn giới thiệu công chúa, chỉ
nói: “Trong thư đệ
nói
lần này hàng hóa có quý hiếm, lần này ta tới thăm ngươi, muốn mang vị quý nhân này nhìn
một
cái,
không
biết có được hay
không?”
Vệ Vân Chí
nói: “Đại ca
đã
nói, làm gì có chuyện
không
tiện. Xin mời”
Mấy thị vệ mang gỗ vụn mạt cưa trải
trên
đường có hơi lầy lội phía trước, để cho đoàn người Thái phó có thể
đi
qua mà
không
bẩn giày. Vệ Vân Chí cảm thấy
không
được tự nhiên. Đại ca của
hắn, đứa con nổi danh ngỗ nghịch của Vệ gia, ca của
hắn
cho tới bây giờ đối với nữ tử là gặp dịp
thì
chơi, lại nắm tay nữ tử thần bí kia, chú ý che chở, bộ dáng quan tâm đầy đủ,
thật
làm cho người nghi ngờ gia huynh bị đoạt mất hồn rồi, du hồn thương hương tiếc ngọc nào
đi
vào thân hình cao ngạo kia?
Niếp Thanh Lân cũng hơi ngạc nhiên. Tuy nàng sớm biết Vệ Lãnh Hầu xuất thân từ phú hộ, nhưng trong nhận thức vẫn
không
biết giới hạn của chữ “phú” này là bao nhiêu.
Lúc leo lên chiếc thuyền lớn mới biết được, mấy chiếc tàu lớn
không
cập cảng ở gần đấy cũng là đội tàu của Vệ gia, ngoại trừ thuyền hàng bên ngoài, có hơn mười chiến thuyền cỡ
nhỏ
hộ tống bên cạnh các thuyền hàng khác. Nô bộc
trên
thuyền có nhiều màu da, bộ dáng cũng quái dị, nhìn
khônggiống người Trung Nguyên, nhưng mỗi người đều được huấn luyện nghiêm chỉnh, áo vải
trên
người thống nhất in chữ “Vệ”. Nhìn độ sâu ngậm nước của thuyền cũng biết, thuyền lớn này tuyệt đối
không
phải là thuyền vận tải đường thủy gần biển, chỉ có thể là tàu vượt sóng về nơi xa xôi.
Nhìn quy mô của đội tàu, cho dù là ếch ngồi đáy giếng, cũng có thể thấy được
rõ
ràng tài lực lớn đến mức nào của Vệ gia
không
có danh tiếng trong triều Đại Ngụy. Thái phó
nói
chỉ dựa vào sức mình là có thể nuôi được hoàng thượng chắc chắn
không
phải là lời
nói
kiêu căng.
Trèo lên khoang thuyền, Niếp Thanh Lân cũng hiểu vì sao Thái phó
không
sai người nhặt mấy thứ hợp ý trực tiếp đưa vào cung. Tổng mấy rương hàng kia đan xen, số lượng
thật
sự
làm kinh ngạc.
Vệ Vân Chí trực tiếp mở cửa kho dày ở chỗ sâu nhất chuyên chở hàng hóa, bên trong còn có mật thất,
đi
vào trong đó mới phát
hiện
bên trong toàn là trân kỳ dị bảo, phần lớn diện tích là vật trang trí.
Đột nhiên Niếp Thanh Lân phát
hiện
ra
một
cái gương, có thể chiếu
rõ
bóng người, lập tức lòng hiếu ký nổi lên, hơi vén khăn che mặt, khuôn mặt
nhỏnhắn để sát vào chiếu chiếu
một
chút.
Lúc bàn tay trắng nõn sắp đẩy khăn che mặt xuống, Vệ Vân Chí nhìn
rõ
khuôn mặt thần bí của nữ tử.
hắn
vào nam ra bắc, quen nhìn mỹ nhân cũng lập tức ngây người, thầm nghĩ: Cũng khó trách gần đây mặt lạnh của đại ca cũng trở nên nhu tình mật ý, giai nhân như thế này quả nhiên đáng giá là trân bảo cả đời.
Vệ Lãnh Hầu nhìn thấy bộ dáng hiếu kỳ của nàng liền hỏi: “Đây là tấm gương gì?”
Vệ Vân Chí vội vàng
nói: “Đây là kính mạ bạc, rất phổ biến ở phương tây, nhưng kỹ thuật để làm ra rất phức tạp, lại ít có, nếu vị tiểu thư này thích, sai người đóng gói tặng cho huynh ngay.”
Lúc
hắn
nói
xong lời này, vốn tưởng rằng tiểu nữ tử
sẽ
lộ ra vẻ mặt vui mừng, tràn đầy kích động mà cảm ơn, lại
không
nghĩ rằng tiểu nử tử lại cười khẽ,
nhẹ
giọng
nói: “Làm phiền rồi”. Vẻ mặt bình tĩnh kia, giống như người khác đưa nàng
một
tòa núi vàng cũng là chuyện đương nhiên. Trong lòng Vệ Vân Chí ngạc nhiên, thầm nghĩ tuổi của tiểu nữ tử này
không
lớn, sao lại kiêu căng như vậy?
hắn
không
biết tiểu nữ tử này vốn xuất thân hoàng gia, hôm nay lại đứng ở nơi cửu ngũ chí tôn, tuy bị gia huynh của
hắn
cướp mất quyền lực,
khôngcó thực quyền, nhưng giáo dưỡng từ
nhỏ, dù thấy vật vô cùng hiếm có nhưng sao có thể giống nữ tử nhà nghèo vui mừng mà làm mất phong thái?
Sau khi lựa chọn mấy vật trang trí ít khi thấy được, Niếp Thanh Lân
không
chịu nổi khí bẩn trong thuyền, nhưng thấy tư thế của Thái phó lại
khôngchọn lựa, thấy phù hợp liền chỉ ngón tay lệnh cho hạ nhân chuyển xuống dưới, cố nén đứng ở
một
bên, cuối cùng
không
nhịn được ho khan vài tiếng.
Lúc này Thái phó mới nhìn lại nàng, nhíu mày nắm tay nàng
đi
ra.
Đan ma ma đỡ nàng vào trong thuyền nghỉ ngơi, mà Thái phó
thì
hình như muốn
nói
chút chuyện quan trọng với đệ đệ nhà mình,
một
lúc lâu sau vẫn chưa
đi
lên.
Đan ma ma thấy cổ họng công chúa vẫn
không
thoải mái, bảo cung nữ bên cạnh mang tới hộp gỗ sơn, lấy chén trà
nhỏ, cái bình
nhỏ
với chậu than, sau khi mang nước suối đến, đút
một
ít khối than thơm bên trong chậu than, chỉ chốc lát bình nước nóng lên, vừa ngâm được
một
chén trà thơm.
Lúc Vệ Vân Chí
đi
theo sau lưng huynh trưởng vào trong
thì
đúng lúc thấy cảnh
một
ma ma với ba thị nữ phục vụ nữ tử kia uống trà.
Mặc dù Vệ gia phú khả địch quốc, nhưng giáo dục con cái
không
xa hoa, đặc biệt là nhi tử
thì
càng tiêu diệt ý định ăn phúc của tổ tông ham hưởng lạc. Cho nên
hắn
cũng vậy, mà đại ca hôm nay là quyền thần của Đại Ngụy cũng thế, về ăn uống
không
có nhiều chú ý.
Vốn cho là nữ tử này leo lên người đại ca phú quý, ỷ vào xinh đẹp mà kiêu ngạo,
không
coi ai ra gì. Nhưng bây giờ nhìn nữ tử này, uống trà có nhiều thứ rườm ra cần chú ý, nhìn khí chất khi giơ chân nhấc tay cũng
không
phải tiểu thư tầm thường, đại ca chỉ nạp thϊếp mà
không
cưới thê, nhìn kiểu tóc nữ tử này cũng
không
giống như
đã
nhập phủ, rốt cuộc
thì
thế gia vọng tộc nhà cao cửa rộng nào có thể yên tâm để
một
nữ tử khuê các ra ngoài cùng đại ca?
Đội tàu của Vệ Vân Chí chỉ tạm thời cập bờ bổ sung cung cấp,
hiện
giờ ngọn gió
trên
biển rất mạnh,
không
thể chậm trễ, sau khi
nói
lời tạm biệt với huynh trưởng ít khi gặp được, có thị vệ đem mấy rương hòm lớn đựng đồ ăn quần áo dược phẩm Thái phó chuẩn bị cho đệ đệ đặt lên thuyền, thuyền lớn lại chuẩn bị nhổ neo xuất phát.
Đứng bên cạnh Thái phó, trong lòng Niếp Thanh Lân có chút cảm khái, từ vài lời của Thái phó với đệ đệ ruột, nàng cũng biết cả nhà Thái phó cũng
không
ở Trung Nguyên, hơn nữa Thái phó cũng
không
muốn người nhà trở về tùy ý.
Chỉ nghĩ chút thôi, Niếp Thanh Lân
đã
hiểu lý do bên trong. Thái phó quả nhiên là dã tâm bừng bừng, sợ là
hắn
đã
ngấp nghé long ỷ của Đại Ngụy từ lâu.
Trước kia nhìn Vệ Lãnh Hầu lạnh nhạt bạc tình bạc nghĩa với người cũ, nàng còn tưởng rằng
hắn
là người
không
trọng tình, đều có thể lợi dụng người bên cạnh, chỉ để hưởng dụng mà thôi.
Nhưng mà Vệ đại nhân lạnh lùng
cô
độc ở đối diện lại cực kì coi trọng người nhà. Lúc soán quyền đoạt vị liền đặt cược tính mạng của tất cả người thân
trên
chiếu bạc. Thắng, quân lâm thiên hạ; Nếu thua, tru di cả nhà tịch biên tài sản. Nên Thái phó
đã
mượn thân phận thương nhân của nhà mình, để cả nhà
đi
khỏi Trung Nguyên, miễn nỗi lo về sau của
hắn.
trên
đường trở về, Niếp Thanh Lân ngồi trong xe ngựa nhàn rỗi, hiếu kỳ hỏi Thái phó về chuyện hàng hải. Nghe xong vài lời của Thái phó, lập tức lòng hâm mộ nổi lên, nếu như có thể ra biển,
không
bị trói buộc ở biên cương đường bộ, cảnh thiên nhiên bao la như thế nào? Sáng sớm mỗi ngày nhìn sóng trắng khắp trời, cảnh gợn sóng bao la gột rửa mỗi ngày, mỗi nơi
đi
qua là những quốc gia kỳ la
không
có ghi chép
trên
bản đồ địa lý,
thật
là
mộtcuộc sống truyền kỳ.
“Vì sao Thái phó tự nguyện bỏ công việc trong tộc, dấn thân vào triều đình?”, nhất thời
không
nhịn được, nàng hỏi. Theo ý nàng, nếu tình nguyện bỏ
sự
phấn khích như vậy mỗi ngày tính toán trong triều
thì
đúng là
sự
lựa chọn
không
có kiến thức.
Thái phó thông minh như vậy tất nhiên hiểu vì sao nàng lại hỏi vậy, sắc mặt hình như còn đen hơn lúc gặp sứ giả Hung Nô
trên
triều, hung hăng trừng mắt nhìn Niếp Thanh Lân. Long Châu luôn hiểu biết thời thế, biết Thái phó
không
muốn nhiều lời, ngậm miệng yên tĩnh lại.
Qua
một
lúc lâu, vẻ mặt Thái phó trấn định trả lời: “Bản Hầu bị say tàu.”
Thuyền chạy
trên
biển rộng
không
thể so sánh vơi thuyền chạy trong hồ hoặc trong kênh đào.
một
khi sóng lớn đánh úp lại, thân thuyền xóc nảy rất dữ dội. Thái phó như thiên tiên đó mỗi khi lên thuyền
sẽ
nôn đến thất điên bát đảo, tiên khí cũng
không
có.
không
chỉ có thế, Thái phó văn võ toàn tài
không
gì
không
làm được lại
không
biết bơi, như vậy dù Vệ Lãnh Hầu có lòng kế thừa gia nghiệp cũng vô lực, chỉ có thể làm
một
Giao long bị vây ở ruộng cạn, lúc
không
có chuyện gì làm
thì
xuất chinh chém gϊếŧ, đùa giỡn quyền mưu, còn hơn vượt qua ruộng cạn, vượt sóng biển sâu kia rất nhiều.
Niếp Thanh Lân nghe giải thích của Thái phó, khóe mắt đột nhiên rơi nước mắt, nguyên nhân buồn cười như vậy mới làm cho Đại Ngụy sản sinh ra
một
nịnh thần tặc tử, tà mị ngông cuồng!
trên
đường trở về,
không
biết vì sao Niếp Thanh Lân cảm thấy bụng hơi đau. Trước kia nàng uống trà ngâm quá nhanh, có chút
không
khỏe, nhưng khi nàng chậm rãi đứng dậy, lại phát
hiện
cánh tay to của Thái phó
đang
đỡ mình cứng đờ.
Mắt nàng cúi đầu nhìn theo Thái phó, chiếc quần màu trắng bị
một
chất lỏng đỏ thẫm nhuộm thành đóa hoa hồng…