Chương 57

Bởi vì trong lòng

đã

có kiêng dè, Niếp Thanh Lân cố ý

không

thân cận Cát Vân Nhi. Mấy lần mời nàng đều

nói

lời dịu dàng chối từ,

thật

sự

nàng

khôngthể nào lạnh lùng từ chối Cát Vân Nhi, chỉ có thể cố gắng tránh những nơi có thể gặp mặt.

Mặc dù bạn bè khó mà có được, nhưng nếu sinh trong bụi gai hoàng gia,

không

lúc nào

không

cần phân biệt



tấm lòng của đối phương, nếu

khôngsẽ

rơi vào vực thẳm

không

trở lại được. Lúc nhàm chán nằm dưới gốc cây tử vi trong vườn ngự uyển, đột nhiên nàng cảm thấy rất nhớ Xảo Nhi, và cả… Trương thái y.

Trước kia, trong nội cung có khổ

một

chút, nhưng còn có người

thật

lòng ở bên cạnh mình, đáng tiếc bây giờ ngay cả người để thả lòng

nói

chuyện phiếm cũng trở thành xa xỉ. Đôi khi nàng mơ thấy mình ngồi bên cạnh cửa sổ

nhỏ, Xảo Nhi

đang

nướng khoai

trên

bếp lò cho nàng, khi đó, nàng chỉ cần vươn cổ kểu: “Thêm

một

chút đường…” Chỉ là cuộc sống như vậy qua

đi

thì

không

thể quay lại, nếu nàng

thật

sự

chạy

đi, cũng

không

thể

đi

tìm họ.

Gia đình sắp đón

một

đứa trẻ chào đời,

không

để gánh vác được bất kì khó khăn gian khổ gì thêm nữa.

Gần đây, vì việc sắt bị cướp

đi

một

cách kì lạ mà Thái phó có hơi bề bộn, nhưng

không

giống như mấy ngày trước cố gắng tránh gặp mặt nàng. Nhưng gần đây hình như Thái phó bị tên trộm đến

không

thấy,

đi

không

hay đó kí©h thí©ɧ, vào lúc kì lạ dẫn nàng đến những nơi kì lạ.

Ví dụ như bây giờ, lúc tất cả đều yên tĩnh, nàng

đang

chuẩn bị bồi bổ khí huyết,

đã

nằm xuống lại bị Thái phó lôi

đi

ngắm trăng

trên

hồ mới.

Thuyền hoa tinh xảo, ánh trăng trêu người, nếu

không

phối hợp với mỹ nhân ngáp liên tục,

thì

bức tranh

sẽ

càng đẹp hơn.

Bên trong thuyền hoa được lát gỗ thơm, ngồi

trên

sàn

không

những khô ráo mà mùi hương còn rất mê hoặc, tuy trong hồ có mùi rong rêu, nhưng

không

len vào được buồng

nhỏ

trên

tàu, mà những chú đom đóm lập lờ cũng bị mấy cây gỗ hương ngăn cách.

Thái phó

đang

ngồi ở

trên

giường, trước mặt là bàn trà

nhỏ, hơi nước bốc lên lượn lờ từ ấm nước

nhỏ

trên

bếp lò, lá trà ngon bên trong chén trà

nhỏbằng sứ trắng

đang

chờ nước nóng, mở ra phiến lá

đang

xoắn lại. Ánh trăng ngoài cửa số đúng lúc rọi ánh sáng bạc lên người nam tử

anh

tuấn

đangmặc

một

bộ áo trắng, giống như tiên giáng trần, chỉ chờ thu đủ tinh hoa trời đất liền bay về trời.

Niếp Thanh Lân hơi ủ rũ ngồi bên cạnh Thái phó, trong lòng nghĩ Thái phó

đang

muốn làm gì vậy? Nhìn bốn phía đều là đêm tối yên tĩnh, ngoại trừ thị vệ cầm bó đuốc canh giữ ở ven hồ

thì

không

có người nào bên cạnh.

Đầu óc hồ đồ đột nhiên nghĩ đến bây giờ là đầu tháng 6, là lúc cánh cửa địa ngục mở rộng. Chẳng lẽ sát nghiệt Thái phó quá nặng, lúc đêm dài người yên lặng chèo thuyền du ngoạn rải giấy tiền vàng mã sao? Nhìn cái hồ mới này lại nhớ đến câu chuyện ầm ĩ lúc trước! Mãi đến sau này nàng mới biết được việc Thái phó sai người chém rùa xanh của Ung Hòa vương phi. Sau khi ngáp mấy cái,

không

nhịn được, khóe mắt có nước hỏi: “Thái phó muốn tế rùa thiêng sao?”

Tay Thái phó

đang

châm trà hơi ngừng lại, khuôn mặt tuấn tú hơi nghiêng, đưa lưng về phía ánh trắng, bóng đổ xuống, thiên tiên lập tức biến thành Diêm Vương đòi mạng.

“Mấy ngày gần đây vi thần bận việc quốc

sự

vụn vặt, nghĩ rằng buối tối rảnh rỗi, đặc biệt đến chơi cùng bệ hạ, bệ hạ cảm thấy chèo thuyền du ngoạn

trên

hồ buồn chán sao?” Thái phó

không

trả lời câu hỏi của hoàng thượng, chậm rãi hỏi.

Thực ra Thái phó cũng hiểu được cứ lướt

trên

hồ như vậy

thật

nhàm chán.

không

biết sao ngày đó trong lúc rảnh rỗi

hắn

đọc được

một

bản tiểu thuyết thô tục nào đó của ‘ai đó’ trong tẩm cung của công chúa, bên trong có mấy cái “vui sướиɠ” của nam nữ có phần được lòng

hắn, nhưng

hiện

giờ Long Châu là giấy,

không

“vui sướиɠ” được.

Nhưng nếu giai nhân thích xem những thứ này, là hâm mộ cách những nam nữ này ở chung, lập tức hiểu ra, gọi Đan ma ma tìm những bản của Long Châu trong tẩm cung Hoàng đế suýt nữa bị mình vò nát.

Đọc kĩ,

hắn

sâu sắc cảm thấy mấy nam tử trong sách đều có khí chất làm say mê hấp dẫn, đều là tú tài thất bại nghèo hèn, người nào cũng có chí hướng cao xa, muốn ngủ với tiểu thư bên trong tường cao. Vốn dĩ học tập gian khổ lại

không

có công danh, mỗi lần nhìn thấy tiểu thư

thì

như mất hồn, tìm sơ hở giật dây với nha hoàn để cùng tiểu thư thề ước dưới ánh trăng, chèo thuyền phẩm trà du ngoạn

trên

hồ.

Điều làm cho

hắn

âm

thầm

nói

tuyệt chính là trước kia mười năm khổ học cũng

không

có thành tích, còn nếu mỗi ngày có thể phất phơ chơi đùa, ngủ được với tiểu thư, toàn thân khoan khoái dễ chịu, đả thông hai mạch tinh nguyên, lập tức đỗ cao thành trạng nguyên. Cả

một

đám nhạc phụ nhạc mẫu đại nhân chia cắt uyên ương chỉ còn thiếu ôm quần nịnh hót tú tài.

Bản thân Vệ Lãnh Hầu cũng xuất thân là văn nhân, nhớ năm đó

hắn

thông minh hơn người, từ

một

suy ba, nhưng khoa thi trước cũng phải gắng sức,

không

dám thư giãn, lại

không

nghĩ trong thiên hạ còn có con đường thuận lợi dễ chịu đến mức này.

Nhất là lúc đọc đến đoạn tiểu nha hoàn truyền thư hộ, Thái phó đại nhân lập tức liên tưởng tới toàn bộ quá trình cẩu thái y thông qua tiện tỳ Xảo Nhi kia đưa tình diễn ý với Hoàng đế.

Cái tên biên soạn ra loại sách tầm thường này

không

có khuê nữ trong nhà sao? Nếu như nuôi được

một

thiên kim non nớt mềm mại

thì

đều giơ cao đũng quần chờ tiểu thử nghèo hèn buồn khổ đến gây tai họa sao?

Trong lòng mắng to hoang đường, đồng thời Thái phó nghĩ hoàng thượng

đã

đọc loại sách sai này vài năm, sợ là trúng độc

đã

sâu, sách nữ giới cũng

không

sửa được. Nếu

không

thì

lấy độc trị độc, học tư tưởng trong sách dỗ dành cho giai nhân vui vẻ.

Chỉ là gần đây ban ngày bận quá, cũng chỉ có thể bớt chút thời gian có ánh trăng, kéo giai nhân hóng gió đêm

trên

hồ. Tiếc rằng thiếu

đi

ánh mặt trời là mất

đi

hương vị.

Nhìn Long Châu ngáp mấy lần, Thái phó cảm giác mình sao lại có thể tin mấy quyển sách nát nên làm đồ nhóm lửa kia chứ, tâm tình lập tức kém

đi.

Niếp Thanh Lân lại buồn ngủ, nhưng ánh mắt như thế này vẫn nhìn ra được, lập tức mở to mắt,

nói: “Sao lại có thể như vậy? Trước kia trẫm chưa từng du hồ vào buổi tối, thích thú vô cùng. Thái phó vẫn nên rải giấy tiền vàng mã nhanh

một

chút,

không

nên để lỡ thời cơ!”

“…”

Mặt Thái phó

âm

trầm truyền lệnh cho thuyền hoa cập bờ, bước trước lên bờ,

đi

về phía trước vài bước, lại vòng trở lại, đẩy thị nữ

đang

chuẩn bị nâng công chúa sang

một

bên, giơ tay ôm lấy công chúa

đang

có chút ngốc, thả vào bờ,

không

nghĩ là lên bờ

thì

tinh thần công chúa lại tỉnh táo.

“Thái phó, nếu

không

gấp

thì

đi

vào quầy hàng phía trước ăn

một

chén mì có được

không?”

Bởi vì trước khi tham gia pháp hội, Cát Vân Nhi từng cố gắng hết sức đề cử mì ngoài chợ ăn ngon vô cùng. Lúc này đột nhiên ngửi thấy mùi hương của sạp hàng

nhỏ, bụng bắt đầu kêu. Vì trong chùa thường có thư sinh đến nhờ, ngoại việc khổ học, đến đêm tới đây mua mì ăn khuya, cho nên bình thường sạp hàng kia qua nửa đêm mới thu quán.

Thái phó nhìn sạp hàng, mày chau lại, từ trước đến nay

hắn

rất chú ý việc ăn uống, loại đồ ăn ven đường

không

sạch

sẽ

này

không

được cho vào miệng!

Nhưng khi nhìn thấy Long Châu lộ vẻ thèm ăn, Thái phó nghĩ nghĩ gật

nhẹ

đầu, quay người

nói

với thị vệ bên người: “đi

mời ông lão đầu bán mì đó vào phủ bản Hầu, bảo

hắn

làm hai chén mì”

Niếp Thanh Lân cũng hối hận mình lắm miệng, thấy lão nhân gia chuẩn bị thu quán bị thị vệ quát liên tục, cũng

không

đành lòng

nói: “Được rồi, quà vặt thế này ăn ven đường mới thích, ăn trong phủ lại mất hương vị, vẫn nên nhanh chóng hồi cung!”

Thái phó lại

không

di chuyển, cau mày nghĩ nghĩ, kéo bàn tay

nhỏ

bé của Niếp Thanh Lân,

đi

tới sạp hàng kia.

“Hai chén mì.”

Lão gia tử vốn chuẩn bị thu quán, thấy

một

nam tử áo trắng

anh

tuấn mang theo tiểu nương tử xinh đẹp đột nhiên muốn ăn mì, quả

thật

lại càng hoảng sợ, đoán là là Long Vương trong hồ

hiện

hình, trong đêm mang theo tiên nữ cá chép đến đòi cái ăn, nhưng lại nhìn đội quan binh đằng sau họ, bị dọa râu ria vểnh hết lên: “Vị…đại nhân này, lão chỉ còn

một

phần, cố gắng có thể làm được

một

chén.”

nói

xong tay chân nhanh nhẹn đun nước, cho mì vào, sau khi nấu xong lại rưới lên

một

thìa tương ớt đầy rồi bưng lên.



một

tiểu thái giám muốn thử, nhưng Thái phó lại khoát tay, tự cầm lấy thìa nếm thử, cảm thấy

không

có vấn đề, liền bưng cho công chúa: “Mùi vị

không

tệ, ăn

đi!”

Lúc này Thái phó thu lại

sự

lạnh lùng

trên

triều, Niếp Thanh Lân cảm thấy có hơi mất tự nhiên, vội vàng múc

một

miếng bỏ vào miệng.

Sau đó, khuôn mặt

nhỏ

nhắn của nàng đỏ lên, ho khan

không

ngừng, Đan ma ma đứng ở

một

bên bước đến xách lão đầu bán sao thủ lên, trợn mắt hỏi: “Lão già kia, bỏ cái gì vào trong bát? Giải dược ở đâu?”

Lão đầu bị dọa đến bật khóc: “Lão hủ làm vẫn luôn sạch

sẽ, tay chân

không

cho vào nồi, chỉ cho vào thìa dầu cay, nhìn tiểu thư thế này là bị cay đấy, uống chút nước lạnh cho đỡ cay.”

Thái phó nắm cả eo của Long Châu, nhưng lại cười run lên, cởi bỏ

sự

hờn dỗi

trên

thuyền. Niếp Thanh Lân sặc đến mức chảy nước mắt, trong cung có bao giờ nếm thử mấy món cay đâu, cảm giác kia

trên

đầu lưỡi

thật

giống như cái đinh nghiền nát mọi thứ.

Lời Vân Nhi

nói

không

thể tin! Cái loại mì cay này ngon ở chỗ nào, lòng dạ Thái phó đại nhân lại xấu như vậy, uổng cho nàng còn cảm động

hắn

ăn thử trước, cố ý

không

nhắc đến vị cay như lửa đốt để làm nàng tỉnh ngủ.

Thái phó cười nhận bình trà

nhỏ

trong tay thái giám, cúi đầu cho bé con trong ngực

đang

chảy nước mắt uống, lại

không

để ý đến

một

ánh mắt thâm trầm

đang

nhìn về hướng họ…

Ven hồ mới là chùa Hàn Hương, cửa sổ ở Tàng Kinh Các đối diện ven hồ mở rộng,

một

bóng đen đứng lặng bên cửa sổ, vẻ mặt khó lường nhìn chăm chú đôi nam nữ thoạt nhìn rất xứng đôi cách đó

không

xa.

Hôm nay vốn hẹn người ở chỗ này, lại

không

nghĩ đến lại thấy người vốn là

không

có khả năng xuất

hiện

lại ở đây.

Khi ở đây tĩnh lặng

không

có bóng người, Cát Thanh Viễn mới buông xuống tất cả mặt nạ, cười lạnh nhìn nam nhân quyền cao chức trọng ôm nữ tử xinh đẹp đáng

yêu

trong ngực.

hắn

hơi nhắm mắt lại, hít thở sâu

một

cái, giống như cảm nhân được mùi thơm ngọt mà chỉ mỗi

hắn

biết

trên

người con

gái

đó.

Nếu quyền lực cũng có hương vị,

thì

phải là như thế này chăng?

Mùi thơm kia như có như

không, trêu chọc mỗi mạch máu

trên

người, như ngàn vạn cơn sóng lao nhanh trong người, làm cho người

không

tự chủ được, điên cuồng khó thể ức chế mà sa vào. Thông qua đỉnh cao quyền lực lại có phần thưởng ngọt ngào đến mức này, làm sao kiêu hùng

khôngkhom lưng…