Xem thời gian cũng
không
còn sớm, là lúc cảm ơn chủ nhân rời
đi
rồi. Cát Vân Nhi và mấy vị thiên kim cùng công chúa
đi
ra tiểu hoa viên gặp
một
đứa bé trai,
hắn
trên
đường hành lang bắn viên đạn lưu ly, trông thấy có người lạ mặt liền đứng ở
một
bên cung kính hỏi: “Gia tỷ, vị tỷ tỷ này nhìn lạ mặt, là ở quý phủ nào?”.
Cát Vân Nhi cười
nói: “Công chúa, đây là đệ đệ của ta, tên là Cát Tịnh Tông. Tông, đây là bào muội của đương kim thánh thượng Đế cơ Vĩnh An công chúa, còn
không
mau hành lễ với công chúa
đi.”
Đứa bé kia nghe xong, vội vàng cung kính hành lễ với công chúa, bộ dáng đâu ra đấy, đúng là phiên bản thu
nhỏ
của Cát Thanh Viễn. Niếp Thanh Lân biết
rõ
đây là đệ đệ Cát Thanh Viễn liền cười
nói: “Miễn lễ, dù lớn lên như tỷ tỷ mà
không
giống ca ca, nhưng cấp bậc lễ nghĩa giáo dưỡng này lại có chút giống huynh trưởng.”
Nhìn hòn bi trong tay đứa trẻ, Niếp Thanh Lân tự dưng lại nghĩ tới hồi
nhỏ
mình cùng gia huynh của tiểu tử này lấy viên bi làm đạn. Khi đó nàng còn
nhỏ, có hơi vô lý, nhưng Cát Thanh Viễn cũng có cách, tuy luôn thích chơi cùng nàng, nhưng đến phút cuối cùng
sẽ
cố ý tha, tự dưng nàng có rất nhiều viên bi
nhỏ.
Cùng cười
nói
đi
đến cửa ra vào, Cát Thanh Viễn
đã
sớm đứng chờ ở đó, mặt mày trầm ngâm yên lặng nhìn công chúa, đợi công chúa
đi
đến trước mắt liền giữ lễ mà cúi xuống.
Lúc Vĩnh An công chúa lên xe ngựa, nàng cười
nói
với Cát Vân Nhi: “Hôm nay nhận tình cảm của ngươi, về sau nên để Bản cung làm chủ, mong các vị tỷ muội vào nội cung”. Cát Vân Nhi cùng mấy vị thiên kim nhận lời.
Khi trở về nội cung, Niếp Thanh Lân nghĩ Thái phó có lẽ
đã
xử lý xong công
sự
hồi phủ rồi. Lại
không
nghĩ đến Thái phó lại chờ nàng ở cung Phượng Sồ. Sau khi nàng cùng Thái phó bắt chuyện qua, liền vào nội thất thay quần áo sau tấm bình phong, mặc y phục hằng ngày. Lúc
đi
ra, thấy Đan ma ma
đi
ra thừ trong thư phòng bên cạnh.
Trong lòng Niếp Thanh Lân biết, Đan ma ma nhất định là bẩm báo chi tiết mọi việc xảy ra trong Cát Phủ cho Thái phó. Đối tượng Đan ma ma tận tụy là Thái phó, vị chủ nhân giả là nàng cũng
không
cần phải vạch trần, cười cười nằm
trên
giường êm, để mặc cung nữ đưa nước ngâm chân đến.
Lúc này,
một
tiểu cung nữ mới phái đến dâng lên
một
cái khay đựng
một
hộp bạc tròn, ôn nhu
nói: “Công chúa, nội thị mới trình lên cao hoa hồng, là son của Giang Nam kết hợp với đơn thuốc, so với nước của phượng tiên hoa
thì
dùng tốt hơn, ngài có muốn dùng thử
không?”
Niếp Thanh Lân rất thích những vật dụng của nữ hài tử, bởi vì phải ngồi
trên
ghế rồng nên
không
thể nào dưỡng ra được bàn tay như ngọc móng tay trắng, chỉ có thể dành công sức
trên
đôi chân ngọc, lập tức liền đồng ý.
Tiểu cung nữ kia cũng lanh lợi, cách chải đầu ăn mặc có chút mới, trình độ khéo tay tất nhiên con
gái
của người thợ rèn ở Hoa Khê thôn là
không
thể so sánh.
Đây là cung nữ Nguyễn công công cố ý lựa chọn để chải đầu ăn mặc cho công chúa. Nguyễn công công cũng rất linh hoạt, ai mới là người được sủng ái nhất
hiện
nay, lão biết rất
rõ. Từ lúc Vĩnh An công chúa vào cung,
hắn
cảm thấy khẩu vị Thái phó đại nhân lại thay đổi, chán đàn ông rồi, mà đặc biệt chú ý đến vị công chúa cực giống thánh thượng.
không
kể nam nữ, huynh muội đều ăn sạch, ngay cả Nguyễn công công nhìn quen việc hoang đường trong cung cũng
âm
thầm chép miệng tặc lười:
thật
đúng là di phong của tiên hoàng!
Tặc lưỡi xong
thì
rất nghiêm túc làm việc, đồ vật và nô tài trong cung Phượng Sồ đều là tinh tế nhất tốt nhất. Tay nghề của tiểu cung nữ này cũng rất khéo léo,
một
tay cầm chiếc bút tinh xảo, chấm
một
chút cao hoa hồng rồi sơn lên móng chân xinh đẹp của công chúa, các ngón chân tròn tròn được điểm tô thêm
một
màu đỏ diễm lệ.
Lúc Niếp Thanh Lân nhấc chân lên nhìn, Thái phó vừa từ thư phòng
đi
ra, vừa vào nội thất liền thấy ngón chân
nhỏ
giơ lên, màu đỏ diễm lệ làm nền cho chân
nhỏ
càng thêm trắng, khiến người ta hận
không
thể đặt chân
nhỏ
vào trong ngực mà mạnh mẽ xoa nắn.
Phất phất tay để cho bọn nô tài lui xuống, Thái phó thong thả bước đến trước giường, duỗi tay nắm lấy chân ngọc, đưa đến trước mũi ngửi. Đôi má Niếp Thanh Lân hồng giống như nhuộm cao nước hoa, gấp gáp muốn lùi chân về: “Thái phó sao lại
không
đứng đắn, chân có cái gì tốt mà ngửi?”
Vệ Lãnh Hầu lại
không
chịu buông tay, môi mỏng vừa ấn vừa hôn sâu
trên
đùi,
không
nhanh
không
chậm
nói: “Đều
nói
mỹ nhân cần phải ‘Chân
khôngrời tất, tất
không
rời giày’, có người vô cùng nghiện, nạp mỹ thϊếp cũng chỉ vì nhất kiến chung tình với đôi chân, đánh mất bản tính. Vốn là
không
rõ
vì sao, nhưng hôm nay thưởng thức mùi vị chân ngọc của công chúa, bỗng nhiên sáng tỏ…”
Niếp Thanh Lân nghe được ngẩn ngơ,
đi
theo bên cạnh Thái phó
thật
sự
là học
không
hết tri thức!
Nàng e lệ
nói
với Thái phó
đang
chuẩn bị noi theo cái tích luyến kì quái kia: “Vừa mới bôi nước hoa, Thái phó đừng làm bẩn…” làm Thái phó bị chọc cười ha ha, đè bé con xuống
không
ngừng hỏi cái gì
sẽ
làm bẩn chân công chúa.
đang
càn quấy, Thái phó bỗng nhiên như lơ đãng mà hỏi thăm: “Cái tấm phù điêu
trên
cổng nhìn được
không?”
trên
mặt Niếp Thanh Lân vui vẻ
không
hết, hơi mơ hồ
nói: “Cái gì?”
Vệ Lãnh Hầu
một
tay đỡ bên tai, đôi mắt mang theo vui vẻ, nhưng khuôn mặt
anh
tuấn lại hơi chuyển sang lạnh lẽo: “Ta hỏi nàng, cái tấm phù điêu ở cổng nhìn có được
không?”
Nét mặt Niếp Thanh Lân
không
đổi, vẫn “hả”
một
tiếng, nhưng trong lòng
âm
thầm dậy sóng, mình hôm nay
không
cẩn thận,
không
nên làm càn trước mặt Đan ma ma.
“Nếu tấm phù điêu ở cổng
không
đẹp mắt, vì sao công chúa lại đàm luận văn nghĩa cả buổi với Cát Thanh Viễn?
không
lẽ Cát đại nhân
anh
tuấn hấp dẫn công chúa?”, Mặt Thái phó băng giá lạnh giọng hỏi. Dưới ánh mắt như đuốc của Thái phó đại nhân, Niếp Thanh Lân vô tội trừng mắt, trong lòng dần bình tĩnh lại, xem ra cũng
không
phải là vì phát
hiện
hoạt động ngầm trong đó.
“Vì kiểu chữ tấm phù điêu đẹp mắt, tùy ý
nói
mà thôi. Thái phó biết
rõ
ta
đã
quen làm nam tử, cho rằng mình làm việc đúng mực, vào mắt Thái phó tất cả thành sai. Nếu Thái phó cho rằng Bản cung là nữ tử phóng đãng, lẳиɠ ɭơ,
thì
cứ vứt bỏ Bản cung,
đi
tìm nam tử câm điếc là được rồi”
nói
xong xoay người, lấy chăn che mặt, an ủi trái tim mới bị Thái phó đột nhiên trở mặt dọa: Ôi, cứ tưởng rằng Đan Tướng quân còn là nữ trạng nguyên thâm tàng bất lộ đấy! Về sau
không
dám làm chuyện thế này dưới mí mặt Thái phó rồi. Nếu bại lộ, được ban thưởng chết đơn giản
thì
là Thái phó thiện tâm rồi. Đoán rằng thủ đoạn tra tấn người của Thái phó rất nhiều, cái gì mình cũng hưởng thụ
không
nổi.
Nhưng Thái phó lại nghĩ làm cho Long Châu tức giận, đem lòng ghen tức thu lại, tiêu tan sương lạnh
trên
mặt
đi
để đùa bé con. Đến khi Thái phó cuối cùng được vui vẻ, thu tay,
thì
bộ móng chân vừa sơn đỏ chót
đã
bị làm bẩn mất rồi.
Mấy ngày sau là đại triều đầu tháng, Niếp Thanh Lân mặc long bào ngồi ở chính điện.
Ngô các lão bị Thái phó phạt đóng cửa ở nhà đột nhiên lên triều, dẫn theo nhóm Hàn Lâm viện trình lên vạn ngôn thư dào dạt, thỉnh thánh thượng khai ân, nhìn Trầm đại nho
không
con, nam đinh trong gia phả mỏng manh, ân chuẩn Lục hoàng tử vào tông miếu tận trung thay Trầm lão.
Lúc đầu khi Trầm đại nho còn sống chỉnh sửa chú thích
một
bản kinh sử Nho gia, giải thích độc đáo, sau khi in ấn được các thư viện sao chép rộng rãi, thanh danh đại nho lan rộng, trong lúc nhất thời có khí thể của thánh hiền Khổng Mạnh. Trầm đại nho kiên định bảo vệ hoàng phái, thời điểm vào triều làm quan cùng Vệ Thái phó như nước với lửa. Sau cung biến, đại nho tự than thở
không
có lực xoay chuyển trời đất, nghĩ đến tình cảnh của con
gái
và ngoại tôn trong cung, liền
nói
tôn trọng thánh hiền như vậy: “Đắc chí dữ dân do chi,
bất đắc chí độc hành kỳ đạo(*)”đã
sớm quy
ẩn.
Cư thiên hạ chi quảng cư
Lập thiên hạ chi chính vị
Hành thiên hạ chi đại đạo
ĐẮC CHÍ DỮ DÂN DO CHI
BẤT ĐẮC CHÍ ĐỘC HÀNH KỲ ĐẠO
Phú quí bất năng da^ʍ
Bần tiện bất năng di
Uy vũ bất năng khuất
Thử chi vị đại trượng phu
Đây là nguyên văn bài ĐẠI TRƯỢNG PHU của Mạnh Tử, ý
nói:
Sống nơi rộng rãi của thiên hạ
Đứng vị trí chân chính trong thiên hạ
đi
theo con đường lớn của thiên hạ
Đạt được chí mình
thì
cùng mọi người hành đạo
Khi
không
toại chí
thì
một
mình hành đạo
Giàu có
không
da^ʍ ô
Nghèo hèn
không
thay đổi tính cách
Uy lực
không
khuất phục
Như vậy mới là người trượng phuMay mắn là tuy Vệ Lãnh Hầu ý chí sắt đá
không
nhận người thân nhưng đối với người đức cao vọng trọng biết thời thế vẫn
sẽ
mở
một
mặt lưới, khiến
hắn
bệnh chết trong nhà, thê tử trước giường. Nhưng Lục hoàng tử lại khác, có ông ngoại nổi danh như vậy, thân là hoàng tử,
không
chừng
một
tia lửa
sẽ
trở thành đám cháy, cho nên trong lòng Thái phó Lục hoàng tử bệnh chết là tự nguyện chịu thiệt.
Nhưng Ngô các lão hôm nay vừa
đi
ra, nghe được từ đâu?
Lúc đầu dưới gối đại nho chỉ có
một
nữ, chính là mẫu thân của Lục hoàng tử. Đại nho cả đời tôn trọng thê tử kết tóc,
không
nạp thϊếp, thê tử chính là nhận con thừa tự,
không
biết sao tư tưởng Trầm Cung Lương tôn trọng Nho gia lại ngoan cố
không
thay đổi,
không
để ý nhiều đến việc
không
có người kế tục. Vốn tưởng rằng có chỗ dựa là hoàng tử ngoại tôn trong cung, sau này gia đình cũng
không
bị quấy rối xâm chiếm.
Nhưng
một
đêm cung biến, đại nho buồn bực thành bệnh, đột ngột qua đời.
Dòng họ Trầm đại nho thấy Trầm Cung Lương gặp phải biến cố lớn, cũng
không
biết bị ai xúi giục, lấy cớ Trầm nho gia
không
có con nối dòng, giở thủ đoạn xâm chiếm tài sản, phu nhân Trầm gia
không
có nơi cư trú.
không
có cách, chỉ có thể nhờ người khắp nơi, cuối cùng vẫn là Ngô các lão nhận lời, tình nguyện chủ động tỉnh cầu thánh thượng, để cho Lục hoàng tử trở về ổn định nhà cửa thay ngoại tổ mẫu.
Mặt Thái phó từ đầu đến cuối
âm
trầm, nhưng lông mày dần giãn ra: “Trầm gia
không
con, chính là số mệnh, nhưng thanh danh Đại nho
không
thua gì hai thánh, có lẽ thánh thượng cũng
sẽ
cân nhắc. Nhưng
một
ngoại tôn
đi
chủ trì công bằng ở Trầm gia cũng
không
được tốt lắm, nếu Lục hoàng tử vứt bỏ họ hoàng tộc, trở về gia phả Trầm gia
thì
lại hợp tình hợp lý, cũng giải quyết nỗi lo
không
con của Trầm gia”
Ngô các lão nghe xong lời này lại muốn thổi bay râu ria, lại bị Thái phó vung tay lên, bị thị vệ bưu hãn
nhẹ
nhàng ném ra bên ngoài ngọ môn.
Ý của Thái phó rất đơn giản: Những kẻ thư sinh nghèo kiết hủ lậu các ngươi đừng
không
biết mặt mũi, ta
đã
thỏa mãn thỉnh cầu của các ngươi, đường
đã
có rồi, các ngươi tự mình xử lý.
Niếp Thanh Lân ngồi
trên
ghế rồng
nhẹ
thở ra.
Từ đầu đến cuối, Cát Thanh Viễn
không
đứng ra, nhưng trong lòng nàng biết tất cả đều là do nam tử yên lặng đứng dưới triều, vẻ mặt trầm tĩnh như nước gây ra.
Quân
không
phụ
sự
nhờ vả của cố nhân, lại
không
biết có phải quân tử hay
không. Nàng
không
dám biết là mình
đã
nhắc nhở phải loại tài tuấn như thế nào!