- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Giấc Mộng Đế Vương
- Chương 50
Giấc Mộng Đế Vương
Chương 50
Cung yến sau lễ điển sắc phong
thật
là náo nhiệt.
không
khí Đại Ngụy còn cởi mở hơn tiền triều nhiều, tuy tuân theo lễ nghi của nhà Hán nhưng lễ tiết giữa nam nữ trong cung
đã
đơn giản
đi
không
ít. Nhóm thế tử quận chúa chưa có hôn phối ngồi cung
một
điện dùng thiện là cơ hội khó có được, nhưng cũng
không
phải là
không
có, vì bên cạnh đều có sai vặt hoặc thị nữ thϊếp thân hầu hạ, mỗi người đều có bàn riêng, nam nữ ở hai bên điện.
Nhóm thế tử có thể mượn cơ hội này kết bạn với đại thần trong triều, nhân tiện trộm nghiêng mắt nhìn quận chúa nhà ai vừa độ tuổi, da trắng tướng mạo xinh đẹp, dáng vẻ đoan trang. Lúc nhìn cũng
không
nhiều lắm, lúc đó cũng chỉ có thể dựa vào bức tranh
không
đáng tin cậy để lựa chọn thê tử
đã
ngưỡng mộ trong lòng.
Nhưng năm nay nhóm thế tử đều ăn ý, ánh mắt đều nhìn về phía
trên
đại điện.
Đáng tiếc, vị giai nhân họ muốn nhìn lại vào bên trong màn che, cùng dùng thiện với Thái phó và Hoàng thượng. trong lòng xúc động, đáng tiếc là gặp khó khăn, e là
không
có con cháu thế gia nào dám đánh cược
đi
lấy thân muội của Hoàng thượng rồi.
Niếp Thanh Lân được Nguyễn công công dẫn vào phía sau bức rèm che, tự nhiên ngẩng đầu nhìn ai
đang
được ngồi
trên
ghế rồng.
Chỉ nhìn như vậy, lại sững sờ. Cũng
không
biết Thái phó đại nhân tìm được thiếu niên ở đâu, thoạt nhìn mười lăm mười sáu tuổi, khuôn mặt
nhỏ
nhắn, cái cằm nhọn, nhất là cặp mắt kia thoáng nhìn giống nàng đến bảy phần.
Thiếu niên
trên
ghế rồng nhìn thấy Niếp Thanh Lân cũng chậm rãi mở to mắt, môi khẽ động như muốn
nói
gì, lại nghiêng mắt nhìn Thái phó
đangnhắm mắt phượng, lập tức bị dọa giống như cừu non thấy hổ, rụt cổ rúc vào long bào, cúi đầu
không
động đậy.
Niếp Thanh Lân cảm thấy mí mắt hơi cay,
thật
sự
là
không
nhìn được nữa, cách co lại trong cổ áo, giống nàng mười phần.
Thái phó cũng
không
thèm để ý đến Hoàng đế giả, chỉ trầm thấp
nói
với nàng: “Công chúa cũng mệt mỏi rồi, vi thần mang ngài
đi
nghỉ ngơi thôi.”
nói
xong gật
nhẹ
đầu với Nguyễn công công, ra hiệu
hắn
tuyên bố Hoàng thượng mệt mỏi phải về cung nghỉ ngơi.
Niếp Thanh Lân chậm rãi đứng lên, cùng rời đại điện với Thái phó.
Tổng thể mà
nói, hôm nay tâm trạng Thái phó đại nhân
không
tệ, nếu
không
phải vì công chúa mới vừa vào cung còn phải giả vờ giả vịt,
thì
đã
nắm tay giai nhân rong chơi dưới ánh nắng xuân rồi.
đi
tới
một
cửa cung Thái phó dừng bước, khuôn mặt tuấn tú mỉm cười hỏi: “không
biết vườn ngự uyển này có làm Vĩnh An công chúa thỏa mãn
không?”
Niếp Thanh Lân tập trung nhìn cung Phượng Sồ. Đây đúng là tẩm cung của công chúa được tiên hoàng sủng ái nhất, Tứ hoàng tỷ của nàng, Nhạc Dao công chúa. Nơi đây cách cửa sau của nội cung
không
xa. Năm đó Nhạc Dao công chúa tuổi còn
nhỏ
đã
có phong thái của phụ hoàng, rộng rãi nạp nam sủng, mà ngay cả phụ hoàng cũng nghe đồn có dây dưa
không
rõ, nếu
không
tại sao mười tám xuân xanh rồi chưa gả cho phò mã nào?
Chỉ là chuyện xấu của hoàng gia truyền ra ngoài
thì
không
tốt lắm, trong các tình nhân của nàng ta cũng
không
thiếu con cháu thế gia, cho nên cố ý muốn chỗ vườn ngự uyển này, trong đêm ra vào cung rất thuận tiện. Lúc cung biến, công chúa đúng lúc xuất cung “hái hoa”, tránh được kiếp nạn, về sau
không
rõ
tung tích.
Thái phó lựa chọn chỗ này, đương nhiên
không
phải vì muốn Long Châu học hành vi phóng đãng của Hoàng tỷ, lại là vì suy tính cho mình. Sau này cho dù trễ đến giờ nào,
hắn
cũng có thể thuận tiện ra vào cung gặp riêng người
yêu
trên
đầu quả tim.
Nhưng gần đây tẩm cung được tu sửa, ngay cả nóc cung là ngói lưu ly cũng là mới nấu ra, dưới ánh mắt trời lấp lánh chói mắt.
đi
vào
thì
phát
hiệnđình viện ở đây còn lớn hơn tẩm cung, cho dù là thiên tử
thì
cũng hạn chế quy cách, nếu quá mức xa hoa thế nhân
sẽ
mượn cớ. Nhưng vườn ngự uyển này của công chúa lại hết sức xa hoa lãng phí.
Bước chân lên bậc thang bằng đá ngọc vào phòng trong, liền thấy bố cục trong phòng, đại sảnh, thư phòng, phòng khách, còn có phòng ngủ đầy đủ mọi thứ. Đặc biệt là trong thư phòng bày đầy sách vở, phong cách bày biện tràn đầy dương cương, hiển nhiên là Thái phó chuẩn bị, mà trong thư phòng còn bày
một
giường ngọc làm chỗ nghỉ ngơi.
Cả giường ngọc màu xanh bích như nước, cho dù Niếp Thanh Lân
đã
được chứng kiến ngọc tốt hơn cũng có hơi sững sờ. Khối ngọc lớn như vậy, chất liệu lại xuất sắc, chạm trổ tinh tế, lúc sờ rất ấm áp, đúng là giá trị liên thành đây!
Lại đưa mắt nhìn các bài trí trong phòng
không
gì
không
tốt,
thật
đúng là nơi kim ốc tàng kiều.
“Thế nào? Công chúa thích
không?”, đôi mắt Niếp Thanh Lân tối sầm lại, cũng
không
để ý tới Thái phó, từ sau khi có hành vi bừa bãi trong am, mỗi lần nhìn Thái phó đều cảm thấy mệt mỏi.
Niếp Thanh Lân biết
rõ, bây giờ thỉnh thoảng nàng cáu kỉnh, ồn ào uốn éo với vị Thái phó đứng đầu Đại Ngụy, lão nhân gia vẫn
không
tính toán,
đãnhư vậy
thì
việc gì phải lãng phí, buộc mình cười vui?
Tất nhiên Thái phó biết bé con ầm ĩ là
không
được tự nhiên. Ngày ấy, sau khi
hắn
xuống núi, cũng biết là có hơi quá phận, lại lo lắng thân thể bé con
không
ổn. Sau khi hồi phủ, tìm ma ma phụ trách giáo dưỡng trong nội cung có kinh nghiệm phong phú hỏi thăm, mới biết ngày ấy ướt như vậy là thể chất đặc thù của nữ tử lúc cực kỳ động tình mới có, chỉ là nữ tử có thể chất như vậy rất ít, lần thứ nhất chưa vào mà
đã
như vậy
thì
thật
hiếm thấy.
Hôm nay lại nhìn mặt mũi Long Châu đầy tức giận, Thái phó chỉ cảm thấy bộ dáng phát giận cũng đáng
yêu
làm cho người ta nhìn mãi vẫn
không
đủ.
hắn
đã
quen lạnh mặt lại
không
cầm lòng được mà xuân về hoa nở, bước lên ôm lấy bé con nũng nịu, cúi đầu nhằm vào khuôn mặt non mềm mà hôn
một
lần lại
một
lần,
nói
nhỏ: “Suối thơm
trên
tay thần
đã
khô từ lâu, sao công chúa vẫn còn giận.
không
phải là ghét bỏ thần mấy ngày nay lạnh nhạt công chúa chứ? Vậy thần phải ngủ lại trong nội cung mấy đêm, hầu hạ công chúa mới được.”
Khuôn mặt
nhỏ
nhắn của Niếp Thanh Lân lập tức ửng đỏ,
nhỏ
giọng
nói: “Thái phó lưu manh như vậy,
không
thể trách bọn Hung Nô man di thấy Thái phó liền bị dọa đái ra quần,
thì
ra là sợ ngón tay kỳ diệu của Thái phó…”
Thái phó trừng mắt phượng, con nhóc con này sắp xếp
hắn
đi
gãi ngứa đúng quần thối của đàn ông Hung Nô hay sao? Lập tức chặn cái miệng sắc sảo, muốn đặt nàng lên giường ngọc để nàng nhận thức tốt ngón tay kỳ diệu của Định Quốc hầu, nhưng khi nhìn bé con bối rối muốn khóc, lại thu hồi, ôm hôn
không
ngừng, móc ra từ trong ngực vài trang giấy viết thư, hôm qua Thái phó trong đêm rảnh rỗi, tự dưng cao hứng bắt chước nàng viết “Chiếu kể tội của bản thân”.
trên
giấy, Thái phó kiểm điểm mình “không
thể dùng hết mọi tinh lực, noi theo cách trị thủy, nhân lúc hồng thủy ngập trời kiên quyết dùng gậy cứng chặn lại, giam cầm giai nhân bên trong lũ lụt ngập trời, tận hưởng lạc thú…”. Nếu
nói
Niếp Thanh Lân viết là dùng văn chương ngây ngô hoang đường của trẻ con,
thì
văn chương mà Thái phó đại nhân dùng là bốn chữ:
không
biết xấu hổ!
Niếp Thanh Lân cảm giác mình cũng
không
có cách nào tự nhiên được, tức giận muốn nhảy xuống giường, lại bị Thái phó ôm cổ, ý trêu chọc
trên
mặt cũng biến mất, trong mày kiếm mắt phượng đều là
sự
chăm chú lạ thường: “Hôm nay bệ hạ dùng thân thế nữ nhi vào cung, có lẽ biết tâm tư của thần. Nhưng
hiện
nay thế cục chưa ổn, lúc tình thế bất đắc dĩ, chỉ sợ điện hạ cần thay nam trang xuất
hiện
trước mắt mọi người. Nhưng về sau Trứng gà của bản Hầu có thể yên lòng thay nữ trang dạo chơi trong nội cung rồi”
một
từ “Trứng gà” làm cho Niếp Thanh Lân khẽ run, nàng nhớ mọi việc từ rất
nhỏ, lờ mờ nhớ đây là nhũ danh còn
nhỏ, chỉ là đêm đó vào mười ba năm trước, lúc ca ca ruột tắt thở
thì
không
có người nào tiếp tục gọi tên này. Hôm nay ở bên trong gạch tàn ngói phế, thình lình bị Thái phó lôi ra, chạm vào trí nhớ kia, trái tim ngừng lại trong
một
thoáng.
“Phong hào Đế cơ Vĩnh An là vi thần đích thân tặng cho bệ hạ, nguyện bệ hạ cả đời Vĩnh Viễn Bình An. Hôm nay nghênh đón Vĩnh An công chúa vào cung, là vì thần mà sống lại, từ đầu đến chân là của Vệ Lãnh Hầu ta, cũng mong bệ hạ thu hồi tâm tư, toàn tâm toàn ý đối đãi với vi thần, mới có thể trọn đời an khang!”
một
chút rung động bị đánh cho tan thành mây khói, Niếp Thanh Lân giương mắt, nhìn về phía nam tử
anh
tuấn như thiên tiên kia, ngữ điệu mềm mại bình thản: “Trẫm hiểu, tất nhiên
sẽ
coi Thái phó là trời, chỉ cầu Thái phó thương xót
một
chút, thân thể trẫm yếu đuối,
thật
sự
là
không
chịu đựng nổi…”
Thái phó nở nụ cười, bàn tay hướng về phía Long Châu, hôn
thật
sâu
trên
bờ môi đỏ mọng của nàng…
Vệ Thái phó rất biết dùng người, dùng đúng nơi và dùng hết sức, Niếp Thanh Lân cho rằng hôm nay mình khôi phục thân phận nữ nhi, nên thanh nhàn nhiều so với trước kia phải ngồi ngay ngắn
trên
triều đình, ai ngờ lại là
một
thân kiêm hai chức, thỉnh thoảng còn phải làm khách mời
trên
ngai vàng của Hoàng đế.
Lúc trước Thái phó sai người tu sửa cung Phượng Sồ tình cờ phát
hiện
mật đạo cung Phượng Sồ nối thẳng đến tẩm cung Hoàng thượng. Tác dụng của cái mật đạo này
đã
xác minh chuyện xấu của Nhạc Dao công chúa và tiên hoàng, Thái phó cũng
không
sai người lấp
đi, đỡ để cho Long Châu phải phiền phức chạy
đi
giữa hai cung.
Nay Nam Cương chưa yên ổn, trong nội cung
không
nên sinh biến, ngược lại cần Hoàng thượng “tại vị”
một
thời gian. Bình thường chỉ cần giao cho Hoàng đế giả kia ngồi sau rèm là được, lúc nên xuất
hiện
trước mặt người khác vẫn là Niếp Thanh Lân tự mình ra trận.
Ví dụ như đại điển thao luyện duyệt binh mùa xuân,
không
ra mặt
không
được.
Bởi vì duyệt ở
trên
đài, kéo rèm lên làm người ta nghi ngờ, lại có quan viên tùy tùng, che mặt
thì
không
tốt.
Niếp Thanh Lân liền trở về tẩm cung, đổi lại long bào
đã
lâu
không
mặc.
Lúc ăn mặc xong chờ loan giá, nàng đánh giá
một
chút tẩm cung
đã
vắng vẻ mấy ngày.
Tẩm cung to như vậy, tuy nhiên vật phẩm bài trí
không
thay đổi, nhưng giống như vắng lặng hơn rất nhiều.
Thiếu niên cải trang hoàng tử cũng
không
biết bị nhốt ở nơi nào.
Leo lên giáo tràng,
đi
lên đài cao, đại quân phía dưới
đã
xếp hàng chỉnh tề bắt đầu diễn trận. Dù sao
thì
trong cơ thể Vệ hầu cũng chảy dòng máu thượng võ, kích động thay khôi giáp mang theo lệnh kỳ,
đi
tới trước trận.
Niếp Thanh Lân ngồi ngay ngắn ở chỗ cao, đội mũ miện
thật
dài che mặt của nàng, cũng che tầm mắt của mọi người.
Thái phó tự mình diễn binh, nàng đứng ở đài cao nhìn
một
lúc, Thái phó cao lớn cưỡi
trên
lưng ngựa, chỉ huy thiên quân vạn mã,
thật
giống giao long lặn vào biển cả mênh mông, khí thế quanh người đột nhiên biến đổi, giống như Lan Lăng Vương phụ thể, biến thành Chiến Thần tuấn mỹ khát máu.
Bên
trên
sa trường là mặt trời, bên dưới là bụi đất tung bay, trong
không
khí đều là hương vị mồ hôi và máu.
Thái phó duỗi cánh tay dài, vung lệnh kỳ,
một
loạt Đại tướng ra khỏi hàng, đội ngũ hình lập phương phía trước lập tức nổi lên, làm thành tư thế tiến công hình vẩy cá, lệnh kỳ lại vung lên, đội hình lại biến đổi, trở thành trận chim nhạn, cầm trong tay liêm đao cán dài, binh sĩ cầm thuẫn che chắn, lăn mình
trên
mặt đất, cắt đứt
một
loạt chân ngựa chế từ cây trúc.
một
khắc ngắn ngủi, mặt trận
đã
thay đổi
không
ngừng, làm cho người ta
không
kịp nhìn.
Ở đây phần lớn là quan văn, làm gì được nhìn qua cảnh khí thế mãnh mẽ phấn chấn bừng bừng như vậy? Cảm xúc của mỗi người đều dâng trào, dường như mình cũng xếp bút nghiên theo nghiệp binh đao, sinh ra bội treo ngô câu Phong Hầu bái tướng vạn trượng hào hùng.
Lúc Thái phó chậm rãi
đi
ngang qua duyệt đài, lơ đãng ngẩng đầu mỉm cười về phía Hoàng đế
trên
đài cao, hào quang lóe sáng trong đôi mắt phượng.
Niếp Thanh Lân
nhẹ
đung đưa cái quạt xếp
nhỏ
bằng bạch ngọc mạ vàng, chặn bông liễu bay tán loạn trong gió và ánh mắt của chư thần, cũng cười
nhẹ
với Thái phó.
Chư vị quần thần hào hứng bừng bừng nhìn ra sa trường phía xa,
nhỏ
giọng nghị luận về sa trường nhiệt huyết, lúc các huynh đệ lớn tiếng gào rú,
âmthanh đúng là vang tận mây xanh, kim đao xuất vỏ, mũi đao sáng rỡ làm mọi người
không
mở được mắt.
Chỉ có Cát Thanh Viễn vẫn đứng sau lưng tiểu Hoàng đế. Đến khi xem xong cảnh tuyệt vời, nàng quay người
đi
qua Cát Thanh Viễn, quạt xếp trong tay vô ý rơi lên mặt đất. Đúng lúc Cát Thanh Viễn đứng phía sau, lập tức
đi
trước hai bước, nhặt lên cây quạt, cung kính đưa cho Nguyễn công công, nộp cho Hoàng thượng.
Niếp Thanh Lân nhìn xung quanh
không
có người để ý, thấp giọng cười
nói: “Cát đại nhân gần đây khỏe
không? Đường sông tu sửa xong rồi sao?”
Cát Thanh Viễn nghe
âm
thanh khàn khàn và mềm mại kia,
nói: “Bây giờ thần ở Hộ bộ, trợ giúp Thái phó chuẩn bị lương thảo”
Niếp Thanh Lân
nhẹ
gật đầu, nhớ tới mấy ngày trước trong thư phong, thu hoạch tương đối khá, Thái phó có rất nhiều sách, trong lúc rảnh rỗi xem qua, kiến thức về Bắc Hải Nam Cương tăng thêm
không
ít.
Lúc trước, nàng ngồi bên trong còn nghe được Thái phó răn dạy Hộ bộ,
không
hỏi Cát Thanh Viễn nữa, vừa
đi
vừa
nói
chuyện: “Mấy ngày trước trẫm ở ngoại thành, có chút hiểu biết đối với việc trồng cây lương thực, chỉ là
một
năm hai vụ có hơi ít! Nguyễn công công,
một
năm có phải có ba, bốn vụ trồng lương thực đúng
không?”
Nguyễn công công cười
nói: “Ai ôi! Bẩm Hoàng thượng, thế mà nô tài chưa từng nghe
nói
Đại Ngụy có cây trồng bảo bối như thế này…”
nói
xong,
hắn
liền đỡ tiểu Hoàng thượng về đài cao.
Để Cát Thanh Viễn đứng
một
mình như có điều suy nghĩ.
Tân vương của Nam Cương có dã tâm khá lớn, phong cách dân chúng mạnh mẽ,
đang
ngày càng trở thành họa lớn trong lòng Đại Ngụy. Hơn nữa gần đây Nam Cương chiếm đoạt mấy tiểu quốc xung quanh, lực lượng quốc gia dần dần mạnh, trong lòng Thái phó biết kéo dài càng lâu
thì
Nam Cương chuẩn bị lại càng đầy đủ, phải cố gắng hết sức. Nhưng
hiện
tại Đại Ngụy thù trong giặc ngoài, có lòng mà
không
có lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn Nam Cương lớn mạnh.
Nếu trong thời gian ngắn
không
thể nào đem binh tiêu diệt, vậy
thì
nghĩ biện pháp đến gần nội bộ Nam Cương.
Công chúa Khất Kha của Nam Cương là bước quan trọng nhất. Khất Kha có dã tâm, mình đưa nàng trở lại Nam Cương, lại vướng vào danh nghĩa sứ giả Đại Ngụy, tất nhiên nàng
sẽ
liên lạc với từng bộ lạc, gia tăng lực lượng của mình.
Mình lại
nói
cung cấp thêm tiền tài vật lực để nàng có địa vị ngang với Nam Cương Vương. Mình ở bên cạnh nghỉ ngơi lấy sức, đền bù lại mấy năm bị thiên tai liên tiếp.
Khất Kha công chúa là phụ nữ nhưng
không
hề thua đấng mày râu, mượn việc ca ca của mình nổi dậy thảo phạt, khéo léo nắm bắt được lòng người
đang
bàng hoàng ở các tiểu quốc xung quanh, thành công liên minh, chống lại Nam Cương Vương.
Chỉ là, thu mua lòng người, bồi dưỡng xây dựng quân đội cũng cần tiền cứ như vậy quốc khố
không
có
sẽ
lại thiếu thốn. Chẳng những
không
tiết kiệm được mà ngay cả lương thảo để cho trọng binh đóng ở biên thùy Nam Cương cũng
không
đáp ứng được.
Mấy ngày nay Hộ bộ bị Thái phó mắng, thấy đồng liêu là Công bộ
thì
mắt có nước, chỉ cảm thấy mây đen đè đầu mình
một
năm nay cuối cùng cũng rời sang
trên
đầu Hộ bộ. Mỗi ngày vào triều, có tâm trạng vui vẻ mà chui ra khỏi chăn
thật
sự
là rất hạnh phúc.
Nhưng lúc nhìn về phía Cát Thanh Viễn, cũng có chút đồng tình. Người này cũng
không
may, vừa mới có chút công lao, ngay lúc quốc khố trống
khôngmà lại vào Hộ bộ.
Thế nhưng Cát Thanh Viễn đúng là người có tài, bị Thái phó cưỡng chế trong mười ngày phải thu đủ mười vạn gánh lương thảo mà mặt
không
thay đổi.
Hai ngày sau ngày luyện binh
thì
một
mình đến thư phòng gặp Vệ Lãnh Hầu.
Thái phó giương mắt quan sát người trẻ tuổi này, miệng hỏi: “Cát đại nhân đến vì chuyện lương thảo?”
Cát Thanh Viễn cúi đầu
nói: “Bây giờ là mùa xuân, các nơi đều
đang
nông canh (trồng cây nông nghiệp), nếu bắt ép thu mười vạn gánh lương thảo,
thì
số lương thào cần gieo trồng vào mùa xuân cũng phải thu, như thế này
sẽ
dẫn đến hậu quả xấu, năm thứ hai nơi nơi
sẽ
hoang tàn.”
Nét mặt Thái phó lạnh lùng: “Điều đấy bản Hầu cũng biết, nhưng Hộ bộ các ngươi làm ăn như thế nào lại
không
biết? Năm trước mùa thu
không
dữ trữ đầy đủ quân lương, đến thời kỳ dễ có đói kém lại bẩm báo với bản Hầu là
không
có lương thực, các ngươi muốn các tướng sĩ ở biên thùy Nam Cương chết đói, làm cho Nam Cương Vương tiến quân thần tốc vào Đại Ngụy?”
Thực ra đây
không
phải xuất phát từ Cát thị lang, tuy
nói
là Hộ bộ thượng thư tiền nhiệm làm
không
tốt, Vệ Thái phó bắt đầu tăng thu giảm chi, Hộ bộ thượng thư chuẩn bị lập chút công cho Thái phó nhìn, cắt xén ngân lượng dùng để sửa chữa kho lúa.
Người phía dưới cùng cấu kết với nhau, dùng xỉ than để nung gạch rất sơ sài để chiếm
một
phần vốn được chi ra để nung gạch. Khe hở ở gạch quá nhiều, hơi nước có thể xuyên qua, lại thêm việc mấy trận tuyết rơi nhiều, đến đầu xuân lúc băng tuyết tan ra trở thành
một
vũng lớn.
Đến lúc tiểu quan quản lý nhà kho mở cửa nhà kho, mùi nấm mốc xộc vào mũi, kho lúa dài
một
dặm đều biến thành hạt gạo đen.
Chuyện lớn như vậy
không
thể nào giấu được, Thái phó nghe được tức giận, cả nhà Hộ bộ thượng thư bị sung quân ở biên thùy, cả đời trồng lương thảo. Nhưng gây ra đại họa
thì
người ăn ốc xong phải có người đổ vỏ, đó chính là tiểu thị lang Hộ bộ - Cát Thanh Viễn.
Cát Thanh Viễn cũng biết tuy chuyện lúc trước
không
liên quan đến
hắn, nhưng lúc này trốn tránh trách nhiệm cũng
không
có tác dụng, liên đem bản đồ trong tay mình đưa lên cho Nguyễn công công để
hắn
đưa cho Thái phó.
Thái phó mở ra xem xét,
thì
ra là bản đồ biên giới của Nam Cương và Đại Ngụy, hơn nữa bên
trên
còn ghi
một
ít con số.
“Mời Thái phó xem qua, đây là bản đồ phân bố lúa mạch của bốn mùa. Chúng ta và Nam Cương bị ngăn cách bởi Hoàng Lĩnh, tuy chỉ cách
một
núi nhưng khí hậu lại khác biệt. Lúa nước của Đại Ngụy nhiều nhất
thì
được hai mùa
một
năm, hai mùa xuân hạ. Thậm chí phía bắc
một
năm chỉ được
một
quý. Nhưng dãy Hoàng Lĩnh lại phổ biến giống lúa nước
một
năm có thể thu hoạch ba quý, cho nên lương thảo Nam Cương nhiều hơn rất nhiều so với chúng ta.”
Thái phó mặt
không
đổi sắc nhìn bản đồ này, đột nhiên bật cười lạnh: “Cát Thanh Viễn ngươi giỏi lắm, vốn ngươi nên giải quyết việc bên Hộ bộ, giờ giao cho Binh bộ, các ngươi lại được an nhàn!”
Cát Thanh Viễn lập tức thi lễ
nói: “Hạ quan
không
dám, nhưng kế hoạch hôm nay là vì muốn giải quyết nhanh chóng vấn đề lương thảo. Lòng Thái phó mang muôn dân trăm họ,
không
đành lòng rung chuyển gốc rễ dân chúng Đại Ngụy, cũng chỉ có thể cướp kho lúa của Nam Cương để giải quyết khó khăn trước mắt.”
Thái phó cụp mắt phượng, nhìn trọng điểm
trên
bản đồ biểu thị Địa Khu, là nơi đất lành của Nam Cương,
không
đến nửa tháng nữa, là vụ mùa xuân, đến lúc đó toàn bộ nam nữ già trẻ Nam Cương đều
sẽ
thu hoạch, mà ngay cả binh sĩ trong quân đội Nam Cương trở về vào ngày mùa. Nếu như lúc đó nhanh chóng đánh lén,
sẽ
có thể cướp được đầy hầm, vấn đề lương thảo lập tức được giải quyết, cũng có thể diệt được khí thế của Nam Cương Vương hung hăng càn quấy. Chỉ là dùng danh nghĩa Đại Ngụy xuất binh
thì
không
tốt, phải bày mưu sắp kế sẵn, phải mưu tính tốt mới có thể để cho Nam Cương nuốt thiệt thòi này.
hắn
lại giương mắt nhìn người trẻ tuổi
anh
tuấn trước mắt. Tuổi
không
lớn lắm, nhưng nếu cân nhắc
sự
việc hôm này là lão thần,
hắn
có thể nhìn ra các hậu bối trong quan trường khó tránh khỏi bị thiệt thòi, giống như Vệ Lãnh Hầu
hắn
năm đó lần đầu tiên ra chiến trước cũng gặp
không
ít khổ, ôm
không
ít chuyện khổ sai vào người mà
không
ai muốn nhận.
Cái khó có thể có được là Cát Thanh Viễn là người làm đến nơi đến chốn, cũng
không
có tật xấu mà người trẻ tuổi
thật
cao theo đuổi, nghiêm túc hiến kế thuộc bổn phận, hơn nữa có thể từ
một
suy ra ba, có lối tắt… là nhân tài có thể đào tạo được.
Nghĩ vậy, Thái phó phất phất tay: “Cát đại nhân trở về
đi.”
Cát Thanh Viễn biết phiền phức của Hộ bộ xem như giải quyết xong. Lúc
hắn
đang
đi
theo tiểu thái giám ra cung, trông thấy Đế cơ Vĩnh An công chúa
đang
ngồi trong kiệu
đi
về phía thư phòng.
Người ngọc ngồi
trên
kiệu
đang
mặc
một
bộ áo trắng hơn tuyết,
trên
mép váy thêu đóa hoa mẫu đơn
đang
nở rộ, lan đến cả vòng eo tinh tế. Tóc được vén lên sau đầu, trâm cài tóc
nhẹ
đung đưa, hoa điền hình cánh hoa hồng nhạt dán
trên
cái trán trơn bóng, làm mặt mày càng thêm xinh đẹp. Bàn tay như ngọc đeo vòng ngọc
nhẹ
đặt lên
trên
thành kiệu, cầm quạt xếp
nhỏ
bằng bạch ngọc được mạ vàng
nhẹ
nhàng gõ vào thành kiệu.
Cát Thanh Viễn vội vàng nghiêng người đợi ở
một
bên, cúi đầu hành lễ để kiệu của công chúa
đi
qua. Khi kiệu
đi
qua, làn váy bay lên, đóa mẫu đơn được thêu bên
trên
như từ từ tản ra,
một
mùi hương ngọt ngào làm say lòng người
nhẹ
nhàng lướt qua.
Đợi kiệu
đi
qua, Cát Thanh Viễn từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt thâm thúy nhìn thẳng về thân ảnh xinh xắn
đang
ngồi
trên
kiệu vừa ngang qua.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Giấc Mộng Đế Vương
- Chương 50