Chương 44

Vân phi

đang

chuẩn bị thay y phục vào trong ao, vị trí ở chỗ ả ta có thể nhìn thấy



tình cảnh chỗ phòng tắm của Hoàng đế dưới vách ngăn. Khi nhìn thấy

một

thị vệ hành động vô cùng nhanh nhẹn leo lên, cánh mũi cũng mở rộng ra vì phấn khích.

Ả biết mà, bí dược mà ca ca đưa cho mình công dụng rất tốt.

Mấy ngày nay lợi dụng việc Ngô Khuê đến thông gian với mình, ả đều cho thị vệ này uống canh có cho xuân khuê bí dược, mặc dù thuốc này ban đầu ca ca từ bên ngoài cung đưa tới cho ả là để cho Vệ Lãnh Hầu dùng, nghe

nói

sau khi dùng mê dược,

trên

người thoa thêm

một

loại huân hương đặc biệt, liền có thể thu hút được nam nhân chạy tới, nếu hạ nhiều thuốc,

thì

sẽ

điên cuồng

không

ngừng,

không

làm cả đêm

thì

dược tính

sẽ

không

được giải, thân thể nhu nhược của nữ tử đều

không

thể chịu đựng được đòi hỏi như vậy.

Đáng tiếc khi đó ả tự phụ mình tài hoa xinh đẹp, khi Vệ Lãnh Hầu đến cung của ả, ả

đã

do dự mãi, nhưng cuối cùng cũng

không

có bỏ thuốc vào trong trà, bỏ lỡ cơ hội, sau này khó có cơ hội được lại gần Thái phó.

Nhưng cũng

không

sao, nay ả lại để cho nam nhân khỏe mạnh Ngô Khuê dùng, còn vụиɠ ŧяộʍ đổ huân hương kia vào đường dẫn nước tới phòng tắm của Hoàng đế, tiểu Hoàng đế kia chỉ cần bước vào ao dính nước, liền giống như bánh bao thịt được bôi dầu vừng, thu hút nam tử khỏe mạnh ngu ngốc bị trúng dược kia đến gần, trong phòng tắm chỉ có

một

vài ma ma, cung nữ, cho nên

sẽ

không

thể áp chế được người

đang

phát điên do bị trúng dược kia.

Đến lúc đó

hắn

đè Hoàng đế

đang

không

phòng bị kia xuống đất vui vẻ

một

trận, đến lúc bọn thị vệ chạy đến,

thì

máu cũng

đã

chảy

không

ngừng, người đáng thương

đang

bị đùa giỡn kia chỉ có thể kêu rên...

Vân phi hiểm độc nheo lại mắt, ả biết



Thái phó thích sạch

sẽ, cho dù tên trai lơ đáng chết kia có tài dụ dỗ quyến rũ

thì

sao? Trong trường hợp này các quần thần và nữ quyến của họ dều ở đây, mình trần thân trụi bị

một

thị vệ hạ lưu đùa bỡn, chỉ sợ những thanh

âm

sảng khoái kia

đã

truyền vào tai mọi người

một

cách



ràng, sau biến cố này, cái thứ hàng rách nát như vậy sao còn dám

đi

câu dẫn Thái phó đại nhân thanh cao?

Nghĩ vậy, tâm tình Vân phi

không

nén được kích động, đứng bên cạnh ao nín thở ngưng thần, đợi nghe tiếng kếu thảm thiết của tiểu Hoàng đế kia.

Nhưng khi Ngô Khuê nhanh nhẹn bay qua sườn núi phía sau, chỉ nghe thấy tiếng nữ nhân “A”

một

tiếng, sau đó chính là tiếng nước bùm bùm, rồi

không

thấy động tĩnh gì nữa. Quần thần nghe thấy thanh

âm

kia

thì

đối mặt nhìn nhau, vốn

đang

đứng cách chỗ Hoàng đế

không

xa, thần sắc Thái phó lạnh lùng dẫn Lỗ Dự Đạt vội vã chạy qua đó, nhưng khi tới cửa,

hắn

ra lệnh cho Lỗ Dự Đạt canh giữ bên ngoài, còn mình

thì

đi

vào trong.

không

lâu sau, có

một

vị ma ma

đi

ra ngoài cao giọng

nói: “Vừa rồi có con ngũ độc xà chui vào trong bồn tắm của hoàng thượng,

hiện

tại

đã

bắt được, long thể

không

an khang, xin các vị đại nhân yên tâm

đi

tắm rửa thay y phục.”

Lúc này, mọi người mới yên lòng, tiếp tục hớn hở

đi

tắm nước nóng thay y phục mới.

Chỉ có Vân phi kinh ngạc nghi ngờ,

không

biết tình huống bên trong phòng tắm như thế nào.

thật

ra độc kế của Vân phi rất cao diệu, nhưng ả ta lại quên mất bên cạnh Hoàng đế có

một

vị ma ma

không

giống với các nữ tử nhu nhược trong cung, mà là Mẫu Dạ Xoa

đã

từng khiến quân địch phải khϊếp sợ

trên

chiến trường – Đan Thiết Hoa.

Theo như lời Lỗ Dự Đạt

nói

chính là: “Lão xú bà này chỉ cần vung cánh tay lên là có thể đánh ngã mười mấy thanh niên tráng kiện!

thật

không

biết lão công ma quỷ nhà bà ta ngày thường làm sao có thể ngủ với bà ta được?”

Khi Ngô Khuê hai mắt đỏ ửng, giống như

một

người bị bỏ đói nhảy từ đầu tường xuống,

thì

cung nữ vừa mới thử nước tắm

đang

bọc khăn tắm đứng dậy, lập tức bị nam tử điên dại kia đẩy ngã

trên

mặt đất, chân bị nam tử này mặc sức lôi kéo, đau đến mức cung nữ kia hét to

một

tiếng.

Đan ma ma

đang

hầu hạ Hoàng thượng thay y phục tắm nghe được động tĩnh, cảnh giác xoay người nhìn quanh bốn phía, xác định việc tập kích này chỉ có

một

người, liền dặn dò mấy cung nữ câm bảo vệ Hoàng thượng, còn mình

một

tay túm lấy nam tử

đang

kích động kia, ném

trên

mặt đất, Ngô Khuê kia lập tức hôn mê bất tỉnh.

Đan ma ma khẽ che miệng tiểu cung nữ

đang

khóc nức nở kia, vỗ vỗ lưng nàng ta sau đó dặn nàng ta

đi

vào nội thất, liền nhìn thấy Thái phó bước vào.

Thái phó nghe được tình huống vừa mới xảy ra trong phòng tắm, lông mày đột nhiên dựng lên, khi thấy Long Châu tử chưa vào phòng tắm, mà

đangở thiên điện, tâm mới hơi buông lỏng.

Bước vài bước về phía nam tử

đang

té xỉu, mới phát

hiện

ra nam nhân

đang

té xỉu kia

không

ngừng co giật, vừa nhìn liền biết là biết trúng dược nặng. Vì thế mới

không

đoạt mạng

hắn

ngay lập tức mà giữ lại thẩm tra để tìm ra chủ mưu sau lưng.

Lỗ Dự Đạt nhận lệnh tiến vào, trói nam tử này lại, sau đó gọi Vi thần y đến xem xem đây là loại mê dược này loại gì.

Khi Vệ Lãnh Hầu tiến vào trong điện, nhìn thấy mái tóc dài đen nhánh của tiểu Long Châu

đang

xõa sau lưng, mặc

một

chiếc áo bào trắng vẻ mặt mê mang ngồi

trên

nhuyễn tháp, đột nhiên cảm thấy sợ hãi: Nếu

không

phải Đan Thiết Hoa cẩn thận, tiến hành việc thử nước tắm, như vậy người ngồi khóc nức nở giống như cung nữ kia

sẽ

là bé con

đang

ngồi yên lặng này.

Nghĩ đến tình huống tiểu Long Châu bất lực ngã

trên

mặt đất, cho dù chỉ là nghĩ thôi, cũng

đã

làm cho trái tim cứng rắn của Vệ Lãnh Hầu muốn ngừng đập.

Nếu bắt được người chủ mưu đứng sau lưng, nhất định

hắn

sẽ

róc xương lóc thịt!

Niếp Thanh Lân

không

biết tình hình bên ngoài, chỉ biết là nhất định

đã

xảy ra chuyện gì nguy hiểm, mấy cung nữ câm điếc bình thường hiền lành như khúc gỗ kia, sau khi nghe Đan ma ma ra lệnh, liền cởi bỏ thắt lưng, thắt lưng lập tức biến thành những chiếc roi quấn nghe vun vυ"t, nhìn thủ pháp thành thạo kia chắc đều là những người luyện võ.

Trong lòng nàng hơi kinh ngạc,

thì

ra bên cạnh nàng lại

ẩn

giấu nhiều người tài giỏi như vậy.

Chốc lát sau, nhìn thấy Thái phó

đi

vào, khuôn mặt tuấn tú u ám, cũng

không

nói

gì, chỉ nhìn mình chằm chằm, hại nàng phải nhanh chóng nghĩ lại xem gần đây mình có làm chuyện gì khiến Thái phó

không

vui hay

không.

Ngay sau đó mình lại bị Thái phó kéo vào trong ngực, sức lực vô cùng lớn giống như

một

con mãng xà cực to, quấn chặt đến mức hít thở

khôngthông, làm hại nàng chỉ có thể

nhỏ

giọng

nói: “Thái phó nới lỏng

một

chút, trẫm sắp nghẹt thở rồi.”

Đợi đến khi Thái phó ôm chán rồi, mới nới lỏng tay ra

nói: “Tình huống xảy ra trong phòng tắm quá nguy hiểm, Thánh thượng vẫn nên

đi

tắm cùng với vi thần.”

Niếp Thanh Lân khẽ nhếch cái miệng

nhỏ, trong lòng biết Thái phó

sẽ

không

cho mình thương lượng, tuy rằng trước đây

đã

cùng

hắn

ngâm mình trong nước thuốc, thế nhưng lúc đó nàng bị ngất,

hiện

tại rất tỉnh táo sao có thể cùng nam tử tắm chung?

Thái phó lại cảm thấy quân thần cùng tắm chung

không

có gì

không

thỏa đáng. Đưa tay ôm lấy thân thể mềm mại thơm ngát kia, thoải mái

đi

đến phòng tắm của mình.

Phòng tắm của Thái phó chỉ thuần

một

màu than đá của núi lửa, trong lớp đá đen đó hơi nóng bốc ra ngùn ngụt. Niếp Thanh Lân gắt gao nắm chặt lấy vạt áo của mình, liều chết

không

chịu cởi bỏ y phục, Thái phó nghĩ nàng vẫn

đang

kinh sợ, nên cũng tùy ý nàng, mặc áo trong màu trắng rồi bước vào trong ao.

Chóp mũi Niếp Thanh Lân đối diện với mặt nước,

không

dám nhìn Thái phó dù chỉ

một

lần, lại nghe thấy tiếng nước chảy, chỉ chốc lát sau

đã

thấy thân hình cao lớn còn nóng hơn cả nước trong ao bước đến gần.

“Thánh Thượng

không

chịu ngẩng đầu, có phải là ghét bỏ thân thể vi thần

không

đủ to lớn nên

không

thể lọt vào trong mắt thánh hay

không?” Nhìn bộ dáng gò má ửng hồng cổ trắng e lệ của Trứng gà, Vệ Lãnh Hầu nhịn

không

được cười trêu

nói.

Nếu

không

phải biết



tiểu Long Châu này đối với việc nam nữ tỉnh tỉnh mê mê, Thái phó

thật

sự

sẽ

nghi ngờ nàng

đang

cố ý làm như vậy. Y phục đơn bạc màu trắng kia dính nước, liền trở nên thành trạng thái trong suốt dính vào

trên

da,

hiện



những đồi núi chập chùng,

thật

sự

còn quyến rũ gấp trăm lần so với thân thể trần trụi, dưới làn sương khói dày đặc lượn lờ kia, Thái phó như ngắm đóa hoa

nhỏ

kiều diễm qua

một

lớp sương mù dày.

Vệ Thái phó cảm thấy cổ họng khô khốc,

thật

sự

là cho dù uống hết nước trong ao này cũng

không

thể làm giảm bớt con khát của

hắn. Dùng mọi cách để trêu đùa nhưng tiểu Long Châu vẫn

không

chịu ngẩng đầu

nói

chuyện với mình.

một

lúc nữa

sẽ

diễn ra đại điển Giao tế, nhưng mình lại bị thiếu nữ xinh đẹp này trêu chọc đến mức phát hỏa, nhất thời kiềm chế

không

được, hơn nữa vừa rồi mới xảy ra điều bất thường, khiến

hắn

cảm thấy vô cùng tức giận, hận

không

thể ăn sống nuốt sạch Trứng gà ngây ngô này để chứng minh nàng là người đặc biệt của Định quốc hầu

hắn.

đang

muốn cầm lấy hai bàn tay

nhỏ

bé mềm mại của nàng ra, nhưng

không

biết Long Châu bị làm sao tự nhiên tỏ ra khó chịu, dù làm thế nào cũng

không

chịu phối hợp: “Thái phó thương tiếc,

một

lúc nữa tay trẫm còn phải cầm cuốc xới đất, chưa giúp được Thái phó thoải mái,

thì

tay của trẫm

đãtê liệt mệt mỏi rồi...” Mắt nhìn thấy Thái phó

không

vui, khuôn mặt tuấn tú

âm

u muốn nổi giận, Niếp Thanh Lân vội

nhẹ

nhàng giải thích, hi vọng Thái phó

sẽ

buông tha cho mình

một

lần.

không

nghĩ rằng, mắt phượng Thái phó nhíu lại, chậm rãi

nói: “Thần

không

dám để đôi tay ngọc của Thánh thượng bị mỏi, vậy

không

biết có thể mượn đôi chân

nhỏ

của Thánh thượng dùng

một

lúc được

không?”

“...”

Đứng bên ngoài phòng tắm Đan ma ma và mấy cung nữ câm điếc lẳng lặng bưng y phục đứng chờ, mơ hồ có thể nghe được tiếng nước chảy xao động ầm ĩ trong nội thất, chốc lát sau có thể nghe được tiếng nữ tử thở gấp hòa lẫn với tiếng nước chảy...

Đan ma ma dẫn các cung nữ lui về phía sau, tiếp tục mặt

không

chút thay đổi đứng ở sau cửa.

Đại điển Giao tế chưa bao giờ được tổ chức rầm rộ như lần này.

trên

mảnh ruộng rộng lớn của hoàng gia tập trung đầy đủ các vị đại thần trụ cột của Đại Ngụy.

một

đám nô bộc chuyên chăm sóc ruộng đất hướng dẫn cho những người hoàng gia tay chân vụng về, nhổ cỏ cấy mạ.

Hoàng thượng và Thái phó đại nhân đứng trong

một

mảnh ruộng lúa mì,

không

sử dụng bất kỳ

một

nô bộc nào, Niếp Thanh Lân nhìn nam tử ngày thường ưu nhã kia, xắn tay áo lên, thành thục cày cấy, sau đó lấy những mạ lúa mì rồi dùng tay đo đạc khoảng cách,

thì

bắt đầu khom lưng cấy xuống, nhìn bộ dáng kia

thật

sự

rất thuần thục lão luyện giống y như

hắn

đã

làm việc này rất nhiều lần!

Niếp Thanh Lân mặc y phục nông dân

đi

bên cạnh Thái phó, học theo bộ dạng của

hắn

cấy mấy cây, nhưng chúng đều xiên xiên vẹo vẹo

không

ra hình dáng gì.

Thái phó thấy Hoàng thượng cấy mấy cây, ngón tay

nhỏ

bé trắng trẻo dính

không

ít bùn đen, liền đứng thẳng lên

nói: “Ánh nắng mặt trời rất độc, Thánh thượng

không

nên đứng lâu dưới trời nắng,

đã

trồng được khá nhiều rồi, Thần nông cũng

đã

cảm nhận được thành ý của Thánh thượng, người ra bên kia nghỉ ngơi

đi, phần còn lại để thần làm nốt.”

thật

ra Niếp Thanh Lân cũng

đang

cảm thấy

không

thoải mái, mỗi lần

đi

lại, thịt chỗ bắp đùi đều bị ma sát rất đau, ‘vũ khí sắc bén’ của Thái phó

điđến đâu

thì

quả nhiên

không

còn

một

cọng cỏ!

Nghe thấy lời của Thái phó, Đan ma ma liền đỡ nàng ngồi vào

một

cái bàn

nhỏ

bên cạnh ruộng,

trên

đầu được che bởi

một

chiếc lộng lớn, chặn lại ánh nắng gay gắt. Cung nữ bưng lên

một

chậu nước ấm rửa tay được cho thêm dầu hạnh thơm nức, ngâm bàn tay

nhỏ

bé dính dầy bùn vào trong chậu

một

lúc,

một

cung nữ khác mang đến

một

cái bàn chải

nhỏ

mềm mại

nhẹ

nhàng chải sạch bùn trong các kẽ tay.

không

thể

không

nói, những cung nữ này mấy ngày đầu động tác vẫn còn thô lỗ nhưng gần đây

đã

được dạy dỗ đặc biệt nên những chuyện thế này

đã

làm cẩn thận hơn rất nhiều.

Sau khi rửa sạch tay, Niếp Thanh Lân ngẩng đầu nhìn lại, thấy Thái phó

đã

cấy xong

một

hàng mạ, chuẩn bị cấy tiếp hàng thứ hai, y phục nhà nông dính chặt vào các bắt thịt rắn chắc, thân thể cao lớn

đi

qua

đi

lại trong ruộng, giống như

đang

tuần tra thiên quân vạn mã, hình như có chút khoa trương.

Vài nữ quyến đứng ở ruộng bên cạnh nhìn cũng có chút ngây người, trong tay

đang

cầm

một

ít hạt giống, liền vãi hết

trên

đầu nhóm đại thần đứng gần đó, rước lấy

một

trấn tiếng gầm gừ oán trách.

“Đan ma ma, hình như Thái phó đại nhân rất quen thuộc với chuyện đồng áng!” Giơ tay nhận lấy chén trà lài Đan ma ma đưa tới, Niếp Thanh Lân cười hỏi.

“Bẩm Hoàng thượng, khi ở biên cương, chiến

sự

căng thẳng, tiên đế đưa

một

đạo thánh chỉ cắt đứt lương thảo của binh lính biên cương, may mắn Thái phó phòng ngừa chu đáo, dẫn các tướng si

đi

khai khẩn đất hoang, sau khi luyện binh

thì

trồng lương thực, giúp chúng tôi

không

bị chết

trênchiến trường cũng

không

bị chết đói trong doanh trại.”

Niếp Thanh Lân nghe đến đó da mặt cứng lại, bụng dạ Đan ma ma rất thẳng, trong lòng nghĩ gì

thì

miệng

nói

cái đấy, tuyệt đối

không

có ý châm chọc, nhưng những chuyện tốt mà phụ hoàng

đã

làm

thật

khiến cho những người hoàng gia như nàng phải xấu hổ!

Nhất thời lúng túng, đành phải cố gắng đổi đề tài: “Trẫm thấy mấy người cung nữ này thân thủ bất phàm, vì sao lại bị mất đầu lưỡi?”

thật

ra những lời này trước đây nàng

không

hỏi, là do nàng nghĩ để che giấu thân phận nữ nhi của mình nên Thái phó mới hạ lệnh cắt lưỡi họ, vừa chán ghét hành động tàn bạo của Thái phó vừa

không

dám hỏi.

Nhưng mới vừa rồi trong điện, thấy mấy cung nữ này thi triển thân thủ

thì

hình như

không

giống như vậy! Thái phó đại nhân

đang

lúc trẻ tuổi cường tráng, thiếu niên đắc chí, còn chưa chán đời, sao có khả năng lưu lại bên mình những cao thủ trong lòng đầy oán hận được?

“Đây đều là thuộc hạ của nô tỳ khi ở biên quan, thôn xóm của các nàng bị người Hung Nô tập kích, người nhà đều bị tàn sát hết, vì các nàng có chút nhan sắc nên được lưu lại, cắt đầu lưỡi làm công cụ phát tiết chơi đùa cho đám nộ bộc Hung Nô, sau đó Thái phó đuổi tới, giải cứu các nàng, nô tỳ thấy các nàng đáng thương nên dạy bọn họ võ công, giữ lại bên người, đều là cao thủ gϊếŧ địch...”

nói

đến đây, sắc mặt Đan ma ma ả não

không

nói

nữa, đột nhiên quỳ xuống

nói: “Nô tỳ lắm chuyện, Thái phó

không

cho nô tỳ

nói

ra thân thế của những cung nữ này, sợ làm bẩn tai thánh.”

Long Châu nghe xong mỉm cười, trong lòng biết những



gái

này

đã

bị mất danh tiết, Thái phó đại nhân chắc là sợ mình nghe xong

sẽ

ghét bỏ các nàng

không

trong sạch, trong lòng

sẽ

tồn tại khoảng cách.

“nói

cũng

không

sao, trẫm luôn kính phục những nữ

anh

hào như các ngươi, mọi người được tôi luyện trong gió tanh mưa máu, nếu việc gặp gỡ nghe chuyện của các nàng làm bẩn tai thánh,

thì

việc trẫm ngày ngày gặp các đại thần trong cung, người nào cũng tam thê tứ thϊếp, chỉ sợ long nhãn cũng

đã

bị vẩn đυ.c từ lâu rồi, ngay cả Thái phó đại nhân của các ngươi cũng...”

Niếp Thanh Lân cảm thấy mình

nói

lỡ lời, ngay lập tức ngoan ngoãn

không

nói

gì nữa.

Đan ma ma kinh ngạc ngẩng đầu nhìn tiểu Hoàng đế này, tuy rằng Thái phó ra lệnh cho nàng chăm sóc bảo vệ Long Châu tử này, nhưng Đan Thiết Hoa nàng

không

biết chữ,

không

thông phong nguyệt, cũng

không

nhìn thấy ưu điểm của tiểu nương tử hoàng gia mềm mại mảnh mai này!

Tuy nhiên nếu Thái phó đại nhân thích, Đan Thiết Hoa nàng

sẽ

cố gắng làm tròn trách nhiệm, hoàn thành mệnh lệnh Thái phó giao cho.

Nhưng chung đυ.ng

đã

lâu, cũng phát

hiện

Hoàng đế giả công chúa

thật

này

thật

ra cũng có điểm tốt,

nói

ví dụ như tính tình hiền hòa,

không

có nhiều tật xấu giống những thiên kim tiểu thư khác. Ngày thường tuy rằng

nói

không

nhiều, nhưng thỉnh thoảng cũng

nói

ra

một

vài câu to gan lớn mật khiến người ta phải sững sờ, giống như lời

nói

vừa rồi vậy,

không

nghĩ tới, nàng có thể

nói

ra những câu hoang đường như vậy... Tuy vậy nhưng

không

biết tại sao lại cảm thấy lời

nói

đó rất có lý.

Đúng lúc này, Lỗ Dự Đạt vội vàng

đi

tới, cúi người

nhỏ

giọng bẩm báo bên tai Thái phó.

Thái phó chậm rãi thẳng đứng dậy lên,

trên

mặt lộ ra sát khí vô hạn.

“Lén trói nàng ta lại, đưa tới thiên điện

đi!”

nói

xong, Thái phó liền thả cái lê trong tay xuống, dẫn theo mấy thị vệ vội vã rời

đi.

Vân phi

thật

không

ngờ

sự

việc

sẽ

bị bại lộ nhanh như vậy, ả nghĩ rằng nếu Ngô Khuê kia vấy bẩn hoàng thượng chắc chắn

sẽ

bị thị vệ loạn đao chém chết, chết

không

đối chứng! Nhưng

không

ngờ rằng Ngô Khuê này

không

chết, sau khi bị tạt nước lạnh tỉnh lại, ăn

một

trận đòn

thì

sợ tới mức trong miệng có gì

thì

nói

ra hết, nhưng

hắn

cũng

không



tại sao tâm trí mình lại

không

thanh tỉnh cả gan muốn trèo lên giường rồng,

không

còn gì để

nói, chỉ có thể kể tên những cung nữ, tần phi

đã

từng qua đêm với mình khai ra.

Lỗ Dự Đạt như sấm rền gió cuốn, nhanh chóng lục soát bọc hành lý của mấy cung nữ đó và của cả Vân Phi, trong hộp trang điểm của Vân Phi còn sót lại bột huân hương, Vi thần y chỉ cần ngửi qua liền nhận ra đây mùi hương này giống với mùi trong ao tắm.

Vân phi bị chặn miệng trói chặt nhét vào trong bao bố, sau đó bị ném

trên

đất ở thiên điện.

Đến khi ả được thả từ trong bao bố ra, chỉ thấy vẻ mặt Thái phó lạnh lùng trừng mắt nhìn mình. Việc

đã

đến nước này, Vân phi ngược lại rất thản nhiên, khẽ mỉm cười

nói: “Lần này Vệ lang chịu gặp thần thϊếp rồi sao, thói bạc bẽo của nam nhân đúng là làm thần thϊếp mở mang tầm mắt, nay

đãcó người mới để sủng ái, chàng muốn xử người cũ như thế nào đây?”

Thái phó chán ghét nhìn khuôn mặt trở nên

âm

độc xấu xí của nữ nhân dưới điện, ngay cả

một

câu cũng

không

muốn

nói

với ả ta. Chỉ gọi Lỗ Dự Đạt tới hỏi: “Cái tên Ngô Khuê kia có khai ai là chủ mưu

không?”

“Là Thượng Ngưng Hiên mua chuộc

hắn

để truyền tin tức vào trong cung cho Vân Phi, về phần thư phản hồi,

hắn

cũng

không

biết gì.”

Vệ Thái phó gật gật đầu, lại hỏi: “Nàng ta còn giữ lại những thứ dược bẩn thỉu kia

không?”

“Bẩm Thái phó, ở trong rương quần áo của Vân Phi tìm được

một

gói.”

“Nếu nàng ta

đã

tỉ mỉ chuẩn bị, tất nhiên

sẽ

biết công dụng của thuốc này, đem gói dược còn lại cho vào trong nước của tên thị vệ kia, sau đó thoa huân hương cho Vân Phi nương nương, nếu ban đêm nàng ta

đã

thích câu dẫn thị vệ làm ô uế cung đình, vậy hay để cho nương nương lên đường sảng khoái

một

chút!”

nói

xong Thái phó cũng chẳng muốn nhìn thấy nữ nhân kia nữa, liền xoay người rời khỏi đại điện.

Vân phi vốn nghĩ rằng Thái phó

sẽ

niệm tình cũ, cùng lắm chỉ trách mắng ả

một

chút,

không

ngờ Vệ Lãnh Hầu lại máu lạnh như vậy, ánh mắt nhìn mình giống như nhìn

một

cái giẻ lau dơ bẩn, lại còn dùng biện pháp ác độc như vậy đế đối xử với mình!Công dụng của loại thuốc kia rất mạnh, nếu dùng quá liều,

thật

sự

sẽ

lấy mạng người!

“Vệ Lãnh Hầu! Ngươi

sẽ

không

được chết tử tế! Ngươi và cái tên tiểu hồ ly tinh kia

sẽ

không

có kết cục tốt!”

Cánh cửa điện dày đặc

đã

đóng lại, cũng ngăn lại tiếng chửi bậy bên trong.

Đáng tiếc tâm tư của Thái phó

đã

sớm chuyển tới việc khác, lửa giận trong lòng cháy bừng bừng: Thượng Ngưng Hiên! Đáng gϊếŧ!

Vốn

hắn

cảm thấy rất buồn bực, vì sao Nam Cương lại dám lớn mật như thế, muốn hành thích Hoàng thượng, nhất định là bên trong có nội gián phối hợp! Nhưng người trong triều cũng

không

có qua lại với Nam Cương hoặc Linh Nam Vương. Nên nhất thời

không

điều tra được cái gì.

Nhưng khi Vi thần y

nói

lục soát thấy loại thuốc thần bí kia,

thì

nói

đây là thuốc của Nam Cương, Vệ Lãnh Hầu lập tức thông suốt.

Vì sao lúc chơi xuân ở Yến Tử Hồ, binh bộ hết lần này đến lần khác gửi đến công văn khẩn, lúc ấy mình dẫn theo tên cẩu tặc Thượng Ngưng Hiên kia

đi

trước. Nếu

không, có mình cùng với tinh binh hầu cận

thì

dù loại thuốc của nam cương kia có dũng mãnh đến mấy cũng

sẽ

không

có kết quả thảm thiết như vậy, toàn bộ Ngự Lâm quân bị tiêu diệt,

trên

người Lữ Văn Bá vì trúng mấy kiếm mà bỏ mạng...

Vốn nghĩ rằng Thượng Ngưng Hiên này chỉ là con chuột trong chum gạo,

sẽ

tạm thời bỏ qua, rồi sau đó từ từ xử lý,

không

ngờ rằng con chuột này còn lợi hại hơn cả hổ hoang trong rừng!

Về tới chính điện, trong lòng Vệ Lãnh Hầu

đã

có chủ ý, hỏi: “Lúc này Thượng đại nhân kia

đang

ở đâu?”

“đang

cùng với nữ quyến của mình ở trong hoàng điền trồng trọt.”

Thái phó gật gật đầu,

nói: “Đợi đến khi đôi cẩu nam nữ trong thiên điện làm sắp chết, người phái người tìm

một

cái cớ dẫn Thượng đại nhân đến Thiên điện, để cho

hắn

nhặt xác muội muội

hắn,

hắn

nhất định

sẽ

mười phần hoảng sợ, dùng tiền bạc để bịt miệng, ngươi để cho người của ngươi thu lại, sau đó giám sát chặt chẽ Thượng Ngưng Hiên, xem

hắn

còn có đồng đảng nào nữa

không?”

Lỗ Dự Đạt lĩnh mệnh xong liền

đi

bố trí.

Quả nhiên đúng như dự đoán của Thái phó, khi Thượng Ngưng Hiên tới thiên điện, hạ thân của Thượng Vân Sơ máu chảy

không

ngừng, sống chết

không

rõ. Tên Ngô Khuê kia cũng

đang

nằm hấp hối

trên

người Vân Phi nương nương.

Thượng đại nhân cảm thấy rất kinh ngạc, bên ngoài thường xuyên truyền đến tiếng

nói

chuyện của nhóm cung nhân, sau khi đưa tay bóp chết tên thị vệ Ngô Khuê kia, lại kín đáo đưa cho Lộ thị vệ

không

ít lợi ích, khẩn cầu

hắn

trói thi thể của Vân Phi và thị vệ vào hòn đá, sau đó thả vào trong giếng phía sau hành cung.

Thượng Vân Sơ yếu ớt tỉnh lại,

thì

ra ả chỉ bị ngất

đi, chưa có tắt thở, mắt nhìn thấy ca ca của mình, trong lòng vui mừng, nghĩ

sẽ

được cứu, nhưng Thượng Ngưng Hiên kia trong lòng tức giận muội muội

không

tuân thủ nữ tắc, làm hỏng đại kế của mình, giơ tay ra, muốn đẩy muội muội còn sống của mình vào trong giếng.

Nếu

không

phải thị vệ võ nghệ cao siêu kia đề phòng, nhìn ý của Thượng đại nhân hình như muốn đẩy luôn những thị vệ còn lại xuống giếng.

Xử lý muội muội khiến mình xấu hổ, Thượng Ngưng Hiên càng nghĩ càng kinh hãi, mình vốn có tật giật mình, đêm ngủ

không

thể say giấc, hôm nay lại càng thêm lo sợ.

hắn

nghĩ tới muội muội của mình, cho tới bây giờ là người có tri thức hiểu lễ nghĩa, mặc dù vào trong cung chưa lâu, cũng có làm ra

một

số việc

khônghợp lễ nhưng sao lại có thể đói khát ngay giữa ban ngày ban mặt, ngay trong thiên điện lúc nào cũng có thể có người tiến hoang da^ʍ tới chết?

Nghĩ vậy, trong lòng Thượng Ngưng Hiên liền cảm thấy

không

ổn, lập tức viết

một

bức mật thư, chuẩn bị

trên

đường hồi kinh

sẽ

bỏ lại gia quyến,

mộtmình len lén chạy trốn.

hắn

đã

sớm phòng bị Thái phó

sẽ

điều tra ra mọi việc, nên

đã

nặc danh dùng vàng bạc mua nhà cửa nơi đất khách. Chỉ cần có thể sống yên ổn, vợ con có thể có lại, chỉ là rất có lỗi với mẫu thân, nhưng nếu

hắn

không

chạy, Thượng gia

sẽ

bị tuyệt hậu, cho nên vì liệt tổ liệt tông Thượng gia xin tha lỗi cho

hắn.

Đến đêm khuya,

hắn

nhận được bồ câu đưa thư hồi

âm: Bên cạnh con kênh gần hành cung

đã



một

chiếc thuyền con đợi sẵn, có thể giúp

hắn

chạy trốn trong đêm.

Thượng Ngưng Hiên nhìn thê tử kết tóc của mình

đang

ngủ an ổn, liền thu thập đồ quý giá tùy thân, len lén chạy ra khỏi hành cung.

Khi

hắn

chuồn ra ngoài hành cung, cũng

không

phát

hiện

ra phía sau

đang

có người lặng lẽ

đi

theo.

Chiếc thuyền

nhỏ

kia ở bên bờ kênh đào, sau khi Thượng Ngưng Hiên lên thuyền, liền cởi dây thừng chuẩn bị rời

đi.

Lỗ Dự Đạt

đi

theo phía sau, phát

hiện

không

ai

đi

cùng với Thượng Ngưng Hiên, hơi cảm thấy thấy thất vọng, rất muốn xông lên trói tên Thượng Ngưng Hiên kia lại đem về thẩm vấn, lại phát

hiện

chiếc thuyền kia rất im lặng,

không

có lập tức rời

đi.

Lúc

đi

đến bên cạnh thuyền, Lỗ Dự Đạt sợ ngây người, chỉ thấy tay Thượng Ngưng Hiên cầm mái chèo cả người cứng ngắc biến thành màu đen, trúng kịch độc mà chết,

trên

thuyền có

một

lỗ lớn, nước sông ồ ạt chảy vào, nếu bọn họ tới trễ

một

khắc, chỉ sợ Thượng đại nhân

đã

sớm chìm vào trong sông,

đi

đến thủy tinh cung của Long Vương, tìm kiếm muội muội cũng táng thân dưới nước rồi.

Khi Lỗ Dự Đạt bẩm báo lại với Thái phó, Thái phó khẽ nhíu mày: “Có đuổi kịp bồ câu đưa tin kia

không?”

“Bẩm báo Thái phó, bồ câu đưa tin

đã

được huấn luyên đặc biệt bay rất cao, tốc độ cực nhanh, thuộc hạ bắn tên

không

trúng, thả kiêu ưng cũng

không

bắt được, chỉ có thể khẳng định, nó

không

phải bay về hướng Nam Cương, mà là bay về hướng... Kinh thành.”