Niếp Thanh Lân quay đầu mỉm cười, đánh giá vẻ mặt nghiêm túc của ma ma, xác định bà
không
phải
đang
nói
đùa.
“Đan ma ma quá chu đáo rồi, xoa bóp vai là được…” Nàng cười trả lời.
Nhưng Đan ma ma dường như
không
nghe thấy, chỉ huy cung nữ trải khăn lên giường rồng, sau đó cúi đầu
nói: “Hoàng thượng, trước khi vào cung nô tài từng tập võ, cả ngày lên núi đốn củi, làm vài việc nặng nhọc, ra tay
không
biết nặng
nhẹ. Thỉnh Hoàng thượng cởϊ áσ ra nằm
trên
giường rồng, nếu để nô tài hầu hạ ngài nằm xuống, chỉ sợ
sẽ
làm thánh thượng bị thương…”
Lúc này Niếp Thanh Lân chỉ có thể cười khổ, sao nàng lại
không
nhìn ra xuất thân của cung nữ này
không
tầm thường? Cũng chưa từng nghe
nói
đến việc nội cung có
một
ma ma uy phong lẫm liệt như vậy, cách làm việc
không
giống như là
đi
ra từ nội cung.
Có lời cảnh cáo của Đan ma ma, nếu mình vẫn bướng bỉnh
thì
là tự mình chuốc lấy cực khổ rồi.
Niếp Thanh Lân luôn luôn
không
chịu được đau, ngoan ngoãn cởϊ qυầи áo, nằm ở
trên
giường rồng. May mà quá trình này cũng
không
khuất nhục như suy nghĩ, sau khi xoa dầu thuốc có mùi thơm ngát, được
một
chiếc khăn nóng đắp lên da thịt, dầu thuốc bị khí nóng làm bay hơi, hương khí càng nhiều, thấm vào da thịt có cảm giác tê dại
không
nói
nên lời.
Lúc này Đan ma ma mang tới
một
cái trục
nhỏ
bằng ngọc, tay rất thành thạo kí©h thí©ɧ huyệt vị trước ngực nàng.
Lúc Niếp Thanh Lân
đang
thoải mái, đột nhiên bị cái trục kia lăn có chút đau, bắt đầu giãy giụa, lại bị cung nữ bên cạnh đè chặt.
“Hoàng thượng đừng động đậy, ở đây bị khăn quấn
một
thời gian dài, huyết mạch
không
thông. Đây là lần đầu tiên, cố nhịn
một
chút, về sau mỗi ngày làm
một
lúc là được rồi!”
Trán Niếp Thanh Lân đổ mồ hôi, nghe thấy về sau mỗi ngày đều phải làm như vậy, toàn thân mệt mỏi, bị bắt nằm
trên
giường kêu đau.
một
nén hương vất vả trôi qua, những “hình phạt xoa bóp” kia mới chịu chấm dứt. Bình thường Niếp Thanh Lân tuy dễ
nói
chuyện, nhưng cũng được nuôi dạy như hoàng tử, có bao giờ bị mấy ma ma cũng như chà đạp như vậy?
Lúc ngồi dậy, hất tay cung nữ
đang
chuẩn bị lau bằng khăn nóng, cung nữ kia
không
chuẩn bị, sau khi va chạm,
một
chậu nước nóng giội vào người
một
cung nữ khác.
Thế nhưng hai cung nữ bị bỏng
không
nhẹ
lại chỉ ê a kêu vài tiếng
không
thành câu.
Nhìn kĩ mới phát
hiện
các nàng bị chặt mất lưỡi, toàn thân Niếp Thanh Lân chấn động,
không
nghĩ tới những cung nữ này hoàn toàn là câm điếc.
Đan ma ma đứng dậy
nói: “Nếu trong lòng Hoàng thượng tức giận,
thì
cứ phát giận lên người nô tỳ, những nô tài này chữ to còn
không
biết đọc, chỉ là những kẻ thô tục, Hoàng thượng
không
cần tranh chấp với loại hèn mọn đó.”
nói
xong cũng gọi thái giám, muốn túm hai cung nữ kia vả miệng.
Lúc này Niếp Thanh Lân cũng bình tĩnh lại, vội vàng gọi thái giám kia lại, áy náy cười cười với hai cung nữ kia: “Trẫm xin lỗi, các ngươi
đi
xuống bôi thuốc trị thương
đi, trẫm muốn ngủ
một
lát.”
Nhưng đến khi ma ma và các cung nữ
đi
ra khỏi tẩm cung, ngoài phòng vẫn vang lên tiếng đánh và tiếng kêu rên.
Niếp Thanh Lân làm sao ngủ được, trằn trọc rất lâu, cuối cùng thở dài
một
tiếng.
Gần đây dưới chân thiên tử Đại Ngụy rất náo nhiệt.
Mấy ngày trước,
trên
quan đạo cách cửa thành
không
xa có mấy tên Hung Nô bị người ta lột hết quần áo mà ném ra giữa đường, khiến cho khách qua đường cười vang, mà ngay cả nữ quyến trong xe ngựa cũng vén rèm lên, cảm nhận hương vị của Bắc quốc.
Kẻ cầm đầu lại là
một
nam tử
anh
tuấn da mặt rất dày, sau khi đứng lên, đánh giá
sự
chật vật của mình, trong lòng biết Vệ Lãnh Hầu cũng
khôngmuốn khơi mào chiến tranh ở biên giới vào lúc này, trừng phạt mình bằng cách hèn hạ này. Chỉ cười ha hả lại gào to
một
câu về hướng kinh thành: “Vệ Lãnh Hầu, chúng ta còn nhiều thời gian!”
nói
xong cũng dẫn
một
đám người vạm vỡ cướp
một
xe ngựa của thương gia nghênh ngang rời
đi.
Vừa mới tiễn được Bắc quốc lại nghênh đón Nam Cương
đã
lâu
không
quan hệ với Đại Ngụy. Sứ giả Nam Cương tặng Hoàng đế Đại Ngụy ba con khổng tước màu trắng như tuyết rất hiếm làm quốc lễ.
Thiên tử Đại Ngụy
đã
lâu
không
xuất
hiện, giờ Nam Cương lại phái sứ giả tới, đám quần thần
đã
sớm hoảng loạn. Như thế nào
đi
nữa
thì
Hoàng thượng cũng nên xuất
hiện
rồi.
Niếp Thanh Lân bị giam lỏng tròn mười ngày cuối cùng cũng mặc long bào trước gương đồng. Chỉ là long bào này quá nhiều lớp,
không
giống như lúc nàng mới đăng cơ. Ngực bên trong áo bào được quấn vải, bên trong trung y là cái yếm mềm mại.
Niếp Thanh Lân cảm thấy trang phục như vậy
không
ổn, nhưng cũng
không
thay đổi được ý của Đan ma ma, cũng chỉ đành mặc vậy lên triều.
Đến lúc loan giá hạ xuống, bước lên điện Kim Loan, Niếp Thanh Lân mới phát
hiện
cách bài trí trong điện thay đổi quá nhiều. Long ỷ như cao lên, vị trí đám quần thần đứng cách Hoàng thượng xa thêm, mà phía trước long ỷ còn có
một
rèm che bằng lụa mỏng, nếu quần thần muốn nhìn trộm mặt rồng
thì
chỉ như ngắm hoa trong màn sương mù.
Nhưng mà khi Hoàng thượng lên điện, đám quần thần cũng vội nhìn thấy mặt rồng, biết
rõ
Vệ Lãnh Hầu
không
hành thích vua soán vị liền thở phào.
Niếp Thanh Lân vụиɠ ŧяộʍ nhìn Giao Long
trên
ghế rồng, Thái phó đại nhân
đã
lâu
không
xuất
hiện
nay
anh
tuấn hơn, mày kiếm mũi cao, thân thể cao lớn ngồi ngay ngắn
trên
ghế rồng,
không
giận mà uy, bờ ngực tráng kiện làm nỗi
rõ
nền đen được mạ vàng
rõ
rệt. Cũng
không
biết hai cơ ngực này có phải là từ tay nghề của Đan ma ma
không,
thật
sự
rất mê người!
một
lúc sau, Nguyễn công công tuyên sứ giả Nam Cương vào yết kiến.
Cùng
âm
thanh tiếng chuông thanh thúy, toàn thân sứ giả Nam Cương lấp lánh trang sức bằng bạc, quần áo nhuộm màu xanh da trời chầm chậm tiến vào đại điện.
“Sứ giả Nam Cương Khất Kha công chúa xin yết kiến thiên tử Đại Ngụy!”
Sau
âm
thanh kiều mỵ, toàn bộ đại điện đều tĩnh lặng, đám quần thần đều trừng mắt
thật
to nhìn vị sứ giả Nam Cương kia.
Nghe
nói
phong tục của Nam Cương khác Trung Nguyên, nhưng
không
nghĩ tới sứ giả Nam Cương phái đến lại là nữ tữ,
một
nữ tử rất xinh đẹp tươi trẻ
Ngược lại, sắc mặt Thái phó trẫm tĩnh như nước, có phải là
đã
sớm nhận được tin tức hay
không
mà
đã
sớm chuẩn bị tâm lý với nữ sứ giả này.
“Khất Kha công chúa từ xa đến,
không
cần đa lễ, người đâu, ban thưởng ghế ngồi!”
Khất Kha công chúa trang điểm rất đậm nhưng lại
không
lộ ra
sự
thô tục, tự nhiên phóng khoáng mỉm cười lắc đầu: “Tạ ơn Thái phó,
không
cần làm phiền”
Đôi mắt đẹp của nàng xoay chuyển, khẽ gật đầu với
một
nam tử cường tráng cùng mình lên điện, nam tử kia lập tức nằm sấp ở
trên
điện, còn công chúa
thì
vén váy, thản nhiên nhấc đôi chân thon dài đeo vòng bạc, thướt tha ngồi ngay ngắn
trên
lưng nam tử.
Đám quần thần Đại Ngụy đọc đủ thứ sách căn bản
không
nghĩ đến đường đường là
một
công chúa Nam Cương lại mặc váy xẻ cao như vậy, ở nơi uy nghiêm như vậy mà thoải mái lộ ra đôi chân.
Trong
một
thoáng, người trẻ tuổi
thì
khí huyết cuồn cuộn chảy thẳng xuống dưới, trong đầu nghĩ miên man, còn người lớn tuổi chính trực
thì
khí huyết lại xông thẳng lên đầu, tức đến mức tay chân run rẩy.
Cuối cùng vẫn là Ngô các lão mới được hủy cấm túc lên tiếng: “To gan! Thân là sứ giả Nam Cương, khi đến Thiên triều mà quần áo
không
chỉnh tề,
đang
trên
triều mà lấy hạ nhân làm ghế ngồi, có phải ngươi
không
đặt Đại Ngụy ở trong mắt đúng
không?”
Khất Kha công chúa nghe vậy cười kiêu căng: “Khất Kha là trưởng công chúa của Miêu Vương Nam Cương, quần áo
đang
mặc là y phục cao quý của Nam Cương, mỗi mũi kim mỗi đường chỉ
trên
áo là do a ma đức cao vọng trọng nhất trong tộc may, phù hộ cho nhi nữ Nam Cương, có chỗ nào
khônghợp? Ta chính là nhi nữ Nam Cương, tất nhiên phải tuân theo tập tục Nam Cương. Con
gái
chưa xuất giá
không
được ngồi vào ghế, dựa vào giường của họ khác, nếu
không
sẽ
là đính hôn. Vị đại nhân này tức giận bổn công chúa
không
nhận ý tốt của Thái phó,
không
lẽ
đang
ngầm uyển chuyển khẩn cầu bổn công chúa gả cho Thái phó sao?”
nói
xong, liền ném mị nhãn về phía Thái phó Giao Long
trên
ghế rồng.
Ngô các lão bị Khất Kha công chúa
nói
nghẹn họng, tức đến mức râu ria lại bắt đầu dựng thẳng lên.
Thái phó lại
không
để ý lắm, lạnh nhạt
nói: “Phong tục Nam Cương tất nhiên khác với Đại Ngụy, công chúa là khách từ xa tới, tất nhiên
không
thể bắt công chúa tuân theo tập tục của Đại Ngụy. Bản Hầu
sẽ
sai người an bài cuộc sống hằng ngày của công chúa, nếu có chỗ nào
không
tốt mong công chúa rộng lòng tha thứ”
Công chúa nghe vậy cười cười, vẻ mặt
không
che giấu
sự
tán thưởng cho Thái phó tuấn mỹ như tiên ở phía
trên.
Sau tranh chấp
trên
triều là lúc dâng quốc lễ.
Lúc mọi người
đi
đến ngự hoa viên, chỉ thấy ba con khổng tước trắng như tuyết
đã
được thả ra, rong chơi
trên
bãi cỏ được dựng tường lưới bao quanh.
Con chim lạ kia toàn thân trắng tinh, lông vũ
không
có
một
màu khác, dưới ánh mặt trời lay động rực rỡ, con mắt màu vàng nhạt, trước mặt mọi người
đang
đi
tới đột nhiên rung đuôi dài mở ra hình cánh quạt cực lớn, giống như những sợi mây cực lớn buông xuống nhân gian, trong
một
thoáng mọi người
đang
xem đều ngây người.
Niếp Thanh Lân ngồi
trên
loan giá được thái giám nâng cũng
không
bước xuống. Tuy bốn phía loan giá đều có rèm buông xuống nhưng vị trí cao nên tất nhiên cũng thấy
rõ
ràng kỳ cảnh khổng tước xòe đuôi. Nhưng hấp dẫn nàng
không
phải là khổng tước trắng khoe khoang kia mà là vị công chúa Nam Cương xinh đẹp. Bởi vì Khất Kha công chúa như
đang
có suy nghĩ mà nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt như có dao, làm người hoảng hốt…
thật
vất vả nghênh đón sứ giả Nam Cương, công tác bài trí hoàn thành thuận lợi, Niếp Thanh Lân nghĩ Thái phó chắc chắn
sẽ
lại áp giải mình trở về tẩm cung,
không
nghĩ đến Thái phó đại nhân lại tuyên nàng vào thư phòng tiếp tục việc học “chưa xong”.
Lúc tiến vào thư phòng, Thái phó đại nhân vẫn luôn chưa
nói
câu nào với mình cuối cùng ngẩng đầu lên, phất phất tay, để cho nhóm cung nhân đều
đi
ra ngoài, sau đó chỉ vào bên trong: “Thánh thượng
đi
vào bên trong nghỉ ngơi
đi.”
Niếp Thanh Lân ngoan ngoãn
đi
vào buồng trong, chợt phát
hiện
trên
giường chất
một
đống sách, có lẽ là cho mình đọc giải sầu đây.
Cầm lấy mở ra xem, lại làm cho nàng nghẹn lời,
một
quyển “nữ giới” vô cùng dày, đúng là tốt hơn so với đọc truyện tình
yêu
vô bổ nhiều.
“Trinh tĩnh thanh nhàn, cử chỉ e ấp,chính là phụ đức. Lựa lời mà
nói, dừng lại đúng lúc, chính là phụ ngôn; ăn mặc chỉnh tề,
không
lôi thôi nhếch nhác, chính là phụ dung; chăm chỉ thêu thùa,
nói
năng thận trọng, giỏi bề nêm nấu, nhiệt tình hiếu khách, chính là phụ công. Nữ tử phải có đủ bốn phẩm chất đức, ngôn, dung, công,
thì
mới
không
thất lễ...”
Sau khi xem, Niếp Thanh Lân chợt cảm thấy ngũ hành của mình nhất là thiếu đạo đức, dù khôi phục thân nữ nhi, cũng cách nữ đức (nhân phẩm của người phụ nữ) khá xa.
Thái phó bận rộn trăm bề, nhưng đúng là cũng quá cẩn thận, trong nữ giới còn lấy chu sa dùng để phê duyệt tấu chương đánh dấu vài chỗ để nhìn ra trọng điểm.
Nhìn chăm chú cẩn thận chỗ Thái phó đánh dấu: “Phu hữu tái thú chi nghĩa, phụ vô nhị thích chi văn, cố viết phu giả thiên dã. Thiên cố bất khả đào, phu cố bất khả ly dã. Hành vi thần kỳ, thiên tắc phạt chi, lễ nghĩa hữu khiên, phu tắc bạc chi…”
Đoạn này nàng hiểu
rõ, chính là nhấn mạnh “trinh nữ
không
lấy hai chồng”, nhưng trượng phu cưới bao nhiêu người
thì
đều là chuyện hiển nhiên, mà như vậy
thì
không
thể nào tránh được. Cho nên, dù biển dấm chua dậy sóng, nữ tử cũng
không
được chạy trốn. Nếu
không
tướng công có trách nhiệm trừng phạt người
không
tuân thủ nữ tắc kia.
Sách này đúng là vật tốt, cũng
không
biết là gã khùng nào quá oán hận phụ nữ biên soạn ra? Trước kia, mình là hoàng tử đọc nhiều sách như vậy lại sót
một
bản hành văn tỉ mĩ lý lẽ
rõ
rang như cuốn này, đáng tiếc đáng tiếc…
Ánh mắt bắt đầu
không
có tiêu cự, chỉ trong chốc lát
đã
ngủ.
Đến lúc bên người truyền đến
sự
ấm áp, ngẩng đầu phát
hiện
Thái phó nhiều công việc bề bộn
đã
nằm bên cạnh mình.
Niếp Thanh Lân còn chưa mở to mắt
đã
cảm giác được cái hôn ấm áp rơi vào mí mắt của mình. Tiểu Long Châu chợt cảm thấy hoảng sợ, vội vàng mở mắt ra,
nhỏ
giọng
nói: “Thái phó,
không
thể! Nếu ngài hôn nữa, trẫm phải cắt mí mắt để tuân thủ phụ đức (phẩm hạnh của phụ nữ) rồi.”
Thái phó làm sao
không
hiểu bé con này
đang
giả vờ, giơ tay vân vê vành tai non mềm của Long Châu, hừ lạnh
nói: “Nếu Hoàng thượng
đã
xem qua nữ giới liền có ý chí lớn như vậy, giữ vững nữ tắc,
thật
đúng là tâm tư nhanh nhẹn, từ
một
suy ra ba, về sau vi thần cũng đỡ tốn nhiều công sức.”
Tiểu Hoàng đế cảm thấy hiếm khi tâm tình Thái phó hiền hòa như hôm nay, bất mãn mấy ngày trước hầu như
không
còn, dáng vẻ mềm mỏng hơn, dựa vào cánh tay rắn chắc của Thái phó
nhỏ
giọng
nói: “Thái phó còn tức giận với trẫm?”
Thái phó xem tấu chương cũng mệt mỏi, lúc này thảnh thơi,
đi
vào bên trong có thể thấy được thân hình xinh đẹp làm người thương
yêu, trong lòng rất thoải mái, nghe được giọng
nói
trầm thấp mềm mại của Long Châu
nhẹ
giọng hỏi bên tai mình, liền mơ hồ “Ừm”
một
tiếng.
hắn
ừm làm Niếp Thanh Lân
không
hiểu, chưa từ bỏ ý định hỏi: “Hết giận rồi đúng
không?”
“Ừm…”
“Vậy sao Thái phó còn muốn trách phạt trẫm như thế, để cho Đan ma ma cả ngày xoa…xoa…” cuối cùng Niếp Thanh Lân lắp bắp hỏi.
Thái phó hơi mở mắt ra: “Thế nào? Thánh thượng
không
thích?”
Vẻ mặt Long Châu tủi thân, cắn môi
nói: “Dù gì cũng đâu có lớn, còn lấy cái kia xoa làm gì? Đan ma ma
nói
nếu
không
xoa, về sau lúc cho con bú mẹ
sẽ
bị ảnh hưởng. Có thể thấy được ma ma
không
phải là được giáo dưỡng trong nội cung. Đừng
nói
đến sau này… Trẫm có hay
không… Coi như là có, cũng đâu có ai tự mình nuôi nấng? Thái phó, để cho Xảo Nhi trở lại hầu hạ trẫm được
không?”
thật
ra Niếp Thanh Lân
không
nói
dối, trong nội cung, đám nương nương sinh con đều có nhũ nương, dù ở ngoài cung, trong nhà các quan to
thì
cũng
không
có nhiều người tự mình nuôi con. Chuyện này Niếp Thanh Lân có tội, nhưng cũng
không
có ích gì. Mục đích cuối cùng của nàng là hy vọng Thái phó
đã
bớt giận, để nàng
yêu
cầu đưa Xảo Nhi về.
Vệ Lãnh Hầu nghe vậy, mắt phượng dài đột nhiên
không
có ý tốt, nheo lại
nói: “Thánh thượng
không
chắc chắn sau này mình có thể có hay
không, là nghi ngờ năng lực của vi thần sao? Đợi sau khi thánh thượng điều dưỡng thân thể tốt lên, thần tất nhiên
sẽ
dốc hết sức lực, ngày đêm phụng dưỡng bên gối thánh thượng,
không
để long thể trống rỗng,
âm
dương mất cân đối. Về phần sữa, con
không
cần ăn,
không
lẽ tướng công của nàng
khôngkhát nước sao…”
Cuối cùng những câu chữ hạ lưu kia bị đôi môi mỏng ngăn lại, mượn miệng lưỡi truyền vào cổ họng.
Đôi má Niếp Thanh Lân ửng đỏ, chỉ cảm thấy điểm mấu chốt
sự
hạ lưu của nịnh thần này
không
ngừng vượt kỉ lục.
Lăn lộn
trên
giường
một
trận, Thái phó thấy có thể châm ra lửa,
thật
muốn lôi bàn tay
nhỏ
bé kia nắm dây cương giống như trong doanh trướng.
Khi đó, Thái phó hiểu lầm nàng là nam tử,
trên
người mình có thứ gì mà bé con
không
có, chuyện nam tử hư hoàng giả phượng, lăn lộn cùng nhau
thìcũng
không
có gì là lạ. Lúc ấy cũng như vậy, muốn cho Long Châu được thoải mái, nhưng Long Châu lại chết sốngnằm sấp
không
chịu dậy,
không
cho đυ.ng chạm.
Tuy lúc bấy giờ say mê Long Châu quá sâu đậm, nhưng trong lòng vẫn có chút mâu thuẫn
không
muốn đυ.ng chạm vật kia của thiếu niên, nhưng cũng chỉ như vậy thôi.
không
nghĩ rằng nhờ thế mà tiểu Hoàng đế giảo hoạt dốc lòng che giấu.
Nghĩ vậy liền có chút giận dỗi, lôi kéo bàn tay như ngọc trắng
không
tha…
Đợi đến khi tiểu Hoàng đế được thả ra khỏi thư phòng, ống tay áo có hơi ẩm, yếm dán chặt lấy ngực cũng hơi đau. Giỏi cho gã Thái phó
không
biết xấu hổ kia, lại học theo trẻ con mới sinh… Nghĩ thế, dưới chân lại mềm nhũn.
Đến khi nàng ngồi vào loan giá, được nâng về tẩm cung mới phát
hiện
có
một
người
đang
quỳ đón mình ở cửa đại điện.
Niếp Thanh Lân tập trung nhìn,
không
phải là An Xảo Nhi
đã
tách biệt nhiều ngày sao?
“Hoàng thượng…”
âm
thanh An Xảo Nhi nghẹn ngào,
nói
chưa hết
một
câu mà nước mắt
đã
rơi.
“Nô tài đáng chết!
không
cẩn thận làm liên lụy Hoàng thượng…” Niếp Thanh Lân vội nâng nàng dậy, nhìn tay nàng quấn đầy băng,
không
cần hỏi cũng biết nô tỳ trung thành này bị gì.
Khóe mắt liếc Đan ma ma nét mặt
không
đổi
đang
dẫn mấy người hầu câm đứng ở
một
bên, nàng liền mỉm cười vỗ tay Xảo Nhi,
nói: “Ngươi
không
có chuyện gì, Thái phó
đã
thả người là
không
trách tội ngươi rồi. Mau lau nước mắt
đi, trẫm
nói
cho ngươi vài tin đồn thú vị mấy ngày nay”.
Đến khi tiến vào bên trong, thấy hai bên
không
có người, An Xảo Nhi mới từ trong nước mắt
nói
ra: “Hoàng thượng, mau tìm cách cứu Trương thái y!”