Vừa rồi bị Thái phó chà xát rất đau, chớp mắt liền khóc, nước mắt như hạt ngọc từng giọt rơi xuống: “Mấy ngày vừa qua lo lắng hãi hùng, tim rơi đâu mất, mới vừa rồi nhìn thấy Thái phó
thì
lại cảm thấy trong lòng buông lỏng, biết Thái phó nhất định
sẽ
cứu trẫm, mừng rỡ
không
thôi…”
Thái phó mạnh mẽ cởϊ áσ bào: “Cho nên Hoàng thượng mừng đến mức leo lên cây trốn?”
Trong lòng Niếp Thanh Lân lúng túng, cảm thấy trèo cây
thật
là thất sách, thảo nào
không
được liệt kê trong lục nghệ (sáu nghề), chỉ có thể tiếp tục cãi bừa: “Sợ quá nên mới thế,
không
nghĩ là Thái phó
không
muốn buông tha, nếu Thái phó hận
thì
cho chết thoải mái, đừng dùng dao cùn để tra tấn từ từ…”
Thái phó nhìn vẻ khóc lóc tủi thân của Long Châu, chỉ cảm thấy
sự
ấm ức trong lòng đều đông lại thành đá ngăn ở cổ họng, nuốt
không
được mà nhổ ra cũng
không
xong, lập tức cười có vẻ hơi dữ tợn: “không
ngờ lại
không
sợ chết, chỉ là sao bệ hạ biết vi thần chuẩn bị dùng ‘dao cùn’ mà hành hạ bệ hạ?”
nói
xong liền đè lên thân hình bất động của bé con, chỉ chốc lát
đã
thấy mặt của bé con chuyển thành màu hồng, lo lắng muốn đẩy
hắn
ra.
Thái phó cười lạnh
nói: “Đẩy cái gì!
không
phải là muốn dao cùn sao?”
Chưa bao giờ Niếp Thanh Lân
nói
những từ ngữ dâʍ ɭσạи như vậy, lúng túng vội vàng hô: “Thái phó… Hãy ban thưởng
một
ly rượu độc để trẫm chết cho rồi!”
Vệ Lãnh Hầu cực kỳ giận lại cười: “Cũng được…”
nói
xong liền hô
một
tiếng ở bên ngoài: “Bưng lên!”
Cửa lập tức mở ra, Nguyễn công công bưng lên
một
cái khay, chén rượu đựng chất lỏng đen nhánh đứng trơ trọi ở trong cái đĩa, nhìn thế nào cũng
không
phải là vật tốt!
Niếp Thanh Lân
không
nghĩ Thái phó lại nhanh như vậy, vừa
nói
rượu độc lập tức có
một
chén, đây là quyết tâm muốn mình chết từ lâu mà.
Nếu như thế này, việc gì phải tốn công tốn sức, tuyên bố phế truất Hoàng đế
không
phải nhanh hơn sao. Đầu óc Niếp Thanh Lân xoay chuyển
khôngngừng, nhưng
không
nghĩ ra được lý do
thì
ly rượu đen nhánh kia
đã
ở trước mặt.
Nửa người Vệ Thái phó tựa ở giường êm, nhìn khuôn mặt
nhỏ
nhắn của Hoàng đế nhìn chằm chằm vào chén rượu độc ở trước mắt, từ từ đem ánh mắt tiến lại gần, cái miệng
nhỏ
nhắn vừa bị hôn hơi run rẩy, cuối cùng yếu ớt
nói: “Trẫm…Từ khi đăng cơ, luôn được Thái phó trợ giúp, cơ bản
khônglàm gì sai hại nước hại dân, nay ở nơi này tạ ơn Thái phó, chỉ là trước khi
đi
trẫm còn có
một
chuyện muốn nhờ…”
Thái phó nhìn khuôn mặt
nhỏ
nhắn xinh đẹp
đang
căng thẳng, thân thể cao lớn vẫn
không
động đậy, nhưng sát khí cũng đông lại trong mắt, trong lòng thầm
nói: Thử dám mở miệng cầu xin mình tha cho tên thái ý chó chết kia xem, nếu
không
từng đao từng đao khoét sống tên tiểu tử kia
thì
khó mà giải hận!
“Có di ngôn gì, thánh thượng cứ dặn dò, thần “Nhất Định” làm được!”
Dũng khí của Long Châu cuối cùng cũng nổi lên, thò tay ra khỏi giường lấy
một
miếng táo to tẩm mật ong: “Trẫm… có thể bỏ miếng táo này vào được
không?”
“…”
Thái phó
thật
sự
cảm thấy bé con
không
tim
không
phổi, chết
đi
cho thanh tĩnh, tức đến mức mắt phượng cụp xuống,
âm
thanh hung hăng ác độc
nói: “Nếu vị được rồi, xin mời Hoàng thượng đừng chậm trễ thời gian, nhanh chóng lên đường
đi!”
Ngược lại Long Châu rất bình tĩnh, bàn tay
nhỏ
bé cầm mứt táo ăn, nhận lấy chén rượu
nhỏ, dứt khoát uống
một
hơi.
Miếng táo coi như vô ích, cũng
không
biết tên lang băm nào chế rượu độc, vị rất khó uống,
đi
vào họng giống như lửa đốt, lại
đi
xuống dưới bụng, nhưng chưa kịp ôm bụng
thì
cả người đều nhũn ra, chưa kịp té xuống
thì
đã
có đôi tay rắn chắc đỡ lấy, dường như còn xé rách quần áo của mình.
Lại là trước gϊếŧ sau gian! Quả đúng là đệ nhất gian thần của Đại Ngụy! Ức hϊếp vua như thế này
thật
khiến người ta tức lộn ruột.
Cuối cùng Niếp Thanh Lân
không
kịp lên tiếng, liền nhắm chặt mắt lại ngất
đi.
Nhìn bé con trong ngực cuối cùng cũng nhắm đôi mắt to linh động, Thái phó mới cài lại quần áo có chút lỏng lẻo của nàng,
nhẹ
nhàng bế lên, đem nàng đặt lên giường, thả mành xuống phất tay: “Truyền Vi thần y vào.”
Nguyễn công công vẫn luôn cúi đầu vội vàng lui ra.
Niếp Thanh Lân còn
đang
trong mơ màng, cũng
không
biết là
đã
rơi xuống tầng địa ngục thứ mấy, chỉ cảm thấy toàn thân mình ẩm ướt, chắc
đangngâm mình dưới sông Vong Xuyên.
Cố gắng mở mắt xem xét, tại sao người chèo thuyền qua sông lại có hình dáng y như vị Diêm Vương Thái phó vậy?
Có lẽ chèo thuyền quá mệt mỏi,
trên
đầu đội
một
cái khăn, hai mắt khép hờ như
đang
ngủ.
Niếp Thanh Lân lại trừng mắt nhìn, mới phát
hiện
mình
đang
ngâm nước ở trong
một
cái thùng, hình dạng cũng rất lạ, trong thùng là chất lỏng đen đặc, bên ngoài thùng toàn là khói, giống như
đang
có lửa đốt bên dưới.
Vừa mới phục hồi ý thức, liền cảm thấy thân thể bên dưới rất nóng, như
đang
ngồi
trên
chậu than, nóng đến mức nàng muốn đứng dậy ngay lập tức.
Nhưng nước còn chưa động đậy
thì
nam nhân cao lớn bên cạnh đưa tay giữ nàng: “Chưa đến giờ, cố gắng nhẫn nhịn
một
chút.”
Trong lòng Niếp Thanh Lân biết mình chưa chết, liền thở
một
hơi. Lúc này mới phát
hiện, hai người quá trần trụi rồi, cùng ngâm trong
một
thùng mà
không
có mảnh vải. Nàng đưa tay sờ mới dần yên lòng, yếm của mình vẫn còn.
“Thái phó, sao ngài lại cùng
đi
với trẫm thế?” Niếp Thanh Lân yên lòng, thấy vẻ giận dữ
trên
mặt Thái phó dần biến mất, liền trêu ghẹo.
Vệ Lãnh Hầu ngâm mình khoan khoái dễ chịu nên mới ngủ
một
lát,
sự
tàn bạo của mấy ngày nay, nhờ đổ mồ hôiquả
thật
cũng thoát ra
không
ít.
Bé con xinh đẹp bên cạnh lại bắt đầu tinh nghịch,
hắn
không
thèm mở mắt: “Thánh thượng đúng là có bản lĩnh, có thể nằm sấp ở hàn thạch ba ngày ba đêm để trốn thần. Nhưng thần lại
không
thể
không
suy nghĩ cho long thể của thánh thượng, thùng nước người ngâm đều có những vị thuốc hay trừ hàn, lưu thông máu, an thần. Ngoài ra còn có công hiệu khác.”
Vừa rồi
hắn
sợ nàng hôn mê
sẽ
rơi vào thùng, bị ngạt nước nên cũng
đi
vào thùng, chỉ là trong ngực ôm người đẹp, cảm nhận đường cong kia dán chặt lấy mình, cảm thấy dục niệm giày vò mình còn nóng hơn cả lửa dưới thùng nước.
Từ khi phát
hiện
bí mật mà tiểu Hoàng đế cố gắng che giấu, về sau còn cố ý chạy trốn, trái tim
hắn
y như những ngọn sóng cứ dâng trào dâng trào
không
ngừng, nay lại là lửa và băng cùng tra tấn. Dù lý trí
hắn
làm bằng sắt
thì
cũng
không
chịu nổi
sự
giày vò lúc nóng lúc lạnh này.
Bức thư của Trương Thị Ngọc rất nhanh được truy ra, còn chưa lấy ra dụng cụ tra tấn
thì
lão Lưu thái y
đã
lật tẩy Trương Thị Ngọc giả chết.
Về An Xảo Nhi lại,
không
ngờ rất cứng đầu, thêm mấy cái kẹp cũng
không
nhả ra được nửa câu. Nhưng như vậy là đủ rồi,
đã
có manh mối từ Trương Thị Ngọc, Thái phó
đã
soạn ra được
một
thoại bản đầy đủ đặc sắc về tài tử giai nhân bỏ trốn dưới ánh trăng rồi.
Đến khi
hắn
bí mật dẫn người lẻn vào thôn Hoa Khê, chứng kiến khói bếp lượn lờ trong sân, mỹ nhân búi tóc cài trâm, tươi cười xinh đẹp, lấy khăn ra, lau sạch mồ hôi
trên
thái dương của tình lang
đang
chẻ củi. Cho dù
đang
cách khá xa,
hắn
như ngửi được hương táo ngọt thấm vào lòng người…
Lúc ấy
hắn
đã
rút bảo kiếm ra, chuẩn bị xông vào sân
nhỏ, tách đôi cẩu nam nữ kia ra, chém chết nam nhân kia, đem bé con luôn khiến
hắn
phiền lòng ném lên giường, cố tình làm bậy
một
lần. Nhưng mà,
hắn
khẽ động, khóe mắt quét đến mấy người Hung Nô
đang
lén lén lút lút trong thôn, cân nhắc vài lần,
hắn
quyết định tạm thời án binh bất động.
Cũng may đôi nam nữ này biết chút liêm sỉ, đến đêm
thì
ngủ riêng. Nếu như ôm nhau trong cùng
một
chăn,
hắn
không
dám cam đoan Long Châu có thể thấy được ánh mặt trời ngày mai hay
không.
Tuy nhiên, hành động tiếp theo của Long Châu lại vượt ra khỏi tưởng tượng của
hắn. Lúc này
hắn
mới phát
hiện, kẻ vẫn luôn giả vờ ngốc nghếch bên cạnh mình là kẻ tài cao, gan cũng lớn, vờn vương tử Hung Nô xoay vòng.
Khi ấy, lửa giận trong lòng
hắn
lại càng tăng, bắt đầu kiểm điểm bản thân có khi nào cũng ngu xuẩn giống như Hưu Đồ Liệt.
Cuối cùng,
hắn
quyết định tương kế tựu kế, đợi đến khi Long Châu chuẩn bị dẫn Hưu Đồ Liệ vào rừng mới ra lệnh cho thuộc hạ của mình xuất phát, mai phục tại bìa rừng.
Vất vả mấy ngày nay
không
uổng phí, hôm nay
thì
trái cây thơm ngọt, làm cho người khác thèm thuồng
đã
nằm trong tay mình, nhưng quyến rũ
thìthế, nhìn nhưng lại
không
thể ăn được.
Lời Vi thần y cách mảnh vải bắt mạch vẫn còn vang lên bên tai: “Thái phó, mạch
cô
gái
này rất lạnh, chắc chắn là gần đây chịu lạnh,
một
chén canh trừ hàn sợ là
không
có tác dụng, hơn nữa trước đó
không
được chăm sóc kĩ, nên phát dục muộn
một
chút, ngoài ra phải hốt thuốc đúng bệnh, điều trị cẩn thận, nếu
không
thì
về sau cực kì khó thụ thai…”
Nghĩ vậy, trong lòng liền có chút tức giận với việc Long Châu chà đạp thân thể lung tung, thấy nàng tỉnh,
không
cần phải tra tấn chính mình rồi. Thái phó đứng dậy,
không
để ý tới khi tiểu Long Châu nhìn thẳng vào hạ thể của mình
thì
hét lên
một
tiếng, sau khi bước ra thùng gỗ, mặc thêm áo liền ra khỏi phòng tắm.
Ra ngoài
thì
thấy Vi thần y còn
đang
ở bên ngoài chế dược liệu trong thùng gỗ: “Vi thần y, sau khi tắm dược nàng có thể có quỳ thủy và viên phòng
không?”
Vi thần y là
một
ông lão tóc bạc mặt mày hồng hào, bởi vì cơ duyên xảo hợp từng được Thái phó cứu mạng, ông
đã
sớm quy
ẩn
núi rừng nghiên cứu sách thuốc, vì cảm tạ mà hứa hẹn chỉ cần Thái phó ông
hắn
nhất định
sẽ
đến.
Mấy ngày trước, Thái phótrực tiếp phái người mời mình rời núi, cứ tưởng Thái phó bị bệnh gì, lại
không
ngờ gọi ông để điều dưỡng thân thể của
mộtthiếu nữ. Lúc trước chỉ
nói
là ngủ ngoài trời mấy hôm, sợ thân thể
không
tốt, chỉ cần kê dược an thần trừ hàn, về sau lại muốn ông đến xem bệnh
không
tiện
nói
ra của thiếu nữ, phương thuốc của Vi thần y ông là ngàn vàng khó cầu, cải tử hồi sinh, đến vị Thái phó quyền khuynh thiên hạ này lại phải trị mấy cái bệnh này… Ai!
Vi thần y nghe câu hỏi của Thái phó, ngẩng đầu lau mồ hôi, vốn muốn trả lời Thái phó là: Nếu
không
gấp,
một
năm là có thể thấy được hiệu quả.
Nhưng sau khi ngẩng đầu nhìn sắc mặt Thái phó, dùng ánh mắt chuyên nghiệp của đại phu chẩn ra bệnh như sau: Tinh lực tập trung về hạ phúc, huyết mạch sôi sục, hẳn là rất gấp, lập tức sửa lời: “Nếu lão phu dùng đúng thuốc, bảy tháng là thấy được hiệu quả. Nhưng nếu thân thể
không
điều dưỡng tốt mà làm mấy chuyện ở khuê phòng
thì
sẽ
để lại mầm bệnh cho nàng.”
Thái phó híp híp mắt, hồi lâu
không
nói
gì.
Niếp Thanh Lân nghĩ thân phận nữ nhi của mình
đã
bị Thái phó phát
hiện, có khả năng Thái phó
sẽ
thay đàn đổi dây, nâng đỡ tân đế khác. Tuy
hắnkhông
gϊếŧ mình, nhưng có thể tượng tượng được cảnh
đang
chờ đợi mình.
Nhân phẩm Thái phó rất cao, nếu coi trọng mình
sẽ
muốn nếm thử khối thịt ngon này. Cứ coi như mình có thể khôi phục thân phận nữ nhi cũng
khôngthể ngẩng mặt, đại thần bái kiến tiểu Hoàng đế quá nhiều, làm sao mình có thể lấy mặt của Hoàng đế mà sống tự tại qua ngày?
Biện pháp tốt nhất là Thái phó tìm
một
toà nhà yên tĩnh, kim ốc tàng kiều, thỉnh thoảng lại
đi
qua sủng hạnh thiên tử Đại Ngụy ngày xưa. Qua
mộtthời gian lâu, suốt đời ở trong cái sân kia hưởng tuổi già
cô
đơn. Cũng
không
biết đến lúc đó nàng có thể sống lâu hơn Thái phó đại nhân
không. Chỉ sợ
hắn
còn chưa tắt thở
thì
Chính cung nương nương
đã
ban thưởng ba thước lụa trắng, quyết
không
để phu quân của nàng bị gièm pha là ngủ cùng đại Hoàng đế tiền triều.
Ngày thứ ba, khi Niếp Thanh Lân trở lại trong nội cung yên lặng thở dài bên cửa sổ.
không
biết An Xảo Nhi và Trương Thị Ngọc thế nào rồi, mấy ngày nay Thái phó chưa tới tẩm cung, thị vệ canh cửa rất nghiêm, ngay cả cửa mình cũng
không
thể
đi
ra.
Trong nội cung đều là người mới,
hiện
tại cung nữ thϊếp thân hầu hạ nàng là
một
vị cung nữ lớn tuổi, được gọi là Đan ma ma. Nhìn mặt
thì
là người vô cùng nghiêm khắc, chỉ cần là lời Thái phó dặn dò, chắc chắn
sẽ
được hoàn thành
một
cách cẩn thận tỉ mỉ.
Ví dụ như, xoa ngực…
Đan ma ma mang theo
một
tiểu cung nữ nâng dầu thuốc tiến vào, nghiêm mặt
nói: “Hoàng thượng,
đã
đến giờ xoa ngực rồng rồi!”