Trong lòng Niếp Thanh Lân cũng cả kinh, sao Vệ Lãnh Hầu lại tới nhanh như vậy chứ?
không
có khả năng... Giải thích duy nhất chính là...
hắn
vẫn luôn
đi
theo phía sau đoàn người này...
không
biết đoạn mình phấn khích ra sức mắng Vệ tặc, Thái phó đại nhân có nghe thấy hay
không?
Hưu Đồ Liệt nhìn thấy Vệ Lãnh Hầu
một
thân quân trang có trang bị mà đến, trong lòng biết
sự
việc hôm nay thay đổi được nữa, xoay người muốn bắt lấy tiểu Hoàng đế, nhưng vừa nhìn
đã
thấy tiểu Hoàng đế kia cầm lấy áo choàng nhanh như chớp xoay người chạy vào trong rừng,
một
trảo của
hắnliền trở nên vô ích.
Đúng lúc này, bảo kiếm của Vệ Lãnh Hầu mang theo từng trận gió lạnh tập kích lại đây, khiến
hắn
không
thể rảnh tay để
đi
bắt tiểu Hoàng đế kia. Lúc này đây, nhờ bóng đêm che dấu, hai địch nhân lâu năm rốt cuộc có thể
không
có cố kỵ gì, toàn lực đánh gϊếŧ lẫn nhau.
hiện
tại Niếp Thanh Lân cũng cảm thấy những điều lão đạo sĩ kia
nói
cũng
không
phải là giả, số phận của mình đúng là đen đủi, tướng đoản mệnh!
Dựa theo kế hoạch của nàng, dùng tiếng còi để hù dọa Hưu Đồ Liệt, lưu lại tin tức thôn Hoa Khê gặp nạn trong cánh rừng, sau đó
sẽ
bỏ trốn mất dạng, đến lúc thị vê được tiếng còi dẫn tới cũng
sẽ
xông đến thôn Hoa Khê trước, giải cứu những người dân thoát khỏi nguy hiểm.
Đoán chừng những thị vệ này cũng
sẽ
không
quan tâm tới
một
Thái y nho
nhỏ
đang
ngủ say chuyện gì cũng
không
biết, Trương đại ca chắc chắn có thể bình yên thoát hiểm... Đây là biện pháp vẹn toàn nhất trong nháy mắt Niếp Thanh Lân có thể nghĩ đến được.
Nhưng
yêu
Giao đại nhân lại cố tình
không
thích xuất
hiện
giống như bình thường, giống như cưỡi mây đạp gió xuất
hiện
trong khu rừng vắng người lúc đêm khuya.
Niếp Thanh Lân cảm thấy Thái phó và Hưu Đồ vương tử còn phải cùng nhau thân thiết bàn luận
một
lúc nữa, lúc này
không
chạy
thì
còn đợi đến khi nào?
Chạy vào sâu trong rừng, Niếp Thanh Lân chọn
một
cây đại thụ có chiều cao vừa phải, xắn ống tay áo lên bắt đầu trèo cây. Đây
không
phải là
mộttrong sáu nhóm
lục nghệ*,nhưng từ lúc nàng tám tuổi, vào thời gian nghỉ hè
đã
ở trong hành cung cùng với con trai Thị Lang Hinh bộ học
một
môn học miễn phí.
*bao gồm: lễ nghĩa,
âm
nhạc, cung tên, cưỡi ngựa, biết chữ, tính toánĐừng thấy nàng gầy teo nho
nhỏ, cưỡi ngựa bắn cung
thì
không
quá tốt nhưng thân thể
nhẹ
nhàng uyển chuyển là
một
yêu
cầu cần thiết để trèo cây, mặc dù
đã
xao lãng
một
thời gian, nhưng phía sau mông có diêm vương đòi mạng,
đã
khơi dậy tính sức mạnh tiềm
ẩn
của nàng, chỉ cần vài bước
đãleo lên được
trên
cây, sau đó lấy cái còi vừa mới nhặt lại dùng sức ném ra ngoài rừng, hi vọng vào kế giương đông kích tây, có thể dẫn truy binh rời
đi, sử dụng chiêu thức ‘Bóng đen dưới đèn’ lần cuối cùng...
“Hoàng thượng muốn tự mình trèo xuống, hay là muốn vi thần dùng gậy tre chọc cho Hoàng thượng rơi xuống?”
Vừa ném cái còi xong, hít thở còn chưa bình thường lại,
thì
giọng
nói
lạnh như băng
đã
vang lên từ dưới tàng cây. Niếp Thanh Lân kinh ngạc nhìn xuống dưới tàng cây, vừa nhìn liến thấy người đáng ra
đang
đánh gϊếŧ
không
thể rời ra – Thái phó đại nhân, đứng dưới tàng cây, lạnh lùng ngẩng đầu nhìn về phía nàng.
Lại nhìn về phía xa, Hưu Đồ Liệt và tùy tùng của
hắn
đã
ngổn ngang ngã đầy đất, nhờ vào ánh trăng có thể thấy
trên
mặt bọn họ tất cả đều là bột màu trắng.
Thái phó
đã
nhanh chóng giải quyết xong, cũng
không
kiểu sĩ diện đánh đấm kiểu quân tử, mà lại học thủ đoạn của tên man di kia
đã
làm với thôn Hoa Khê-hạ mê dược, dùng độc trị độc!
Quá hèn hạ! Sao có thể
đi
đường tắt như thế!
Niếp Thanh Lân bị nắm tại trận, có chút xấu hổ, sao có thể làm phiền Thái phó tự mình động thủ? Liền từ từ tụt xuống, kết quả vẻ mặt hoảng hốt dưới chân giẫm hụt
một
cái, cả người liền ngã xuống.
Nghĩ rằng nhất định
sẽ
ngã xuống mặt đất cứng rắn,
không
nghĩ tới
một
cánh tay rắn chắc vững vàng đỡ được nàng, ngay sau đó nàng bị cánh tay cứng như sắt kia hung hăng ép vào trong l*иg ngực.
Nàng hốt hoảng ngẩng đầu, phát
hiện
mình và gương mặt tuấn tú của Thái phó hàn khí bức người kia
đang
gần trong gang tấc, đôi môi mỏng kia lúc này hơi mở ra, lộ ra răng nanh sắc nhọn, cảm giác giống như muốn
một
phát cắn đứt yết hầu của mình vậy.
Niếp Thanh Lân biết: Nếu mình thông mình
thì
nên im lặng
thì
tốt hơn là tiếp tục khua môi múa mép
sẽ
tự rước lấy nhục, tuy nhiên như thế cũng
sẽtốt kiệm
không
ít nước miếng khỏi bị lãng phí.
Bởi vì người
đang
trừng mắt nhìn nàng lúc này
không
phải ai xa lạ, mà chính là quyền thần đứng đầu Đại Ngụy, là
một
tay cao siêu trong cách sử dụng thủ đoạn, chơi trò cân não.
Vệ Lãnh Hầu vẫn dùng ánh mắt đáng sợ
âm
trầm nhìn nàng, cũng
không
nói
chuyện, khiến cho người trong lòng cảm thấy có chút hốt hoảng... Cho đến khi có người tới đây
nhỏ
giọng
nói: “Thái phó, những tên Hung Nô trong thôn Hoa Khê toàn bộ
đã
bị bắt, kể cả tên Trương thái y đó cũng bị trói lại áp giải về kinh thành.”
Niếp Thanh Lân run rẩy mãnh liệt, quả nhiên Thái phó
đã
theo dõi từ lâu... Chắc hẳn cái gì cũng
đã
biết.
Thái phó rốt cục động đậy,
hắn
gắt gao kẹp chặt bé con ở trong ngực, bước nhanh
đi
ra khỏi cánh rừng,
đi
đến chiếc xe ngựa
đã
được chuẩn bị, chạy như bay về phía kinh thành.
Niếp Thanh Lân bị ném vào trong thùng xe, dĩ nhiên đàng hoàng ngồi dựa vào thùng xe, nhân lúc xe ngựa bị lắc lư, nhìn trộm nam nhân ngồi ở đối diện,
hắn
ngồi xếp bằng thẳng tắp, mặt
không
thay đổi nhìn mình chằm chằm, chẳng qua là hai tay nắm chặt thành quả đấm đặt
trên
đầu gối
đã
bán đứng
hắn, cho thấy
hắn
đang
ngập trong lửa giận ngút trời.
Niếp Thanh Lân cảm thấy răng càng ngày càng đau, Ngô các lão viết sách sử chắc
không
thể nhớ đến nghĩa cử cao đẹp của thiếu niên thiên tử này đâu, dù sao cũng chỉ là
một
kẻ đáng thương bị gian thần hành hung đến chết...
Xe ngựa chạy thẳng
một
đường từ thiên môn vào trong cung, khi xuống xe ngựa, Niếp Thanh Lân vừa đặt chân xuống viên gạch đá xanh quen thuộc, còn chưa kịp cười khổ,
đã
bị túm lấy kéo thẳng vào trong tẩm cung.
Mọi thứ trong cung điện vẫn như cũ, chỉ là trong đám cung nữ thái giám
đang
quỳ kia thiếu
đi
một
người,
không
biết An Xảo Nhi
đã
đi
đâu,
không
hề thấy thân ảnh của nàng đâu cả.
Rốt cục khi vào đến nội điện, cổ tay nam nhân vung lên, nàng liền ngã
trên
mặt đất, mà cánh cửa phía sau
đã
bị nam nhân kia đóng chặt lại.
“Thái phó...” Niếp Thanh Lân cảm thấy khuỷu tay của mình bị va đập rất đau, sợ hãi kêu
một
tiếng.
Nếu vào lúc bình thường
thì
vẻ mặt hèn nhát này là vẻ mặt Thái phó thích nhìn nhất, nhưng
hiện
tại chỉ khơi lên lửa giận vô hạn trong lòng
hắn:
thậtra chỉ là giả bộ, muốn lừa
hắn
giống như lừa tên Hung Nô lỗ mãng kia sao?
Vệ Lãnh Hầu bắt tay vào làm việc, chậm rãi bước đến bên cạnh nhuyễn tháp, ngồi lên
trên, bưng chén trà lên, chỉ vào giá treo quần áo bên cạnh
nói: “Thay.”
Niếp Thanh Lân giương mắt nhìn, vừa nhìn tất cả đều là trang phục của nữ nhân, từ trong ra ngoài đầy đủ mọi thứ...
Nhìn thấy vẻ chần chờ bất động của Niếp Thanh Lân, Vệ Lãnh Hầu lành lạnh
nói: “Hoàng thượng hy vọng nịnh thần tặc tử là ta giúp Hoàng thượng thay sao?”
Lời còn chưa dứt, Niếp Thanh Lân lập tức đứng lên, thuận tay cầm lấy
một
bộ y phục, chuẩn bị
đi
tới phía sau bình phong...
“Khoan
đã...Thay ở đây.” Thái phó
không
thương lượng
nói.
Niếp Thanh Lân vặn vẹo bộ y phục trong tay, nàng biết
hiện
tại tốt nhất là ngoan ngoãn nghe lời Thái phó, dù sao Xảo Nhi và Trương đại ca đều ở trong tay
hắn, mình chỉ có hai người thân là bọn họ, vì bọn họ chịu nhục
một
chút
thì
có sao.
Nàng lập tức
đi
tới nhuyễn tháp đối diện long sàng, do dự
một
chút, vẫn buông xuống
một
tầng nhuyễn sa, đáng tiếc nhuyễn sa kia chất liệu trong suốt, bị ánh đèn rọi vào trong giống như
một
tầng sương... Nàng chậm rãi cởi bỏ nút áo, cởi bỏ áo khoác rộng thùng thình để lộ cái yếm hồng được thêu những sợi tơ màu xanh và thân thể lung linh.
“Cởi hết toàn bộ! Đem những thứ bẩn thỉu ngoài cung thay hết!” Thấy nàng cởϊ áσ khoác xong liền muốn thay la quần, Thái phó lại ngầm ra lệnh.
Niếp Thanh Lân
không
có cách nào khác, chỉ có thể khoác lại áo khoác, cầm nội y tới, cố nén cảm giác nhục nhã, nhanh chóng thay y phục.
Cách
một
lớp lụa mỏng, mặc dù thân ảnh kia rất
nhỏ, nhưng đúng là đường cong lung linh của thiếu nữ,
không
thể nhìn lầm...
Toàn bộ quá trình, Thái phó đại nhân vẫn bất động thanh sắc, chỉ là trong cặp mắt phượng kia lộ ra ánh sáng càng ngày càng mạnh mẽ, thẳng đến khi bé con kia
đã
ăn mặc chỉnh tề, chầm chậm
đi
ra, chén trà trong tay Thái phó
đã
bị vỡ làm đôi.
Khăn trùm đầu của Niếp Thanh Lân vốn
không
chặt, lúc xuống khỉ xe ngựa
không
biết
đã
bị rơi ở đâu. Lúc này tóc đen
đã
được cởi ra, gống như gấm mịn xõa sau vai, mái tóc dày càng làm cho khuôn mặt
nhỏ
nhắn thêm
yêu
kiều,
trên
người mặc bộ y phục bằng lụa áo thấp ngực, giống như người được tạo ra từ
một
khối bạch ngọc tinh xảo cao cấp.
Thái phó chậm rãi vươn
một
tay ra giữa
không
trung, Niếp Thanh Lân cắn cắn môi,
nhẹ
nhàng đặt bàn tay mảnh khảnh
nhỏ
bé của mình lên
trên, bàn tay hơi kéo lại, cả thân thể mềm mại rơi vào trong l*иg ngực nóng bỏng kia.
Mắt phượng của Thái phó híp lại, bàn tay khẽ vuốt ve khuôn mặt tinh xảo của người
đang
ở trong ngực, cuối cùng ấn xuống đôi môi căng mọng no đủ, lạnh giọng
nói: “nói, tướng công nghỉ ngơi
một
chút
đi...”
Thân mình Niếp Thanh Lân run lên, đây câu
nói
mình
đã
nói
với Trương đại ca
đang
chẻ củi lúc buổi sáng, bởi vì
đang
ở trong viện, muốn che giấu tai mắt người khác nên
không
thể gọi Trương đại ca, lại bị Thái phó nghe được,
không
biết
hắn
làm vậy là có ý gì?
“nói!” Thái phó thấy nàng chần chờ, bàn tay
đang
giữ lấy nàng bỗng nhiên dùng sức. Niếp Thanh Lân
không
thể chịu được đau, chỉ có thể run rẩy
nói: “Tướng... Tướng công nghỉ ngơi
một
chút...”
Thái phó hình như còn chưa thỏa mãn, lại bắt nàng
nói
liên tục bốn năm lần, sau đó hỏi: “Tướng công của nàng là ai?”
Niếp Thanh Lân thấp giọng
nói: “Trẫm
không
có tướng công...”
Nhưng ngay sau đó, cả người nàng đều bị đặt lên nhuyễn tháp, đầu đầy tóc đen toán loạn, đầy vẻ quyền rũ động lòng người, nhưng Vệ Lãnh Hầu
không
phải là người biết thương hoa tiếc ngọc, vẫn như cũ cứng rắn
nói: “Đáp án của Hoàng thượng, vi thần
không
vừa lòng lắm,
hiện
tại
sự
tức giận của thần khó có thể đè xuống, mong Hoàng thượng bảo trọng long thể, thận trọng trả lời.”
Long Châu tử chỉ cảm thấy hai vai của mình
đã
bị hai bàn tay to lớn kia ấn nát, đau
không
cầm được nước mắt: “Tướng công của trẫm là... là ngươi.”
“Ta là ai?”
“Định... Định Quốc hầu của Đại Ngụy, đại quan nhất phẩm của triều đình Thái phó đại nhân, chưởng quản chính
sự
cả nước trọng thần phụ chính – Vệ Lãnh Hầu...”
Nghe được lời
nói
ấy, rốt cuộc Thái phó đại nhân cũng nở nụ cười, nhưng nụ cười kia vốn
không
chạm tới đáy mắt,
hắn
gằn từng tiếng đọc từng câu thơ trong bức thư kia: “
Giao tình thông ý tâm hài hòa, trung dạ tương tòng tri giả thùy...
thật
sự
rất cảm động, nếu tướng công của nàng
đã
uy phong như thế... sao Hoàng thượng ngược lại
không
sợ chết, dám cùng tên cẩu Thái y đó bỏ trốn?”
nói
xong, bàn tay to lớn bóp chặt cái cổ mềm mại của Long Châu, rất có thể
một
khắc sau
sẽ
bẻ gảy nó.
“Thái... Thái phó
không
thể
nói
không
có đạo lý như vậy được... Nếu ngươi
đã
biết bí mật ta khổ tâm che dấu, tất nhiên phải biết là, việc ta trốn
đicũng là tình thế bắt buộc.
không
phải...
không
phải bỏ trốn, chẳng qua là
không
thể để thân phận nữ nhi của ta bị người khác biết được,như vậy... Như vậy
sẽ
khiến Thái phó đại nhân bị khó xử!”
Đáng tiếc,
hiện
tại Thái phó
không
tin tưởng bất cứ
một
câu
một
chữ nào nàng
nói, trước đó ngay cả Vương tử Hung Nô ác danh lan xa, tàn sát hàng loạt dân chúng, còn có thể
nói
chuyện vui vẻ, đùa bỡn khiến người kia phải vỗ tay khen thưởng Hoàng thượng,
thật
đúng là nhân vật
không
phải tầm thường!
“Ý tốt của Thánh Thượng, tướng công tất nhiên
sẽ
đánh giá cao, nhưng thân thể ngàn vàng của bệ hạ lưu lạc bên ngoài lâu như vậy, thần
sẽ
giúp Hoàng thượng kiểm tra xem có chỗ nào bị sứt mẻ
không...”
Ngay sau đó, đôi môi lạnh như băng của Thái phó
đi
lên, môi lưỡi mạnh mẽ giống như muốn hút lấy linh hồn
nhỏ
bé của nàng vào trong bụng vậy. Mà
một
bàn tay thẳng tắp đánh úp về địa phương phía dưới làn váy, giống như mãng xà chui thẳng vào trong, muốn gạt tiết khố mềm bên trong ra.
Đôi mắt Niếp Thanh Lân đẫm lệ, dùng sức giãy giụa,
thật
vất vả mới nới lỏng được môi lưỡi với Thái phó, vội vàng
nói: “Thái phó! Ta sai rồi, thỉnh Thái phó thương tiếc... Ta... Ta chưa có quỳ thuỷ...” Câu
nói
này của Niếp Thanh Lân là
sự
thật, bởi vì nàng khống chế ăn uống trong
một
thời gian dài, việc trổ mã so với những người cùng tuổi
đã
sớm làm mẫu thân
thì
chậm hơn rất nhiều.
một
bàn tay của Thái phó vẫn còn
đang
cởi y phục, nhưng lại lạnh lùng phun ra: “Thế
thì
sao?”