Chương 31

Con đường quan đạo Yến Tử Hồ bị máu tươi nhuộm đẫm, sau khi phủ

một

lớp cát vàng

thật

dày lại bắt đầu thông hành.

Tuy rằng bốn ngày trước nơi này vẫn là cảnh tàn sát khốc liệt,

hiện

tại khách lữ qua lại tới lui, lúc những chiếc xe

nhỏ

chầm chậm

đi

qua, nhóm tiểu dân thế nào cũng

không

tưởng tượng được tình cảnh đáng sợ ngày hôm đó.

Trương thái y ngồi trong xe ngựa, vết thương bị đao chém

trên

vai vẫn hơi đau, nhưng trong lòng

hắn

hận

không

thể nhanh chóng đến đích.

Qua đường eo núi, trước tiên

hắn

bố trí xe ngựa ở bên đường trong rừng, sau đó bước nhanh tới khu vực dưới sườn núi,

đi

vào chỗ

ẩn

nấp bí mật của tiểu Hoàng đế phía trước sơn động, cúi người xuống đẩy đống cỏ dại ra, lại cố hết sức đẩy

một

tảng đá lớn, bên trong lộ ra

một

khuôn mặt

nhỏ

nhắn tái nhợt. Đôi mắt to linh động, lúc này gắt gao khép chặt, giống như

không

có chút

sự

sống này...

Tay Trương thái y hơi run run, có chút khϊếp đảm

đi

qua xem thử hơi thở của đứa bé kia, sau khi cảm giác được hơi thở yếu ớt kéo dài, mới nặng nề buông lỏng

một

hơi.

hắn

đưa tay rút mấy cái châm dài phía sau gáy của đứa bé kia, sau đó ôm lấy người

không

còn được bao nhiêu trọng lượng,

đi

thẳng đến chỗ để xe ngựa, lên xe ngựa liền vội vàng rời

đi...

Thôn Hoa Khê ở phía Bắc kinh thành, đáng lẽ phải là

một

thôn xóm vô cùng náo nhiệt, vị trí mặc dù gần nhưng lại cách kinh thành

một

ngọn núi, phải

đi

qua

một

con đường núi hiểm trở, nên nơi này từ

một

trung tâm phồn hoa trở thành

một

nơi thế ngoại đào nguyên.

Đồ ăn chủ yếu của người trong ngọn núi này là rau, đất đai vùng này quanh năm ẩm ướt, các loại rau được trồng ra vô cùng ngọt, các vật phẩm rau trong cung

một

nửa là do thôn Hoa Khê cung ứng, bởi vì là nơi cung cấp rau cho hoàng gia nên quan phủ cũng rất ít khi đến quấy rầy, chỉ mong mưa thuận gió hòa, các loại rau

không

bị thối nát, sưu thuế cao cũng được miễn giảm

không

ít.

Tuy nhiên tính bài ngoại của thôn này rất cao, người bên ngoài căn bản

không

có khả năng ở lại trong thôn, dù sao

thì

ruộng đất cũng có hạn, đâu có dư thừa để chia cho những người mới tới!

Nhưng điều này

không

áp dụng đối với lão Trương Thái y, năm đó ông chữa khỏi bệnh cho tộc trưởng trong thôn,

nói

ra

yêu

cầu sau này muốn ở trong thôn dưỡng lão,

đã

bỏ ra

một

số tiền lớn để mua nhà cửa tại đây.

Tộc trưởng cảm động và ghi nhớ ân cứu mạng của lão Thái y, nên

đã

đem sân

nhỏ

ở thôn đông tặng cho Trương lão tiên sinh, nhưng lão Thái y kiên quyết

không

chịu nhận, sau khi tộc trưởng nhân lấy ngân phiếu, mới tiếp nhận khế ước nhà đất.

Đáng tiếc lão Thái y ra

đi

quá sớm,

không

có phúc quay lại thôn Hoa Khế dưỡng lão, nhưng Trương Thị Ngọc là con trai độc nhất của ông lại xui xẻo bị Hoàng đế đuổi

đi, liền trở lại định cư trong thôn.

Tất nhiên,

hắn

cũng

không

phải trở về

một

mình, mà còn có

một

tiểu nương tử vừa mới thành thân.

Điều này làm cho tộc trưởng cảm thấy rất thất vọng, ông dự định gả cháu

gái

của mình cho người trẻ tuổi đôn hậu đoan chính này!

Nhưng khi vừa nhìn thấy tiểu nương tử của

hắn

từ

trên

xe ngựa

đi

xuống, râu lão tộc trưởng nhếch lên, đôi mắt

đã

hoa

một

nửa bỗng lớn lên

mộtvòng! Đây

không

phải là tiểu tiên nữ của Vương mẫu nương nương sao?

Tuy rằng hơi

nhỏ

yếu

một

chút, ăn mặc cũng chỉ là vải thô sam bình thường, nhưng khuôn mặt

nhỏ

nhắn tinh xảo, thần thái phấn khởi,

trên

đầu là mái tóc đen như mực, nha đầu trong núi sao có thể sánh kịp!

Khụ, rốt cuộc tiểu Trương Thái y tiến cung

đã

gặp được chủ tử quý nhân, tìm được nương tử có tư sắc chắc

không

thua kém so với cung phi!

Mọi người trong thôn đều rất nhiệt tình,

một

vài thím nhà bên cạnh qua đây giúp tiểu Trương đại phu quét tước đình viện, phòng ngủ sạch

sẽ, còn lấy cả chăn đệm trong rương mang

đi

phơi nắng, bảo đảm buổi tối vợ chồng son ngủ ở bên trong, ấm áp hòa thuận vui vẻ, sớm sinh

một

tiểu tử mập mạp.

Đến khi mặt trời lặn, mọi người giúp đỡ đều

đã

đi, Trương Thị Ngọc mới dùng cánh cửa

thật

dày che lại cửa phòng, xoay người vào trong nhà, cúi đầu

nói

với người

đang

ngồi ở ghế đối diện: “Hoàng thượng chắc cũng

đã

mệt mỏi rồi, mặc dù thôn dã nên chỗ tắm rửa hơi đơn sơ, ngài vẫn nên đến đó ngâm chân

đi

ạ, cháo

trên

bếp

đã

nấu xong, sau khi Thánh thượng dùng cơm xong

thì

nghỉ tạm trước

đi.”

Niếp Thanh Lân mỉm cười nhìn Trương thái y: “

đã

nói

không

được gọi ta là hoàng thượng nữa, nếu ngươi

không

thay đổi cách gọi,

sẽ

khiến ta và ngươi lâm vào tai họa, ngươi gọi ta là... Lâm nhi

đi.”

một

tiếng “Lâm nhi” này nhất thời làm hai má tiểu Trương thái y ửng đỏ.

hắn

có nằm mơ cũng

không

nghĩ tới, mình lại có

một

ngày tốt đẹp như vậy, có thể sống chung với giai nhân trong mộng, giúp nàng lấy nước rửa chân, chuẩn bị cơm cháo nóng hổi,

đi

theo hầu hạ bên cạnh, còn có thể gọi

một

tiếng “Lâm nhi”...

Vẻ quẫn bách của Trương Thị Ngọc bị Niếp Thanh Lân thu vào trong thấy, trong lòng cảm thấy ấm áp. Rốt cuộc vẫn là

một

người thành thực, mấy ngày trước, đột nhiên trong lòng nàng nghĩ ra

một

kế sách, nghĩ ra biện pháp tốt có thể thoát khỏi thâm cung, vốn chỉ cần Trương Thị Ngọc trốn tránh

đi

ra ngoài, sau đó quay lại là được. Nhưng là Trương Thị Ngọc kiên quyết

không

đồng ý, vì để lấy được

sự

tín nhiệm của Thái phó, vậy mà lại chém mình

một

đao. Giả bộ hôn mê tỉnh lại.

thật

ra bước này coi như là tìm thấy đường sống trong cái chết, nàng đoán chắc nơi này

sẽ

trở thành diểm mù màu đen, những người lục soát trong núi chắc chắn

sẽ

không

nghĩ tới Hoàng đế

đang

trốn trong

một

sơn động cách dó

không

xa.

Nhưng kế này cũng có

một

điểm vô cùng nguy hiểm đó là chả may Vệ Thái phó thân mến kia hung ác đột phát, gϊếŧ hết những người sống sót để bị miệng.

Tuy rằng Trương Thị Ngọc hạ tích cốc châm, bốn ngày sau

sẽ

tự động mất

đi

hiệu lực, mình

sẽ

chậm rãi tỉnh lại, nhưng liệu có sức để đẩy được tảng đá chắn trước cửa động hay

không

đó cũng là

một

điều trí mạng.

Nhưng nếu bỏ qua cơ hội chạy trốn này, ở lại trong cung cũng

sẽ

chết... Trời càng ngày càng nóng, ngồi ở

trên

long ỷ vạn người chú ý kia, chỉ

khôngphải là người mắt mù tâm mù, rồi cũng

sẽ

nhìn ra sơ hở của mình,

không

thể che giấu mãi được!

Cân nhắc kỹ càng, Niếp Thanh Lân quyết định liều chết đánh cược

một

trận.

May mắn đó là tất cả mọi việc đều đúng theo kế hoạch, tiểu Trương Thái y tự chế thuốc bột giả chết, đồng liêu trong Thái y viện, có Triệu ngự y là bạn tri kỉ của lão Trương Thái y, coi như là nhìn Trương Thị Ngọc lớn lên, sao có thể nhẫn tâm nhìn người thanh niên tốt này vì chuyện này liên lụy mà mất mạng, sau khi Trương Thị Ngọc tỉnh lại

nói

ra Hoàng đế “mất tích”, liền giúp con cháu che dấu

nói

thương thế quá nặng nên

đã

“đi

đời nhà ma”.

Lúc đó Thái phó nào có tâm tình quan tâm đến

sự

sống chết của nhân vật

nhỏ

bé này, chỉ cần có thể bịt được miệng, chuyện Hoàng đế bị bắt

khôngbị truyền ra ngoài là được.

Mà sở dĩ bọn họ

không



đi

xa, lại

đi

tới thôn Hoa Khê, đó là vì lúc này đúng lúc là mùa xuân, mọi người trong thôn đều bận rộn cày bừa vụ xuân, những người trong thôn

không

có qua lại với Thái y viện, nên tin tức Trương Thị Ngọc “qua đời” nhất thời chưa thể truyền tới nơi này.

Niếp Thanh Lân vô cùng tin tưởng rằng nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, mà thôn Hoa Khê chính là ‘Bóng tối dưới ngọn đèn’ của Thái phó đại nhân

đang

ở kinh thành

Niếp Thanh Lân quyết tâm ở lại trong thôn

một

thời gian để sản xuất ra các loại rau dưa mỹ vị,

không

biết chừng củ cải đường mà mình trồng có khi

sẽ

xuất

hiện

trên

bàn ăn của Vệ ái khanh. Đợi đến lúc trong cung truyền ra tin tức phế đế, khi đó, trời xanh mấy trắng, nàng

sẽ

giống như những con chim

nhỏ

giương cánh bay

thật

xa, ngắm nhìn sông núi tuyệt trần...

Bọn

nhỏ

trong thôn gần đây rất thích trèo qua tường rào bên ngoài nhà Trương đại phu,

đi

xem vị Trương tiểu nương tử kia

một

chút.

Dáng vóc

không

chỉ giống tiên nữ, mà làm đồ ăn cũng rất ngon, ví dụ như đậu đũa, khi xào với dưa xanh mùi vị ngon hơn rất nhiều lần so với mùi khi nấu với tương đất mà mẫu thân nhà mình hay làm!

Hơn nữa ngay cả bộ dáng lúc nấu cơm, rất giống với các diễn viên

trên

sân khấu, trông rất đẹp mắt!

Lấy việc gọt dưa để làm ví dụ, sau khi rửa qua nước và được đặt ngay ngắn trong rổ, tiểu nương tử

sẽ

ngồi ngay ngắn

trên

ghế được lót đệm mềm trong sân,

một

tay cầm dao gọt vỏ,

một

tay giữ cuống dưa, qua lại hai lần, lớp vỏ màu xanh bong ra giống như quần áo, từ bàn tay trắng nõn

nhỏ

dài tấp nập rơi xuống, rơi xuống chiếc mâm màu trắng.

một

đám trẻ

đang

đứng ở tường rào nín thở tập trung nhìn chăm chú, từ từ, dưa xanh

đã

biến thành dưa trắng.

Lúc này, trong phòng bếp Trương đại phu cũng

đã

nhóm bếp xong,

trên

mặt dính đầy tro đen sau dó tay cầm cái quạt quạt sạch khói đen dày đặc trong phòng bếp, rồi

nhỏ

giọng gọi nương tử vào phòng bếp. Lúc này, tiểu nương tử

đang

cầm

một

cái muôi

nhỏ, múc nửa muỗng để nêm nếm lại nước sốt, giống như phu tử trong học đường chấm mực viết chữ, cổ tay

nhẹ

vung, “xoạt” tiếng nước vang lên ngon miệng, đổ mấy miếng thịt dây mướp mà Trương đại phu

đã

thái vào, sau đó đảo vài cái, những miếng thịt dây mướp kia

đã

được xào xong rất đẹp mắt.

Tiếp đó, tiểu nương tử đưa cái muôi trả cho Trương đại phi,

đi

đến bên chậu nước để rửa tay sạch

sẽ, dùng khăn lau khô bọt nước, rồi cầm lấy

mộtquyển sách, lại ngồi xuống chiếc ghế tựa trong sân, ngón tay tinh tế cầm lấy

một

vốc hạt ngô

trên

bàn bên cạnh,

nhẹ

nhàng ném xuống mặt đất, dẫn đến

một

vài con gà lông tơ tranh nhau tới mổ.

Cái cổ trắng nõn của người đẹp buông xuống, bắt đầu tập trung đọc cuốn sách trong tay, loại cảm giác an nhàn tự tại đó giống như

một

vị phu nhân

đang

ngồi giữa những bông hoa màu sắc sặc sỡ trong vườn,

nhẹ

vung tay cho những chú cá chép óng ánh trong hồ ăn…

Đến lúc Trương đại phu

đã

nấu đồ ăn và dọn cơm xong, sau khi mang lên bàn, tiểu nương tử mới đứng dậy

đi

vào trong phòng, ngồi vào bàn ăn dùng cơm.

Lúc này, bọn

nhỏ

trên

tường rào cũng lập tức giải tán, tất cả đều bị mẫu thân gọi về ăn cơm.

“Nhìn ngươi xem, chóp mũi vẫn còn dính tro đen.” Niếp Thanh Lân cười cầm cái khăn lau chóp mũi chă rửa sạch bụi đen của Trương Thị Lang.

Ngay tại lúc hai má tiểu Thái y vẫn

đang

ửng hồng, lại tự mình gắp

một

miếng dưa xanh để vào trong chén của

hắn: “Đây là

một

vài món ăn lúc trước Xảo Nhi dạy cho ta, tuy rằng khá đơn gian, nhưng mùi vị rất ngon, mẫu phi của ta... Mẫu thân lúc còn sống rất thích ăn.”

Trương Thị Ngọc

không

có ý định nhắc nhở giai nhân, mặc dù là món ăn đơn giản, nhưng hai người họ phải làm suốt ba canh giờ, hơn nữa phần lớn các bước thực

hiện

đều do

hắn

làm.

Nếu

không

phải Lâm nhi kiên trì,

thì

ngay cả việc cầm cái muôi

nhỏ,

hắn

cũng

không

muốn để cho giai nhân đυ.ng đến, người khác có thể

không

biết, nhưng

hắn

sao lại

không



đây chính là thân thể ngàn vàng?

Nếu bản thân mình có đủ bản lãnh, nhất định

sẽ

mua

một

nơi sơn trì xinh đep tuyệt trần, xây nhà

thật

cao, chung quanh trồng cây cỏ um tùm để che giấu đến mĩ thiếu nữ xinh đẹp vất vả lắm mới có thể đến gần này.

Nghĩ vậy, Trương Thị Ngọc hạnh phúc thỏa mãn nuốt xuống miếng thức ăn mà Niếp Thanh Lân gắp. Sau đó

nói: “Sáng mai ngày họp chợ, ta muốn

điđến các chợ lân cận để mua chút đồ dùng, Lâm nhi có muốn mua gì

không?”

Nghe thấy vậy, ánh mắt Niếp Thanh Lân hơi sáng lên: “Giống như lần trước

đi, ta muốn mua y phục, còn có trâm cài tóc, bột nước...”

Trương Thị Ngọc dùng sức gật đầu, vô lực tự hỏi, y phục mua lần trước, có vài bộ tiểu chủ tử còn chưa mặc đến đâu!

hắn

thật

sự

là hy vọng có thể mua toàn bộ những bộ y phục đẹp nhất cho thiếu nữ xinh đẹp này, tận lực gom hết những thứ đẹp nhất

trên

thế gian này để đặt dưới chân mỹ nhân đẹp nhất thiên hạ này...