Chương 29

Đến doanh trướng, Thái phó xoay người xuống ngựa trước rồi đưa tay kéo Hoàng thượng

đang



trên

lưng ngựa xuống, ra lệnh cho thị vệ canh gác: “Thân thể Hoàng thượng

không

khỏe, muốn vào doanh trướng nghỉ ngơi. Người

không

liên quan

thì

không

được vào.”

Lúc

đi

vào doanh trướng, Thái phó liền đem Hoàng đế ở trong ngực ném xuống giường trải nệm lông cừu, Niếp Thanh Lân lăn

một

vòng mới ngừng lại.

Quay đầu nhìn tư thế đằng đằng sát khí của Thái phó, Niếp Thanh Lân bị dọa co rụt người lại,

nhỏ

giọng

nói: “Thái phó, trẫm

không

phải

không

thoải mái…”

Thái phó cởi thắt lưng, hung hăng vứt qua

một

bên,

nói: “Thần đáng chết,

nói

dối trước thánh giá,

thật

ra là chính thần

không

thoải mái, mong Hoàng thượng rủ lòng thương, giúp vi thần trị bệnh.”

nói

xong liền

không

khách khí mà cởϊ qυầи áo,

đi

lên giường, muốn cởϊ qυầи áo của Niếp Thanh Lân.

Tiểu Hoàng đế bị thần hạ ép buộc

không

có đường trốn, chỉ có thể đem vùi mặt xuống đệm, tay cầm lấy lông cừu, chết cũng

không

chịu xoay đầu: “Nếu Thái phó làm ẩu, trẫm

sẽ

hô to cho cả nơi này biết Thái phó

đang

làm gì với trẫm!”

Niếp Thanh Lân

không

nói

dối, lều này tuy làm từ ba tầng da trâu thuộc, nhưng hiệu quả cách

âm

không

thể bằng tường gỗ. Nếu có

âm

thanh, thị vệ bên ngoài hoàn toàn có thể nghe được

một

chút động tĩnh.

Nhưng Thái phó sao có thể đem mấy lời uy hϊếp của nàng để ở trong lòng, nhìn bé con

đang

vùi đầu, mông hơi vểnh lên, đưa tay sờ nơi vẫn va vào mình ở

trên

lưng ngựa, cảm xúc quả

thật

rất tốt, rất mềm mại.

Trong lòng

hắn

biết bé con

không

thích mình, nếu

thật

sự

ép buộc

thì

cũng

không

ổn. Nhưng bây giờ

hắn

thật

sự



không

nhịn nổi nữa rồi, giả vờ làm quân tử cũng

không

được.

Dứt khoát đè lên người Hoàng đế, nắm lấy bàn tay

nhỏ

bé như

không

có xương, ngậm lấy vành tai xinh xắn

nói: “Hoàng thượng

không

muốn thần hầu hạ Hoàng thượng, vậy

thì

mời Hoàng thượng đến khinh bạc thần là được rồi”

“…”

Ngoài lều, thị vệ đứng cách trướng ba trượng, lúc mới bắt đầu còn nghe thấy vài tiếng kêu sợ hãi của Hoàng đế xuyên qua trướng truyền ra ngoài, về sau

thì

im lặng hơn

một

canh giờ.

Nguyễn công công cùng tùy tùng đến đây, tính toán thời gian thấy

đã

đến lúc Hoàng thượng và Thái phó dùng bữa rồi. Trùng hợp là hôm qua tướng sĩ săn được con hươu sao liền dâng lên Thái phó.

Chỗ thịt tốt nhất được đầu bếp cắt mỏng như cánh ve, xếp chồng lên chiếc mâm bằng vàng, chỉ chờ đến lúc dùng bữa

thì

nhúng vào nồi canh gà nóng hổi, trở qua lại vài cái, tươi ngon mười phần, là món ăn thích hợp nhất khi dã ngoại cắm trại.

Thái phó

không

gọi,

hắn

cũng

không

dám

đi

vào, chỉ có thể đứng ở bên ngoài chờ.

Qua gần nửa canh giờ, Thái phó mới lười biếng để cho Nguyễn công công tiến vào hầu hạ.

Nguyễn công công nâng

một

khay trà

nhỏ

tiến vào doanh trướng, đυ.ng vào màn cửa, mùi vị quen thuộc của việc kia trong cung đình làm lão hoạn quan run lên.

Tiểu Hoàng đế mệt mỏi,

đang

đắp chăn mỏng trùm qua đầu, ngủ

không

nhúc nhích.

Thái phó đại nhân ngồi bên giường, vạt áo nửa mở lộ ra cơ ngực rắn chắc, tấm đệm đắp bên hông, nhận lấy chén trà

nhẹ

nhàng uống

một

ngụm

nói: “Lấy quần áo cho bản Hầu thay”

Bởi vì

đi

du ngoạn ở vùng ngoại ô, các quản

sự

đều mang quần áo dự bị trong rương đặt ở trong doanh trướng, chuẩn bị cho bất kì tình huống nào.

Nguyễn công công khom người cúi đầu

đi

qua, bên giường có cái quần ướt, còn có mấy cái khăn bẩn,

đi

đến trước rương, mở ra tìm áσ ɭóŧ và quần áo ngoài của Thái phó, bày

trên

giường liền lui ra ngoài.

một

lúc lâu sau, cuối cùng Hoàng thượng cũng tỉnh ngủ, miễn cưỡng đứng lên, ngoại trừ cổ áo có hơi mở ra

thì

quần áo vẫn còn chỉnh tề, nhưng khi rửa tay

thì

lấy dầu hoa hồng lề mà lề mề chà xát tay cả buổi.

Chờ đến lúc truyền thiện, Nguyễn công công đột nhiên phát

hiện, bàn tay cầm đũa ngọc của Hoàng đế liên tục run rẩy, mãi mới gắp được thịt trong đĩa, lại trơ mắt bất lực nhìn nó rơi xuống dưới chân.

Cuối cùng vẫn là Thái phó

không

nhìn được, tự mình gắp thịt nửa dỗ dành nửa khích lệ cho Hoàng đế ăn.

Lúc trở lại tẩm cũng

đã

là giờ đốt đèn. Tay mềm của Niếp Thanh Lân vẫn còn ê ẩm, vẫn

không

hoạt động bình thường nổi. Hôm nay An Xảo Nhi

khôngđược

đi

cùng, ra ngoài

nhỏ

giọng hỏi tiểu thái giám: “Hoàng đế cưỡi ngựa bao lâu? Lại trở nên mệt mỏi như thế?”

Hôm nay bọn thái giám trong nội cung đều bị Nguyễn công công tỉ mỉ

nói

qua, hỏi

một

hồi lâu cũng

không

biết lý do.

Cuối cùng cũng

không

có cách nào, lúc tiểu chủ nhân vừa nằm

trên

giường êm vừa uống trà nhịn

không

được lải nhải: “Hôm nay sao lại như vậy? Sao Thái phó lại để cho thánh thượng mệt mỏi như vậy? Rốt cuộc là cưỡi ngựa nắm dây cương bao lâu để cho tay run như thế này?”

Niếp Thanh Lân cười khổ, nhìn chằm chằm vào khói hương

đang

bay lượn lờ ở cạnh bàn, ngồi ngốc

một

lát, thở dài: “Ai, dây cương vừa to vừa dài…”

thật

ra, sở dĩ Thái phó đưa ngựa cho Hoàng thượng, ngoài lý do mình đập nát cái bàn trước mặt Hoàng đế, muốn dốc sức nịnh nọt hàn gắn quan hệ

thì

quan trọng nhất là lần đua ngựa mỗi năm

một

lần vào đầu xuân sắp tới rồi.

trên

triều đình, quan to

trên

nhị phẩm có thể mang theo nữ quyến cùng các vị tần phi trong nội cung của Hoàng đế mở tiệc bên hồ, giơ roi thúc ngựa, cùng vui đùa phẩm rượu, đây cũng là cuộc sống tung tăng như chim sẻ sau

một

mùa đông bị đè nén của các nữ quyến quý tộc.

Mấy ngày nay lúc Thái phó đến tìm Hoàng đế đều bị ăn bế môn canh

không

mềm

không

cứng. Lần này ngay cả cười tiểu Hoàng đế cũng

không

cho Thái phó.

Nếu là bình thường, Thái phó

đã

giận từ lâu, bàn trà lại nát thêm vài cái. Nhưng lần này Thái phó lại rất hòa ái, dù tiểu Hoàng đế có trưng ra khuôn mặt

nhỏ

nhắn như thế nào

thì

khuôn mặt tuấn tú của lão nhân gia chưa từng trở mặt.

Vào ngày đua ngựa, đường đến Yến Tử Hồ

đã

sớm được niêm phong. Trong phạm vi trăm dặm đều có treo lụa vàng.

Đài xem đua ngựa

đã

sớm được dựng

trên

Yến Tử Hồ. Ngoại trừ Hoàng đế, quan nhất phẩm triều đình cũng có thể mang theo người nhà đến xem toàn bộ tình huống trận đua ngựa.

Vì Hoàng đế

không

có phi tần nên gọi mấy phi tử

không

vào lãnh cung của tiên hoàng ra tiếp khách, hậu cung xem như có đủ.

Trong cung Vân phi

đã

im lặng từ lâu, lần này cuối cùng cũng lộ mặt, chỉ là vẻ mặt

không

còn

sự

tươi đẹp của ngày xưa, quần áo

trên

người nàng ta cũng lộ ra vẻ già nua.

Niếp thanh Lân kín đáo liếc nàng ta

một

cái, trong lòng thoáng than thở. Cho dù

không

bị đày vào lãnh cũng

thì

thế nào, hôm nay các phi tử của tiên hoàng ngay cả phong hào thái phi cũng

không

có, dù các đại thần có dâng tấu lên Thái phó

thì

cũng bị bác bỏ ngay.

Thái phó hạ

một

quân cờ tốt,

hắn

dốc hết sức làm tiên đế trở nên nhạt nhòa.

Hôm nay Vệ Lãnh Hầu làm chủ việc nước, triều đình phải biến đổi, lại miễn giảm năm năm lao dịch cho dân chúng, so sánh với hôn quân trước kia quả

thật

là khác nhau

một

trời

một

vực. Dân chúng Đại Ngụy chỉ biết Vệ Lãnh Hầu mà khắp nơi lại đều

không

biết có tân đế.

Lúc

nói

chuyện phiếm với Trương thái y, nghe

nói

dân gian nam bắc còn lưu truyền

một

phiên bản: Minh đế nước Ngụy là sát tinh hạ phàm loạn thế, con cái tất nhiên là bạo quân, thời điểm hoàng tử trộm sửa lại thánh chỉ, ép chết thái tử tiền triều mới giành được thiên hạ. Mà Thái phó là Võ Khúc tinh hạ phàm, lập lại trật tự, cứu dân chúng Đại Ngụy khỏi cảnh dầu sôi lửa bỏng.

Lúc ấy Niếp Thanh Lân nghe được rất vui, liền hỏi Trương ngự y, nếu tính toán như vậy

thì

mình là ngôi sao nào?

Thái y chất phác trung thực, ngây ngốc nhìn khuôn mặt thanh lệ của tiểu Hoàng đế, thành thực đáp, căn bản là

không

có chuyện gì về tân đế. Có lẽ trong mắt Thái phó, mình chỉ là hạt bụi vướng

trên

long ỷ, chỉ cần thổi

một

hơi là đủ, còn bàn đến chuyện sao trăng

trên

trời làm gì?

Quét mắt

một

vòng nhìn phi tần của phụ hoàng sát tinh để lại, Niếp Thanh Lân lại chuyển qua nhìn Võ Khúc tinh

đang

hớn hở như gió xuân.

Hôm nay Thái phó đại nhân mang theo rất nhiều gia quyến. Ngoại trừ Tứ phu nhân, Vân Hương

thì

còn có

một

vị tiểu nương tử xinh đẹp.

Nghe

nói, đó là thiên kim Đổng Diệu

âm

của chủ quan hộ bộ Đổng đại nhân, chẳng những đôi má mềm mại, mà tuổi còn rất trẻ,

không

đầy mười sáu. Nghe

nói

mới đến phủ Thái phó, rất được sủng ái, rất có thể cho nàng làm chính thất.

Thái phó nhìn những con ngựa

đang

chiến đấu

trên

mã trường, tân thϊếp Diệu

âm

ở bên cạnh cũng săn sóc, dùng chén bạch ngọc đổ rượu bồ đào do Tây Vực tiến cống, bàn tay

nhỏ

bé duỗi ra,

nhẹ

nhàng đưa tới miệng Thái phó đại nhân.

Thái phó đại nhân nhìn chăm chú, bắt lấy tay ngọc thon thon uống

một

hơi cạn sạch chén rượu, thuận tay nắm vai Diệu

âm, thoải mái cười to cùng các đồng liêu bên cạnh.

Vệ Lãnh Hầu ôm

nhẹ

Ngũ phu nhân trong ngực, vẻ mặt được sủng ái lại ngượng ngùng, nhìn sang Tứ phu nhân

đang

cắn chặt hàm răng trắng ngà, vặn khăn trong tay

đang

ngồi lẻ loi

một

mình, sắc mặt tối tăm lại giống như tỷ tỷ thứ xuất của nàng.

Lúc này còn chưa được bao lâu, dung nhan kiều mỵ vẫn còn, gối còn chưa lạnh

đã

thất sủng như vậy. Nếu có

một

ngày Võ Khúc tinh kia chính thức ngồi lên điện Kim Loan, xây dựng hậu cung. Có thể tưởng tượng được cảnh hồng nhan đấu tranh trong đó ghê gớm đến mức nào!

Đợi đến khi trận đấu kết thúc, Thái phó đại nhân buông giai nhân trong ngực ra, dặn dò nàng nên giao thiệp cùng gia quyến của các vị quan viên khác, sau đó đứng dậy đến gần Hoàng thượng, hạ giọng

nói: “Chiều rồi, thần và Hoàng thượng vào doanh trướngnghỉ

một

lát”

Niếp Thanh Lân tự mình làm theo

yêu

cầu của Thái phó, hiểu ra rất nhiều chuyện, tối thiểu những tiếng kì quặc phía sau rèm cửa, tiếng ván gỗ kẽo kẹt trong mấy cuốn sách đọc để tiêu khiển cũng

đã

hiểu biết

một

hai.

Chả trách phụ hoàng lại mê muội vì cái này,

thì

ra là rất đa dạng!

Mà Thái phó trước mắt này là sắc tinh đầu thai,



nương nào rơi vào trong tay

hắn, dù quần chưa cởi, áo chưa kịp thoát

thì

trinh tiết cũng

đã

bị phá hủy hơn nửa rồi.

Nghĩ vậy, tiểu Hoàng đế mỉm cười

nói: “Ngày đầu xuân trẫm muốn phơi nắng

một

lúc, nếu Thái phó mang theo gia quyến

thì

nên mang các nàng

đivào doanh trướng nghỉ ngơi

một

chút”.

Thái phó nghe những lời ấy, hơi cau mày, sau đó lại giãn ra, trở về từ lần cưỡi ngựa ngày đó, Long Châu vẫn khó chịu với mình.

Cũng trách chính mình lần đấy quá gấp gáp, từ khi gặp bé con liền

đi

vào ma đạo, vẫn

không

thân cận với thϊếp thất trong phủ, dù Ngũ phu nhân mới nạp vào cửa cũng

không

có hứng sủng hạnh. Du͙© vọиɠ tích tụ

thì

sẽ

tràn, lớp sóng sau cao hơn lớp sóng trước, dọa tiểu Long Châu

không

hiểu

sự

đời. Cho nên tất nhiên

sẽ

tha thứ việc khó chịu với

hắn

mấy ngày nay.

Nhưng hôm nay chư vị đại thần đều ở đây, dù mình vô lý cũng đâu thể lừa gạt thánh thượng vào doanh trướng làm chuyện gì! Bé con có cần dùng kế ấy để tránh mình như rắn rết

không?

Ngay lập tức, Thái phó vốn

không

được coi là người có tính tình khoan dung bắt đầu

không

thoải mái.

Nhưng nghe Hoàng đế

nói

xong đoạn sau, Thái phó lại cảm thấy có chút giật mình, trong lòng buồn cười

nói: Bảo bối Long Châu của mình cũng mảnh mai giống phụ nhân bình thường, cũng học tranh giành ăn giấm chua,

không

lẽ muốn biến thành nữ nhi như người ta sao?

Liền nhắm mắt phượng,

âm

thanh lạnh

đi

vài phần: “Thần vẫn cảm thấy Hoàng thượng

không

nên phơi nắng, thỉnh thánh thượng theo thần vào doanh trướng”

Niếp Thanh Lân thấy Thái phó thực

sự

tức giận, lập tức buông bánh ngọt táo đậu xanh

đã

ăn hết

một

nửa trong tay ra, bột bánh

trên

miệng cũng

không

lau, ngoan ngoãn

đi

theo Thái phó vào doanh trướng.

Lúc

đi

vào, cũng

không

đợi nàng ngồi vững, Thái phó lạnh lùng hỏi thăm: “Hoàng thượng

đang

muốn dằn mặt thần sao?”

Niếp Thanh Lân rất muốn khóc: “Ái khanh có cho hoàng tộc Niếp thị chút mặt mũi nào sao, trẫm

thật

sự



không

có mặt mũi để trưng lên đâu!” Thế nhưng bên ngoài lại cung kính

nói: “Vừa nãy ăn bánh ngọt quá ngon, trẫm

không

bỏ được, trẫm biết sai rồi, Thái phó đừng tức giận.”

Thái phó biết



bé con

nói

là biết sai, nhiều lắm là ở

trên

khóe miệng,

không

bao giờ để tâm. Tuy trong lòng vẫn còn buồn bực nhưng nhìn bé con vẫn còn lè lưỡi liếʍ bột ở khóe miệng, vừa bực vừa buồn cười, khuôn mặt sa sầm vừa nãy liền trở lại bình thường, híp mắt phượng

nói: “Thân là vua

một

nước, nhưng hết

một

nửa tâm tư

đã

nghĩ đến chuyện ăn,

đã

vậy ăn nhiều như thế nào cũng

không

mập được, nhìn ngài xem có giống quân vương của

một

nước

không?”

Lần này Niếp Thanh Lân

thật

sự

cảm thấy Thái phó

nói

rất đúng,

nói

không

chừng mình là sao đói hạ phàm, ăn luôn nửa giang san mục nát còn sót lại của sát tinh phụ hoàng nhà mình để lại, giúp Võ khúc tinh

một

tay. Cũng

không

biết tương lai khi mấy người ấy quay về Thiên Cung, người có tài ăn nhiều như mình có được

một

phong bao lì xì của Võ Khúc tinh hay

không?

“Trẫm mất lễ nghi trước mặt các quan lại mà

không

biết, may mắn có Thái phó nhắc nhở, Thái phó đại nhân

thật

sự

là hi vọng của trẫm, là rường cột của quốc gia…”

Đáng tiếc, lần này còn chưa tâng bốc xong

đã

bị Thái phó thô lỗ kéo vào ngực: “Tâm ý của vi thần đối với Hoàng thượng, có nhật nguyệt chứng giám, nhưng Hoàng thượng nên biết nam nữ hữu biệt, cho dù trong lòng thần coi Hoàng thượng là báu vật quý giá nhất, nhưng chủ mẫu trong phủ phải là nữ tử. Hoàng thượng

không

cần phải học nữ tắc như người ta, theo nữ tử hẹp hòi ăn giấm chua ghen ghét, lại là hạ thấp thân phận của mình.”

Tiểu hoàng để chớp chớp mắt, mãi mới hiểu được ý của Thái phó.

không

hổ là người muốn làm việc lớn, có khí phách!

Nàng muốn giải thích với Thái phó, mình

không

có sa đọa đến mức ăn giấm chua cùng

một

đám thϊếp thất trong phủ của

hắn, nhưng nghĩ lại lời này cũng hơi làm mất mặt Thái phó, giống như nghi ngờ mị lực nam nữ đều

yêu

của Thái phó, tranh thủ sửa lời

nói:

“Trẫm nhớ kỹ, về sau Thái phó ôm vợ nạp thϊếp, trẫm tuyệt đối

không

can thiệp và chuyện trong nhà của Thái phó đại nhân. Nhưng nếu Thái phó dám nắm tay của mỹ thiếu niên nào đó ở trước mặt trẫm, trẫm… nhất định

sẽ

cào mặt thằng kỹ nữ phóng đãng kia!”

Từ “kỹ nữ phóng đãng” này là vốn là Hoàng thượng mới học được ở trong

một

cuốn sách về chuyện tình

yêu. Bốn chữ đơn giản,

nói

năng có khí phách, lúc ấy nàng học ngữ điệu của người đàn bà chanh chua nhiều lần, luyện tập nhiều lần,

không

nghĩ là

sẽ

được dùng nhanh như vậy.

Quả nhiên là học

thì

sẽ

có chỗ dùng!

Học thức “uyên bác” này lập tức làm Thái phó đại nhân thay đổi nét mặt, khuôn mặt lạnh lùng, mặt phượng hơi trừng, môi mỏng khẽ mở, nghiến răng nghiến lợi

nói: “Ngươi học được loại từ ngữ bẩn thỉu này ở đâu?”