Chương 27

Mật thám báo tin lại chỉ đến đây, về phần Hưu Đồ Liệt kia ôm ấp kỹ nữ, cùng đám tiểu quan bên trong chơi trò dâʍ ɖu͙© như thế nào

thì

không

ai biết được.

Vệ Lãnh Hầu ngồi ở trước án thư

nhẹ

gõ mặt bàn, trầm ngâm

một

lúc lâu, tên Hưu Đồ Liệt kia trước đây khi vừa nhìn thấy khuôn mặt thanh lệ của Hoàng đế, liền nổi lên tà tâm, chắc là những con quỷ đói sắc, như những tên man di ngông cuồng đến Trung Nguyên

một

chuyến, dạo chơi

một

vòng đến chỗ trăng hoa cũng chẳng có gì là lạ.

Nhưng Vệ Lãnh Hầu vẫn cảm thấy có chút

không

ổn, tuy rằng

hắn

và Hưu Đồ Liệt

đã

chính thức giao đấu, dù chỉ có

một

lần ở trà lâu kia, nhưng

hắncảm thấy tên Hưu Đồ Liệt kia ở

một

phương diện nào đó rất giống mình...

Ví dụ như, những tâm tư mưu đồ trong mắt

hắn

khó có thể che lấp, đó là ánh mắt trần ngập dã tâm xâm lược của nam nhân, người có dã tâm bừng bừng như Hưu Đồ Liệt sao có thể ở

trên

địa bàn của kẻ thù ăn chơi đàng điếm?

Giờ phút này, Vương tử Hung Nô đúng là

đang

ngã trong phù dung trướng ấm, nhưng người

đang

xin cởϊ áσ tháo thắt lưng ở trước mặt

hắn

khôngphải là thiếu nữ xinh đẹp mà lại

một

thiếu niên xinh đẹp phong trần mười phần.

Hưu Đồ Liệt đánh giá bài trí mạ vàng xa hoa bốn phía

một

chút, nhìn người trước mặt trai

gái

không

thể phân biệt,

thiếu niên nương khí*,

sự

khinh bỉ trong lòng

không

nén được dâng lên.

*chỉ những nam nhân do dự, yếu đuối hoặc giống nữ nhân, ý châm biếm

Người Ngụy rất coi trọng việc hưởng thụ,

một

nơi kinh doanh bằng nghề kỹ nữ, còn xa hoa hơn cả doanh trướng của bọn

hắn! Đường đường là

mộtnam nhân, lại

đi

thoa son trét phấn, õng ẹo quyến rũ nam nhân!

Đây là trời giúp Hung Nô! Nếu như đời này,

hắn

không

thể san bằng Đại Ngụy, chiếm lấy vùng đất giàu có này, sử dụng đám dân đen nhu nhược yếu hèn như sơn dương đó,

thì

hắn

sao có thể xứng là

Hùng Ưng*

trên

thảo nguyên được phụ vương coi trọng?

*Chim ưng oai hùng, ý chỉ nam nhân mạnh mẽ kiêu ngạo

sự

nhẫn nại của Hưu Đồ Liệt

đã

mất, vung tay về phía tiểu quan

đang

lắc mông

trên

đất kia: “Được rồi, trong phòng

không

có ai, các phòng xung quanh cũng đều là thuộc hạ của tại hạ,

không

có người nghe lén, mặc quần áo vào

đi, sau đó

nói

xem đại nhân nhà người sai ngươi

nói

gì.”

Thiếu niên kia vừa nghe vậy, ý cười

trên

mặt nhất thời cứng lại, lưu luyến nhìn thân thể cường tráng của vương tử dị tộc này, thầm nghĩ: Nếu có thể ngủ cùng

một

lần, dù

không

nhận được bạc, cũng cam tâm tình nguyện.

Đáng tiếc nam tử cao lớn này

không

thích nam sắc, nghĩ vậy, tiểu quan tên Bảo Nhi ôm lấy áo bào, cười

nói: “Đại nhân nhà ta nghe

nói

ngài đích thân đến kinh thành, đặc biệt dặn dò ta phải hầu hạ vương tư chu đáo, nếu vương tử

không

thích nam sắc,

một

lúc nữa ta

sẽ

an bài cho vương tử

cônương kiều mỵ nhất ở đây...”

Hưu Đồ Liệt sao có tâm tình cũng

hắn

Phong hoa tuyết nguyệt, hỏi thẳng: “Gang*

mà ta cần

đã

tới chưa?”

*Gang là hợp kim giữa sắt và các bon, sắt chiếm 95-98%, dùng để chế tạo vũ khí

Bảo Nhi khó xử lắc lắc đầu: “Tuy rằng gang kia được giám sát và chế tạo trong quân doanh, nhưng chất lỏng nấu sắt được tinh luyện ở chỗ khác, trong đó có mấy thành phần, phương pháp điều chế quan trọng mà ngay cả đại nhân nhà ta cũng

không

biết.”

Hưu Đồ Liệt nghe xong mày rậm

không

khỏi nhíu lại. Lần này

hắn

đến Trung Nguyên còn có

một

mục đích vô cùng quan trọng đó là thứ vũ khí sắc bén làm bằng gang đen kia.

Kỹ thuật chế tạo kim loại thô sơ của Hung Nô đều là học tập của Trung Nguyên. Những thợ rèn bị bọn họ đánh cướp về dùng để chế tạo nồi, bát

thìđược, nhưng dùng để chế tạo vũ khí

thì

thô sơ hơn của Trung Nguyên

một

chút.

Trước đó có

không

ít thân tín của An Tây Vương đóng quân ở bên quan, sau khi nghe

nói

An Tây Vương bị lật đổ, liền tới nương tựa nhờ biên quan Hung Nô, dùng vàng bạc để đổi lấy chỗ sống yên ổn,

hắn

cũng là nghe được từ trong miệng bọn họ, mới biết đến thứ vũ kia chém sắt như chém bùn kia.

Sau đó

hắn

dùng trăm phương ngàn kế, quả nhiên tìm được phương pháp, nếu mà kỵ binh của

hắn

được trang bị vũ khí như vậy, việc công thành tấn công vào trận địa chẳng phải

sẽ

như hổ thêm cánh sao?

Bảo Nhi vừa thấy vẻ mặt

không

vui của Hưu Đồ Liệt, vội vàng còn

nói

thêm: “Nhưng mà, chủ nhân nhà của ta

đã

cài vào đó

một

thợ rèn nhất định

sẽghi chép lại chi tiết, nhưng

hắn

không

tiện ra mặt, Hưu Đồ công tử xem có cách nào để cạy miệng tên thợ rèn kia ra hay

không...”

Hưu Đồ Liệt nhận lấy

một

phong mật hàm, lại

nói: “Ngươi vừa

nói

đã

từng gặp Thái phó, tên Thái phó kia

thật

sự

có đoàn tụ chi phích?”

Người tên Bảo Nhi trước đây từng hậu hạ An Vinh vương,

đi

theo

hắn

đến tửu lâu ăn cơm với Vệ Lãnh Hầu, trong bữa tiệc rượu đó Vệ Lãnh Hầu có nhìn mình vài lần, liền nghĩ Vệ Lãnh Hầu kia

đã

động tâm nhưng sợ ảnh hưởng đến danh dự nên

không

thân cận với mình,

cơ duyên xảo hợp*,

mình có thể quen biết với quý nhân, ở nơi này - nơi nổi lên nhờ việc mua bán hoạt động tình báo.

*cơ hội và duyên phận

Vừa nghe thấy câu hỏi của Hưu Đồ Liệt, Bảo Nhi đắc ý khoe ra câu chuyện này, tự nâng giá trị con người lên

một

chút.

“Mặt Thái phó kia mặc dù lạnh lùng, nhưng vừa nhìn thấy Bảo Nhi liền

không

thể dời mắt, dù biết thức thời mà tỉnh lại... Chứ đâu giống như công tử, đối xử với ta rất lạnh nhạt...”

nói

xong thân mình liến tiến sát vào trong lòng Hưu Đồ Liệt.

Lần này Hưu Đồ Liệt lại

không

hề né tránh, đưa tay ra kéo thân thể Bảo Nhi, tay vuốt hai má

hắn, lại chuyển qua cổ mảnh khảnh của

hắn, mỉm cười, mặt hơi ngăm đen, lộ ra hàm răng trắng sáng: “Nếu ngươi

đã

giúp ta và đại nhân việc quan trọng như thế, tại hạ cũng

không

thể lạnh nhạt với ngươi,

sẽ

hảo tâm giúp người

một

tay, giúp ngươi sớm đầu thai kiếp sau có thể làm

một

nam nhi chân chính...”

Khi

nói

chuyện bàn tay to

nhẹ

nhàng dùng sức, xương cổ Bảo Nhi phát ra tiếng răng rắc thanh thúy, người cũng biến thành bùn nhão, ngã xuống

trêngiường.

Loại người vô liêm sỉ này, vì bạc, có cái gì

không

thể bán? Nếu

không

muốn

hắn

tiết lộ tin tức, chỉ có thể đóng chặt miệng

hắn

lại!

Hưu Đồ Liệt vặn cổ xong, liền đẩy cửa

đi

ra ngoài, thuộc hạ đứng ở cửa lập tức

đi

vào, lột sạch y phục của cơ thể mềm nhũn kia, bố trí lại

một

phen...

Chốn yên hoa, việc đùa chết tiểu quan cũng

không

tính là việc gì đáng ngạc nhiên, chỉ cần bồi thường bạc,

sẽ

không

kinh động đến quan phủ.

Hưu Đồ Liệt nghe tiếng oanh ca yến ngữ dưới lầu, hạ cánh tay xuống, chỉ cần vừa động

nhẹ, cánh tay phải liền cảm thấy đau.

Hừ! Hôm đó khi mình và Vệ Lãnh Hầu giao thủ,

hắn

đã

cố ý tấn công cánh tay phải của mình, có ý muốn bẻ gãy nó. Lúc trước mình cũng

không

nghĩ ra,

hiện

tại mới để ý,

không

phải là do mình cầm tay tiểu Hoàng đế nên Thái phó kia liền nổi giận hay sao?

Loại bẩn thỉu

đã

chết trong kia đúng là tự dát vàng lên mặt, cho dù Thái phó kia thực

sự

thích nam sắc, nếu

đã

gặp qua khuôn mặt tuyệt sắc kia, sao có thể coi trọng thứ rách nát như

hắn?

Quả nhiên Vệ Thái phó là người tài trí hơn người, muốn chơi đùa cũng phải chơi đùa

trên

long sàng...

Thú vị!

Mặc dù ghét nam nhi có dáng vẻ mềm mại, nhưng nhớ tới tân đế Đại Ngụy ngồi ngay ngắn

trên

điện Kim Loam

không

nhìn mình, bộ dáng mềm mại cao cao tại thượng, Hưu Đồ Liệt cảm thấy miệng lưỡi có chút khát.

Đợi đến khi mình tư thế oai hùng bước lên điện Kim Loan,

sẽ

ngay tại đó cởi hết long bào của

hắn... Đúng là

một

chủ ý

không

tệ chút nào!

Lần đàm phán này, vốn là cả hai bên đều

sẽ

tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, nhưng lúc đàm phán điều kiện, vậy mà

một

bước cũng

khôngnhường, trong đó có

một

điều kiện là muốn chọn

một

công chúa Đại Ngụy làm

Yên Thị*

của lão Đan Vu, dùng hòa thân để thắt chặt thêm thâm tình!

*Hoàng hậu của vua Hung Nô

Tuy nhiên lão Đan Vu cũng

yêu

cầu rất cao, muốn tìm

một

quý nữ chân chính của Hoàng đế, chứ

không

được dùng cung nữ để thay thế.

Hoàng thân Niếp thị, nay đều là cà tím bị

nhuốm sương lạnh*,

đâu còn cái gọi là tôn quý, dĩ nhiên là Thái phó mở miệng chỉ vào ai, người đó

sẽ

phải ngoan ngoãn dâng nữ nhi.

*Hết thời

Cuối cùng Vệ Thái phó chỉ định Bát công chúa của tiên hoàng, Công chúa Thiệu Dương, cũng giống với Hoàng đế, là

một

người đáng thương, mẫu phi

đã

mất từ sớm. Tính tình dịu dàng, bộ dạng cũng khá đẹp. Năm nay 16 xuân xanh, đúng độ tuổi thích hợp, nhưng bởi vì

không

có mẫu phi sắp xếp, cứ thế kéo dài đến 16 tuổi cũng chưa chỉ hôn Phò mã, nay lại sắp gả sang Hung Nô, trước này xuất phát, cố ý đến chào tạm biệt Hoàng đế, đôi mắt hồng hồng giống như

đã

khóc cả

một

đêm.

Niếp Thanh Lân cũng biết tính tình bát tỷ này của nàng, vô cùng dịu dàng hiền lành, nay lại bị gả đến đất Bắc chịu khổ, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu.

Vệ Lãnh Hầu vậy mà lại chọn

một

quả hồng mềm dễ vỡ! Thấy nàng

không

có cha mẹ để dựa vào, tính tình nhát gan, liền ném tới ổ lang sói. Nhưng mình

không

phải cũng như vậy sao? Nếu trước đây mẫu phi

nói

ra thân phận nữ nhi của mình,

thì

loại chuyện hòa thân tồi tệ này,

nói

không

chừng

sẽlà rơi xuống đầu mình.

Nghĩ vậy, càng cảm thấy đồng bệnh tương liên, phân phó An Xảo Nhi

đi

lấy khăn và đá để chườm hai mắt sưng đỏ của hoàng tỷ.

“Hoàng thượng, lần này Thiệu Dương

đi, chỉ sợ khó có thể trở lại Trung Nguyên, về sau giỗ tổ hàng năm, thỉnh cầu Hoàng thượng nhớ sai người chuẩn bị

một

ít dưa và rượu trái cây cúng bái trước bài vị mẫu phi của Thiệu Dương, Thiệu Dương

thật

sự

không

đành lòng mang bài vị của mẫu phi đến nơi hoang vu lạnh lẽo kia...”

Trong mắt Niếp Thanh Lân có chút ngấn lệ, ôn nhu trấn an

nói: “Lần này Hoàng tỷ

đi,

không

cần để ý chuyện trong cung, trẫm

sẽ

nhớ...”

Thiệu Dương công chúa ngẩng đầu nhìn đệ đệ tuổi còn

nhỏ, đột nhiên nghĩ đến tình cảnh của hoàng đệ lúc này cũng rất khó,

nói

không

chừng là

không

sống được đến lúc trưởng thành, lại bi thương

nói: “Là Thiệu Dương

không

hiểu chuyện, nếu Hoàng thượng thấy

không

tiện, cũng

không

cần miễn cưỡng, việc quan trọng nhất đó chính là Thánh Thượng phải giữ gìn long thể, Thiệu Dương cũng để mặc cho số phận... Nghe

nói

Hung Nô kia

không

thông lễ pháp, cha chết con

sẽ

kế thừa, Đan Vu kia tuổi tác

đã

cao, cũng chả sống được mấy ngày nữa, nếu như vậy Thiệu Dương

sẽ

phải tái giá với con riêng của lão, đến lúc đó chỉ có thể lấy cái chết để giữ gìn trong sạch, chỉ mong đến lúc đó xin Thái phó khai ân, chấp thuận cho mang quan tài về quê cũ, an táng cùng

một

chỗ với mẫu phi, vậy là

đã

quá đủ rồi...”

Niếp Thanh Lân nghe xong lời này, vỗ bàn

thật

mạnh: “Hoàng tỷ

nói

cái gì vậy? Tỷ và ta đều là người

không

cha

không

mẹ,

một

mình



đơn trong cung này, tất nhiên

sẽ

hiểu việc muốn sống cũng

không

dễ. Ngày thường tuy tỷ đệ chúng ta

không

có cơ hội thân cận, nhưng nay tỷ phải gả

đi

xa, trong lòng trẫm cũng rất khổ sở, nhưng đây chuyện quốc

sự, cũng

không

có sức ngăn cản. Dù người bên ngoài coi tỷ là quân cờ, nhưng sao hoàng tỷ lại có thể tự khinh bản thân? Khi đến đó, nhất định phải tự nâng cao tinh thần,

không

cần quan tam đó là tình cảnh gì, luôn phải có biện pháp đối phó, nếu lão Đan Vu kia qua đời, cũng rất tốt, đổi lấy

một

người tuổi trẻ cường tráng, mới xứng đáng để hầu hạ công chúa Đại Ngụy ta. Chẳng lẽ chỉ có họ được phép tam cung lục viện, tỷ thân là công chúa chẳng nhẽ

không

thể có phu quân trẻ tuổi? Sao lại muốn tìm cái chết để làm gì? Cái tấm biển trinh tiết kia, ở Hung Nô hoang vắng, cũng

không

có chỗ để treo! Nếu hoàng tỷ nhớ đến quê hương, muốn tẫn hiếu với mẫu phi, chỉ có sống mới có cơ hội quay trở về Đại Ngụy...”

Nước mắt công chúa bị tiểu Hoàng đế dọa sợ đến mức phải thu lại, nếu

không

phải chính tai mình nghe thấy, nàng

thật

không

dám tin Hoàng đế luôn luôn an tĩnh kia

sẽ

nói

ra những lời hoang đường lớn mật như vậy...

“Lời Hoàng thượng

nói

chí phải, thần

thật

thẹn với Thiệu Dương công chúa.” Khi

đang

nói

chuyện,

không

biết Thái phó

đã

xuất

hiện

tại cửa đại điện từ lúc nào.