Chương 20

Lúc bước ra khỏi noãn các, mồ hôi

trên

người Niếp Thanh Lân vẫn còn chưa tan. Thái phó nổi giận đùng đùng sớm

đã

mang theo đại đội nhân mã chạy mất hút.

Niếp Thanh Lân bị hơi nóng hun đến chân cẳng bủn rủn, lúc

đi

tới cửa

thì

bị cánh cửa lặc lìa kia ngáng chân khiến nàng lảo đảo.

An Xảo Nhi dìu nàng đứng dậy, Niếp Thanh Lân vừa ngẩng đầu

thì

thoáng trông thấy trong bụi hoa cách đó

không

xa hình như có bóng người nhoáng lên.

Nhưng chỉ trong thời gian

một

cái chớp mắt, bóng đen ấy

đã

chui vào con đường

nhỏ

cạnh bụi hoa.

không

biết là nô tài của cung nào nữa, thực đúng là tay dò la tin tức lành nghề. Niếp Thanh Lân

âm

thầm cảnh giác trong lòng, nhưng cũng

không

phái ai

đi

tìm hiểu bóng đen kia

đi

đâu.

An Xảo Nhi cũng liếc mắt nhìn thấy, bèn khẩn trương hỏi: “Kia là kẻ nào mà có thể dọ thám tại ngự hoa viên này chứ?”

Niếp Thanh Lân phất phất tay, ý bảo nàng ấy

không

nên

nói

nhiều.

đã

có bản lãnh tiến vào ngự hoa viên,

thì

hẳn phải có chút đạo hạnh, quan tâm làm chi kẻ đó muốn thăm dò chuyện gì, tự nhiên

sẽ

có người đối phó với y, bản thân nàng là con khỉ bị đè dưới ngũ chỉ sơn chỉ cần thành thành thực thực ăn uống ngủ nghỉ là được.

Sang hôm sau, Niếp Thanh Lân liền bị cảm lạnh sốt cao, thứ nhất là do bị lạnh, thứ hai là tinh thần bị căng thẳng trong

một

thời gian dài.

Người ngoài đều

nói

nàng là người

không

tim

không

phổi, nhưng lại

không

biết, nếu

một

người từ

nhỏ

đã

đi

trên

núi đao nơi những lưỡi dao nhọn hoắt cứ liên tục xuất

hiện, mỗi ngày đều qua lại

trên

biển lửa hừng hực, tự nhiên

sẽ

không

còn biết cái gì là sợ.

Từ rất lâu rồi, Niếp Thanh Lân

đã

xem sinh mạng của bản thân mình chỉ như thứ đồ nhặt được, dù tình cảnh của nó có gian nan hơn nữa

thì

cũng

sẽổn thôi. Vì thế nàng dần trở nên thông suốt tận hưởng mỗi

một

ngày mà nàng trộm được.

Thế nhưng dạo gần đây tiếp xúc cùng Thái phó, thực

sự



đã

xốc toàn bộ tinh thần, mỗi sợi dây thần kinh đều bị kéo căng ra,

không

dám để lộ chút sơ sót nào.

Giờ đây chuông báo động đột nhiên được gỡ bỏ, lúc được buông lỏng

thì

bệnh lại kéo tới như núi đổ.

Trương thái y vội vàng tiến cung chẩn trị, sau khi kê thuốc, xuất ra

một

thân mồ hôi, đẩy lùi hàn khí, cơn sốt hạ

thì

chính là toàn thân bủn rủn vô lực.

Ngay cả quà vặt ngày thường thích ăn cũng

không

làm dậy nổi tinh thần.

Trương ngự y nhìn thấy mà tim đau nhức nhối, vừa vì cơ thể ngày càng tiều tụy mà lo lắng, lại vụиɠ ŧяộʍ vui mừng vì mỗi ngày đều có thể tiến cung trị bệnh cho Hoàng thượng, thường xuyên bầu bạn với giai nhân, trong nội tâm của người thanh niên luôn giao đấu

không

ngừng.

Theo lý thuyết, Hoàng thượng xảy ra chuyện, làm phụ chính trọng thần hẳn phải theo hình thức mà đến thăm

một

lần, ấy vậy mà Thái phó hình như là

đang

bận rộn xử lý chuyện bình Tây,

không

có thời gian rỗi liếc mắt nhìn Hoàng thượng bệnh nặng.

Thái phó lạnh nhạt với chủ nhân hoàng cung, ngược lại lại khiến Niếp Thanh Lân thở phào

một

hơi dài đầy

nhẹ

nhõm.

Thái phó đại nhân quả nhiên ngạo cốt bừng bừng! Xem ra nàng

đã

không

đi

sai nước cờ hiểm này, quả nhiên sau khi xé tan lớp màn ái muội khiến Thái phó đại nhân mất

đi

hứng thú,

hắn

cũng lãnh đạm hẳn với nàng.

Niếp Thanh Lân cũng tự biết thân biết phận, nàng lấy cớ bị bệnh, dứt khoát

không

lâm triều làm vật trang trí vô dụng, trốn trong tẩm cung thong dong nhàn tản.

Vốn nghĩ bản thân khiến Thái phó đại nhân

không

hài lòng như thế, thủ đoạn lôi đình nhất định là

không

thể thiếu được, nàng cũng

đã

sớm chuẩn bị sẵn tâm lý thắt lưng buộc bụng chịu khổ rồi.

Thế nhưng gần nửa tháng trôi qua, cung ứng của nội thị giám vẫn đúng lúc đúng hạn như cũ, thậm chí thấy Hoàng đế cứ luôn

nói

mình mệt mỏi vô lực,

không

thể lâm triều, nên mấy ngày trước

đã

đưa tới ba hộp nhân sâm thượng hạng.

Những cái rễ to đùng chắc nịch giống như

đã

thành tinh của đám nhân sâm được dây tơ hồng tinh tế thắt lại, dường như là sợ bọn chúng đêm hôm khuya khoắt chạy về rừng sâu núi thẳm, hơi sơ sảy chút khẳng định là có thể trở thành trân phẩm do Bắc quốc tiến cống.

Nội thị giám thực rộng rãi,

không

tiếc của dâng lên dược liệu quý báu ngay cả hoàng cung cũng hiếm có này để Hoàng đế bù nhìn là nàng tẩm bổ.

Chỉ có điều cây nhân sâm già này quả nhiên là đồ tốt, ăn vài miếng cơ thể suy nhược

đã

tốt hơn rất nhiều, khẩu vị cũng dần dần trở lại.

không

cần phải nhìn thấy ôn thần Thái phó,

không

cần lên triều nghe những tấu chương đại loại An Tây Vương đại nghịch bất đạo, thỉnh cầu chém chết hết cả phủ y, cuộc sống quả thực nhàn nhã rãnh rỗi hơn rất nhiều. Ăn nhiều cháo gà ác An Xảo Nhi đích thân ninh, Niếp Thanh Lân phát

hiện

cơ thể nàng tăng thêm

không

ít thịt, ngay cả chiếc áo khoác mà mình phải cột chặt lại cũng chật cả rồi.

Tiểu Hoàng đế thư thái tăng thêm

không

ít thịt, lại

không

hay biết các lão tiền triều

đang

khổ sở.

Theo lý thuyết bình Tây đại thắng, Thái phó

đã

trừ

đi

đại họa trong đầu, hẳn là tâm tình phải vui vẻ.

Sau chiến dịch An Tây, triều đình tuyên đọc thánh chỉ của Hoàng đế chiêu cáo thiên hạ đủ mọi tội trạng tố cáo An Tây Vương ngỗ nghịch phạm thượng, kết bè kết phái có ý đồ mưu phản. Trong lúc nhất thời

thật

có khí thế tội lỗi chồng chất, phải tra



đầu đuôi nhổ cỏ tận gốc đám tặc tử cùng An Tây Vương.

Mấy ngày nay đám Phiên vương các nơi nghe tin lập tức hành động, tranh nhau vạch



quan hệ với tặc phủ An Tây Vương, ai nấy đều chủ động bổ sung vào phần tiến cống bị thiếu hụt, thậm chí có kẻ thông minh hiểu chuyện còn bổ sung gấp đôi, trong lúc nhất thời quốc khố tràn đầy, tiếng gõ bàn tính trong hộ bộ phủ cũng vang dội hơn rất nhiều.

Thế nhưng từ sau yến tiệc chúc mừng, gương mặt tuấn tú của Thái phó đại nhân chưa từng thả lỏng, ngược lại sắc mặt u ám giống như là bị nếm mùi thất bại vậy. Thường xuyên sau khi hạ triều,

hắn

nhốt mình trong thư phòng

không

nói

câu nào, khiến cho đám đại thần có chuyện muốn dâng tấu tiến thoái lưỡng nan, trông thấy phong vân biến hóa

trên

mặt Thái phó, chỉ hận bản thân chưa từng đặt chân vào thư phòng.

Có kẻ muốn luồn cúi, dùng bạc muốn nghe ngóng người bên cạnh Thái phó, nghe xem hướng gió

yêu

phong của Thái phó nghiêng về bên nào. Thế nhưng những kẻ hầu hạ bên cạnh

không

biết phép tắc miệng đều kín như bưng, dù hỏi gì cũng đều trả lời

không

biết,

không



Thái phó đến tột cùng là

không

hài lòng ở chỗ nào.

Nguyễn công công đứng ở

một

bên, cả ngày cũng đều lên dây cót tinh thần gấp mười hai lần, phập phồng lo sợ hầu hạ bên cạnh.

Thực ra nguyên nhân Thái phó

không

thoải mái, ông có thể đoán được

một

ít.

Ngày đó Thái phó đạp tung cửa noãn các mà

đi, ông đích thân ở

một

bên trông thấy.

không

biết có phải là tiểu Hoàng đế

không

biết trời cao đất dầy kia ở trong noãn các cầu tình thay cho tên An Tây Vương nghịch tặc đó hay

không, mà chọc Thái phó đại nhân tức giận như thế.

Nếu thực

sự

là như vậy,

thì

tiểu Hoàng đế

thật

đúng là

không

có mắt rồi. Tuy

nói

Thái phó đối với Hoàng đế luôn

không

nóng

không

lạnh, nhưng lần này lại nổi trận lôi đình hơn hẳn các lần trước, cho dù nghe

nói

Hoàng thượng sốt cao

không

hạ, cũng

không

chịu bỏ mặt mũi thực

hiện

nghĩa vụ nhân thần, đến thăm

một

lần.

Nếu như

nói

Thái phó nổi giận thực

sự, muốn khiến Hoàng đế nếm chút mùi đau khổ,

thì

lại

không

giống.

Mấy ngày trước, Thái phó nghe

nói

Hoàng đế ăn uống

không

tốt, gầy mất

một

vòng, đột nhiên lại nổi lên ý định tản bộ,

đi

vòng quanh tẩm cung Hoàng đế nửa ngày, lại mây đen giăng đầy mặt xuất cung.

Hôm sau trở về, liền phái người từ trong phủ đưa tới hậu lễ mấy cây tuyết sâm trăm năm mà Bắc quốc cố ý hiến tặng Thái phó, bảo ông lấy danh nghĩa nội thị giám đưa vào trong cung Hoàng đế, cũng

không

cho phép lắm lời

nói

ra tâm ý này vốn là của Thái phó.

Nguyễn công công thở dài

một

hơi: Aiz, Thái phó

đi

nước cờ lung tung này, thứ cho ông tài sơ học thiển nhìn

không

thấu mà!

Chỉ có điều chuyện phải quan tâm còn quá nhiều. Này nhé, quốc khố đầy tràn rồi, đám lão thần trung tâm kia cũng bắt đầu rục rịch như cây cối đâm chồi nảy lộc sau cơn mưa.

Tiểu Hoàng đế

đã

sắp mười sáu, đến tuổi tuyển phi đại hôn rồi, thế nhưng thí sinh cho vị trí chánh cung vẫn còn chưa thấy manh mối, đến khi xác định được thí sinh cho vị trí Hoàng hậu ấy

thì

phải để ma ma giáo dưỡng trong cung chỉ dạy tối thiểu

một

năm mới có thể nhập cung thành hôn với Hoàng đế.

Hôn

sự

của Hoàng đế, thực đúng là hơi gấp nhỉ!

Thực ra

không

phải là chủ quản hộ bộ thuộc bộ phận tuyển chọn bại hoại

không

làm tròn trách nhiệm, mà là trong hoàng cung vốn dĩ thiếu

một

thái hậu,

không

có trưởng bối hoàng gia chủ quản. Vả lại chư vị đại thần đều biết



trong lòng, Hoàng đế chẳng những là

một

thiên tàn, mà

sẽ

còn là

mộtphế đế trốn

không

thoát, có thiên kim của vị đại thần nào nghĩ quẩn đến nỗi muốn tiến cung bồi tên thái giám Hoàng đế tự tìm đường chết đây?

Cái vị đề nghị Hoàng đế đại hôn, cam đoan

sẽ

bị nước miếng của văn võ bá quan toàn triều dìm chết.

Ấy vậy mà lại

thật

sự

có người chui vào con đường

không

lối thoát này. Vốn bị lệnh cưỡng chế ở nhà Ngô đại hủ nho, Ngô các lão nhàn rỗi

không

có chuyện gì làm, ở trong nhà kìm nén rặn ra bản tấu chương ý thơ dào dạt, khẩn cầu Thái phó lo liệu chung thân đại

sự

cho Hoàng đế.

Cái loại tấu chương ăn no rửng mỡ này, Thái phó vẫn lười xem, luôn ném thẳng vào sọt tre được chờ mang ra ngoài nhóm lửa đặt dưới chân bàn. Thế nhưng ngày hôm ấy, vừa mới ném vào, lại dùng ngón tay dài nhón lấy ra từ trong sọt tre, nhìn lại lần nữa, sau đó gọi hộ bộ thị lang tới, bảo ông ta kiểm tra những tiểu thư vừa đủ tuổi của các phủ, chuẩn bị thay Hoàng thượng tuyển chọn tam cung lục viện.

Hộ bộ nhận được ý chỉ của Thái phó, tự nhiên trong lòng thông suốt, phấn chấn tinh thần thu thập sinh thần bát tự của tiểu thư các phủ, lại còn mang cả họa sư đến các phủ để vẽ chân dung.

Khi ấy Thái phó dặn dò rất tỉ mỉ: Những cái khác

không

tính, chỉ riêng bức họa chân dung

thì

nhất định phải vẽ ra đúng dung mạo vóc dáng, nếu họa sư nào dám tham tiền

không

muốn kéo dài tuổi thọ, vẽ

một

mỹ nhân như Chiêu Quân mà lại thành xấu xí

không

ai dám nhìn, vậy

thì

cả nhà tự đóng gói

đi

pháp trường tiễn đầu là vừa!

Đám họa sư sau khi được ân cần chỉ bảo, cũng biết Thái phó là nhân vật như thế nào, đều bị dọa sợ, đến nỗi, mặc cho túi thưởng của quan lớn các phủ có nhiều bạc hơn nữa, cầu xin vẽ nữ nhi nhà mình xấu

đi

một

chút,

thì

mọi người cũng đều xem tiền tài như rác rưởi.

Trong lúc nhất thời, trong phủ nha nhà ai có thiên kim mỹ mạo

thì

đều khóc than

không

ngừng, mắng đến miệng khô lưỡi đắng gia phả ba đời của kẻ gây chuyện Ngô các lão.

Vài ngày sau, bức họa chân dung được trình đến chỗ Thái phó.

Thái phó là người

đã

quen nạp thϊếp thất, ánh mắt chọn nữ nhân cũng có nét độc đáo riêng. Nguyễn công công cầm đèn đứng ở

một

bên, nhìn những bức họa Thái phó chọn ra, thế nhưng càng nhìn

thì

lại càng thấy

không

bình thường, mí mắt giật liên hồi.

Ai ya! Đây là những thiên kim trong phủ nào thế,

không

phải

trên

mặt có nốt ruồi đen lớn như vết mực

thì

chính là vòng eo thô to như cổ thụ trăm năm.

Mỹ nhân thiên tiên cũng có rất nhiều, nhưng Vệ Lãnh Hầu đại nhân lại làm như

không

thấy, chẳng chút thương hương tiếc ngọc, thô lỗ vứt qua

mộtbên.

Cuối cùng, sau

một

hồi cân nhắc, rốt cuộc lựa ra bốn bức họa tiểu thư xấu đến kinh thiên động địa, lại triệu đến mấy vị họa sư

đã

vẽ ra hỏi: “Mấy bức họa này là

thật?”

Đám họa sư vội vàng quỳ xuống đất thành khẩn thưa, mấy bức này thực ra

đã

châm chước lắm rồi, chứ mấy vị thiên kim kia thực

sự

còn xấu hơn cả trong tranh nữa. Các họa sư tuyệt đối cẩn tuân lời dạy bảo của Thái phó, tuyệt

không

dám vẽ mỹ nhân xấu

đi

nửa phần.

Thái phó hài lòng, sau khi bảo các họa sư lui ra liền

nói

với Nguyễn công công: “Ngày mai ngươi trình những bức họa này cho hoàng thượng xem. Thánh thượng cũng

đã

đến tuổi nên có giai nhân làm bạn, hợp tấu cầm sắt chi minh rồi. Xem xem ai hợp ý

hắn, nhìn trúng người nào

thì

người đó

sẽlà chính cung nương nương.”

Nguyễn công công cẩn thận nhận lấy mấy bức họa kia, than khổ trong bụng: Lúc trước chọn phi tử, đều là đẹp đến mỗi người

một

vẻ, nay chọn cho Hoàng thượng

thì

lại bị hoa mắt.

Ngược lại vị đại huyền tôn đệ tứ đáng thương của Hoàng tộc Đại Ngụy cũng có thể tiết kiệm

không

ít suy nghĩ, bốn bức họa nồng mùi mực này vừa nhìn thấy

đã

có thể chọc mù đôi mắt rồng.

Quả nhiên, khi những bức họa kia được trình đến trước mặt Hoàng đế, thánh thượng luôn mỉm cười hờ hững trừng to đôi mắt nhìn bức họa, nửa ngày cũng

không

khép lại được cái miệng

nhỏ.

Niếp Thanh Lân cảm thấy, bản thân mình vẫn có chút thiếu suy xét,

đã

đánh giá thấp ngạo khí ngút trời trong lòng Thái phó. Vốn tưởng rằng lần

nóichuyện trong noãn các khi đó,

đã

nhiều ngày yên ả

không

nổi phong ba trôi qua, hẳn là trót lọt.

không

nghĩ tới Thái phó đại nhân lại ghi hận như thế, “Trung tâm như

một” khắc ghi câu

nói

“Cùng ý trung nhân hợp tấu cầm sắt chi minh” của nàng, thoáng cái

đã

tìm ra nhiều muội muội để giải hận như thế.

Nếu như nàng thực

sự

là nam tử mà

nói, cưới vợ phải cưới vợ hiền, dù dung mạo có hơi xấu

thì

thế nào? Vô Diệm chẳng phải là

một

hiền Hậu khó cầu, là

một

giai thoại cử án tề mi đó sao?

Nhưng trớ trêu thay nàng lại là thân nữ nhi nha, những tam cung lục viện chuẩn bị tiến cung này há chẳng phải là góa phụ sống thủ tiết sao?

Nhìn những bức họa “mỗi người

một

vẻ” kia, Niếp Thanh Lân

không

khỏi cảm thán trong lòng: Các muội muội à, trẫm biết các muội nóng lòng muốn gả, nhưng trẫm thực

sự

là lực bất tòng tâm! Sao có thể làm chậm trễ chuyện chung thân của các muội được?