Chương 15

Lúc nghe Nguyễn công công bẩm tấu tin tức này, Vệ Lãnh Hầu rất bình tĩnh, bút cầm trong tay cũng

không

dừng lại,

không

chút dao động hỏi: “Nô tài gây ra chuyện xử phạt chưa?”

Nguyễn công công đứng trước thượng thư phòng thấp giọng

nói: “Nô tài giẫm trúng mèo là thị nữ Bình Nhi của Tứ phu nhân Thái phó, đám thị vệ làm sao dám... mạo phạm phu nhân?”

Vệ Lãnh Diêu nhíu mi, lại hỏi: “Súc sinh gây ra họa

đã

xử lý chưa?”

Nguyễn công công cúi đầu,

nói

tiếp: “...Vân phi

đã

ngay lập tức bảo thủ hạ của mình đánh chết con mèo kia, nhưng...”

“Nhưng cái gì?”

“Nhưng Hoàng thượng

nói

con mèo đó rất đáng

yêu, cho nên thánh thượng ôm về tẩm cung rồi ạ...”

“...”

Mặc dù

không

muốn gặp đứa trẻ kia, nhưng suy cho cùng vẫn là thị nữ của thϊếp thất mình dưới con mắt nhìn trừng trừng của mọi người gây ra họa, mắt quần thần đều mở to nha!

Vệ Lãnh Hầu biết bản thân phải

đi

xem thương thế của Hoàng thượng. Tính toán

một

hồi,

thì

ra

đã

lâu rồi

hắn

không

gặp đứa trẻ kia. Mấy ngày nay,

hắn

thấy mình

đã

không

còn nghĩ tới phế vật kia nữa, mỗi ngày vẫn như thường lệ, xử lý chính

sự, hồi phủ nghỉ ngơi, cứ tuần tự mà tiến hành.

Quả nhiên, tâm tình hơi lệch khỏi quỹ đạo kia chỉ là

một

thoáng mà thôi, nhất định là chung đυ.ng với tên tiểu Hoàng đế đó lâu ngày, bất tri bất giác tà tính trỗi dậy mà thôi. Tránh

không

gặp mặt,

không

nghe thấy giọng

nói

mềm mại kia, nhìn

không

thấy đôi mắt phẳng lặng kia, quả nhiên thanh tĩnh rất nhiều.

hắn

vẫn là

hắn, vẫn là Vệ Lãnh Hầu sát phạt quyết đoán, quả cảm nhanh nhẹn!

Nghĩ như thế, Vệ Thái phó buông lỏng tâm tư trong lòng, đứng dậy bước ra khỏi thư phòng, chuẩn bị

đi

tẩm cung để làm tròn đạo nghĩa nhân thần.

một

tiếng “Vệ Thái phó yết kiến!” vang lên

thì

Vệ Lãnh Hầu

đã

sải đôi chân dài tiến vào trong phòng.

Trong tẩm cung rất ấm áp, lư hương

đang

đốt là hương hoa nhài thượng hạng, mùi hương thanh đạm quả

thật

rất dễ chịu, trong

không

khí còn pha lẫn

một

mùi thuốc nhàn nhạt.

Tương khảm trong bầu

không

khí ấm cúng ấy, là

một

bức tranh vô cùng xinh đẹp.

Kẻ mấy ngày

không

gặp kia vận tiện bào rộng rãi, ngồi

trên

ghế mềm,

trên

cái trán trắng noãn là vài vết đỏ dữ tợn,

thật



không

vừa mắt, càng thêm

không

vừa mắt... chính là gã nam tử phía sau tiểu nhân nhi.

Xem cách ăn mặc của gã nam tử trẻ tuổi này

thì

hẳn là thái y của ngự y viện rồi. Đôi tay nắm lấy cái cổ trắng đến gần như trong suốt của đứa trẻ kia

đang

ra sức xoa bóp.

Lại nhìn vẻ mặt của đứa trẻ, được thái y trẻ tuổi cường tráng này sờ nắn hẳn là rất thoải mái. Cái miệng

nhỏ

hơi nhếch lên, phát ra những tiếng rên khe khẽ

nhỏ

vụn, như tiếng chuông ngọc va vào nhau trong gió, từng tiếng chui vào trong tai...

Thái y kia thấy Thái phó đại nhân

đi

vào cũng

không

dừng tay thi lễ, mà chỉ nhìn

không

chớp mắt, nghiêm túc xoa bóp cái cổ bị thương của hoàng thượng.

Ngược lại Niếp Thanh Lân trông thấy gương mặt

âm

trầm

đã

lâu

không

gặp của Thái phó xuất

hiện

trước mắt

thì

nhịn đau, run giọng bảo: “Trương... Thái y... A... dừng lại...”

Trương thái y lại là kẻ

không

có tâm nhãn. Hoàng thượng là cửu ngũ chí tôn, cho dù ngươi là Thái phó hay thái gia, vào trong tẩm cung

thì

phải chờ thánh thượng xoa bóp xong

đã.

Lúc này nghe hoàng thượng

nói

“dừng tay”, cho là hoàng thượng sợ đau,

không

chịu nổi lực tay của mình, bèn ôn nhu trấn an: “Hoàng thượng xin nhịn

một

lát

đi,

sẽ

đỡ ngay thôi. Bây giờ mà dừng tay, lát nữa lại phải xoa bóp lại...”

Dứt lời lại giảm lực, bàn tay tiếp tục thân mật xoa bóp

trên

cần cổ mềm mịn.

Ngự y viện phái tới cái thứ gì thế này!

Thái phó đại nhân vốn bình tĩnh lạnh lùng nay

đã

bốc hỏa rồi! Quát to

một

tiếng: “Người đâu! Lôi tên thái y

không

có mắt này ra ngoài!”

Hai tên thị vệ lập tức tiến vào tẩm cung, nhấc Trương thái y

đang

hoang mang lên lôi ra ngoài.

Thái phó vừa đến

đã

phát tà phong, dọa đám cung nữ thái giám trong tẩm cung sợ đến quỳ đầy đất.

Niếp Thanh Lân thấy Vệ Lãnh Hầu đến chẳng có ý tốt gì, có chút

không

chắc

hắn

là thay hồng nhan nào trong hai tỷ muội Thượng thị trút giận. Thế nhưng nghiêm túc suy nghĩ

một

phen, ban nãy sau khi mình bị sái cổ, cũng

không

có ý trách tội nhị vị quý nhân mà?

Chẳng lẽ là lúc mình bị tập kích kêu lớn quá, khiến hai vị giai nhân kinh sợ?

Nghĩ trái nghĩ phải cũng

không

nghĩ ra, nàng bèn lấy tay đỡ cần cổ vẫn còn đau,

nhỏ

giọng giải vây cho Trương ngự y: “Ngự y kia vừa mới vào ngự y viện, đích

thật



không

có mắt,

không

biết cấp bậc lễ nghĩa, chỉ có điều y thuật lại rất giỏi. Mấy hôm trước cổ của Thái phó ngài đau nhức phải

không, có thể tìm

hắn

xoa bóp

một

phen...”

Chuyện này, cũng là từ trong miệng Nguyễn công công nghe được, ban nãy lúc ông đến xem thương thế của nàng, thuận miệng thốt lên: “Sao lại bị sái cổ giống Thái phó thế này!”

Vốn trong lòng Thái phó

đang

buồn bực tiểu Hoàng đế mở miệng cầu tình cho ngự y trẻ tuổi kia, ngẫm nghĩ có phải là coi trọng sắc đẹp của tên trẻ tuổi cường tráng kia rồi hay

không. Nhưng sau khi câu

nói

quan tâm

hắn

được thốt ra, cơn tức nhất thời được dập tắt

không

ít.

Gương mặt

hắn

từ từ hòa hoãn lại, bước tới gần Hoàng đế hỏi: “Thánh thượng lâu rồi

không

gặp bản Hầu, làm sao biết chuyện cổ bản Hầu bị đau?”

“Mặc dù Thái phó gần đây

sự

vụ bộn bề,

không

thể gặp Trẫm, nhưng Trẫm lại

một

lòng ngưỡng mộ tấm lòng lo nước lo dân cực khổ ngày đêm của Thái phó, thường xuyên hỏi thăm Nguyễn công công xem Thái phó có khỏe

không. Nghe được Thái phó khoẻ mạnh, Trẫm dùng bữa cũng có thể thêm vài chén.”

Được đám nữ quyến tinh

anh

trên

đại điện ban nãy khai sáng, lần vỗ mông ngựa này phải gọi là mây bay nước chảy lưu loát sinh động. Đáng tiếc cái cổ lại lệch qua

một

bên, khiến hiệu quả nịnh hót giảm

đi

ít nhiều.

Vệ Lãnh Hầu nhìn đứa trẻ đau đến nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, lại vẫn liều mạng bày tỏ cõi lòng với mình, công phu vỗ mông ngựa chẳng ra gì kia lại sưởi ấm lòng gan dạ sắt của

hắn. Tâm tư cố ý

không

muốn gặp tiểu Hoàng đế trước kia cũng phai nhạt

đi

rất nhiều.

hắn

phất phất tay, lệnh cung nữ thái giám toàn bộ lui ra, sau đó nhích tới cạnh tiểu Hoàng đế, nâng cằm nàng lên, nhìn nhìn thương tích

trên

trán nàng. May là móng vuốt của con mèo

nhỏ

kia vẫn còn non nớt, vết cào cũng

không

sâu, chẳng qua da của đứa trẻ này

thật

quá mềm mại, dù

đã

thoa thuốc mỡ nhưng vết đỏ nhàn nhạt kia cũng sưng phồng lên, nhìn mà khiến lòng người xoắn cả lại.

Ban nãy Thái phó vừa mới phát uy xong, Niếp Thanh Lân cũng

không

dám né tránh bàn tay thô lỗ của Thái phó, chỉ có thể cùng Thái phó trố mắt nhìn nhau.

Đến gần thế này, càng thấy dung mạo Thái phó



hơn.

Mắt phượng hơi nhướng lên, đôi mắt tinh tế toát lên vẻ lạnh lùng, sống mũi thẳng cân đối, chỉ là đôi môi hơi mím lại, trông càng thêm mỏng. Mày kiếm đen nhánh khiến cho gương mặt tuấn tú trông đầy

anh

khí...

Niếp Thanh Lân than thầm trong bụng, có thể đơn thuần thưởng thức gương mặt này mà

không

bị thương tổn, là chuyện cảnh đẹp ý vui cỡ nào chứ!

Vẻ si ngốc của đứa trẻ kia bị Thái phó trông thấy, nhìn cái miệng đỏ thắm thơm như đàn hương

đang

nhếch lên, nếu như vết thương

trên

trán

khôngquá mức chướng mắt,

thì

thật

nhịn

không

được muốn hôn

một

cái.

hắn

lập tức cảnh tỉnh đứng phắt dậy,

đi

vòng ra sau lưng Hoàng đế, hít

một

hơi

nói: “Bản lĩnh xoa bóp của bản Hầu cũng

không

tệ, liền thay thánh thượng xoa

một

lát

đi.”

Dứt lời cũng

không

đợi hoàng thượng ân chuẩn, liền tự xoa nắn.

Đến khi bàn tay đặt lên cổ, mới phát

hiện

da thịt

trên

người hoàng thượng thực

sự



không

chỗ nào

không

mềm mại trơn bóng, ngay cả cổ cũng như noãn ngọc khiến người ta muốn ngừng mà

không

được.

Niếp Thanh Lân chỉ cảm thấy mình bị

một

bàn tay như chiếc kềm ấn xuống, nhưng bàn tay kia lại

không

dùng lực, mà là sau khi vuốt ve nơi cổ nàng, liền men theo cổ áo trượt xuống dưới. Tiếng chuông cảnh báo trong lòng lập tức vang lên, nàng vội vàng giơ tay che kín cổ áo mình, bất chấp cổ đau, kêu lên: “Thái phó!”

Nhưng

âm

thanh mềm mại kia lọt vào trong tai Thái phó lại như

đang

làm nũng. Vệ Lãnh Diêu cũng

không

kềm chế được nữa, liền duỗi tay ôm nàng vào trong lòng.

Niếp Thanh Lân khẽ kinh hô

một

tiếng, trợn mắt nhìn Thái phó, phát

hiện

ánh mắt của Thái phó hệt như lúc ở trong rừng, trong lòng

không

khỏi khẽ run lên: “Thái phó

nhẹ

chút, cổ Trẫm đau quá...”

Vệ Lãnh Diêu ôm tiểu nhân nhi vào trong ngực, trong nháy mắt tâm tư vụt qua tia sáng.

Vốn tưởng rằng lạnh nhạt

một

thời gian, bản thân đối với tiểu Hoàng đế

sẽ

nhạt

đi, nhưng chưa từng nghĩ, khi gặp lại tiểu nhân nhi phấn điêu ngọc thể này, toàn bộ tà hỏa đều tuôn ra!

Chỉ là lần này,

hắn

không

muốn kiềm nén bản thân nữa.

Vệ Lãnh Hầu từ trước đến nay

đã

quen tùy tiện rồi! Tung hoành sa trường, lật đổ triều cương, có ai

không

nghe theo lời

hắn, thuận theo

hắn?

yêu

chiều

một

đứa bé trai

thì

thế nào? Chẳng lẽ

hắn

phải khuất phục lễ giáo ủy khuất bản thân sao?

Tiểu Long Châu trong lòng này, tuy là huyết mạch tôn quý của Hoàng gia, ngồi

trên

bảo tọa cao cao tại thượng, nhưng nếu Vệ Lãnh Hầu

hắn

đã

động tâm tư, cho dù là bảo vật

không

thể chạm vào

thì

cũng phải ngoan ngoãn nằm trong miệng

hắn

thôi!

Long Châu tử mặc dù

đã

định là

một

phế đế, nhưng tiểu nhân nhi ngoan ngoãn khéo léo như thế này, sau này giữ lại mạng cho

hắn

ta cũng

khôngkhó gì, chỉ cần thông báo rằng Hoàng thượng

đã

thấu hiểu hồng trần, tiến vào phật đường. Vừa có thể nắm giang sơn, lại có thể chiều chuộng đứa trẻ này...

Nghĩ đến đây, Vệ Thái phó vốn

đã

đấu tranh tư tưởng rất lâu bỗng thư thái hẳn ra.

“Nếu hoàng thượng

đã

nói

ngự y thủ pháp cao minh, vậy

thì

lát nữa gọi

hắn

ta tới chẩn trị cho người

đi. Nhưng hoàng thượng người là thân thể ngàn vàng, sao có thể để

một

kẻ tục nhân hạ tiện tùy ý xoa nắn như thế. Chốc nữa bảo cung nữ mang khăn tới che cổ lại, rồi mới cho phép tay nô tài kia đặt lên

trên.”

Niếp Thanh Lân

không

dám nhắc nhở bàn tay phàm tục của Thái phó đại nhân vẫn còn

đang

sờ mó thân thể ngàn vàng của mình, chỉ có thể đáp ứng từng cái

một.

Đúng vào lúc này, tiếng mèo kêu truyền vào trong điện.

một

con mèo con trắng như tuyết

đang

sợ sệt thò đầu vào nhìn,

trên

cái đuôi

nhỏ

vừa mới được bôi thuốc là miếng băng vải được thắt thành nơ bướm.

Vệ Lãnh Hầu lập tức đoán ra được cái giống lông lá xồm xoàm này chính là kẻ gây ra họa, ánh mắt lạnh xuống liền muốn sai người đánh chết. Nhưng Niếp Thanh Lân

đã

sớm nhìn ra vẻ mặt bất thường của Vệ hầu, lập tức giành

nói

trước: “Con mèo này tuy

đã

gây họa, nhưng cũng

không

phải cố ý.

một

tiểu súc sinh

thì

biết gì chứ, nếu vì nó mà khai sát giới, có phải

đã

làm nhục

sự

anh

minh của Trẫm và ái khanh hay

không?”

Vệ Lãnh Hầu cười nhìn Niếp Thanh Lân hơi lộ ra bộ dạng gấp gáp. Vật

nhỏ

này, người khác cầm đao muốn gϊếŧ

hắn

thì

hắn

bày ra bộ dạng thanh lãnh, hôm nay chỉ là

một

con súc sinh lông dài, lại khiến

hắn

gấp đến độ như muốn mạng

hắn

vậy.

“Ngươi thích?”

Niếp Thanh Lân đắn đo

không

biết nên

nói

thế nào mới làm vừa lòng Thái phó đại nhân, để

hắn

lưu lại cho con lông mềm này

một

mạng. Nàng bèn do dự gật đầu.

Thái phó đại nhân lần này lại dễ

nói

chuyện,

không

làm khó nàng mà sảng khoái

nói: “Vậy

thì

ở lại trong cung để người giải sầu, nhưng sau này nếu nó còn đả thương đến da thịt hoàng thượng dù chỉ

một

chút,

thì

đừng trách bản Hầu

không

nể mặt!”

Thái phó bỗng dưng nể mặt mũi Hoàng thượng nàng như thế, Niếp Thanh Lân

thật

có chút thụ sủng nhược kinh, vội vàng chớp đôi mắt to cảm ơn Thái phó.

Vệ Lãnh Diêu là xử lý chính

sự

chưa xong mà chạy tới, bây giờ nhìn Long châ tử đích xác

không

có gì đáng ngại, nên mới yên tâm quay về tiếp tục xử lý chính

sự. Vì vậy lại ôm Long Châu tử mềm mại thơm tho

một

hồi, nỗ lực đè nén ý muốn hôn Long Châu, sau đó xoay người rời

đi.

Đợi Thái phó

đi

rồi, Niếp Thanh Lân

không

vội vã gọi Trương ngự y, mà là

đi

tới ôm con mèo lông dài vào trong lòng, vuốt ve đám lông trắng mềm mượt của nó

nhỏ

giọng

nói: “Tao với mày

thật

có chút người cùng cảnh ngộ, đều là

không

nơi nương tựa, mặc cho người ta bài bố lợi dụng, ở trong cung làm

một

con cờ đáng thương. Hôm nay giữ lại cho mày

một

mạng, nhưng tạo hóa sau này

thì

phải dựa vào bản thân mày rồi.”

Dứt lời, hiếm hoi thở dài

một

hơi.

Còn Thái phó ở bên ngoài

thì

lại là thần thanh khí sảng

đã

lâu

không

có, trong lòng tính toán: Hôm nay An Tây Vương chưa trừ, khu bình Tây

đã

bày binh bố trận, chỉ đợi hiệu lệnh. Bây giờ

hắn

vẫn chưa rảnh hưởng thụ nhu tình mật ý, hơn nữa trong cung nhiều người lắm miệng, phóng túng quá mức khó tránh khỏi

sẽ

bại lộ, bị người có lòng dâng tấu.

Đợi đến khi trừ được tên phiên vương này,

hắn

sẽ

dẫn tiểu Hoàng đế

đi

biệt uyển ở ngoại thành săn bắn ở

một

thời gian. Đến lúc đó, liền đè tiểu Long Châu lên giường, bừa bãi tận tình

một

phen...

Nghỉ đến đây, Thái phó đại nhân

đã

cấm dục nhiều ngày

không

khỏi nóng lên, nhiệt huyết ở bên dưới tuôn trào, bước chân

thì

lại càng nhanh hơn, chỉ khổ cho Nguyễn công công ở phía sau mệt đến thở

không

ra hơi.

Đợi đến khi ra khỏi tẩm cung, Thái phó liếc mắt liền trông thấy Thượng Vân Hương mang theo thị nữ Bình Nhi dưới

sự

hướng dẫn của thị vệ,

đangchầm chậm

đi

về phía mình.

Mới vừa rồi nàng ta

không

nhẹ

không

nặng quở trách Bình Nhi

một

phen, nhưng trong lòng lại rất thoả mãn. Dù sao cũng là nô tài nóng lòng muốn bảo vệ chủ, nghĩ tới sắc mặt đại biến của Vân phi tỷ tỷ khi nhìn thấy con mèo của mình nhào ra gây họa,

thật

là hả giận. Sau khi hồi phủ, định bụng

sẽban thưởng cho Bình Nhi

một

phen.

Suy cho cùng, tiểu Hoàng đế kia sở dĩ ngồi lên long ỷ, là phu quân của nàng ta cho phép. Chẳng qua chỉ là hình thức mà thôi, cái gì mà là thân thể ngàn vàng chứ? Sinh tử của

hắn

ta

không

phải là do Thái phó định đoạt sao? Thái phó sao lại vì chút chuyện vặt này mà làm mất mặt thϊếp thất của

hắn

được?

Mặc dù gây họa là con mèo của tỷ tỷ, nhưng mình chủ động tới nhận lỗi, mới có thể thể

hiện

ra mình là người biết đạo lý tiến thoái.

“Thϊếp thân tham kiến Thái phó đại nhân, mới vừa rồi thị nữ Bình Nhi vô ý gây ra đại họa tổn thương long thể, nay đặc biệt hướng Thái phó thỉnh tội.” Thượng Vân Hương tuy là thỉnh tội, nhưng

trên

mặt lại bày ra vẻ ung dung.

Lúc này, Bình Nhi lập tức tiếp lời: “Đều là Bình Nhi chân tay vụng về,

không

cẩn thận giẫm trúng mèo của Vân phi nương nương, gây ra đại họa. Thỉnh Thái phó trách phạt, chỉ là... đáng thương cho Tứ phu nhân nhà chúng ta, từ

nhỏ

đã

bị dị ứng với lông mèo, còn Vân phi nương nương dính đầy lông mèo vào điện, phu nhân đáng thương mới vừa ngừng hắt hơi,

thì

mẩn đỏ

đã

nổi đầy tay, còn bị Bình Nhi liên lụy đứng ở đây chờ Thái phó, Bình Nhi thực

sự

là tội đáng chết vạn lần!”

nói

xong mắt liền ngấn lệ dập đầu xuống đất.

Lời kịch này, Tứ phu nhân nghe thấy lại thỏa mãn

một

phen. Thái phó

anh

minh, nghe xong Bình Nhi

nói, hẳn là

đã



tỷ tỷ ôm mèo tới che đậy

âmmưu gì rồi. Chỉ mong bộ dạng thê thảm đáng thương

hiện

giờ của mình khiến phu quân thương xót, lại tiếp tục nhu tình đêm đó...

Nụ cười

trên

mặt Thượng Vân Hương còn chưa tan,

đã

nghe thấy giọng

nói

trong trẻo nhưng lạnh lùng của Thái phó: “Vốn nghĩ hạ nhân Thượng phủ hẳn là đều giống nhau,

không

nghĩ tới, diện mạo miệng nhọn răng sắc thế này

thì



một

nô tài xảo quyệt, trong đầu toàn nghĩ chuyện luồn cúi. Chớ làm hư chủ tử nhà ngươi, ngươi

đã

nói

mình tội đáng chết vạn lần, vậy bản Hầu

sẽ

thành toàn cho ngươi. Người đâu, lôi ra ngoài đánh chết.”