Chương 132: Ngoại truyện Bát công chúa (hạ)

Nghĩ đến đây,

hắn

liền vỗ bàn

một

cái, trừng mắt cao giọng quát: “Đúng là

không

biết điều!”

nói

xong liền đứng dậy giơ chân đạp chiếc bàn trước mặt

một

cái làm mặt bàn lộn đổ ra đằng trước.

Ở phía ngoài cửa hàng dân chúng vây xem có chút náo nhiệt,

nhỏ

giọng

nói: “Bắt đầu rồi… bắt đầu rồi.”

Hưu Đồ Hoành vốn

đang

ở bên ngoài tra xét mấy xe thảo dược mới được chuyển đến, đột nhiên nghe thấy thanh

âm

ném bàn từ phía đại đường của tiệm thuốc, lập tức chạy

thật

nhanh vào trong.

Vừa

đi

vào

hắn

liền thấy, trong tiệm là

một

đống hỗn độn, chiếc màn vải che trước nương tử

đã

bị kéo xuống, chiếc bàn trước mặt tiểu nương tử cũng bị đạp đổ, ngã chỏng ngọng

trên

mặt đất.

Vị Ngô tiểu

anh

hùng sau khi lật đổ bàn ghế xong, thấy Hưu Đồ Hoành

đi

vào, lập tức vung nắm đấm về phía

hắn. Hưu Đồ Hoành

đã

sớm tức đỏ mắt, vội vã nhìn tình hình của nương tử xong,

hắn

cũng lười cùng tên vô lại này dây dưa, chỉ hất

một

chân lên, đem Ngô tiểu

anh

hùng đạp vằng vào tường. Ngô tiểu

anh

hùng bị đạp xong, sắc mặt trắng nhợt, sau đó run rẩy phun ra

một

ngụm máu.

Bọn thị vệ theo hầu Ngô công tử toàn là những bọn chuyên

đi

gây rối! Vừa thấy chủ nhân nhà mình bị hành hung, làm sao chịu ngồi yên? Liền vung tay lên, cầm lấy gậy gộc giấu trong tay áo, tất cả cùng xông lên phía trước. Người Hung nô vốn dĩ mãnh mẽ và hung dữ, trước kia bọn chúng cũng từng gặp qua

một

số người biết võ công, nhưng có câu: “Hổ mạnh cũng

không

địch được bầy sói, hảo hán cũng

không

đấu được số đông”, cho dù là hán tử dung mãnh cuối cùng cũng thua dưới loạn côn của bọn họ, lần này thấy tiểu chủ nhân bị chịu thiệt, liền hăng máu chuẩn bị trả thù giúp chủ.

Ngay tại lúc bọn chúng tiến vào, còn chưa đợi Hưu Đồ Hoành động thủ, năm tên tiểu nhị trong tiệm thuốc

đã

ra tay trước.

Dân chúng vây quanh đều tròn mắt lên nhìn, cừ

thật, rốt cuộc đám tiểu nhị này ở đâu ra thế? Bình thường luôn tươi cười nhã nhặn đón khách, nhưng giờ phút này

thì

bộ dáng lại hoàn toàn khác, từ trong giỏ thuốc rút ra những thanh trường đao sáng loáng, mặt hằm hằm sát khí lao thẳng về phía bọn phá đám vô lại, ra tay sạch

sẽ

lưu loát, nhìn theo hướng tay chân bọn họ, liền thấy chiêu chiêu ra tay dứt khoát, thanh

âm

xương gãy vang lên liên tiếp.

Chỉ trong

một

khoảnh khắc, đoàn quân chuyên

đi

diệt người Hung Nô “Ngô gia quân” liên tiếp phát ra những tiếng kêu thảm thiết, nằm úp sấp mặt

trên

đất.



một

tên mới gia nhập, lần đầu

đi

theo Ngô công tử gây

sự, trong lúc tay chân khϊếp vía nên đứng trốn

một

góc, nhìn thấy tình trạng thảm thiết của đồng bọn, nhất thời sợ tới mức tè cả ra quần, vội vàng chạy

đi

báo quan tìm viện binh.

Tiểu nhị trong quán đều là tinh

anh

trong Hắc Kỳ Quân do chính Thái phó đại nhân tỉ mỉ chọn lựa, ở

trên

chiến trường gϊếŧ địch vô sô, thu nhập mấy tên lưu manh này dễ như trở bàn tay,

không

cần Vương gia phân phó, liền đem hết

một

lũ thương tích tàn phế này kéo ra ném

trên

đường lớn, sau đó dùng nước bắt đầu cọ rửa sạch

sẽ

trước cửa tiệm thuốc.

Dân chúng nín thở ngây người ra nhìn, ai nấy đều trợn tròn mắt thầm nghĩ: Má ơi, mấy người này làm là tiểu nhị của tiệm thuốc được,



ràng đây phải là mấy thằng cướp

trên

núi gϊếŧ người

không

chớp mắt.

Ôi,

không

lẽ nơi này là cứ điểm bí mật của các hảo hán chốn sơn lâm?

Vương gia lúc này liền ôm Bát công chúa lên, đau lòng nhìn cái trán của nàng bởi vì va vào góc bàn mà sưng đỏ,

hắn

chỉ hận

không

thể giơ đao lên chém vào tên đầu sỏ quấy rối kia.

Nhưng Bát công chúa liền kéo tay áo của

hắn

nói: “không

được…” Hưu Đồ Hoành cũng hiểu được ý nàng, nếu

đã

muốn mai danh

ẩn

tích,

không

nên gây sóng gió thêm nữa.

Chân nhấc lên, liền đem Ngô công tử đá bay ra đường, sau đó ôm tiểu nương tử trở về phủ.

Đúng lúc này, quan phủ cũng phái người qua đây, đội trưởng đội nha dịch vốn luôn cùng Ngô công tử giao hảo, nghe

nói

thương nhân ngoại bang đả thương con cháu của vương hầu đại Ngụy, liền lập tức mang theo

một

đám sai dịch tiến tới truy bắt phạm nhân dị tộc.

“Chính là tiệm thuốc này” Tên côn đồ tìm được người tâm phúc, lòng đầy căm phẫn chỉ tay

nói.

Tên sai dịch nhìn tình cảnh thảm thiết

trên

đường, lại nhìn tới Ngô công tử bị đá lệch cẳm, té xỉu ở

một

bên, quả thực là trợn mắt kinh ngạc. Sao

hắnlại

không

biết những hành động ác bá thường ngày của ngô công tử? Nhưng bình thường những kẻ dị tộc

hắn

gặp cũng chỉ là những thương nhân bình thường,

không

có chỗ dựa, chỉ đến đây buôn bán kiếm sống, nên dù bọn họ bị đánh cho răng rơi đầy đất cũng chỉ dám nuốt máu vào trong! Nhưng đυ.ng phải thiết bản như thế này đúng là lần đầu tiên!

đi

vào tiệm thuốc,

hắn

thấy

một

tên tiểu nhị mang vẻ mặt tươi cười

đi

ra đón, hỏi: “Xin hỏi, vị quan sai này tới bốc thuốc sao?”

Nha dịch trừng mắt nhìn

hắn, cao giọng quát: “Là kẻ nào dám đánh Ngô công tử?”

Tên tiểu nhị kia vừa nghe xong, nụ cười

trên

mặt liền lập tức biến mất, chậm rãi đứng thẳng thắt lung, hừ lạnh

một

tiếng, giống như là ảo thuật móc từ trong ngực ra

một

lệnh bài bằng ngọc chạm rồng bóng loáng “Ngươi

không

đủ tư cách đứng đây hô to gọi

nhỏ, gọi lão già củ phủ nha huyện này lăn đến đây gặp ta…”

Chỉ trong chốc lát, dân chúng vây quanh xem náo nhiệt liền thấy tên sai dịch vừa rồi mặt mày xám ngắt chạy vụt ra. Đúng lúc đó Ngô công tử tỉnh dậy, thấy tên sai dịch kia

đi

qua bên cạnh mình, liền ôm lấy bắp đùi

hắn: “Thường Sơn huynh, huynh nhất định phải trả mối hận này cho bản thiếu gia…”

Vị sai dịch kia cũng hung hăng giật chân ra, giậm chân

một

cái

nói: “Ngươi gây ra hoạ lớn rồi, ọi phụ thân ngươi tới thu dọn cục diện rối rắm này

đi!”

Thiệu Dương công chúa vì đầu bị đập vào bàn nên cảm thấy choáng váng, sau khi được Vương gia ổm trở lại nội thất liền mơ màng ngủ, trong mơ hỗn loạn nhưng lại thấy

không

ít những hình ảnh trước kia, cảnh con sông dài, mặt trời lặn, cùng

một

đôi mắt xanh sâu dị thường trong đó chứa đủ loại

yêu, hận…

Ngủ thẳng

một

giấc đến khi đầu đau liền tỉnh lại, nàng mở mắt ra

đã

thấy trăng treo ngoài cửa sổ. Nam tử trong mộng

đang

tựa vào thành giường, ngủ rất say.

Do mình

không

chịu nhận

hắn, nên từ lúc tới Giang Nam đến giờ,

hắn

vẫn ngủ

trên

sạp. Trong mộng kia,

hắn



một

nam tử có dục niệm mãnh liệt,

hiện

tại đúng là

đã

đè nén mấy tháng rồi.

Thiệu Dương công chúa nhịn

không

được liền đưa tay ra

nhẹ

nhàng sờ lên khuôn mặt thâm thúy của

hắn,

hắn

thoạt nhìn luôn làm cho người đối diện cảm thấy

không

rét mà run, nhưng trong mông lại thập phần ôn nhu đợi nàng…

Đúng lúc này, nam nhân chậm rãi mở mắt ra, nắm lấy bàn tay

nhỏ

bé của nàng hỏi: “Tỉnh rồi à, nàng thấy thế nào, có muốn uống

một

chút nước

không?”

Thiệu Dương công chúa gật đầu, nhận lấy cốc nước, bởi vì vừa rồi bị bắt quả tang, nên trong lòng có chút ngượng ngùng, nhất thời uống vội, làm nước dính vào vạt áσ ɭóŧ, áσ ɭóŧ dán chặt vào làn da trắng như tuyết của nàng. Ánh mắt Vương gia nhìn thấy liền dần dần tối sẫm lại.

Công chúa theo ánh nhìn của

hắn

cúi, đầu, lập tức có chút ngượng ngùng che chặt phần trước ngực, đột nhiên, Hưu Đồ Hoành mãnh mẽ đem nàng ôm vào ngực, môi áp lại, hơi thở ấm áp phả qua làm cho người ta có chút đỏ mặt.

Cũng

không

biết có phải vừa do những hình ảnh trong giấc mộng vừa rồi có quá mức thân mật hay

không, cảm giác triền miên này liền làm cho Thiệu Dương vô thức hơi hơi nhắm mắt lại, giống như

âm

thầm mời mọc, làm cho nam nhân nhịn

không

được muốn giày xé đôi môi mỏng kia.

Nóng bỏng dây dưa, màn lặng lẽ được kéo xuống.

Hưu Đồ Hoành kinh ngạc phát

hiện, trước kia khi ở

trên

giường, chân tay nữ nhân này luôn cứng ngắc, nhưng nay thân hình mềm mại, uyển chuyển, khiến

hắn

nhịn

không

được mà nhiệt huyết sôi trào

yêu

thương

một

phen…

một

góc giường

đang

không

ngừng lên xuống, bỗng lộ ra

một

cuốn sách, bìa ngoài tiêu diễm dị thường ghi tiêu đề “Bí mật chốn khuê phòng” thực làm cho người xem phải mặt đỏ tim đập, tác giả đề tên là “Hồng bút thư sinh”.

Hoành Vương Gia vẫn còn

đang

chìm đắm trong ôn nhu lâu lắm rồi

hắn

chưa được hưởng, đúng là

một

loại cảm xúc muốn rơi lệ. Người Hán có

nóiđúng cực kỳ: “Trong sách đều có Nhan như Ngọc!”

hiện

tại tiểu nương tử của

hắn

đang

đọc sách giải trí,

hắn

cũng tò mò, cũng lén lật thử mấy trang,

không

nghĩ tới đều là những trang sách hương diễm cực lay động tâm tình nam nhân,

không

biết là do vị thư sinh phong lưu nào trong Câu Lan viện viết nên.

Xem ra bộ sách này đúng là chẳng khác gì xuân dược, nương tử đúng là

đã

thay đổi linh động hơn trước

không

ít, làm

hắn

càng phải cố gắng xuất ra tất cả vốn liếng, khiến cho nàng vui vẻ,

không

thể để giống như vị tướng quân trong sách miêu tả kia, bị nương tử ghẻ lạnh vứt bỏ vào

một

góc...

Giang Nam xuân sắc lượn lờ, nhưng khuê phòng trong chốn hoàng cung

thì

xuân sắc lại chậm chạp chưa tới.

Kinh Quan Lục Cung, hoàng phu của tân đế

đã

tắm rửa sạch

sẽ, nằm

trên

long sàng chờ đợi ngọc thể của Hoàng thượng đến lâm hạnh, nhưng nữ nhân mềm mại kia vẫn là phủ phục

trên

bàn dài, vẫn

đang

múa bút thành văn.

Thái phó nhịn rồi lại nhịn, đến lúc

không

kiềm chế được liền quát to: “Niếp Thanh Lân, nàng lăn lại đây cho bản Hầu!”

Cuộc sống như thế này làm sao còn có thể sống nổi nữa đây? Ban ngày

thì

hắn

phải vào triều, căng óc ra để đấu trí với đám đại thần, khi hồi cung còn phải đấu thể lực với “ông” con

không

lúc nào chịu yên của

hắn. Suốt cả

một

ngày dài, chỉ có “một

khắc xuân tiêu” này mới đáng giá làm

hắn

chờ mong, nhưng tiểu nữ tử này gần đây lại

đang

si mê văn chương viết lách, nghe

nói

là nàng dùng tên nặc danh biện soạn vài cuốn sách đem bán ở hiệu sách, thậm chí bán chạy dị thường!

Trứng gà rất thích tiêu khiển như vậy,

thật

ra

hắn

cũng

không

hề dị nghị chút nào, nhưng nó ảnh hưởng đến thời gian thư giãn của

hắn

sau

một

ngày dài mệt nhọc, chuyện này

thì

thật

không

dễ dàng bỏ qua! Gầm lên giận dữ, thế mà bóng dáng

yêu

kiều vẫn viết văn kia

không

mảy may nhúc nhích, vẫn

đang

múa bút thành văn.

Thái phó đại nhân vác khuôn mặt tuấn tú lạnh lẽo

đi

tới, nhìn qua vao mỹ nhân, thấy những dòng chữ

trên

trang giấy

đang

viết đến chỗ gay cấn nhất --- Quả phụ kia e lệ hô: “Tướng quân mau mau dừng tay! Đừng lột quần ta ra mà...” Tướng quân liền đem đôi chân dài trắng như tuyết của quả phụ dang ra rộng hơn nữa, miệng

nói: “Nương tử cứ thong thả nằm đó, lát nữa bản tướng quân

sẽ

nhiệt tình hầu hạ thoả đáng, bảo đảm nàng

sẽ

quên tên trượng phu chết tiệt

đã

thành quỷ kia của nàng...”

hắn

nhớ



mấy ngày trước đây từng hỏi thăm về vị Hồng bút thư sinh với bút pháp thần kỳ như hoa trôi nước chảy này là ai. Người khác đều viết về thiên kim tiểu thư, vì sao nàng này lại

đi

viết về quả phụ.

không

nghĩ tới nàng lại nháy mắt

nói

với

hắn: “Nếu muốn sách bán chạy,

thì

phải làm cho người ta lạc vào cảnh giới kỳ lạ, mua những cuốn sách đủ loại người, từ phụ nữ có chồng, quả phụ... Những người này

đã

được trải qua cuộc sống vô cùng ly kỳ, nếu còn

không

bán chạy,

thì

thiên lý ở đâu?”

Lúc đấy

hắn

còn cảm thấy buồn cười, nhưng mà đến bây giờ

thì

cười

không

nổi. Đam mê đến độ bỏ cả mọi việc như thế này... Hay là nàng muốn theo những quả phụ kia, muốn trượng phu chết sớm để nếm thử trai tráng của cả triều văn võ?

Nghĩ tới đây,

một

bàn tay

hắn

liền lấy luôn cây bút

đang

múa

trên

giấy, ôm lấy eo nàng ôm lên long sàng.

Niếp Thanh Lân xõa mái tóc dài thoải mái cười to, chỉ chốc lát sau

đã

bị nụ hôn của

hắn

chặn miệng, ở

trên

long sàng cùng vị nam tử mình

yêu

quấn quít cùng nhau.

Dưới ánh đèn chập chờn của cung đình,

một

trong những tờ bản thảo rơi xuống

trên

mặt đất. Chỉ thấy

trên

đó có

một

hàng chữ

nhỏ

xinh đẹp:

“Hoang đường thế gian nhìn bằng mắt

Mấy ai hiểu được tấm chân tình

ẩn

sau mành trúc, sau chăn gối


Nam nữ

yêu

nhau có tội gì?


- - Hồng bút thư sinh