Chương 130: Ngoại truyện Làm cha khó lắm 3

Nữ đế đại Ngụy vừa mới hạ sinh thành công

một

đôi long phượng thai bảo bối, cả nước chúc mừng. Long tử là huynh, long nữ là muội,

một

cặp bé sơ sinh trắng mềm mũm mĩm

thật

sự

làm cho người khác

yêu

thích đến

không

thể rời mắt. Tiểu hoàng tử là phiên bản thu

nhỏ

của Thái phó đại nhân. Mà tiểu công chúa trắng noãn mềm mại, đôi mắt to tròn đáng

yêu

chớp chớp làm người ta

yêu

thương

không

dứt.

Thái phó đại nhân tận mắt chứng kiến quá trình sinh nở bi thảm của Hoàng Thượng, liền thấy sợ hãi nên

đã

hạ quyết tâm chỉ cần

một

đôi long phượng này là đủ, về sau

sẽ

không

sinh thêm nữa.

Tuy là cùng

một

bào thai, nhưng hai tính tình lại hoàn toàn khác nhau

Lúc này thời tiết

đã

chuyển sang đông, tiểu thái tử bốn tuổi mặc

một

chiếc áo choàng ngắn màu vàng được thêu viền đỏ, ánh mắt lấp lánh mang theo

một

đám nhóc khoảng 5,6 tuổi là bạn học, cùng

hắn

mai phục

một

bên Đại Hùng bảo điện. Đám lâu la cùng học khác ngày thường luôn theo đuôi

đãbị tiểu diêm vương sắp xếp tụ họp tại

một

góc ở Ngự Hoa viện cận ngự thư phòng, nơi đó là khoảng trống lớn nhất tha hồ mọi người triển khai quyền cước.

Mấy hôm trước

hắn

vụиɠ ŧяộʍ trốn trong tẩm điện của mẫu hoàng, nghe mẫu hoàng oán giận: “Trẫm

không

muốn thượng triều! Mỗi ngày đều muốn trẫm đến ngồi ngây ra đó, mấy ngày nay mỏi lưng mỏi eo, hôm nay trẫm nhất quyết

không

đi.”

“Bản Hầu vào triều, làm gì có chuyện Trứng gà

không

theo chứ? Nếu nàng

đã

chán phải nhìn đám lão nhân kia,

thì

có thể nhìn xem tướng công của nàng, tướng tá phong độ phóng khoáng của vi phu vi phu vẫn

không

hề giảm so với năm xưa, nàng nhìn vi phu

thì

sẽ

không

còn mỏi lưng hay đau gối nữa.”

“không

muốn… Ta

không

muốn

đi…”

Thanh

âm

của nữ hoàng dần dần yếu bớt, tựa hồ như bị cái gì chặn miệng.

Đợi mẫu hoàng cùng phụ thân thượng triều, tiểu thái tử mới từ từ bò ra khỏi gầm giường,

trên

mặt còn dính

một

chút bụi,

hắn

nắm chặt nắm tay

nhỏ, đột nhiên có chút mẫu tử liền tâm, vào những ngày đông giá rét như này, mỗi ngày

hắn

bị lôi ra khỏi từ chăn ấm vào triều

thì

cũng

đã

thấy vất vả, luôn luôn hâm mộ muội muội mình có thể vùi khuôn mặt

nhỏ

nhắn đỏ hồng vào chăn ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao.

Mỗi lần

hắn

muốn lười đều bị phụ thân lạnh lùng nghiêm túc bảo: “Ngươi thân là quân vương tương lai của đại Ngụy, sao có thể lười biếng như thế? Cần phải rèn luyện thêm nhiều nữa mới được.”

hắn

mới chỉ là thái tử

đã

ăn

không

ít khổ cực như thế, mẫu thân

hắn

thân là Nữ đế, chẳng phải càng thêm vất vả gấp trăm lần sao?

Lời xưa có dạy, “Cỏ mọc lên dù ngắn, cũng

đã

có thể báo ân của ba tháng mùa xuân”, tiểu thái tử lập tức quyết định giúp mẫu thân giải quyết vấn đề vào triều nan giải này.

Nhưng nên làm như thế nào mới tốt đây?

Tiểu thái tử vô cùng thích chuyện tam quốc, bình thường

hắn

vẫn hay quấn quít lấy mẫu hoàng đòi nàng kể cho

hắn

nghe, những ngày gần đây Hỏa thiêu xích Bích trong truyện Tam Quốc, khuôn mặt

nhỏ

nhắn bỗng bừng sáng, hai tròng mắt liếc trái liếc phải tỏa ra ánh sáng kỳ dị, quyết định noi theo những bậc hiền triết xưa chuẩ bị dùng “hỏa thiêu đại điện”, giúp cho mẫu hoàng

hắn

thoát ly khỏi khổ ải,.

Mấy ngày kế tiếp tiểu thái tử ngày ngày dẫn theo đám bạn thân của mình đến ngự thiện phòng, nấp vào

một

bên, mỗi ngày thuận tay cầm

đi

một

ít dầu, chỉ vài ngày sau

đã

có vài bình lớn. Các tiểu thế tử của các quan lại trong triều đều tôn tiểu thái tử làm chủ, sai đâu đánh đó, nghe lời thái tử phân phó liền về nhà lấy trộm đồ dùng đánh lửa.

Mọi thứ đều

đã

chuẩn bị đầy đủ, chỉ thiếu việc châm lửa đốt thôi!

Hôm nay, mẫu hoàng cùng phụ thân lại vào triều sớm, tiểu thái tử dẫn theo

một

đám bạn

nhỏ

đem dầu bình, mồi lửa cùng vật dẫn lửa đồng loạt chuẩn bị xong, xoay người lại phất tay ra hiệu với những người bạn

nhỏ

của mình, học theon cổ nhân trịnh trọng

nói: “

“Mọi

sự

đã

chuẩn bị, ngô chờ kiến công lập nghiệp ngay tại hôm nay!” Mọi việc

đã

chuẩn bị sẵn sàng, ngày kiến công lập nghiệp của

Ngô*, trông cậy hết vào hôm nay!”

* Cách tự xưng bản thân mình của người xưa.

Các tiểu thế tử đồng loạt vung đôi tay tròn trịa mập ú lên, tay ôm quyền, học kép hát

trên

sân khấu đồng thanh

nói: “Tuân lệnh!”

một

cánh tay mập mạp khách giơ lên chậm nhất, đợi người khác

nói

xong mới giơ lên lúng búng

nói

“Tuân lệnh.”

Tiểu thái tử bất mãn nhíu mày: “Chí Nhân, ngươi lại chậm. Ngày hôm qua cũng

đã

luyện qua nhiều lần như vậy, vì sao hôm nay lâm trận lại làm giảm sĩ khí của mọi người như vậy?”

Các bạn

nhỏ

trong nhóm đều trợn mắt nhìn, bé mập rụt cổ lại,

nhỏ

nhẹ

nói: “Chúng ta làm lại

một

lần nữa được

không, ta chắc chắn

sẽ

không

nóichậm nữa…”

Tiểu thái tử cả giận

nói: “Đại

sự

như thế, khởi đầu quan trọng như thế, nào có đạo lý làm lại?”

Bé mập bị đẩy sinh ra vài phần khó chịu, thấp giọng lẩm bẩm: “Ngày hôm qua luyện nhiều lần như vậy, tất cả mọi người đều chán, hôm qua chính ngươi cũng chán lấy đạn ra ngồi bắn, đây

không

phải chỉ là trò chơi thôi sao?”

Tiểu thái tử lười cùng tên nhóc lười biếng này đấu võ mồm, liền coi như

không

nghe thấy, giơ cao cánh tay tròn lẳng trắng mềm như ngó sen lên, hào khí bừng bừng phấn chấn

nói: “Xuất phát!” Đáng tiếc, thanh

âm

non nớt kia

đã

làm mất

đi

vài phần khí thế.

Thái tử cùng nhóm bạn

nhỏ

vừa cầm lấy đầy đủ dụng cụ chuẩn bị rời khỏi,

thì



một

tiểu



nương

đi

giày thêu hình thỏ với đôi tai dài, mặc y phục màu trắng, làn váy mỏng màu hồng nhạt, đầu thắt hai bím tóc, làn da trắng noãn lắc lắc cái mông

nhỏ

đi

tới nũng na nũng nịu

nói: “Hoàng Huynh,

không

được

đi! Mẫu hoàng cùng phụ thân

sẽ

nổi giận.”

Tiểu thái tử vừa thấy muội muội công chúa bảo bối nhà mình, liền chạy lại thơm lên đôi má thơm mềm của em

gái

rồi

nói: “Muội muội, nếu muội

không

nói,

thì

đợt săn thú vào mùa thu, ca ca

sẽ

bắt

một

con thỏ trắng mập cho muội, có chịu

không?”

“thật

sao?” Tiểu công chúa vừa nghe tới thỏ con,

trên

mặt lập tức lộ ra vẻ hưng phấn, ánh mắt cũng sáng lấp lánh.

“Đương nhiên, ca ca khi nào

thì

lừa gạt muội chứ, ca ca nghéo tay với muội, nhất định

sẽ

bắt cho muội

một

con thỏ

thật

mập

thật

trắng.”

“Được, ca ca, huynh

không

được gạt muội nhé, bằng

không

muội nhất định

sẽ

nói

với mẫu hoàng cùng phụ thân đó!” Tiểu công chúa

nói

xong liền đưa ngón tay mũm mĩm ra ngoéo tay cùng ca ca.

Tiểu Thái tử mang theo đồng bọn

đi

vào bên ngoài đại điện, lén lén lút lút vòng qua bên cạnh. Thái giám cùng kim giáp thị vệ tuy rằng nhìn thấy thái tử cùng nhóm bạn

đang

lén lén lút lút, nhưng cũng

không

dám ngăn cản, chỉ có thể coi như

không

tìm thấy.

Thái Tử nghiêng tai nghe ngóng, bên trong các đại thần

đang

bẩm tấu cái gì đó, liền chỉ dẫn đồng bọn cầm bình dầu trong tay, dốc ngược đổ lên đại điện, làm xong

hắn

mới phát giác đồng bọn

đang

dồn tất cả bằng đó con mắt vào nhìn mình, cũng

không

có người nào chủ động đổ dầu ra sàn.

“Các ngươi nhìn ta làm gì, cùng nhau làm nhanh

đi

chứ.” Thái tử thấp giọng

nói.

Đám bạn

nhỏ

ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều

hiện

lên nét do dự

trên

mặt, tay duỗi ra, đem phần dư còn lại đều đẩy hết vào tay thái tử.

Thái tử thấp giọng

nói: “một

lũ nhát gan.” Sau đó

hắn

đem nốt chỗ dầu còn lại

đi

đến chân tường đổ ra, đánh lửa, hơ vào vật dẫn lửa, ném thằng vào chân tường. Hô

một

tiếng, ngọn lửa vọt lên rất cao, thái tử liền vung quyền, hưng phấn hô lên: “Cháy!” Sau đó mang theo đám bạn

nhỏ

bỏ trốn mất dạng.

Niếp Thanh Lân

đang

nghe Hộ bộ thượng thư bẩm báo về việc cấp phát lương cứu trợ nạn thiên tai trước, đột nhiên nghe được

một

tiếng hô bên ngoài điện, trong mũi cũng đồng thời ngửi được mùi khói,

không

khỏi sửng sót, quay đầu nhìn quanh. Vệ Lãnh Hầu

đã

một

bước như bay bước tới nhấc bổng Niếp Thanh Lân lên, quát lớn: “Kim giáp thị vệ đâu, hộ tống Hoàng thượng thoát ra, tình huống ngoài điện, nhanh chóng điều tra cho

rõ!”

nói

xong liền lập tức mang theo Trứng gà rời ra khỏi đại điện dày đặc khói mù.

Đại điện tuy rằng chưa bén hết lửa, nhưng

một

góc

đã

bị đốt trụi,

đã

nhiều ngày

không

mưa, ngọn lửa chỉ chốt lát liền bốc lên cao, nhanh chóng lan sang các địa phương khác. Các đại thần cũng hoảng hồn, nhìn thấy Thái phó ôm nữ đế dưới

sự

hộ vệ của kim giáp thị vệ

đã

chạy ra khỏi đại điện, cũng liền vội vã chạy theo. Có mấy đại thần thân thể già yếu nay lại bị khói đặc xông lên, dưới tình huống vội vã liền bị ngưỡng cửa cao làm ngã, ba hồn bảy vía lập tức đánh mất

một

nửa, hàm răng cũng bị rụng mất mấy cái, sợ quá suýt mà ngất

đi

may mà có kim giáp thị về kẹp ở dưới nách, lôi ra ngoài mới thoát.

Đại án phóng hỏa trong cung này tra ra khá đơn giản. Tiểu thái tử do sợ phụ mẫu mình bị vây trong biển lửa, nên trước khi chạy trốn liền hô lên

mộttiếng.

Thanh

âm

non nớt đó làm sao mà qua mắt được vị phụ thân

anh

minh thần võ của

hắn.

Chờ sau khi thu xếp ổn thỏa cho ái thê, mặt đầy vẻ giận dữ, cầm lấy cây côn bổng to như cánh tay, chuẩn bị

đi

tìm tên tiểu nghịch tử bất hiếu kia.

Niếp Thanh Lân nhìn sắc mặt Thái phó, liền biết

hắn

đã

thực

sự

tức giận, liền kéo ống tay áo

hắn

nói: “một

đứa bé mới bốn tuổi, làm sao hiểu chuyện cho được? Có lẽ nó cảm thấy chơi vui nên mới làm như vậy, chàng từ từ

nói

chuyện, cẩm cây côn bổng to như thế làm gì, da thịt con trai của trẫm sao có thể sánh bằng da dày thịt chắc như chàng nếu như chàng mà đánh đau nó là trẫm

không

đồng ý đâu!”

Nhắc tới việc chuyên

đi

gây họa lớn

nhỏ, cũng

không

phải là hổ phụ sinh khuyển tử sao. Năm đó khi Thái phó còn bé cũng chẳng phải hỏa thiêu xích bích, đem

một

con thuyền hàng lớn làm cho cháy sạch đến trơ cả khung ra, hôm nay con trai nàng,

không

phải cũng chỉ là đốt bức tường thôi sao, chẳng lẽ

hắn

còn muốn treo đứa

nhỏ

lên đánh?

Đáng tiếc Thái phó vẫn

một

lạnh lùng phất tay áo

nói: “Hôm nay nó gây họa như vậy nàng còn muốn chiều nó sao, hàng răng cửa của Trần Các Lão vẫn còn

đang

nằm ngoài kim loan điện kìa! Nếu

không

dạy dỗ nó cho đàng hoàng,

nói

không

chừng nó đốt luôn cả giang sơn Đại Ngụy này!”

nói

xong liền mang theo mấy tên thái giám cung nữ bắt đầu

đi

tìm tiểu nghịch tử, nhưng mà tiểu tử này ước chừng biết trước, đúng là lẩn trốn khá kĩ,

hắn

đi

tìm những ba vòng mà vẫn chưa thấy.

Mắt phượng Thái phó ngày càng trợn cao, ngồi trong nội điện của Thái Tử, dùng côn bổng gõ thùng thùng lên mặt bàn.

Đúng lúc này, tiểu công chúa vừa cắn bánh hoa quế, vừa tựa vào cửa đại điện, khuôn mặt

nhỏ

nhắn vô cùng thần bí

nói: “Phụ thân, người đoán xem ca ca ở đâu?”

Nhìn thấy



bé con xinh xắn như ngọc đứng đó, khuôn mặt Thái phó liền chậm rãi giãn ra, buông côn bổng, vươn tay ra

nói: “Gia bảo bối ngoan, đến đây với phụ thân nào.”

hắn

luôn luôn nuông chiều tiểu nữ nhi này, liền ngay cả đối với mình

hắn

cũng để con xưng hô theo kiểu dân gian thân mật. Hôn

nhẹ

lên khuôn mặt mũm mĩm của con

gái, sau đó lại hỏi: “Gia bảo bối ngoan,

nói

cho phụ thân, hoàng huynh con

đang

trốn nơi nào?”

Cái miệng tiểu công chúa dính đầy hoa quế đường, vẻ mặt đắc ý

nói

“Ca ca

không

cho con

nói,

không

nói

cho phụ thân, phụ thân đoán

đi.” Nụ cười

trên

mặt Thái phó càng đậm, nét quyến rũkinh quan lục cung hoàn toàn hiển lộ



trên

nét mặt vui vẻ của

hắn: “Con len lén

nói

cho phụ thân là được rồi,

nói

cho phụ thân, rồi phụ thân

sẽ

có người ôm đến cho con

một

chú chó

nhỏ

lông dài trắng mượt như tuyết.”

Cái miệng

đang

cắn hoa quế đường liền dừng lại, nàng liền so sánh trong đầu, thỏ trắng mập cùng chú chó

nhỏ

trắng muốt

thì

con nào hơn, cuối cùng rốt tình thân đoàn kết giữa hai huynh muội vẫn chiến thắng, nàng liền hạ quyết tâm, giữ nghiêm bí mật

nói: “Gia Bảo bối

không

nói

cho phụ thân biết đâu, tuyệt

không

nói

cho cha biết là ca ca

đang

trốn

trên

cây phong dương trong ngự hoa viên đâu!”

Ai ngờ nàng vừa mới cự tuyệt phụ thân xong, lại thấy nụ cười

trên

mặt phụ thân càng gia tăng, ngược lại hôn lên khuôn mặt

nhỏ

nhắn của nàng: “Gia bảo bối thực ngoan!”

nói

xong liền buông tiểu nữ nhi xuống, ước lượng cây côn bổng

trên

tay, nở nụ cười

âm

hiểm

đi

về hướng ngự hoa viên.

Bên này tiểu công chúa còn chưa có hiểu chuyện gì, liền nhìn sang mẫu hoàng hỏi: “Phụ thân sao lại

không

đoán tiếp thế?”

Niếp Thanh Lân xoa

nhẹ

huyệt thái dương, chỉ cảm tháy tại sao hai đứa bé này đều cùng ở trong bụng nàng, cùng thời điểm, mà lại sinh ra hai tính cách hoàn toàn khác nhau,

một

đứa

thì

tinh quái,

một

đứa

thì

ngây thơ hồn nhiên, nàng

nhẹ

nhàng gỡ xuống bánh hoa quế đường

trên

tay nữ nhi: “Con ăn đồ này ít thôi, phải ăn nhiều trái hồ đào mới tốt cho đầu óc được!”

Đúng lúc này, cách đó

không

xa ở hoa viên truyền tới tiếng la thảm của trẻ con bị đánh, Niếp Thanh Lân ôm nữ nhi lên, cảm thấy nàng

không

nên quấy rầy cha con

hắn

giao lưu tình cảm. Lúc này, nàng nên ôm tiểu nữ nhi

đi

ngủ

một

giấc

thì

tốt hơn.

trên

đường về tẩm cung, nàng nhìn thấy tướng công

đang

vung lên cây côn bổng, tuy giơ cao lên nhưng lực rơi xuống lại khá

nhẹ, đáng tiếc chiếc mông

nhỏ

của nhi tử lâu ngày chưa chịu khổ, cũng

không

biết có sưng đỏ hay

không...

Lúc này giữa trưa mặt trời

đang

chiếu sáng lạn, nàng chưa từng có cảm giác

thì

ra trong thâm cung cấm này ánh mặt trời cũng có thể ấm áp như thế...