Vệ lão gia khi còn sống luôn muốn được nhìn thấy con cháu vui chơi đầy sảnh đường
thì
mới cảm thấy rằng cuộc đời này mình sống
không
uổng.
Hôm nay là đại thọ năm mươi tuổi của ông, ông cố ý mang theo cả nhà từ hải ngoại trở về thành cổ Bình Dương để tổ chức đại thọ. Biết rằng vào ngày này
thì
không
nên tức giận, nhưng khi nhìn cả sảnh đường con cháu, đúng là
không
một
đứa nào làm ông tĩnh tâm được.
cô
con dâu thứ hai vốn làm cho ông rất hài lòng, mặc dù là thứ xuất, nhưng cũng coi như là danh môn tiểu thư, tuy tính tình hơi nóng nảy, nhưng tri thức lễ nghĩa đối đãi cha mẹ chồng coi như là tròn vẹn, có tiến có lui,
Chỉ như vậy là ông cũng
đã
rất hài lòng, nhưng
không
thể tưởng tượng được,
một
lần trong vườn hoa, trong lúc vô tình ông nghe thấy con trai và con dâu cãi nhau. Nghe con dâu phẫn nộ
nói,
thì
ra con trai mình ở trong ngọn núi giả trong ngự hoa viên làm trò đồi bạn với con bé… Hơn nữa làm hại nàng vốn là
một
Hoàng hậu phải gả cho
một
gã thương nhân…
Chỉ
một
câu, thực
sự
làm cho Vệ lão gia cảm giác như bị ngũ lôi oanh đỉnh, loạng choạng muốn đổ. Nhưng mà chuyện nam nữ riêng tư này, ông biết mình xuất
hiện
sẽ
không
tốt, tránh cho làm cho con dâu
đang
mang thai nhất thời luẩn quẩn lại làm ra chuyện
không
hay, ông liền loạng choạng trở về phòng của mình. Tĩnh tâm suy nghĩ
một
chút ông liền hiểu được tiền căn hậu quả. Tên nghịch tử bất hiếu Vệ Lãnh Hầu nắm giữ triều chính, can thiệp hậu cung, thấy tiểu đệ nhìn trúng Hoàng hậu tiền triều, liền giúp đỡ cưỡng đoạt con
gái
nhà lành, sau đó hai bọn chúng cấu kết với nhau dựng lên màn kịch Hoàng hậu qua đời…
Nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ trái nghĩ phải, nghĩ thế nào cũng thấy điều đó chắc chắn là do thằng nghịch tử lớn của ông làm ra! Đây là chuyện đại nghịch bất đạo, ăn gan hùm mật gấu mới dám làm ra chuyện động trời này! Sau này ông còn mặt mũi nào mà
đi
gặp liệt tổ liệt tông của Vệ gia?
Cuối cùng ông liền vụиɠ ŧяộʍ cho gọi thằng con thứ hai tới trước từ đường tổ tông, sử dụng khúc gậy to như cánh tay mà trước hay sử dụng đánh thằng con trưởng nay đánh thẳng tới
trên
người A Chí luôn khôn khéo ngoan ngoãn của ông.
Nhưng mà
không
nghĩ tới càng đánh ông càng nghe thêm được
một
bí mật còn động trời hơn – Hoàng đế kia lại là
một
nữ tử, và cũng chính là là vị công chúa mà thằng con lớn của ông
đang
định cưới về làm vợ…
Vệ lão gia lập tức cảm thấy cánh tay dường như
không
còn chút sức lực nào, Vệ lão phu nhân liền chạy lại vuốt lưng cho ông lúc này ông mới bình tĩnh lại, bằng
không
chắc ông cũng
đã
đi
gặp liệt tổ liệt tông luôn rồi.
Cho nên khi tin từ kinh thành chuyển về
nói
Thái phó đại nhân “gả” vào cung Nữ đế
thì
Vệ lão gia đúng là thở phào
nhẹ
nhõm, tự an ủi lấy bản thân. Rốt cuộc thằng nghịch tử bất hiếu làm xấu mặt cả dòng họ đó cũng yên nơi yên phận, làm cho ông
nhẹ
nhõm
một
chút. Dù có mất
đi
cái họ cũng
không
sao, cứ coi như dòng họ Vệ chưa từng có thằng con này là được.
Nhưng đến buổi gia yến sắp tới
thì
thật
sự
không
biết nên sắp xếp chỗ ngồi sao cho phải.
Những người trong tộc sáng sớm
đã
qua chúc thọ, uống rượu mừng. Đến khi màn đêm buông xuống
thì
mới có
một
chiếc xe ngựa được bảo vệ cẩn mật dừng lại trước cửa Vệ phủ tại thành cổ Bình Dương.
một
cô
gái
tuyệt sắc khoác
trên
mình bộ váy trắng có thêu mai hoa bách thủy, được mấy cung nữ nâng đỡ
nhẹ
nhàng chậm rãi xuống ngựa. Mà vị nam tử
anh
tuấn ngồi
trên
lưng ngựa cũng nhảy xuống,
đi
tới nắm lấy bàn tay của
cô
gái
nói: “Hôm nay là gia yến, Trứng gà của ta
không
cần phải cứng ngắc như ngồi
trên
đại điện, khi gặp cha mẹ, cứ thả lỏng tinh thần thoải mái
một
chút.”
Niếp Thanh Lân buồn cười nhìn Định Quốc Hầu đại nhân, cười
nhẹ
nói: “Thϊếp biết rồi. Phu quân, thϊếp khắc biết phải tẫn hiếu cha mẹ như nào, khiến cho cha mẹ chồng vui vẻ.”
nói
xong liền rút bàn tay ra khỏi tay phu quân, hướng vào trong đại sảnh
đi
đến.
Sáng sớm hai phu thê Vệ lão gia
đã
nhận được tin tức, đợi sau khi tiễn hết tân khách, liền cho người sửa sang, cọ rửa lại sảnh đường, lại trải ra thảm Ba Tư dài ra đến ngoài sau đó quỳ gối tại bậc thang cung nghênh Nữ đế đại ngụy hạ cố đến thăm Vệ phủ.
Niếp Thanh Lân vừa vào liền nhìn thấy phu thê Vệ lão
đang
quỳ phía trước, liền vội vàng
đi
nhanh vài bước, cẩn thận đỡ hai vị lão nhân lên,
nói: “Cha mẹ làm vậy, chẳng phải làm con dâu đoản thọ sao? Con cùng với phu quân cố ý đến vào lúc hoàng hôn, là muốn miễn
đi
những lễ nghi phiền phức, Vệ lão
đã
coi con là con dâu,
thì
vạn lần
không
nên làm như thế này.”
Vệ lão phu nhân vốn
đang
lo lắng nên dùng lễ gì để đối đãi với con dâu mang than phận Hoàng đế tôn quý, nay mắt thấy nàng
không
mặc long bào, chỉ mặc
một
bộ váy thanh đạm nhã nhặn hàng ngày,
thì
cũng cảm thấy nàng
nói
không
phải là
nói
chơi. Nhìn vị con dâu hoàng gia tôn quý nhưng
trênmặt luôn treo
một
nụ cười hiền lành, ngược lại vừa nhìn
đã
làm cho người khác nhịn
không
được sinh lòng
yêu
mến.
Nếu thân phận nàng thấp
một
chút
thì
tốt biết bao, liền có thể cưới nhập vào Vệ phủ mẹ chồng nàng dâu sớm chiều ở chung.
Trầm Hồng Nhi thấy Hoàng đế liền lệ nóng doanh tròng, mặc dù sắp lâm bồn nhưng nàng vẫn
đi
nhanh như bay về phía trước, lôi kéo tay Niếp Thanh Lân
không
chịu thả.
sự
nhiệt tình dị thường này làm vị Thái phó đại nhân đứng
một
bên cực kỳ
không
vui. Ả phế hậu này quả nhiên là
không
biết điều gì cả, cho dù là chị em dâu, cũng
không
nên nắm tay Trứng gà nhà
hắn
không
buông như vậy chứ, đúng là làm người khác khó chịu,
hắn
liền hướng về phía đệ đệ nháy mắt, để cho
hắn
đem Trầm Hồng Nhi kéo ra.
Vệ Lãnh Hầu trời sinh là cao thủ điều chỉnh
không
khí trong các cuộc giao tiếp. Ban đầu cả nhà đều lóng ngóng ngượng ngùng
không
biết nên cư xử với nhau như thế nào, nhưng
không
lâu sau
đã
chuyện trò rôm rả,
không
khí náo nhiệt hẳn lên. Bởi vì sắc trời cũng
đã
muộn,
không
phải thời điểm thích hợp mở tiệc, miễn chỉ cần ăn no bụng, liền thừa dịp trăng sáng, cảnh sắc trong sân cũng dần
hiện
rõ
lên. Ở trong đình hóng mát bên cạnh chiếc hồ
nhỏ
được mang lên đủ loại trái cây, điểm tâm, người
một
nhà tụ tập nhàn nhã đàm thoại việc nhà.
Niếp Thanh Lân từ
nhỏ
ít khi có được thời khắc cùng người thân đoàn tụ vui vẻ như vậy, thấy mẹ chồng đưa quả quýt tự tay lột sạch vỏ và chỉ tơ bên trong đưa đến miệng mình
thì
nàng hơi mỉm cười liền há miệng đón được, rồi tỉ mỉ nhấm nuốt.
Vệ lão phu nhân thấy nàng ăn quả quýt chua đó
một
cách ngon lành, trong lòng liền vui vẻ, vụиɠ ŧяộʍ hỏi: “Con thích ăn chua như thế à? Hay mang thai rồi?”
Niếp Thanh Lân nghe xong lòng liền trầm xuống, cười khổ
đang
định
nói, liền thấy Vệ Lãnh Hầu bên cạnh
không
vui
nói: “Nàng có bệnh đầy bụng khó tiêu, bữa tối hôm nay ăn quá no, nên
hiện
tại ăn chút đồ chua cho dễ tiêu thôi.”
Vệ lão phu nhân thấy con
không
vui, biết mình
đã
nói
lời
không
nên
nói
liền vội vàng dừng lời,
không
nói
thêm nữa.
Đến khi đêm
đã
khuya, mọi người liền tự giác giải tán
đi
nghỉ ngơi.
Đợt về lần này Vệ phủ
đã
cố ý an bài đầy đủ phòng ngủ, Niếp Thanh Lân sau khi được thị nữ hầu hạ tắm rửa xong, liền ngã lên giường ngẩn người.
Lúc Vệ Lãnh Hầu nằm xuống cạnh thân mật ôm hôn nàng mới phát
hiện
giai nhân
không
yên lòng, liền hỏi: “Làm sao vậy?”
Niếp Thanh Lân chớp đôi mắt to nhìn nam tử
anh
tuấn trước mắt, thấp giọng
nói: “Ta và chàng trước khi thành hôn cũng
đã
gần gũi
một
thời gian
không
ngắn, nhưng cũng chưa từng có thai, nghe Vi thần y
nói, trẫm
không
dễ mang thai, Thái phó tuổi tác
đã
lớn,
không
thể
không
có con…”
Thái phó từ trước đến nay
không
thích nghe nhất là ai
nói
mình “già”. Nhất là từ đó lại thốt ra từ miệng của giai nhân bên cạnh, nên khẽ nhíu hàng mày rậm lại: “Suy nghĩ mấy chuyện đó làm gì? Còn nữa, bản Hầu già lúc nào thế? Hay hoàng thượng
đang
oán trách thần ra sức chưa đủ, nên long sàng lạnh lẽo chăng?”
Niếp Thanh Lân đương nhiên biết điểm cấm kị nhất của Vệ Lãnh Hầu là gì, đột nhiên lại nhớ đến trước đó vài ngày, đột nhiên có thái giám mang
mộtmâm thẻ bài đến. Thời gian gần đây quốc thái dân an, triều đình sóng yên biển lặng. Thái phó đại nhân trong lúc rảnh rỗi, liền
yêu
cầu nội thị giám nâng mâm thẻ bài chọn phi thị tẩm sang cho nữ đế, nhắn rằng để hoàng thượng mỗi đêm lật thẻ tài chọn phi tử để thị tẩm.
Niếp Thanh Lân tùy tiện lật vài tấm thẻ bài lên xem liền phát
hiện, cả
một
mâm thẻ bài đó đều chỉ ghi tên
một
người, là Vệ Lãnh Hầu đại nhân…
Nhưng nếu nàng
không
lựa chọn, tiểu thái giám
sẽ
nơm nớp lo sợ
nói: “Thái phó
nói, nếu như Hoàng Thượng
không
chịu lật,
thì
là do nô tài hầu hạ
không
chu toàn,
sẽ
bị phạt trượng.”
Vì mấy cái mông sáng bóng của mấy tiểu thái giám thanh tú non trẻ, Hoàng Thượng đành phải bất đắc dĩ mỗi ngày đều bị bắt lật chọn thẻ bài thị tẩm, vì thế hàng đêm
trên
long sàng của nàng đều phải hứng chịu con mãnh hổ, đem thân thể mềm mại thơm tho của thánh thượng ăn sạch
sẽ.
Bị
hắn
ép vào trong ngực, nàng e lệ nghiêm giọng
nói: “Trẫm có oán trách gì đâu, Vệ hầu suốt ngày cứ lo nghĩ vu vơ,
không
lúc nào chịu yên. Hôm nay trở về Vệ phủ,
không
cần lật thẻ bài đâu,
đi
ngủ thôi.”
Vệ hầu làm sao đồng ý chứ! Bàn tay vừa nhanh nhẹn cởi long sam của thánh thượng ra, vừa
nói: “Hoàng Thượng du ngoạn nhân gian, thế nhưng lại giữ mình
không
ra ngoài tìm hoa lạ ở dân gian để hái, hôm nay vẫn chỉ thị tẩm
một
mình kẻ hèn này. Vậy hôm nay nên nhiệt tình, cho thỏa
một
đêm phong lưu nhé?”
*****
Rốt cuộc cũng là vị Hoàng hậu tiền nhiệm hiểu lòng hoàng thượng đương nhiệm nhất, đêm hôm trước nhìn sắc mặt Hoàng đế liền hiểu, sáng hôm sau liền lén lút kéo tay Niếp Thanh Lân
nói: “Tại Thành Bình Dương có ngôi miếu thờ Quan Thế
âm
rất linh nghiệm về đường con cái, hay là hôm nay chúng ta đến đó dâng hương?”
Niếp Thanh Lân nghe thế lập tức muốn
đi, Thái phó lúc này lại
đang
cực kì nhàn rỗi, nên đương nhiên là cùng
đi
với nàng đến miếu Quan Thế
âm.
Quả nhiên trước miếu phi thường náo nhiệt, khắp nơi bày bán những gian hàng búp bê vải có nam có nữ cùng hạt sen đậu phộng, trái cây để dâng cúng.
Niếp Thanh Lân nhìn thấy
một
gian hàng làm ra những con búp bê cực kì tinh xảo, liền cực kì hào hứng bước đến chọn, trong lòng nàng thầm thích là
một
bé
gái
nhưng nghĩ đến phu quân nhà mình, nên chọn búp bê vải là con trai. Nhưng
không
ngờ Thái phó
đã
sớm chọn lấy búp bê vải là bé
gái.
“Nếu như linh nghiệm
thật, bản Hầu hi vọng đó là
một
tiểu công chúa, có dáng vẻ như Trứng gà nhà ta, từ
nhỏ
phải được nâng niu chiều chuộng đến lớn,
không
để cho con bé chịu bất cứ ủy khuất gì.” Thái phó đem búp bê vải bé
gái
đưa tới tay nàng.
Niếp Thanh Lân bất giác cảm thấy trong tim như có dòng nước ấm lan toản khắp toàn thân, trước kia, rốt cuộc vẫn chưa thể hiểu thấu hết người nam nhân này. Cảm thấy
hắn
độc đoán chuyên quyền, chỉ quan tâm đến buồn vui của bản thân
hắn
mà
không
hề biết đến những người chung quanh. Bây giờ nàng mới từ từ phát
hiện
ra,
hắn
luôn luôn cảm thấy nàng có
một
tuổi thơ
không
vui vẻ, nên vẫn luôn cưng chiều nàng như
một
đứa bé. Tình
yêucủa người nam nhân này, đại thời điểm là dụng tâm yên lặng bảo hộ, luôn ở sau lưng thể
hiện
một
loại tình
yêu
trầm lắng.
Nàng giơ tay ôm cả hai búp bê vải vào lòng, lần đầu tiên trong đời nàng cực kì hy vọng mình có thể sinh con nối dõi cho người nam nhân này sớm, nam cũng được, nữ cũng được, nếu như có thể nàng còn muốn sinh nhiều
một
chút.
Vẫn chưa
đi
đến cửa miếu
đã
thấy
một
gian hàng bói toán,
đang
có nhiều nữ nhân vây quanh, khá náo nhiệt.
Niếp Thanh Lân đưa mắt nhìn trong đám người, khi thấy vị thầy bói kia, nhìn kĩ
một
chút, liền thấy vị lão tiên sinh này hơi có chút quen mắt.
Lão tiên sinh kia nhìn Thấy Niếp Thanh Lân đầu tiên là sững sờ, sau đột nhiên
không
để ý các vị phu nhân
đang
ngồi đợi xung quanh, kích động đứng lên: “cô
nương xin dừng bước!”
Nghe lão tiên sinh kêu như thế, Vệ Lãnh Hầu khẽ cau mày, đưa mắt nhìn qua cũng lập tức nhận ra lão nhân này,
không
phải là lão già chạy nạn
nóihươu
nói
vượn ở thôn trang nọ, rằng Trứng gà nhà
hắn
sẽ
chết yểu đó sao?