Chương 126

Đến khi lên đèn, Thái phó mới trở về.

Tùy Khinh Trần lúc này đúng là

đã

rơi sâu vào lưới tình rồi. Lần gặp ở Phiên Mặc lâu thấy Chấn Lâm tiên sinh cùng công chúa rời

đi, liền

không

cam lòng mà sai gã sai vặt

đi

theo xe ngựa.

Kết quả liền

một

đường theo đến biệt quán. Biệt quán chính thường là để cho hậu duệ hoàng gia sử dụng khi đến đây, biệt quán này ngoại trừ Hoàng thượng sử dụng ra, phía sau biệt quán còn có chỗ cư ngụ cho các quan viên từ kinh thành đến. Niếp Thanh Lân vì

không

muốn kinh động đến quan viên địa phương, cũng

không

trụ lại biệt quán chính, mà an trí ở biệt quán phía sau, dù sao cũng dùng chung sân, ăn mặc chi phí cũng

không

khác nhau là mấy. Nhưng bình thường biệt quán này cũng

không

có người sử dụng, vì thế tiểu quan trông coi thường vụиɠ ŧяộʍ cho thuê lại những phòng trống cho các thương nhân nghỉ chân để thu chi phí tiêu dùng hàng ngày.

Cho nên khi Tùy Khinh Trần nghe

nói

các nàng ngụ tại biệt quán phía sau, cũng có chút hơi giật mình, sau lại phái người

đi

hỏi thăm, nhưng người bên trong cũng chỉ trả lời qua loa,

đã

chứng thực cho

sự

suy đoán trong lòng của Tùy công tử.

Sau khi bị giai nhân cự tuyệt trong rừng trúc, Tùy Khinh Trần cảm thấy mất hết mặt mũi nên muốn đòi lại cho được bằng cách khác. Nên liền viết

mộtphong thư, sai gã sai vặt đưa tới biệt quán, thỉnh đưa tới cho Chấn Lâm tiên sinh.

Hạ nhân canh giữ ngoài biệt quán

không

biết Chấn Lâm tiên sinh là ai nhưng lại sợ chậm trễ, liền bẩm báo, giao cho Thái phó đại nhân.

Thái phó khi nghe thấy là giao tới cho “Chấm Lâm” mày rậm hơi hơi nhướng lên, liền sai người trình thư lên.

Lời lẽ trong thư đúng là rung động tâm can:

“Ta

yêu

Danh hoa*, nguyện làm đất màu mỡ để nuôi dưỡng cho hoa mãi tốt tươi, sửa cành tỉa lá, nhất quyết

không

để hoa u sầu dù chỉ

một

giây. Quân vốn

đi

đứng

không

tiện, sao có thể xứng với Danh hoa? Nghe đồn Quân là

một

người tài năng xuất chúng, nên mời Quân ba ngày sau đến Phiên Mặc lâu, cùng nhau đối thi luận văn. Nếu như Ngô may mắn thắng, chỉ mong Quân biết lễ rời khỏi danh hoa, mới

không

phụ mỹ danh

yêu

hoa của Quân…”


*Danh hoa, dùng để chỉ phụ nữ đẹp. Cùng với từ Ngô, quân, là cách xưng hô khách sáo thanh lịch theo kiểu người xưa

Thái phó xem qua, đôi môi mỏng khẽ nhếch để lộ hàm răng sáng sắc bén. Vốn nghĩ rằng, văn của mình có thể trị quốc an bang, chấn hưng thiên hạ, võ có thể bình định loạn chư hầu,

không

thể ngờ lại bị

một

tên thư sinh gà mái khi dễ đến tận cửa nhà, cứ luôn mồm bảo mình phải rời khỏi danh hoa.

Danh hoa là để ngươi gọi sao? Muốn làm mảnh đất màu mỡ

thì

cũng phải xem số của tiểu tử ngươi có sống thọ hay

không

rồi hẳng

nói.

Nhìn chữ kí là Tùy Khinh Trần khia, Thái phó lập tức nhớ ngay đến ánh mắt như sói đói của

hắn

nhìn chằm chằm vào Trứng gà ở Phiên Mặc lâu hôm trước, toàn thân đằng đằng sát khí, cười lạnh. Tùy Hầu vốn trung lương, nhưng mà

không

quản nổi con cháu

thì

để

hắn

ra tay dạy dỗ giúp vậy.

Tiện tay đem bức thư kia xé thành từng mảnh, cũng

không

thèm chờ đến ba ngày sau, liền mang theo Lỗ Dự Đạt cùng vài thị vệ tâm phúc lên ngựa chạy về hướng Tùy phủ. Trong lòng

đang

một

bụng lửa giận, nên Thái phó

đi

thật

nhanh, hành động lên ngựa so với bình thường còn thông thuận hơn mấy lần. Cưỡi ngựa thẳng tới Tùy phủ cách đó

không

xa, liền xuống ngựa,

đi

bộ tới bên cạnh tường, Thái phó phân phó

một

tiếng, Lỗ Dự Đạt cùng vài thị vệ nhảy tường

đi

vào, tìm kiếm hơn phân nửa Tùy phủ, cuối cùng cũng tìm ra được phòng ngủ của Tùy công tử, làm ngất hai nha hoàn đứng hầu, sau đó dùng giẻ rách nhét vào miệng Tùy công tử, rồi bỏ vào bao, khiêng lên vai theo đường cũ trở ra quăng lên lưng ngựa.

Khi đến

một

mảnh rừng

âm

u vắng vẻ, chọn

một

nhánh cổ thụ cao to, cởi miệng bao, đem Tùy công tử trói lên cây.

Tùy công tử lúc này mới nhìn thấy Thái phó bị què chân đứng trước mặt, trong lòng vừa sợ vừa giận,

thật

sự

không

nghĩ tới người này lại làm ra hành động ngang tàng như vậy, chẳng khác nào thổ phỉ, nào có chút khí chất của

một

văn nhân? Thế cho nên tâm tư muốn cứu danh hoa ra khỏi miệng cọp này càng lúc càng kiên định thêm, giận dữ

nói

“Nửa đêm xâm nhập quý phủ của người khác, cùng với bọn cường đạo khác gì nhau? Vốn nghĩ rằng các hạ tuy có chút tàn tật, nhưng văn chương xuất chúng, cũng là

một

nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy,

không

ngờ lại có thể làm ra loại việc hạ lưu như thế này. Có giỏi

thì

hãy thả ta xuống, và đừng cho bọn gia nô kia nhúng tay, ta và ngươi

một

đấu

một, để xem ai có thể thắng ai!”

Thái phó cười lạnh

nói: “Đem ngươi ra đây chính là

không

muốn quấy rầy người trong phủ. Được, ta cho ngươi thua tâm phục khẩu phục.”

Tùy công tử bị ném mạnh xuống mặt đất, sửa sang lại quần áo, ổn định quyết tâm.

hắn

tuy rằng chủ yếu phần lớn thời gian ở

trên

thư viện, nhưng trong phủ cũng có mời võ sư tới dạy để tập luyện thân thể, mắt thấy Thái phó bị tật, Tùy Khinh Trần vốn

không

thèm để Thái phó vào trong mắt. Đón lấy thanh trường kiếm mà hộ vệ bên cạnh đưa tới, thong thả múa

một

vòng, miệng quát lên

một

tiếng, liền đâm thẳng về phía trước.

Tùy công tử cũng là cao thủ về kiếm thuật, tia sáng lạnh chợt lóe lên. Mũi kiếm đâm thẳng về hướng Thái phó. Tiếc rằng đối thủ của

hắn

được mệnh danh là chiến thần, Thái phó cũng

không

thèm né tránh, vung kiếm đâm thẳng về phía trước, tốc độ nhanh hơn mũi kiếm của Tùy Khinh Trần

mộtbước. Tùy Khinh Trần bất đắc dĩ đành phải thu kiếm về chặn lại. Thái phó khẽ đảo mũi kiếm, kiếm lại đâm thẳng về phía trước, phất mạnh vài cái

đãchém nát dây lưng của Tùy công tử. Khi bị mang đến, Tùy công tử cũng

đang



trên

giường chuẩn bị ngủ,

trên

người chỉ mặc

một

bộ y phục đơn giản, sau khi dây lưng đứt,

thì

cái quần

trên

người lập tức bị rơi xuống đất.

Nửa thân dưới đột nhiên có cảm giác mát mẻ, Tùy công tử nhất thời sững sờ trong bóng đêm dày đặc.

Vị Chấn Lâm tiên sinh này lại làm cho

hắn

đối với “lễ nghĩa liêm sỉ” có thêm

một

cái nhìn hoàn toàn mới.

không, nhất định là hiểu lầm, quân tử nổi danh như Chấn Lâm

thì

không

thể nào lại có thể thô lỗ đáng sợ như thế… Chân của Chấn Lâm vốn dĩ bị tật

đã

không

giữ được thăng bẳng, chắc chắn là do

hắn

lỡ tay, cho nên mới cắt nhầm vào thắt lưng của mình đúng

không?

Nhưng ngay sau đó, kiếm khí lành lạnh tràn đầy ác ý lại

một

lần nữa chặt đứt

một

tia ảo tưởng cuối cùng của Tùy công tử, mũi kiếm cố ý hướng về phía thân dưới của

hắn

nói: “Cái thứ

nhỏ

xíu như con giun thế này mà dám

không

biết xấu hổ

đi

đoạt thê tử của người khác ư?”

“Ngươi… ngươi…” Tùy công tử chưa bao giờ bị người khác sỉ nhục qua như vậy, tức giận đến cả người phát run, nhưng lại

không

hề dám nhúc nhích chút xíu nào, mũi kiếm kia chỉ vào quá gần, nếu vọng động

một

chút có thể

trên

người

sẽ

mất hai lạng thịt quan trọng.

Bên cạnh, bọn “gia nô” là Lỗ Dự Đạt đúng là

không

hề tham gia vào, chỉ đứng bên cạnh cười ồ lên giễu cợt, còn liên tục huýt sáo chỉ chỉ chỏ chỏ, quả nhiên là dạng chủ nào

thì

tớ đó, vô sỉ như nhau.

Nhưng trong mắt của Thái phó

không

hề có chút bỡn cợt nào,

hắn

chậm rãi xắn tay áo lên, đem “lông mọc chưa đủ” của Tùy công tử xén gọn bớt

không

ít, những sợi lông còn non tơ chậm rãi bay bay trong gió, quanh quẩn giữa hai chân Tùy công tử,

hắn

chậm rãi

nói: “hiện

tại Tùy công tử

đãbiết vì sao

một

tên què như ta có thể độc chiếm danh hoa chưa? Bởi vì nếu có tên tiểu tặc hái hoa nào dám bén mảng đến gần danh hoa, đều cũng bị đao của ta cạo lông xong rồi thiến sạch!”

Mồ hôi

trên

trán Tùy Khinh Trần rơi xuống như mưa, nhìn nam tử trước mắt

một

tay cầm kiếm khí thế trầm ổn, lực đạo mười phần, chỉ cảm thấy nếu mình làm ra

một

chút hành động liền bị

một

đao cắt nhập da thịt, máu

sẽ

tưới ướt đẫm khu rừng vắng lạnh tối tăm này…

không!

hắn

vẫn chưa cưới vợ, nếu

thật

sự

bị biếm thành thái giám

thì

còn mặt mũi gì sống

trên

đời?

Thái phó cười lạnh thưởng thức vẻn sợ hãi trong đáy mắt của thiếu niên tuấn tú trước mặt, sau đó liền thu kiếm, hướng bọn Lỗ Dự Đạt phất phất tay: “Xử lý

đi, chỉ cần chừa lại chỗ gieo giống cho Tùy gia là được…”

Xử lý xong rồi,

hắn

cũng

không

xoay người mà chỉ chống kiếm chậm rãi

đi

ra khỏi rừng rậm, lúc xoay người lên ngựa, nghe thấy từ trong rừng rậm truyền đến tiếng kêu thống khổ của vị thiếu niên, liền cảm thấy thoải mái lạ thường.

Chỉ là

một

tên mọt sách thành si, mà cũng dám đến để đào góc tường nhà

hắn, còn dám hẹn

hắn

đến Phiên Mặc lâu để thi thơ đối văn? Đêm nay nhất định phải đánh cho

hắn

tè ra quần, dạy dỗ giúp mấy lão già nhà

hắn

đã

sinh ra mà còn

không

biết dạy chỉ biết

đi

cướp vợ của người khác!

hiện

tại, Thái phó cảm thấy hành vi cải trang vi hành lần này cũng có chút tác dụng tốt –

không

cần đeo

trên

lưng gánh nặng cái danh Định Quốc Hầu,

không

có quyền thần của Đại Ngụy

đi

sau

yêu

cầu lấy đại cục làm trọng, càng

sẽ

không

bị người ta

nói

thành ỷ thế hϊếp người, gặp loại tiểu tử còn hôi sữa này chướng mắt

thì

có thể vung tay đánh cho thỏa thích,

thật

là thoải mái!

Chỉ chốc lát sau, Lỗ Dự Đạt bọn họ liền kéo tiểu Hầu gia người đầy vết thương

đi

ra, ném lên lưng ngựa, lại theo đường cũ vụиɠ ŧяộʍ trả

hắn

trở lại

trên

giường trong Hầu phủ.

Về phần tiểu Hầu gia ngày hôm sau chuẩn bị giải thích cùng người nhà như thế nào, vì sao chỉ ngủ

một

giấc dậy

trên

người đầy vết thương đấy là việc của

hắn. Nhưng loại chuyện bị người ta cạo trụi lủi như em bé mới sinh thế này, chắc là khó mở miệng lắm đây!

Đợi khi Thái phó trở lại biệt viện.

đã

thấy Đan ma ma sớm đợi ở

một

bên, bà liền đem chuyện xảy ra trong rừng trúc hôm nay lại

một

lượt cho Thái phó. Sau khi

nói

xong vẫn còn oán giận

nói: “Loại trẻ ranh ngạo mạn

không

biết chuyện như thế này,

không

đánh gã

một

trận đúng là khó có thể hả giận mà!”

Bước chân của Thái phó hơi dừng lại, ánh mắt sáng ngời

nói: “Công chúa thực

sự

nói



không

có cha mẹ mai mối, nhưng nếu

không

phải bản Hầu

thìnhất định

không

lấy chồng?”

Đan ma ma vội vàng

nói

phải. Thái phó nhất thời cảm thấy vết thương dưới chân chẳng có cảm giác gì, ngay cả bước chân cũng

nhẹ

tênh. Nếu sớm biết như vậy,

thì

vừa rồi ở trong khu rừng rậm đó, đánh tên tiểu tử kia ít

một

chút.

Ngẫm lại cũng phải thôi, nếu công chúa

đã

“hưởng dụng” qua nam tử trầm ổn

anh

vĩ, hiên ngang oai hùng như mình

thì

sao có thể nào coi trọng tên nhóc lông mọc chưa đủ kia? Vì thế Thái phó đem roi ngựa ném cho tên thị vệ đứng hầu

một

bên, sau đó bước chân

nhẹ

như bay

đi

vào phòng gặp công chúa.

Niếp Thanh Lân vừa tắm rửa xong, liền định nghỉ ngơi

một

chút đợi Thái phó trở về. Vừa mới thay áo ngủ liền nhìn thấy Thái phó

trên

mặt mang theo ý cười tiến vào,

trên

khuôn mặt cũng

không

có hề có vẻ giận dữ. Nàng thấy nghi hoặc, liền cẩn thận hỏi: “Nghe

nói

gã sai vặt Tùy phủ đưa thư tới cho Thái phó?Tiểu công tử của Tùy gia đó thuộc loại vô ý thức,

Thái phó

không

cần để trong lòng…”

Thái phó đợi thị nữ bưng chậu ngọc vào rửa sạch tay sau đó là kéo tay công chúa, hai người liền cùng ngồi xuống giường,

nói

dối

không

chớp mắt: “Loại trẻ ranh

không

biết chuyện đó, bản Hầu cần gì phải chấp nhặt với

hắn? Mới vừa rồi là ta

đi

ra ngoài cho thông khí, công chúa

không

cần lo lắng.”

Niếp Thanh Lân khẽ thở phào

nhẹ

nhõm, nàng luôn

không

hy vọng bởi vì chính mình mà mấy con em nhà thế gia xảy ra chuyện gì, nhưng nàng cũng có chút tức giận

nói: “Vi thần y

đã

nói, sao Thái phó lại

không

để trong lòng, sao có thể tùy ý cưỡi ngựa chạy loạn? Nếu động phải miệng vết thương bị rách ra

thì

làm sao, Thái phó

không

thèm quan tâm mình

sẽ

làm người què mãi sao?”

Nhìn vẻ giận dỗi

yêu

kiều của người ngọc trước mắt, làm cho Thái phó đại nhân liền thấy ngứa ngáy trong lòng, nếu như có thể,

hắn

thật

muốn đặt nàng xuống thân mà xử theo pháp luật. Đáng tiếc

hiện

tại dư độc chưa giải, nên muốn thân cận

thì

không

thể.

Nhưng

trên

đời này có chuyện gì mà có thể làm khó được Vệ hầu

hắn? Nở nụ cười xấu xa nhìn công chúa hỏi: “Công chúa lâu ngày

không

được thấm mưa móc, có phải có chút nóng lòng phải

không,

không

sao, bản Hầu

hiện

tại mặc dù

không

thể thân cận nàng, nhưng vẫn có biện pháp…”

nói

xong

hắn

liền mang ra

một

chiếc rương. Mở ra liền thấy trong đó có

một

vật bằng ngọc khá giống với người thuốc trước kia. Chỉ là hình dáng của loại ngọc chất này lại làm cho người ta…

không

dám nhìn thẳng.

“Vật ấy được mài giũa căn cứ theo đúng kích thước ‘anh

dũng vĩ đại’ của bản Hầu mà thành, bên trong có tẩm thuốc bổ dưỡng thân thể, có thuốc bôi trơn ấm áp,

không

sợ khô hạn, công chúa thong thả nằm xuống, để bản Hầu tận tay hầu hạ công chúa…”

Niếp Thanh Lân bị hình dáng ‘anh

dũng vĩ đại’ của vật đó làm cho mặt đỏ tai hồng, làm sao đồng ý chứ? Nhưng lại

không

thể chống chọi lại với sức lực của Thái phó, nên

đã

bị

hắn

đè xuống giường, rèm che lập tức bị giật mạnh xuống,

không

lâu sau từ bên trong truyền đến tiếng nỉ non như tiếng chim hoàng oanh hót,

một

tiếng nối tiếp

một

tiếng, nỉ non cầu xin buông tha. Và

không

lâu sau đó nữa, chỉ còn lại tiếng thở dốc rêи ɾỉ dần vυ"t cao...

Vui đùa ầm ĩ chừng nửa canh giờ, đợi đến khi Thái phó dừng tay, cả người công chúa cũng

đã

đầm đìa mồ hôi, màn giường và chiếc áo ngủ bằng gấm cũng

đã

bị tan tác khắp nơi.

Bất quá kẻ chịu khổ nhất vẫn là Thái phó, mới vừa rồi

thật

thật

giả giả vui đùa cũng giai nhân nhưng

thật

ra lại thành tra tấn chính bản thân mình, chỉ hận

không

thể mau mau giải hết độc trong người, để còn dùng đao

thật

súng

thật

xuất trận. Nhưng nhìn mỹ nhân sau khi sảng khoái xong, lại nổi giận quay mặt

đi

không

thèm nhìn đến

hắn, cũng đành phải cố nén nơi nào đó cứng như sắt hung hăng đòi xuất trận,

nhẹ

giọng dỗ dành giai nhân.

Giang Nam mặc dù tốt, nhưng cũng

đã

đến lúc phải quay về, qua mười lăm Niếp Thanh Lân liền lưu luyến cáo biệt tỷ tỷ, cùng Thái phó trở lại kinh thành.