Chương 124

Niếp Thanh Lân nhìn bàn tay

đang

kéo tay mình của Thái phó, cặp mắt phượng sáng ngời, có những tia sáng lấp lánh

đang

nhảy múa. Công chúa đương nhiên nguyện ý tin tưởng Thái phó

yêu

Giao đại nhân

không



không

chọn được, đáng tiếc khi màn đêm buông xuống, đấy chính là thời khắc mà Thái phó

đang

đứng giữa điểm mấu chốt khó có thể chọn lựa.

Hai tháng trước lúc còn ở kinh thành

thì

còn đỡ, nàng

đã

đi

xa,

hắn

có thể toàn tâm toàn ý chống lại cơn hành hạ mỗi khi chất độc tái phát. Nhưng

hiện

tại độc tính cơ bản

đã

tiêu tan gần hết,

không

giống như trước kia chỉ cần màn đêm buông xuống

sẽ

đau đớn

không

chịu nổi, nay lại còn có giai nhân làm bạn bên người, dù là người có định lực như Định Quốc Hầu đại nhân, cũng khó tránh khỏi những suy nghĩ vẩn vơ. Đáng tiếc dù giai nhân nằm ở trong ngực, nhưng lại

không

thể nhấm nháp dù chỉ

một

chút xíu, nhưng nếu như bảo

hắn

buông tha

sự

mềm mại trong lòng kia

thì

đời nào

hắnchịu,

trên

giường những hành động ôm ấp quấn quít vẫn cứ liên tục xảy ra.

Niếp Thanh Lân nằm ngay bên cạnh

hắn

làm sao lại

không

biết, giơ tay ra sờ thử

thì

thấy thân thể

hắn

nóng như lửa, cứ ngỡ rằng là do độc phát làm

hắn

khó chịu, nhưng nàng chưa kịp ngồi dậy,

thì

Thái phó

đã

xoay người chuyển đến

trên

người của nàng, vươn tay giữ chặt lấy cổ tay của nàng, vùi mặt vào cổ nàng mà hít từng ngụm

thật

sâu.

Và cứ thế, vật “anh

dũng vĩ đại” nào đó của Thái phó cách

một

lớp quần áo làm nàng có thể cảm nhận được rất



ràng, nóng bỏng lẫn cứng rắn đến như thế, làm cho người ta phải e lệ, đỏ mặt.

“Du ngoạn bên ngoài cả

một

ngày…

đã

khá mệt, sao Thái phó vẫn còn chưa chịu ngủ?” Bị thân thể như ngọn núi

nhỏ

của Thái phó đè nặng, du͙© vọиɠ nồng nhiệt mấy tháng nay gần như

đã

bị quên lãng, nay lại bị trêu chọc gần như cháy bừng lên.

Nếu như có thể, làm sao

hắn

có thể nhẫn nại mà nghe nàng

nói

năng lảm nhảm,

đã

vươn tay, giật chăn gấm, xé bỏ lớp y phục vướng víu kia, sau đó

không

ngừng bơi bên trong thân thể mềm mại thơm ngát của giai nhân, dù chết dưới làn váy của nàng cũng

không

uổng

một

kiếp

anh

hùng…

Dù vậy Thái phó vẫn tham lam hít từng trận

thật

sâu hương thơm từ cơ thể nàng, sau đó tiếng

nói

khàn đυ.c: “Công chúa cố nhẫn nại, ta chỉ muốn cọ cọ

một

chút…”

Vào trong miệng

hắn

thì

lời gì cũng

nói

được, nàng cũng đâu phải xác chết, bị

hắn

đè chặt ở dưới thân, hơn nữa bàn tay

đang

vói vào bên trong áo của nàng

không

ngừng xoa nắn của

hắn,

thì

cho dù là thánh nữ cũng phải động tình, hai gò má đỏ bừng, nhìn biểu tình khó chịu của Thái phó, liền mơ hồ động lòng trắc

ẩn, bàn tay trắng nõn liền dời xuống, chuẩn bị giúp

hắn

giải tỏa chút, nhưng

không

nghĩ tới chưa

đi

xuống tới nơi, liền bị tay

hắn

giữ chặt lại.

“không

thể… Độc khí chưa tiêu tán…” Nghe xong Vệ Lãnh Hầu cũng bị chính tiếng

nói

của mình làm tỉnh táo lại, lại ôm chặt nàng

một

lúc,

hắn

liền chống quải trượng xuống giường

đi

sang bên vách phòng bên kia, nơi có đặt

một

thùng nước tắm đợi cho sáng hôm sau thức dậy

thì

tắm rửa, dùng gáo ngọc múc

một

chút nước lạnh dội vào mình, cảm giác nóng rực cũng theo đó mà dần rút

đi. Đợi đến khi

hắn

mang tấm thân ẩm ướt xoay người lại định gọi thị nữ mang quần áo, lại phát

hiện

công chúa trong tình trạng mái tóc xõa tung, cầm

một

bộ trang phục sạch

sẽ

trong tay

đang

đứng trước cửa phòng. Bộ dáng chật vật như thế này của mình lại bị rơi vào trong mắt của nàng, trong lòng Thái phó bỗng dưng tràn đầy hờn giận, cầm nhanh quần áo, ngồi sang bên cạnh mặc.

Niếp Thanh Lân cũng chỉ lặng lẽ đứng cạnh cửa nhìn thân hình tráng kiện bên trong, lúc này nhìn thấy vẻ mặt hơi giận dỗi của nam nhân, đợi cho

hắnđứng dậy, liền

đi

qua định đỡ

hắn, nhưng lại bị

hắn

né tránh, chưa

đi

được mấy bước,

thì

do nhất thời quên mất nền phòng

đang

ẩm ướt, xảy chân

một

cái, liền ngã sấp xuống sàn, bởi vì ngã đè lên miệng vết thương, mày

hắn

cau lại rất chặt.

Niếp Thanh Lân khẩn trương xoay người muốn

đi

đỡ, nhưng nghĩ nghĩ lại buông tay, lập tức

đi

thẳng ra ngoài.

Thái phó đầu tiên là ảo não vì tự nhiên mình bị xấu hổ, sau thầm mắng tên Cát tặc vô sỉ kia, cuối cùng thấy Niếp Thanh Lân tâm địa lạnh lùng

khôngquan tâm

đi

thẳng ra ngoài,

thì

lòng lại dày đặc ảo não.

Cắn răng đứng dậy, quải trượng cũng

không

dùng, chỉ tựa vào tường chậm rãi

đi

ra, nhìn thấy bên cửa sổ có bóng người

nhỏ

bé, đơn bạc

đang

đứng ở đó ngắm ánh trăng, vốn dĩ có chút bực mình, nhưng thấy nàng cứ đứng hứng gió lạnh như thế, nhịn

không

được bèn

nói: “Nơi đó gió lớn lắm, còn

không

mau đóng cửa sổ lại, trở về giường.” Nhưng đợi mãi

một

lúc lâu vẫn

không

thấy nàng nhúc nhích.

Thái phó cứ ngỡ rằng nàng

đang

chán ghét nên vứt bỏ

một

phế nhân như mình, đột nhiên nhớ đến tình cảnh

trên

Phiên Mặc Lâu hôm đó. Giai nhân rực rỡ như

đang

tỏa ra ánh sáng bốn phía, bị

một

đám trẻ ranh lông còn chưa mọc đủ dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm như

đang

hiện

rõrành rành trước mắt. Cho dù

không

có thân phận công chúa yểm trợ, chỉ mỹ mạo của Trứng gà thôi cũng đủ làm đám nam nhân xếp hàng nối đuôi nhau chạy theo. Và lúc này, nàng với bộ y phục màu trắng đơn thuần đứng đó, như tan vào ánh trăng, làm cho trong lòng

hắn

dâng lên cảm giác chỉ cần

một

cơn gió

nhẹ

thổi qua

sẽ

làm nàng theo đó mà bay lên trời.

Nghĩ tới trái tim của giai nhân

hiện

giờ có khả năng

không

còn đặt

trên

người mình nữa, đôi tay

hắn

siết chặt lại thành nắm đấm. Nhưng khi

hắn

đi

lên mới phát

hiện, nàng an tĩnh đứng đó nhưng đôi mắt

đã

tràn đầy lệ.

hắn

nhanh chóng xoay người nàng qua, cau mày hỏi: “Sao tự dưng

đang

yên lành lại bật khóc như thế?” Đôi mi hơi cụp xuống

nói

tiếp: “Chẳng lẽ là bản Hầu làm cho công chúa thấy phiền chán?”

Niếp Thanh Lân qua làn nước mắt, nhìn về phía nam nhân bên cạnh, vẻ mặt của

hắn

vẫn lạnh lùng như thân

đang

ở triều đình, chém gϊếŧ tứ phương. Nhưng sâu trong ánh mắt vẫn ánh lên

một

tia bất an

không

dễ nhận ra.

Nàng vẫn

không

nhúc nhích nhìn

hắn,

nói: “Là Thái phó

đang

thấy Thanh Lân phiền chán mới phải… tất cả những gì của Thanh Lân, ngài đều cố hết sức để làm chủ, nhưng mọi

yêu

buồn hờn giận của Thái phó, Thái phó lại giữ lại cho chính mình, cũng

không

cho Thanh Lân biết. Trước đây khi chân bị thương cũng thế, lần này trúng độc cũng vậy.

Mỗi ngày Thái phó có rất nhiều chuyện cần phải quan tâm, thân đứng ở trong triều đình đương nhiên cũng

sẽ

có lúc

không

nhớ đến những tư tình như nhi nữ. Nhưng làm nữ tử thân ở hậu cung

thì

lại chỉ có thể đơn độc canh giữ

một

mảnh trời riêng buồn bã đó, mỗi

một

ngày đều chỉ có thể ôn lại chút ấm áp mỗi khi màn đêm buông xuống. Ngày càng dài,

thì

trong lòng

sẽ

càng trở nên trống vắng.

Niếp Thanh Lân rất hiểu thân phận của mình, chỉ là

một



nhi

không

cha

không

mẹ, cho dù có thân phận hoàng gia, nhưng cũng vẫn

không

thể nào so sánh với nữ tử chốn nhân gian có cuộc sống xa hoa khác. Nên chút tình cảm mà Thái phó dành cho Thanh Lân, cũng giống như ánh trăng này, thấy được, nhưng lại

không

thể nắm bắt. Thái phó luôn

nói

là sợ Thanh Lân lo lắng, nhưng Thái phó có biết

thật

sự

Thanh Lân sợ cái gì nhất

không?”

Vệ Lãnh Hầu nghe vậy, nhếch miệng, khẽ hỏi: “Trứng gà sợ cái gì?”

Niếp Thanh Lân nhìn

hắn, vươn tay

nhẹ

nhàng vỗ về lên hàng mày

đang

cau lại

thật

chặt, đôi mắt

đang

quắc lên của

hắn: “Giờ này khắc này, sợ hãi của Trứng gà, cũng giống như

sự

lo lắng trong lòng Thái phó

hiện

giờ - Tình có nồng, cũng chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước mà thôi…”

nói

xong những lời đó, nữ tử mảnh mai đó hơi nâng chiếc cằm tinh xảo lên,

nhẹ

nhàng kéo áo

hắn

xuống, ở

trên

mặt

hắn

in lên

một

nụ hôn…

Khi đôi môi mềm mại kia

đang

định rời

đi, Thái phó liền kéo nàng ôm chặt trong lòng. Nếu là trước kia, nghe được những lời ái mộ của nàng dành cho mình, trong lòng

hắn

sẽ

tràn đầy đắc ý vui mừng, nhưng

hiện

tại khi nghe xong những lời thổ lộ buồn bã đó,

hắn

lại cảm thấy như trái tim

đang

căng phồng lên, khó chịu.

hắn

làm sao có thể

không

biết người con

gái

của hoàng gia đại Ngụy này kiêu ngạo đến mức nào? Nàng có thể bình tĩnh ổn định lúc cung biến, cũng có thể thản nhiên đứng nhìn các nịnh thần ở phía dưới. Tuy rằng trước kia cũng

đã

từng có thời điểm nàng giả ngu, sụp mắt cúi người, nhưng

hắn

biết

rõ, Trứng gà của

hắn

cũng chưa từng thức

sự

cúi mình trước bất cứ

một

ai.

Nhưng mà chính tiểu nữ tử ngoài mềm nhưng trong cứng này vào lúc nghe tin mình gặp nạn

trên

biển bình an trở về

thì

đã

thất thanh khóc rống lên, lại bởi vì

sự

che giấu của mình mà ảm đạm tổn thương, mỗi

một

giọt lệ kia đều như giọt nước thép nung nóng bỏng làm bỏng trái tim của

hắn.

hắn

muốn “dùng hết tất cả tài lực của quốc gia đại Ngụy, chỉ để đổi lấy

một

nụ cười của giai nhân.” Nhưng kết quả là lại phát

hiện

ra

một

sự

thật

ngỡ ngàng,

hắn

làm nhiều việc như vậy, đều

không

phải là thứ nàng mong muốn…

Nghĩ vậy,

hắn

cũng chỉ biết ôm giai nhân vào lòng

thật

chặt, rất lâu sau vẫn

không

thể

nói

thành lời.

Gần tới lễ mừng năm mới, năm nay đương nhiên là phải đón lễ mừng năm mới ở Giang Nam. Thái phó tuy bị bệnh lâu ngày, nhưng cũng chưa từng buông bỏ quốc

sự, mọi việc đều là Khâu tướng quân báo cáo cho Thái phó, xử lý từng chuyện

một. Trải qua nhiều ngày kinh nghiệm như thế, Khâu Minh Nghiên

đã

thực

sự

cởi bỏ bản tính mạnh mẽ chỉ cần kết quả

không

để ý đại cục của trước kia, làm việc càng thêm trầm ổn. Cho dù Thái phó tạm thời rời kinh, cũng chưa hề có chuyện gì nhiễu loạn xảy ra.

Các vương hầu nghe

nói

Diêm Vương

không

ở trong kinh dự lễ mừng năm mới, người người đều vui mừng khôn xiết, chỉ cảm thấy thiếu

đi

sự

uy hϊếp của Thái phó,

thì

tiệc rượu ngày lễ ngày tết đều náo nhiệt lên rất nhiều.

Lão gia của Phan phủ ngày ấy gặp mặt bị công chúa Vĩnh An

nói

vài câu ám chỉ đến nỗi mồ hôi chảy đầm đìa, về nhà liền đem Phan tam thiếu gia đánh thành đầu heo sau đó liền hung hăng cấm

hắn

chỉ được ở lại trong viện của mình, Sau đó bắt đầu u sầu nghĩ

không

biết nên làm cách nào để có thể kéo lại tình cảm của người thân nhà hoàng gia này.

hiện

tại

đã

vào tháng chạp, nghe

nói

công chúa ở lại Giang Nam đón năm mới, trong lòng ông ta mừng rỡ

không

thôi, hạ quyết tâm muốn dựa vào lễ mừng năm mới này, kéo gần lại quan hệ.

Ngày ấy công chúa đến Phiên Mặc lâu để ngắm cảnh, ông có dắt nữ nhi

đi

đến đó trước, cũng

không

phải là muốn tìm cho nữ nhi

một

vị hôn phu, mà muốn mượn cớ lấy lòng công chúa

một

chút.

không

nghĩ tới, do mình ngồi cách khá xa, công chúa ngay cả liếc mắt cũng chưa từng nhìn qua chỗ của ông.

Nhưng ông lại có thể nhìn thấy rất



ràng, công chúa khi nhìn công tử của Tùy phủ

thì

bên trong ánh mắt

ẩn

đầy tình ý,

không

hề có chút trốn tránh nào. Chàng thiếu niên kia

đang

tuổi dậy

thì, còn công chúa

thì

đương lúc như đóa hoa mới nở, ánh mắt hai người dây dưa,

một

người từng trải như ông sao lại

không

nhìn ra?

Công chúa tiền triều cũng có khá người phóng khoáng, trong đó số người có những hành vi hoang đường cũng

không

ít. Chỉ là

không

nghĩ tới vị công chúa cùng Thái phó có hôn ước lại cũng là

một

người háo sắc. Nhưng nghĩ cũng đúng thôi, công chúa

hiện

giờ

đang

đi

du ngoạn

một

mình ở Giang Nam, mà Thái phó lại ở kinh thành xa tận chân trời, đúng

thật

là tịch mịch trống trải.

Ngày ấy sau khi ông ta trở về, liền cùng vị thϊếp mới mười tám tuổi ở

trên

giường lăn lộn

một

phen xong liền cảm thấy sảng khoái, tâm trí sáng sủa, công chúa

hiện

tại ở Giang Nam là có

sự

cung ứng từ hoàng cung, đương nhiên là ăn mặc

không

lo, nhà ông làm thương nhân lại chẳng có gì có thể lấy ra để dâng lên, nhưng Giang Nam

không

thiếu nhất chính là những thiếu niên tuấn mỹ. Nhưng dù sao, có lẽ công chúa cũng

sẽ

nghĩ đến mặt mũi của vị hôn phu trong kinh thành, nên có muốn gì

đi

chăng nữa

thì

chắc cũng

không

tiện. Mình nên thông minh

một

chút, giúp công chúa thu xếp

mộtthiếu niên thích hợp. Nếu ông có thể giúp công chúa thúc đẩy loại chuyện tốt này,

thì

chắc chắn công chúa

sẽ

xem ông là tâm phúc tri kỉ.

Chỉ sợ đến lúc đó, công chúa ở trước mặt Hoàng đế

nói

tốt vài câu, Phan phủ

một

bước lên mây, chỉ là chuyện sớm hay muộn!

Tác giả

nói

ra suy nghĩ của mình: Chết rồi!! Có người muốn tìm ‘em út’ cho công chúa kìa, Thái phó, khi nào ngài mới có thể thị tẩm được vậy?