Chương 123

Thái phó cùng Vương gia kẻ

thì

tự giận dỗi, người

thì

buồn bực lo lắng

không

thôi. Phía Thiệu Dương công chúa chịu kinh sợ

không

nhẹ, nàng ở trong phòng ôm lấy Niếp Thanh Lân, thân mình thận chí cả tay chân cũng run nhè nhè

nói: “Sao lại có người đáng sợ như vậy, mặt mày hung ác nham hiểm, sao ta lại có thể gả cho

hắn? Chẳng lẽ

hắn

cũng giống như Phan tam thiếu chuyên

đi

cường đoạt dân nữ?”

Niếp Thanh Lân vỗ vỗ an ủi tỷ tỷ, bởi vì

sự

thông tuệ nhạy bén của nàng ấy mà có chút nghẹn lời

không

biết nên

nói

sao, Tuy rằng

sự

thật

cũng giống y như lời tỷ tỷ

nói, nhưng nàng cũng

không

dám

nói

ra sợ dọa tỷ tỷ, chỉ có thể ôn nhu dỗ dành: “Là nột tướng quân, nên bộ dáng của Vương gia khó tránh khỏi cao to vạm vỡ hơn bình thường

một

chút, muội muội

sẽ

dặn dò Vương gia, bảo ngài ấy đừng đột ngột xuất

hiện

dọa tỷ tỷ”

không

dễ dàng trấn an được hoàng tỷ, nàng mới quay lại phòng mình. Thái phó

đang

được thị nữ hầu hạ đổi dược, đôi chân bị thương vốn nên

đãsớm khỏi

thì

giờ miệng vết thương

đã

bị nứt ra, thấm ra vải băng toàn máu đen.

Niếp Thanh Lân vốn nghĩ

hắn

dùng quải trượng chống là giả vờ giả vịt, tạo bộ dáng đáng thương tìm

sự

đồng tình. Nhớ lúc trước khi chân

hắn

bị thương,





đã

khỏi hẳn, nhưng

hắn

vẫn cứ luôn mãi gạt mình bảo là chân bị đau, làm cho nàng tự mình mát xa cho

hắn. Nhưng

hiện

tại xem ra, đúng là chấn thương lại tái phát.

Thái phó thấy Niếp Thanh Lân bước vào, liền lặng lẽ túm chiếc chăn bên cạnh lên che lại đôi chân.

Đợi bọn thị nữ lui ra hết, Thái phó mới chủ động

nói: “Vốn tưởng rằng Thiệu Dương công chúa chỉ là

không



ràng

một

số chuyện,

không

ngờ nàng lại mất hết trí nhớ, nếu sớm biết như thế ta

đã

sắp xếp cho Hoành vương gia đến sau.”

Đây

đã

là phương thức tỏ ý xin lỗi hết mức của Thái phó rồi. Niếp Thanh Lân hơi nghiêm mặt, ngồi

trên

chiếc ghế cách xa giường, nam nhân này rốt cuộc vẫn

không

quan tâm đến thỉnh cầu trong thư của mình, hoàng tỷ giờ

đã

như thế, lúc trước khi đến Bắc Cương hòa thân cũng

đã

trải qua nhiều đau khổ chẳng lẽ lại phải chịu đừng loại cuộc sống khổ sở như thế

một

lần nữa? Nàng

nhẹ

nhàng

nói: “Vậy Vương gia… đến để đón tỷ tỷ về Bắc Cương sao?”

không

nghĩ tới, Thái phó lại đơn giản

nói: “Từ nay về sau, cả hai đều

không

cần trở về nữa.”

Niếp Thanh Lân nghe vậy kinh ngạc ngẩng đầu lên, liền nghe Vệ Lãnh Hầu

nói

tiếp: “một

tháng trước, Vương gia Bắc Cương Hưu Đồ Hoành bởi vì bị thương nặng

không

chữa trị được mà chết, từ nay về sau

sẽ

không

còn người này nữa.”

Lúc này Niếp Thanh Lân

thật

sự

có chút kinh ngạc,

một

lúc lâu sau mới

nói: “hắn

cam lòng sao?”

Thái phó lười cùng tiểu Trứng gà thảo luận về nam nhân khác, hai mắt khép hờ chỉ đơn giản

nói: “Vốn

hắn

cũng

không

có mưu đồ chí lớn, sau trận đả kích lần đó,

thì

đến dã tâm xưng bá Bắc Cương cũng

không

còn...hắn

vốn muốn dẫn hài nhi đến Đại Ngụy để

ẩn

cư, cho nên ban đầu

hắn

mới mang tiểu công chúa tới nhờ bản Hầu chiếu cố, để trở lại bộ tộc xử lý thỏa đáng những công việc còn lại. Thỉnh cầu của công chúa trong thư,

không

phải là bản Hầu

không

suy tính, nhưng loại chuyện chia rẽ phu thê người khác, bản Hầu tự thấy mình làm

không

được, cho nên mới cùng Vương gia tới đây.

hắn

hiện

tại là

một

người

không

quyền

không

thế, nếu công chúa ngại công chúa Thiệu Dương bị

hắn

làm phiền phức,

thì

cứ sai người gϊếŧ

hắn

là xong.”

Lời này có trước có sau, có lễ có nghĩa, đơn giản thoải mái. Niếp Thanh Lân đúng là có chút

không

nói

lại được, nàng đương nhiên nghe được rất

rõcơn tức của Thái phó

đang

nghiến ngầm trong từng câu từng chữ. Nếu là trước kia, nàng đương nhiên

sẽ

tinh ý,

nhẹ

nhàng

nhỏ

nhẹ

dỗ dành, chọc cho Thái phó nở nụ cười.

“Thái phó

nói

nghe cũng đúng. Ngài

đi

đường xa mệt mỏi, Bản cung

sẽ

không

quấy rầy Thái phó nghỉ ngơi.”

nói

xong nàng liền đứng dậy, chuẩn bị đem phòng ngủ của mình nhường cho Thái phó.

“Nàng đứng lại đó cho ta.” Thái phó bị con nhóc tuyệt tình tuyệt nghĩa này chọc tức đến run người, nên quên mất lời dặn dò của Vi thần y là “Tuyệt đối

không

được nổi giận”, nhất thời độc khí công tâm, đột nhiên biến sắc phún ra

một

ngụm máu.

Niếp Thanh Lân ngoái lại nhìn, vội vàng gọi người

đi

gọi thái y,

Vi thần y cũng đồng hành

đi

theo đến nơi này, nghe tin Thái phó hộc máu, vội vàng ôm lấy hòm thuốc, chạy như bay đến, dùng ngân châm phong bế huyết mạch của Thái phó, lại để cho

hắn

ngửi huân hương tĩnh khí làm giảm

đi

cơn tức

đang

dâng lên.

Niếp Thanh Lân cùng Đan ma ma đứng đợi ở ngoài cửa, đợi tới khi Vi Thần y

đi

ra, vội vàng hỏi: “Vi thần y,

hắn... Thái phó làm sao vậy?”

Vi thần y lắc đầu thở dài: “Chẳng lẽ công chúa

không

biết? Thái phó đại nhân

đi

thẩm vấn tên phản tặc Cát Thanh Viễn, bị tặc tử kia bày kế chọc giận, phun máu độc lên mặt, dẫn đến toàn thân nhiễm phải

một

loại độc kì lạ.”

Niếp Thanh Lân nghe vậy thân hình bỗng chốc cứng đờ, vì sao Vệ Lãnh Hầu

đi

thẩm vấn tên Cát Thanh Viễn, nàng đương nhiên là nhớ rất



ràng. Từ sau lần thẩm vấn đó, nàng cũng

không

còn gặp Thái phó. Thêm lại phần hiểu lầm

hắn

dây dưa với Cách Nhĩ Phiên công chúa Hung Nô, đúng là chưa từng nghĩ tới việc

hắn

bị trúng độc.

“Độc này... có giải được

không?” Môi Niếp Thanh Lân trắng bệch hỏi.

Vi thần y lắc đầu: “Cát Thanh Viễn đó lòng dạ cực kì độc ác,

hắn

dùng chính phương pháp dùng người để nuôi độc của Nam Cương, dùng chính bản thân

hắn

nuôi độc, loại độc này rất tra tấn người, nếu thấm vào trong máu,

thì

người bị trúng độc

sẽ

chết rất nhanh,

không

hề có thuốc giải. May mà lão hủ trước kia từng đến Nam Cương quan sát,

đã

gặp qua loại độc này, cũng từng có nghiên cứu về nó, nên tạm thời tìm ra được cách giải độc, bức độc ra hơn phân nửa từ miệng vết thương ở chân lần trước, nhưng

trên

mặt chỗ bị độc phun trúng

thì

vẫn còn lưu lại vết sẹo, số độc còn lại trong cơ thể phải từ từ mới có thể hóa giải hết… Tuy nhiên, quá trình giải độc cũng cực kì tra tấn. Lúc trước, Thái phó tê liệt

một

nửa thân mình, cả người đều

không

thể nhúc nhích, mỗi đêm đến lúc độc phát tán,

thì

rất khổ sở… Công chúa à, đừng chọc Thái phó tức giận nữa, nếu

không

độc khí công tâm,

thìchính lão cũng

không

có cách nào cứu được!”

Niếp Thanh Lân nghe vậy, xoay người lại

đi

thẳng vào nội thất.

Thái phó sau khi được châm cứu

đã

ngủ say

trên

giường. Dưới ánh nến đong đưa, hốc mắt bên dưới hàng mày rậm quầng thâm,

trên

khuôn mặt tuấn tú có

một

vết sẹo dài

trên

má, làm hơi suy giảm dung mạo kinh thiên địa động quỷ thần của

hắn.

Niếp Thanh Lân đương nhiên hiểu vì sao Thái phó lại cố ý giấu nàng. Theo tính tình của

hắn, cho tới bây giờ cũng là khinh thường gặp lại bại tướng dưới tay

hắn, đương nhiên

sẽ

không

thèm

đi

gặp Cát Thanh Viễn. Nhưng bởi vì mình nhất thời rối loạn tâm thần, năn nỉ

hắn

đến đó để thẩm vấn, nên

đã

trúng gian kế của Cát tặc.

hắn

không

muốn nàng biết, sợ nàng thấy

hắn

mỗi ngày chịu khổ lại sinh áy náy, đau lòng,

Nam nhân này

trên

người toàn tật xấu, dã tâm bừng bừng, độc ác nham hiểm, hùng tàn bạo ngược,

không

coi ai ra gì, đối đãi với nàng

thì

vẫn luôn cố chấp bướng bỉnh, luôn làm theo ý của

hắn. Nhưng… Vì sao, hết lần này đến lần khác, mình lại bị tấm chân tình đó của

hắn

làm xao động, vất vả lắm mới quyết định tuyệt tình tuyệt nghĩa, nhưng

hắn

lại cố tình lê tấm thân tàn tật đến đảo loạn cuộc sống yên tĩnh như mặt nước hồ của mình...

Thấy động tĩnh bên giường, Thái phó hơi mở mắt, nhìn thấy Niếp Thanh Lân nằm gối đầu lên cánh tay mình, nhắm mắt ngủ say. Bên thái dương có vài sợi tóc mai buông xõa, rối tung che lại khuôn mặt non mềm, nhìn càng tăng thêm vẻ kiều diễm...

hắn

chậm rãi ngồi dậy,

nhẹ

nhàng ôm lấy giai nhân đặt lên

trên

gối.

Trứng gà vẫn như trước kia, mỗi khi ngủ say là

không

thèm quan tâm tới bất cứ thứ gì, ngay cả khi được bế lên cũng chỉ thầm

thì

như con mèo

nhỏ, sau đó liền bám chặt vào cánh tay

hắn

ngủ say sưa.

Thái phó muốn đặt

một

nụ hôn lên trán nàng, nhưng đôi môi chỉ

đi

đến nửa đường

thì

dừng lại, bởi bản thân

hắn

vẫn chưa giải độc xong, nên việc hưởng thụ giai nhân thơm mềm bên cạnh cũng là chuyện

không

thể,

hắn

chỉ đành lẳng lặng nhìn dung nhan say ngủ của Trứng gà.

Đôi hàng mày liễu kia, sao vẫn cứ cau lại

thật

chặt… Trong đêm khuya thanh vắng

không

người, Thái phó rốt cục cũng buông tiếng thở dài. Dù lên trời, hay xuống đất,

hắn

đều làm được, nhưng phải làm sao, mới có thể xóa

đi

ánh mắt sầu tư của giai nhân?

Cuộc sống kế tiếp ở Giang Nam,

đã

không

còn an nhàn thoải mái như trước nữa.

Hưu Đồ Hoành

một

lòng

yêu

thương hi vọng Vương phi nhớ lại chính mình, mỗi ngày đều cố ý lấy lòng nịnh hót. Thiệu Dương công chúa lúc đầu bị bộ dáng của Hưu Đồ Hoành dọa sợ, sau thấy

hắn

không

còn cử chỉ càn rỡ, nên dần dần cũng

không

quá mức sợ

hắn

như trước nữa. Nếu khi có ai bên cạnh,

thì

nàng vẫn có thể miễn cưỡng

nói

cùng

hắn

vài câu.

Mà Thái phó cùng Niếp Thanh Lân nhưng

thật

ra lại khôi phục lại bộ dáng bình thường, ngày ấy sau khi tỉnh lại, Niếp Thanh Lân cũng

không

đề cập đến việc ở Giang Nam nữa, đối với Thái phó cũng tận tình chăm sóc.

Hôm nay cả đoàn người

đi

thưởng thức phong cảnh

trên

hồ Tây.

Tuy rằng trong cung cũng có

một

chiếc hồ lớn được xây lên ở phía Tây, nhưng mà rốt cuộc cũng là do người tạo nên, làm sao có thể sánh được với mặt hồ mênh mông với những gợn sóng lăn tăn tự nhiên được? Kỳ

thật, lúc này cũng

không

phải là thời tiết tốt để dạo hồ, nhưng đoàn người cũng

không

để ý,

trên

thuyền có đầy đủ lò sưởi, ở

trên

mạn thuyền thưởng thức rượu cũng là

một

cảm giác thú vị.

Thiệu Dương công chúa gần đây học câu cá, nên ở

trên

thuyền buông cần câu, nhưng cả buổi cũng chẳng thấy động tĩnh, tính tình của Hoành vương gia vốn nôn nóng, mắt thấy khuôn mặt kiều thê

đã

bắt đầu suy sụp, nước mắt đảo quanh, liền cởi bỏ quần áo, dưới con mắt trợn to ngây ngốc của tiểu kiều thê lộ ra

một

thân hình cường tráng, bùm

một

tiếng nhảy xuống hồ,

không

lâu sau liền bắt

một

con cá

đi

lên, ném lên sàn thuyền.

Đợi đến khi

hắn

đi

lên, quần áo

đã

bị ướt đẫm, dính sát vào người lộ ra nơi nào đó căng phồng, oai hùng càn rỡ,

đã

làm công chúa Thiệu Dương hét lên

một

tiếng sợ hãi, làm cho Hoành vương gia vội vàng lấy quần áo bao lại nửa thân dưới, sau đó

nhẹ

giọng dỗ dành giai nhân.

Niếp Thanh Lân cùng Thái phó ngồi ở

trên

thuyền gần đó, đương nhiên nhìn thấy cảnh này rất



ràng.

Thái phó thưởng thức chén trà trong tay, đột nhiên

nói: “Hoành Vương gia có ý muốn định cư ở Giang Nam. Lúc trước

hắn

giúp bản Hầu bình định chiến loạn ở Bắc Cương, diệt Hưu Đồ Liệt, cho nên bản Hầu định đem biệt quán này ban cho

hắn

là phủ trạch, ý của công chúa thế nào?”

Niếp Thanh Lân nghe vậy cười

nói: “đã

phiền Thái phó lo lắng, tính tình của Vương gia trước nay vô cùng cao ngạo, nếu như trực tiếp ban cho

hắnngược lại làm tổn hại thể diện của

hắn. Chi bằng dùng danh nghĩa của Bản cung tặng cho tỷ tỷ, Bản cung xin thay mặt hoàng tỷ cảm ơn ngài… Về phần tỷ tỷ có chấp nhận Vương gia hay

không,

thì

phải xem duyên phận của hai người…”

Vệ Lãnh Hầu đương nhiên là hiểu được ý của Niếp Thanh Lân, nếu như Hưu Đồ Vương gia

không

thể lấy lòng được tỷ tỷ,

thì

cứ sống cảnh màn trời chiếu đất

đi.

Thái phó nhìn gương mặt khẽ mỉm cười của Niếp Thanh Lân, đột nhiên

nói: “Bản Hầu vĩnh viễn cũng

không

thể làm được đến mức này như Hoành vương gia.”

Niếp Thanh Lân khẽ cười, đuôi mắt cong cong,

nhẹ

giọng

nói: “Bản cung biết, Thái phó luôn có lý trí và khát vọng của riêng mình, sao có thể vì tư tình nữ như mà chậm trễ...”

Nếu như Vệ Lãnh Hầu

thật

sự

buông tha cho quyền thế, như vậy chỉ sợ

hắn

sẽ

không

còn là Vệ Lãnh Hầu, nam nhân này vĩnh viễn

sẽ

không

cam lòng trở thành

một

nam nhân bình thường, ngày ngày sống

một

cuộc sống an nhàn vô vị.

Nhìn nàng đứng dậy chuẩn bị

đi

ra ngoài,

hắn

liền vươn tay, giữ chặt lấy tay nàng: “Giang sơn và mỹ nhân, từ xưa đến nay vốn khó có thể lưỡng toàn, nhưng mà ta cũng

không

tin, thiên hạ này có cái gì có thể làm khó Vệ Lãnh Hầu ta.”