Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Giấc Mộng Đế Vương

Chương 119

« Chương TrướcChương Tiếp »
Niếp Thanh Lân nghe vậy

không

khỏi sửng sốt, đem ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía Vệ Lãnh Hầu. Vệ Lãnh Hầu

nói: “Bất quá chỉ là con thú sắp chết cố giãy dụa lần cuối, công chúa

không

cần nghe gã

nói

bậy.”

nói

xong liền kéo nàng

đi

về phía cổng thành.

Nhưng tên Cát Thanh Viễn này đúng là

một

cao thủ đánh vào lòng người, chỉ bởi vì

không

tìm thấy thi thể của Thiệu Dương, chỉ

một

câu “chết sống

không

rõ” cũng

đã

làm cho tâm những người quan tâm tới nàng đại loạn, ít nhất là bước chân của Vĩnh An công chúa

đã

trở nên chần chờ.

Cái chết của công chúa Thiệu Dương,

đã

ảnh hưởng mạnh mẽ tới cảm xúc của Trứng gà nhà

hắn. Thái phó cũng

không

muốn nghịch lại ý của nàng tại đây, liền thấp giọng

nói: “Bản Hầu đương nhiên

sẽ

thẩm vấn

hắn, sau đó mới tiễn

hắn

ra

đi.”

Niếp Thanh Lân gật gật đầu, nhưng nhìn biểu tình

trên

mặt cũng

không

biết nàng

đang

nghĩ gì.

Nếu

không

phải là bởi vì câu giãy chết cuối cùng đó của Cát Thanh Viễn, Vệ Lãnh Hầu đương nhiên

không

có khả năng

đi

gặp tên bại tướng dưới tay này lần nào nữa, bởi có quá nhiều chuyện cần

hắn

xử lý, tặc tử như thế chỉ cần vào thời điểm trảm thủ, cầm

một

bầu rượu ngon nhìn đầu người rơi ra khỏi cổ, trong dòng máu tươi phun trào đó uống

một

ngụm rượu nóng thưởng thức đó là tuyệt nhất.

Cho nên khi

hắn

bước chân vào địa lao ẩm thất

thì

trong lòng có chút

không

thoải mái.

Nghe thấy thanh

âm

mở cửa nam nhân trong nhà lao vội vã ngẩng đầu lên, nhưng khi nhìn thấy thân ảnh Vệ Lãnh Hầu,

thì

ánh mắt

không

khỏi hơi tối lại.

“Cát đại nhân,

đã

lâu

không

gặp!” An tọa bên ngoài nhà lao, Thái phó rốt cục cũng mở miệng, xuyên qua hàng rào sắt, nhìn thấy công tử thế gia ngọc thụ lâm phong

một

thời nay trở nên gầy gò còm cõi, tựa hồ như có thứ gì đó

đang

hấp thụ hết khí lực trong người

hắn, nhanh chóng hút hết nguyên khí của

hắn.

Cát Thanh Viễn khẽ ngẩng đầu lên,

trên

khóe môi rạn nứt treo lên

một

nụ cười: “Thái phó tới đây,

không

phải là muốn hỏi tình hình sinh tử của công chúa Thiệu Dương sao? Nhưng nếu như ta

không

thấy được công chúa Vĩnh An, ta chắc chắn

sẽ

không

mở miệng.”

Thái phó lười nhác gật gật đầu: “Nếu như ngươi thực

sự

biết tin tức của công chúa Thiệu Dương,

thì

đã

mang

đi

uy hϊếp Hưu Đồ Hoành, củng cố thêm lực lượng của mình, làm gì có chuyện giữ lại đến bây giờ mới tung ra? Ta cũng

không

phải công chúa, quan tâm tất bị loạn, đối với loại chó cùng dứt giậu như ngươi

thì

có thể làm nên được chuyện gì?”

Thái phó lười biếng

nói

xong, liền cảm thấy hành trình đến địa lao lần này

đã

có câu trả lời làm vừa lòng giai nhân, trong lòng lập tức khinh thường cười lạnh, đến chết vẫn còn si tâm vọng tưởng, coi

hắn

là người chết sao? Cho dù thực

sự

công chúa Thiệu Dương có còn sống

đi

chăng nữa,

hắncũng

không

để cho Trứng gà nhà

hắn

đi

gặp tên chồng trước chó chết này! Nếu

đã

có thể có câu trả lời vừa lòng Trứng gà,

hắn

liền muốn đứng dậy rời khỏi đại lao.

Cát Thanh Viễn thấy vậy liền cao giọng

nói: “Thái phó chẳng lẽ

không

muốn biết, những ngày ở doanh trướng Hung Nô, công chúa Vĩnh An mềm mại hầu hạ dưới thân ta như thế nào? Thái phó ở

trên

chiến trường dũng mãnh phi thường như thế, sao ở

trên

giường lại

không

thể thỏa mãn cho người ngọc? Làn da của nàng đúng là cực kỳ trơn mềm, mềm mại nhất trong tất cả những nữ nhân mà ta

đã

từng ngủ qua, nhất là đôi chân thon dài kia, quấn quanh thắt lưng ta siết chặt

không

buông, khít khao đến mức có thể làm cho nam nhân chết chìm luôn trong cơ thể của nàng, mỗi lần đều muốn ta phải thõa mãn nàng mới chịu buông ra….”

Những câu

nói

đấy ác độc của

hắn

vẫn chưa kịp

nói

xong,

đã

thấy Thái phó đột nhiên rút bảo kiếm đeo bên hông, chặt đứt xích cửa lao, nhấc chân đá văng cánh cửa,

đi

tới phía trước Cát Thanh Viễn, hướng bụng

hắn

đâm

một

kiếm, Cát Thanh Viễn lập tức phun ra

một

ngụm máu tươi, nhuộm đẫm vạt áo phía trước của Thái phó.

Thái phó hơi quay đầu, đưa tay lau vết máu tươi dính

trên

mặt, khinh miệt

nói: “Loại lời

nói

ly gián ngu xuẩn thế này liền muốn

đã

lừa gạt bản Hầu? Công chúa băng thanh ngọc khiết, há có thể để loại tục vật dơ bẩn như ngươi làm ô uế? Sao

không

nhìn thử xem bản thân mình

hiện

nay

đã

trở thành thứ gì? Còn dám mơ mộng đến những chuyện xa vời đó? Thân

đã

tàn tạ như thế này lại còn

không

biết nhục mà tự sát, lại còn muốn gặp bảo bối của bản Hầu,

không

cảm thấy ngươi

đang

làm xấu mặt mũi nam nhi trong thiên hạ hay sao? Ngươi có biết, cực hình kế tiếp chờ đợi ngươi là cái gì

không? Ta

sẽ

cho đao phủ dùng những chiếc dao mỏng như cánh ve, xử lăng trì ngươi. Đến lúc đó, ngươi có thể cảm nhận rất



ràng, từng miếng thịt được lóc ra khỏi thân thể của ngươi... Những ngón tay của ngươi

đã

từng chạm qua thân thể nàng,

sẽ

bị búa tạ nghiền nát từng ngón, đến lúc đó chỉ sợ ngươi

sẽ

mong mỏi mình chưa bao giờ xuất

hiện

trên

cõi đời này!”

Cát Thanh Viễn nghe những lời

nói

tràn đầy uy hϊếp kinh người của Thái phó, nhưng sắc mặt

không

hề thay đổi, khóe miệng dính đầy máu tươi cũng chậm rãi cong lên đầy ác ý, sau đó bật cười đắc ý như điên: “không

ngờ Vệ Lãnh Hậu lại thâm tình đến mức độ này,

thật

sự

là cảm thiên động địa, nhưng mà... Ngươi cho là ngươi thực đúng là người thắng sao? Ha ha ha.... Từ xưa đến nay, đạo lý giang sơn và mỹ nhân

không

thể có cả hai, ngươi cuồng vọng đến mức

không

hiểu đạo lý đơn giản như thế sao? Ta

không

có được nàng, nhưng ngươi cho ngươi

đã

thực

sự

chiếm được nàng? Ngươi nên nhớ, ngươi chính là cừu nhân gϊếŧ cha của nàng!

một

ngai vàng bị che lấp như thế

đã

đủ để

một

nữ tử tâm tính cao ngạo, thông minh như nàng có thể thần phục dưới chân ngươi? Cho dù là nàng nhất thời bị lời ngon tiếng ngọt của ngươi mê hoặc....Ha ha ha.... Mùi vị chỉ có giang sơn, nhưng mỹ nhân

không

ở bên người,



độc đơn côi, ngươi

sẽ

nhanh chóng nếm được thôi.... Ha ha ha ha...”

Vệ Lãnh Hầu

không

muốn lãng phí thời gian với hạng bại tướng này thêm nữa, vừa xoay người lại nghe Cát Thanh Viễn

nói

đầy ác ý: “Chẳng lẽ Vệ hầu

không

cảm thấy kỳ quái vì sao ta lại thúc thủ chịu trói sao?”

Ngày ấy, đến tận lúc lên đèn, Niếp Thanh Lân cũng

không

hề ngủ, nàng chờ Thái phó

đi

gặp Cát Thanh Viễn về xem có chút tin tức gì của hoàng tỷ

không, nhưng mà mãi cũng

không

thấy bóng dáng.

Đan ma ma thấy công chúa

không

ngủ, liền

đi

thỉnh Thái phó. Nhưng

không

lâu sau, bà trở về báo Thái phó

đã

trở về phủ nghỉ ngơi,

hắn

chỉ

nói

là Cát tặc miệng đầy những lời lừa gạt, bảo công chúa

không

cần để trong lòng, an tâm nghỉ ngơi.

Niếp Thanh Lân gật gật đầu, nhưng trước khi

đi

ngủ, nghĩ thầm đợi ngày mai gặp nàng

sẽ

hỏi tỉ mỉ cũng

không

muộn.

Nhưng qua mấy ngày vẫn như cũ

không

thấy bóng dáng của Thái phó đâu. Niếp Thanh Lân liền cảm thấy có chút

không

đúng. Bình thường cho dù có bận rộn như thế nào

đi

chăng nữa,

thì

ban ngày

hắn

cũng bớt chút thời gian trờ lại đây dùng bữa cùng nàng… Hơn nữa, những ngày trước hầu như ngày nào cũng có nội thị giám trong cung

không

ngừng mang lễ vật dành cho ngày đại hôn tới để cho nàng lựa chọn những món đồ mình thích dùng, nhưng mấy ngày nay gần như là dừng hết mọi hoạt động, trong lúc nhất thời cung Phượng Sồ lại trở nên thanh tịnh đến mức làm người ta khó có thể thích ứng.

Ngày hôm đó nội thị giám dẫn theo

một

tiểu tổng quản mới đến để quản lý ống khói thông khí ở cung Phượng Sồ, gần đây bên nội thị mua vào

mộtđám ống khói dùng để khơi thông khí trong cung, sau khi được huấn luyện đầy đủ, liền đưa tới cho cung của công chúa.

Công chúa lẳng lặng nhìn, đột nhiên hỏi: “Trong phủ phò mã cũng thay đổi sao?” Tiểu tổng quản vừa nghe liền vội vàng cúi đầu

nói: “Nô tài cũng

không

rõ, chỉ nghe Nguyễn công công

nói

là thay đổi trong cung Phượng Sồ trước, bởi vì đại hôn của công chúa bị lùi lại, phủ Phò mã

hiện

tại chưa có người ở, nên cũng chưa cần thay đổi.”

Niếp Thanh Lân nghe vậy

thì

sửng sốt, nàng

không

ngờ tin tức đại hôn của mình bị lùi lại, nhưng lại có thể nghe được từ miệng của

một

tiểu thái giám. Đan ma ma đứng bên cạnh nhất thời cũng

không

nghĩ là công chúa

sẽ

hỏi câu này, nhất thời hung hăng trừng mắt liếc tiểu thái giám, mới vội vàng

nói: “Là lỗi của nô tỳ, hôm trước Thái phó có

nói

ngày lễ được chọn vào mùa đông năm nay

không

tốt, mà hôn lễ chuẩn bị cũng hơi vội vàng, vì thế liền muốn lùi lại

một

thời gian. Hơn nữa, hôn lễ của tiểu quận chúa Cách Nhĩ Phiên cũng cần phải làm gấp, nếu cả hai hôn lễ mà đυ.ng nhau

thìkhông

tốt, bên Nội thị giám nhất thời cũng

không

chuẩn bị kịp, vậy

không

bằng lo cho hôn lễ của tiểu quận chúa trước, miễn cho nàng ta đoạt mất phong thái của công chúa… Nô tỳ thấy công chúa mấy ngày nay buồn bực

không

vui, sợ công chúa nghe xong lại càng thêm mất vui, nên định đợi thêm

một

thời gian nữa, mới chậm rãi thông báo với công chúa…”

Đan ma ma

nói

xong, liền ngẩng đầu nhìn công chúa, chỉ thấy sắc mặt nàng giống hệt hôm nghe tin dữ của công chúa Thiệu Dương, khuôn mặt trắng bệch giống như tờ giấy Tuyên Thành.

một

lúc lâu sau, mới thấy

trên

khuôn mặt trắng thuần

nhỏ

nhắn chậm rãi nở

một

nụ cười, lãnh đạm

nói: “đã

biết, tất cả các ngươi lui xuống

đi.”

Hôm nay thời tiết

không

được tốt, vừa mới bắt đầu mùa đông mà

đã

có bông tuyết rơi, trước thềm cửa sổ

đã

bị ướt

một

mảnh, từng tiếng vang bốp bốp phát ra từ

trên

mái ngói. Niếp Thanh Lân ngồi trong phòng

một

lúc lâu, mới

nhẹ

nhàng đưa tay sờ gương mặt mình, chỉ thấy đầu ngón tay chạm đến

một

mảnh ẩm ướt lạnh lẽo, nàng phục hồi lại từ từ buông tay, tiếng sấm bên ngoài vang dội, hòa theo đó là tiếng khóc thút thít chậm rãi phát ra. Nhưng trong lòng nàng cũng lặng lẽ

nói

với chính mình, đây

sẽ

là lần cuối, từ nay về sau Niếp Thanh Lân nàng

sẽ

không

bao giờ rơi

một

giọt lệ nào vì gã nam nhân kia lần nào nữa.

Tiếp theo đó là những chuỗi ngày yên tĩnh lạ thường, tựa như cuộc sống trong thâm cung mười sáu năm qua của nàng. Thái phó có lẽ

đang

vội vàng chuẩn bị tân hôn để ôm kiều thề mềm mại, nửa bước cũng chưa từng bước tới cung Phượng Sồ.

Thời gian lâu đến nỗi Đan ma ma cũng cảm thấy chột dạ, nhưng mà tiểu công chúa lại coi như

không

có việc gì, mỗi ngày đều

nói

nói

cười cười cùng Tiểu Gia nhu, gần đây lại có hứng với thêu thùa, thường thường cầm khung thêu ngồi ngẩn ngơ cả

một

ngày, mười đầu ngón tay

không

biết bị tàn phá bao nhiêu lần, nhưng khuyên thế nào cũng

không

được, nên cũng đành mặc cho nàng thêu.

Ngày hôm đó, Đan ma ma lại bắt gặp công chúa

đang

cúi đầu thêu, liền

nhỏ

giọng

nói: “Công chúa dạo gần đây cứ ở mãi trong cung, chắc bức bối khó chịu lắm, hay để nô tỳ

đi

xin Thái phó, để cho công chúa đến hành cung nghỉ ngơi

một

thời gian ngắn có được

không?”

Niếp Thanh Lân nghĩ nghĩ: “Đến hành cung cũng

không

thay đổi được gì, năm đó phụ hoàng có xây biệt quán tại Giang Nam, nếu Thái phó ân chuẩn, Bản cung muốn

đi

thăm lại cố hương của mẫu phi.”

Mặc dù là thuận theo tâm ý của bản thân. Nhưng mà Niếp Thanh Lân cũng

không

hi vọng xa vời rằng Thái phó đại nhân

sẽ

ân chuẩn, nhưng

khôngnghĩ tới, ban ngày vừa mới trình tấu lên, chỉ

một

lúc lâu sau liền có người tới truyền lời,

nói

Thái phó ân chuẩn. “Mấy ngày gần đây thời tiết

đã

trở nên ấm áp, tuyết

đã

bắt đầu tan, vừa vặn có thể xuôi Nam theo đường thủy, nếu công chúa cảm thấy ở đó thoải mái,

thì

có thể ở đó đón năm mới ở phía Nam, rồi mới trở về cũng được.”

Tiểu thái giám vừa truyền xong những lời này

thì

Vĩnh An công chúa cũng vừa vặn thêu xong những đường chỉ cuối cùng, dừng tay xem xét trái phải

một

chút, đúng là cảm thấy tài nghệ của bản thân đột nhiên tăng mạnh, nhìn tác phẩm trong tay chẳng khác nào được thêu từ những nghệ danh đứng đầu.

Chuẩn bị xong hành lý chỉ trong

một

ngày, bất quá Đan ma ma nghe

nói

là Lỗ Dự Đạt cũng

sẽ

cùng

đi

theo xuống phía nam

thì

sắc mặt kia có chút tối tăm

không

lý giải được, khi công chúa mang theo tiểu Gia Nhu cùng bà Vυ" lên thuyền

thì

xoay người gọi tiểu thái giám lại, bảo thị nữ bên cạnh đưa cho

hắn

một

bức tranh thêu chuyển cho Thái phó đại nhân.

“Thái phó có hỉ

sự

trên

người, Bản cung bởi vì tinh thần

không

tốt mà muốn

đi

Giang Nam nghỉ ngơi,

không

có lễ vật gì để tặng, tay nghề mặc dù

không

tinh, chỉ là muốn thêu tặng cho Thái phó

một

chiếc khăn thêu, hi vọng Thái phó vui lòng nhận lấy.”

nói

xong, liền khẽ nâng váy

đi

lên thuyền.

Khi bức tranh thêu được thái giám trình lên cho Thái phó

thì

Khâu Minh Nghiên

đang

đứng hầu trước cửa thư phòng. Thái phó nghe thấy lời của thái giám, liền ở trong phòng lười biếng

nói: “Nhìn giúp bản Hầu, nàng

đã

thêu gì thế?”

Khâu Minh Nghiên mở ra nhìn, tỉ mỉ quan sát

một

lúc lâu, càng nhìn

thì

vẻ nghi hoặc

trên

mặt càng sâu.

“Như thế nào? Thêu quá khó coi, nhìn

không

ra sao?”

“không

phải…” Khâu Minh Nghiên lắp bắp

nói: “Thần vụng về, kiến thức nông cạn,

không

biết có phải

đã

nhìn lầm hay

không….”

“Cứ

nói, đừng ngại.”

“Nhìn vừa giống ngựa, lại vừa giống lừa….Mà

trên

thân có vảy, cổ dài như rắn, giống như.... Giao Khuyển trong ‘Sơn thủy kinh chú’…”

Lời này vừa

nói

ra, xung quanh toàn bộ là

một

mảnh yên tĩnh, Vệ Lãnh Hầu cùng Khâu Minh Nghiên đều là tinh

anh

trong tinh

anh, đương nhiên là biết về quyển Kỳ văn dị

sự

ghi chép về các dị thú thời thượng cổ.

Mà Giao Khuyển, thuộc loại da^ʍ thú, bản tính thích nữ sắc, thích thả mình

trên

những con sông suối, đuôi biến thành

giao khí*, thường nằm

ẩn

mình trong nước để rình bắt mỹ nữ xuống sông tắm rửa, hàng ngày giao hợp với

không

biết bao nhiêu nữ tử

không

hề mệt mỏi. Sau đó bị

một

vị Hoàng đế cho tát cạn nước sông, đóng cừ chặn bắt, ngay lúc nó

đang

giao hợp với nữ nhân, chặt giao khí, tinh tẫn nhân vong mà chết...

*biến đuôi thành vật để giao hợp

Khâu Minh Nghiên

nói

xong, tự giác tắt tiếng, có chút ngây ngốc nhìn dị thú thêu

trên

chiếc khăn mềm mại

trên

tay,

thật

không

thể tin được,

một

con vật hoang da^ʍ đến thế này lại được công chúa đoan trang, tao nhã thêu lên khăn tay…

không

đúng! Nếu công chúa đích thân tự tay thêu nhất định là có thâm ý! Có lẽ là cầu phúc chăng? Cầu phúc cho nam tử

không

thể trôi chảy chuyện phòng the, sớm ngày được khôi phục oai hùng như trước?

Nghĩ vậy, Khâu Minh Nghiên lại kinh hoàng ngẩng đầu lên, nhìn về cánh cửa

đang

được đóng chặt của thư phòng.

không

thể tin được Thái phó đại nhân lại... Như vậy...

Qua

thật

lâu sau, chỉ nghe thấy từ trong phòng truyền ra tiếng đập bàn lớn: “Niếp Thanh Lân, nàng chờ đó cho ta!”

(Giải thích giúp các bạn ngây thơ trong sáng

không

hiểu ý của công chúa.

thật

ra công chúa

đang

nghĩ rằng, Thái phó

đang

vội chuẩn bị đại hôn cho tiểu công chúa Cách Nhĩ Phiên với Thái phó, nên bỏ mặc nàng ấy. Vì thế nàng buồn bã xuôi về Giang Nam, định sống nửa đời còn lại ở nơi đó, nhưng ngẫm

đi

nghĩ lại, cơn tức chưa tiêu, nên thêu Giao Khuyển, ờ, da^ʍ thú, tặng thay quà tân hôn. Ý

nói, Thái phó đại nhân nhà chúng ta, gặp mỹ nữ là híp mắt, như giao khuyển, Thái phó đại nhân là da^ʍ thú...)
« Chương TrướcChương Tiếp »