Cố phu nhân hơi kinh ngạc khẽ ngước mắt nhìn Vĩnh An công chúa,
không
nghĩ tới nàng lại có thể
nói
ra những lời này, lập tức có chút chần chờ, ánh mắt theo bản năng liền liếc về đình viện phía bắc, do dự
một
lúc lâu mới
nói: “Những chuyện này vốn
không
phải loại chuyện mà nữ nhân chúng ta có thể lắm mồm, vẫn nên báo cáo cho Thái phó trước
thì
tốt hơn.”
Đôi mắt to của Niếp Thanh Lân hơi đổi, cũng nhìn theo hướng Cố phu nhân nhìn, trong nháy mắt mặt lập tức thanh tĩnh như thường, mở miệng
nóitiếp: “Trước kia, lúc hoàng tỷ còn sống, Nô Lan Trắc phi cũng
đã
luôn tìm cách gây khó dễ, nàng ta còn chưa bị diệt trừ, mối hận trong lòng Bản cung liền chưa giải…” Lời chưa
nói
xong,
đã
nghe thấy tiếng người
nói
vọng vào từ phía cửa phòng: “Công chúa
nói
đúng, nếu
không
trừng trị hung thủ, người
đã
chết cũng
không
được nhắm mắt? Bản Hầu đương nhiên
sẽ
giao phó cho Cố tướng quân.”
Lời
nói
vừa dứt, chỉ thấy thân ảnh cao lớn của Thái phó xuất
hiện
tại cửa Dịch quán, lúc
hắn
mở miệng, cặp mắt phượng lóe lên nhìn chằm chằm Niếp Thanh Lân, nhất thời nhìn
không
ra biểu cảm
trên
khuôn mặt
hắn.
hắn
tiếp tục
nói: “Bát công chúa bất hạnh, tất cả đều do Hưu Đồ Liệt hại, đến lúc đó tự nhiên bản Hầu
sẽ
cho công chúa
một
câu trả lời thỏa đáng.”
Nếu Thái phó
đã
nói
như vậy, đương nhiên Niếp Thanh Lân cũng
không
tiện
nói
thêm gì nữa,
nói
thêm vài câu, công chúa liền đứng dậy cáo từ.
Ra tới ngoài Dịch quán, Vĩnh An
đang
muốn lên xe ngựa
thì
Thái phó tự nhiên đỡ lấy bàn tay trắng nõn của nàng, đỡ nàng lên. Lúc xe ngựa chuẩn bị chuyển bánh, Thái phó hơi nghiêng mặt qua, môi mỏng khẽ mở: “Công chúa vì sao lại phải bỏ gần cầu xa, lại
đi
nhờ cậy
một
mệnh phụ ở chốn biên quan xa xôi đó? Chẳng lẽ trong lòng công chúa, bản Hầu
không
đáng tin?”
Niếp Thanh Lân cúi đầu
nói: “Thái phó còn bận lo lắng cho đại
sự
quốc gia, Bản cung sao dám làm phiền? Đây chẳng qua chỉ là
một
vài biện pháp trả đũa của những phụ nhân chốn khuê phòng với nhau, nam nhân
đi
làm ngược lại
không
tốt….”
Lời của nàng còn chưa dứt, Thái phó liền nâng cằm nàng lên, ngắt lời
nói: “Bản Hầu đương nhiên biết
rõ
tư chất thông minh của Trứng gà nhà ta, chỉ là nếu có ta ở đây, chỉ hi vọng công chúa
không
cần phải lo nghĩ nhiều.
nói
đến cùng bản Hầu luôn muốn công chúa sống
một
cuộc sống tự do tự tại, nếu như
không
thể lo cho nàng
một
cuộc sống hoa lệ
không
buồn
không
lo, như vậy bản Hầu sao xứng là vị hôn phu của công chúa?”
nói
xong câu đó
hắn
nhìn
thật
sâu vào đáy mắt nàng.
Ngẫm lại, từ lúc hai người quen biết. Lúc đầu đơn giản chỉ nghĩ nàng là
một
thiếu niên hồn nhiên ngây thơ, nhưng lại
không
biết tại sao chính bản thân mình từng bước bị nàng hấp dẫn, cho đến lúc này bản thân
đã
bị hãm sâu vào trong đó,
không
thể tự kiềm chế được. Cho tới bây giờ, tính tình của Trứng gà nhà
hắn, tuy
nói
không
thể chắc mười, nhưng hơn chín phần
thì
hắn
đương nhiên nắm chắc. Nhìn
thì
như mềm mại
yêu
đuối, nhưng có việc
không
bao giờ muốn dựa vào người khác. Quả nhiên từ
nhỏ
đã
được giáo dục như nam nhi, nên thiếu
đi
nét mềm mại như lụa, mảnh mai như dây tơ hồng, lại mỏng manh như cánh hoa của
một
nữ nhân. Nhưng ngẫm kĩ trong hoàng cung nhấp nhô này, ai có thể trao ra
thật
tình mà dựa vào?
“Lần này, bản Hầu
sẽ
coi như nàng chưa có thói quen coi bản Hầu là phu quân của mình, nhưng nếu lần sau lại tự chủ trương như vậy, bản Hầu
sẽkhông
tha.”
nói
xong liền ôm nàng vào lòng…
Niếp Thanh Lân khôn khéo tựa vào lòng Thái phó, nhưng cũng
không
để những lời dọa nạt kia ở trong lòng. Nhiều ngày nay mặc dù nàng
không
để tâm đến chuyện triều chính, nhưng cũng
không
có nghĩa nàng
không
biết gì cả, Hưu Đồ Hoành
đã
là quân cờ Thái phó muốn vứt bỏ, mà thực lực của Thiền vu Hưu Đồ Liệt cũng
đã
bị tổn hao khá nhiều. Lúc này đương nhiên là Thái phó phải bồi dưỡng
một
thế lực mới, mà kẻ được chọn
không
phải ai khác chính là phụ thân của Nô Lan, tộc trưởng của bộ lạc Cách Nhĩ Phiên. Xem ra, Thái phó
đã
sớm có
sự
chuẩn bị từ trước,
đã
thảo luận việc hợp tác với bàn bạc kỹ với bộ lạc Cách Nhĩ Phiên. Nhiều ngày nay điểm nóng chính trong triều chính là việc bộ lạc Cách Nhĩ Phiên hướng Đại Ngụy cầu thân.
Nhưng tại thời điểm nhạy cảm như
hiện
tại, đối tượng cầu thân là người nào cũng càng là
một
vấn đề lớn. Trong gia tộc họ Niếp đến tuổi thành thân
thì
tất cả đều
đã
vô ưu vô lo tự kết hôn, về sau đại
sự
giang sơn cũng
không
cần đến bọn họ phải gánh vác, Đế vương tương lai là Vệ Lãnh Hầu cũng
không
có muội muội để hòa thân, như vậy
thì
Đại Ngụy cần phải cưới
một
công chúa Bắc Cương mới là hợp lí nhất.
Cũng bởi vì hoàng tỷ đột nhiên chết
đi, làm cho nàng bị rối loạn tâm tư, nên
không
chú ý đến chuyện ngày ấy Thái phó đích thân
đi
nghênh đón tiểu công chúa Gia Nhu. Tuy rằng quan hệ giữa nàng và hoàng tỷ thân cận gần gũi, Thái phó đối với tiểu Gia Nhu cũng rất quan tâm chăm sóc, nhưng cũng
không
đến mức
hắn
cùng An Bang hầu cùng
một
đám cận thần đích thân ra nghênh đón.
Cũng bởi vì hiểu rất
rõ
cục diện chính trị trong thời gian gần đây, nên hôm nay nàng mới rời cung với danh nghĩa là tìm bạn tri
âm
tri kỉ ngày xưa uống trà đàm đạo. Sau khi vào dịch quán chờ đợi Cố phu nhân, tuy rằng trong lòng rất hận Nô Lan, nhưng cũng
không
đến mức phẫn nộ mất hết lý trí,
đitìm Cố phu nhân để bàn cách báo thù.
Chỉ là nhìn hành động Cố phu nhân có chút bất an chốc chốc lại liếc mắt về hướng bắc của Dịch quán. Nhất thời trong lòng Niếp Thanh Lân liền chợt hiểu. Các Lão vốn thành
thật
không
bao giờ dối gạt người khác,
đã
nhờ nội thị đưa đến
một
phong thư vào cung, nội dung bên trong đó hoàn toàn là
sự
thật: Bởi vì Nô Lan bày kế hãm hại, làm Thiệu Dương công chúa bị rơi xuống vách núi, lão tộc trưởng Cách Nhĩ Lân liền lo lắng liên minh có biến, vì thế
đã
bí mật đưa con
gái
út của ông ta là muội muội của Nô Lan Trắc phi tới Đại Ngụy.
Mười lăm tuổi, dung mạo hơn tỷ tỷ
một
phần kiều diễm, lại
không
có tâm cơ, hay kiêu ngạo ngông nghênh, đơn giản chỉ là
một
tiểu công chúa ngây thơ, thiện lương, như này mới làm cho kẻ thượng vị an tâm nhất, lúc này nàng ấy
đang
được an bài nghỉ ngơi tại phía đông bắc Dịch quán. Đây
khôngđơn giản chỉ là hạ thần nịnh hót tiến cống nữ sắc, mà đây là minh ước của hai kẻ đứng đầu quốc gia.
hiện
tại nàng mới tỉnh ngộ, có lẽ ngay từ đầu Thái phó
đã
không
có ý định nâng đỡ cho người của họ Hưu Đồ. Chỉ có tân Thiền vu mới,
không
có căn cơ vững chắc, khó thu phục lòng dân, mới có thể giao cho trách nhiệm quản lý thảo nguyên mênh mông rộng lớn đó. Cũng thích hợp để triều đại mới của Vệ thị ổn định vững chắc.
Sau khi Đại Ngụy công chúa cùng Thái phó thành hôn. Đến lúc đó tân hoàng Vệ thị có lẽ
sẽ
không
mang tiểu thϊếp liên quan tiến cung, nhưng nhất định
sẽ
sắc phong nữ nhi của tân Thiền Vu thành phi tử, bên cạnh tân vương liền có 2 mỹ nhân làm bạn,
một
người
sẽ
làm cho dân chúng và quần thần tiền triều cảm động và phục tùng, người còn lại
sẽ
làm cho biên thùy vững chắc, bang giao ổn định. Đây chính là
một
mối nhân duyên mà
khôngai có thể khước từ, là
một
đoạn giai thoại có thể truyền lưu thiên cổ.
Nhân duyên như vậy, có cái gì mà chỉ trích? Đáng thương cho nàng vẫn còn giữ lấy chút hy vọng xa xăm, nên
đã
ướm lời để thử dò xét giả chân. Nhưng kết quả của việc thử dò xét đó ra sao? Mặc dù
đang
cực kì bận rộn việc triều chính, nhưng Thái phó vẫn bỏ hết mọi chuyện để chạy đến nơi này, ngăn cản trọng tâm của cuộc
nói
chuyện,
không
hề đề cập tới Nô Lan
một
chút xíu nào,
đã
vậy còn đem hết tất cả tội lỗi đổ lên người Thiền Vu Hưu Đồ Liệt.
Cũng đúng thôi, nếu như trách tội lên người Nô Lan,
thì
bảo Thái phó
sẽ
đối đãi như thế nào với tiểu công chúa Hung Nô mềm mại kia?
Niếp Thanh Lân cố gắng bình ổn hô hấp, dù sao thân là quân vương, Thái phó thực
hiện
sách lược như thế đúng là cực kì hoàn mỹ
không
hề có điểm sơ sót gì để có thể chỉ trích, ước vọng cùng quân vương
một
đôi cả đời, đó chính là si tâm vọng tưởng viễn vông, là
một
câu chuyện buồn cười nhất trong thiên hạ từ xưa đến nay.
Nếu Thái phó
không
muốn nàng biết, như vậy, nàng liền giả bộ ngây ngốc, chỉ là
không
biết
sự
ngây ngô giả bộ này có thể kéo dài được trong bao lâu?
Nhưng làm cho nàng thoáng mừng đó chính là câu Thái phó
đã
nói: “Đều
đã
có
hắn
giúp nàng”, người này từ trước đến nay chưa bao giờ
nói
cho có lệ.
không
lâu sau Bắc Cương truyền tới tin tức. Sau khi Cát Thanh Viễn cưới Nô Lan, vào đêm động phòng hoa chúc
đã
xảy ra thảm kịch.
không
biết Nô Lan
đã
nổi cơn điên gì, mà trong đêm động phòng giấu chủy thủ muốn ám sát Cát Thanh Viễn. Cát Thanh Viễn mặc dù cực lực trốn tránh, nhưng cũng bị
sự
việc xảy ra đột ngột, nên
đã
lỡ tay gϊếŧ chết tân nương
đang
nổi cơn điên. Cát Thanh Viễn đích xác là
một
kẻ giỏi luồn lách, đầu tiên có thể từ thủ hạ của Hưu Đồ Liệt mà luồn cúi đến bộ lạc Cách Nhĩ
thì
đã
không
phải tầm thường, đáng tiếc thảm cảnh đêm động phòng kia, lại ở ngay trong trung tâm, xung quanh tề tụ đầy đủ dân chúng của bộ lạc, cho dù tộc trưởng cũng
không
phải tiếc thương gì đứa con
gái
thân tàn ma dại kia, nhưng ông ta cũng
sẽ
để ý tới chính thể diện của bản thân, vì thế, tộc trưởng giận tím mặt hạ lệnh xử tử Cát Thanh Viễn.
Mạng của Cát Thanh Viễn nhưng mà đúng
thật
là lớn. Dưới
sự
che chở của thuộc hạ, mang theo thân thể trọng thương vẫn chạy trốn được khỏi tay tộc trưởng. Lại do
đã
từng phản bội lại Hưu Đồ Liệt, nên khó mà dung thân
trên
thảo nguyên Bắc Cương được nữa, vì thế
một
đường bị đuổi gϊếŧ, chạy trối chết vào quan nội.
Sau đó, từ miệng của Thái phó, Niếp Thanh Lân cũng biết được,
thì
ra bản thân Nô Lan
đã
trúng kỳ độc của Nam Cương, mà người hạ độc
không
phải ai khác là muội muội ruột của Cát Thanh Viễn là Cát Vân Nhi. Bị huynh trưởng lưu đày, trong lòng Cát Vân Nhi liền chứa đầy thù hận,
không
dễ gì đợi được hôn
sự
của đại ca, tâm tình sung sướиɠ, nàng ta liền cố gắng thu liễm quay về tham dự hôn lễ, mà vì sao nàng ta lại làm vậy, dĩ nhiên là do Thái phó an bài phía sau.
Bởi vì do
đã
cùng Cát Nhĩ Phiên kết đồng minh, đương nhiên Thái phó cũng
không
tiện khi hướng lão tộc trưởng đòi gϊếŧ kẻ đầu sỏ
đã
hại chết công chúa Thiệu Dương, nhưng nếu làm cho hai kẻ kia tự chém gϊếŧ lẫn nhau, bất kể là ai chết cũng đều làm người ta thống khoái. Mà nữ nhân Cát Vân Nhi cũng là
một
nữ nhân ngu xuẩn,
hắn
chỉ an bài
một
chút cho mật thám tại Bắc Cương
đi
xúi giục ả, quả nhiên ả bị lừa,
không
ngừng gây ra tranh chấp với Nô Lan, ả ghi hận trong lòng, kết quả chính là
một
hòn đá ném chết ba con chim. Tại thời điểm
sự
việc xảy ra, Cát Vân Nhi do chạy trốn chậm nên bị ngựa của truy binh giẫm chết.
Về phần Cát Thanh Viễn, thân mang trọng thương chạy vào quan nội liền bị nhân mã của Cố tướng quân cùng mật thám của Thái phó bắt được, sử dụng xe tù áp giải vào kinh thành.
Nghe được tin tức đó, Niếp Thanh Lân liền
nhẹ
nhàng thở ra, chỉ cảm thấy có chút an ủi đối với linh hồn của tỷ tỷ.
Khi xe tù chở Cát Thanh Viễn chậm rãi
đi
vào trong kinh thành liền bị quan binh áp giải
đi
ngạo thị dân chúng, đối với dân chúng đây chẳng khác nào
một
tiết mục giải trí, nào là đồ thực phẩm thối, trứng gà, đá đều từ trong đám đông hướng tới chiếc xe áp tải Cát Thanh Viễn ném tới.
Kỳ
thật, đại bộ phận dân chúng cũng
không
rõ
ràng lắm kẻ trong xe ngựa
đã
phạm tội ác tày trời nào, nhưng nhìn thấy xe chở tù vững chắc kia,
đãđem quý công tử ngày xưa dẫm đạp xuống đống bùn. Nên đâu cần gì lí do, ngay cả tên ăn mày hèn mọn nhất cũng có thể càn rỡ phun
một
bãi nước miếng lên mặt để nhục mạ, hưởng thụ lạc thú giẫm lên
trên
người kẻ khác, nhất là những kẻ
đã
từng ở
trên
cao.
Thái phó mang theo Niếp Thanh Lân đứng
trên
thành nhìn xuống chiếc xe chở tù phạm. Khi
đi
ngang qua thành lâu đột nhiên Cát Thanh Viễn ngẩng đầu lên, khuất sau mái tóc rối tung kia lộ ra cặp mắt rắn độc, nhìn chằm chằm vào đôi bích nhân
trên
thành.
Nam
anh
tuấn, nữ xinh đẹp động lòng người, đứng bên cạnh nhau làm ngươi ta cảm giác
thật
giống như được trời đất tác thành mà tạo nên.
không
biết
đã
bao nhiêu lần, trong những giấc mộng của
hắn, đều mơ tưởng đến tình cảnh như thế. Ôm nữ tử
hắn
yêu
vào lòng, đem gương mặt luôn cao ngạo, coi thường chúng sinh của Vệ Lãnh Hầu, ở trước mặt gian nhân, hung hăng giẫm
hắn
xuống vũng bùn kɧoáı ©ảʍ chinh phục đó luôn làm cho
hắn
mỉm cười tỉnh lại từ trong mộng.
Nhưng
hiện
tại bây giờ, là
hắn
đang
ở trong xe tù, chịu những lời nhục mạ tục tĩu của dân chúng, ngẩng đầu nhìn lên hình ảnh phía
trên
mà
hắnkhông
bao giờ với tới: Quyền lợi, địa vị và nàng…
không!
hắn
không
cam lòng, cặp mắt như độc xà kia lóe lên, đột nhiên
hắn
cười to
một
tiếng, gắng sức hướng phía thành lâu giương giọng
nói: “Vĩnh An công chúa, chẳng lẽ nàng
không
muốn biết công chúa Thiệu Dương còn sống hay
đã
chết sao?”