Chương 116

Hầu phu nhân nhìn thần sắc

trên

mặt công chúa, liền biết mình

đã

vừa

nói

cái gì đó

không

nên

nói, nên cũng lập tức thu lại, chỉ cười

nói: “Thϊếp cũng chỉ mơ hồ nghe thấy Hầu gia nhắc như vậy, cũng có lẽ là do thϊếp nghe nhầm… Xem trí nhớ của thϊếp này, mới rồi

không

phải

nói

đi

uống trà sao? Kỳ

thật, trong phủ của thϊếp có

một

vị sư phụ chuyên làm bánh ngọt rất ngon, ông ấy vừa mới làm được món bánh quýt nhấm nháp khi uống trà….”

Niếp Thanh Lân dịu dàng từ chối khéo lời mời của Hầu phu nhân, sau đó lập tức trở về cung.

Bất quá xe ngựa vừa mới

đi

tới đầu hẻm, nàng

đã

nói: “một

lát nữa

không

cần cho xe ngựa

đi

vào từ cửa Đông, dọc theo đường

đi

vào từ cửa Bắc

đi.”

Vì thế xe ngựa liền điều chỉnh phương hướng, lượn quanh

một

đường rồi

đi

nhanh tới.

Đợi cho

đi

ngang qua trạm Dịch sứ quán

thì

Niếp Thanh Lân hơi vén mành lên, trong sân Dịch quán

đang

dị thường náo nhiệt, quả nhiên là có cờ của Hung Nô được cắm

trên

xe ngựa

đang

dừng trước cửa Dịch quán.

Kinh nghiệm trong những ngày sống trong nguy hiểm cận kề ở bộ lạc Mạt Nhi Ha Cáp kia,

đã

làm cho Niếp Thanh Lân có

không

ít kinh nghiệm, ít nhất sau khi được An Xảo Nhi giải thích, nàng cũng nhận biết được



cờ xí của Hung Nô,

trên

cờ có biểu tượng đầu sư tử, đó chính là cờ của bộ lạc Hưu Đồ Hoành….

Niếp Thanh Lân tinh mắt liếc

một

cái liền nhận ra người

đang

xuống từ xe ngựa kia là Cố phu nhân, trong lòng nàng ấy

đang

ôm

một

đứa trẻ mới sinh…

Chỉ cái nhìn này, liền làm cho sắc mặt của Niếp Thanh Lân trắng bệch,

nhẹ

nhàng buông tay liền ngã ngồi

trên

đệm. Chờ nàng

yêu

cầu xe ngựa dừng xe

thì

xe

đã

đi

thật

xa rồi, Niếp Thanh Lân cố tình muốn kêu xe ngựa quay lại, nhưng trong lòng liền dâng lên

một

cơn khϊếp sợ, cuối cùng cũng

khônglên tiếng, chỉ để xe ngựa chạy trở về hoàng cung.

Trở lại Phượng Sồ cung, quần áo cũng

không

muốn thay, nàng liền ngồi

trên

ghế. Nàng muốn tự thuyết phục bản thân đừng nghĩ nhiều, nhưng mà lại phát

hiện

nghĩ thế nào cũng

không

thông… Cố phu nhân vì sao lại ngồi xe ngựa của Hưu Đồ Hoành? Lúc nãy Hầu phu nhân

nói

tới chuyện của công chúa Hung Nô là chuyện gì? Tựa hồ như cứ theo dòng suy nghĩ đó, tất cả đều chỉ thẳng vào

một

kết quả đáng sợ.

Niếp Thanh Lân cũng

không

ngồi yên nữa, nàng cho gọi

một

tiểu thái giám vào

đi

nhìn xem

hiện

tại Thái phó có ở trong ngự thư phòng

không.

đãnhiều ngày nay bởi vì Hung Nô sinh biến, Thái phó luôn

đi

sớm về trễ, có khi trở về lúc đó nàng cũng

đã

ngủ say.

một

lát sau, tiểu thái giám trở lại báo Thái phó

đang

ở ngự thư phòng, ngài ấy nhắn hôm nay công việc bận rộn nên

không

thể tới gặp công chúa được, nhưng

hắn

lại phân phó thị vệ đưa tới cho công chúa

một

đống lớn son phấn vừa mới được tiến cống, để cho người điều phối xem xét, nếu cảm thấy tốt,

thì

ngày thành hôn

sẽ

để công chúa sử dụng nó trang điểm.

Hoa Cao sơn hồng vi 50 năm mới mở được

một

đóa, màu đỏ ửng đoan chính, dùng nó để điều chế son

sẽ

không

bị phai màu, cho dù có lây dính mồ hôi cũng

sẽ

không

dễ dàng bị trôi. Nếu là bình thường, chắc chắn Niếp Thanh Lân

sẽ

hứng thú mà chạy

đi

điều phối, nghiên cứu, nhưng mà hôm nay, nàng càng chắc chắn

hắn

đang

có chuyện gạt nàng!

Tuy rằng bình thường Thái phó cũng hay tặng đồ cho mình, nhưng mà tuyệt đối cũng

sẽ

không

nhàn hạ mà đến nổi đích thân dặn dò tỉ mỉ những việc vụn vặt như điều phối son. Dùng kiểu giọng điệu lừa dối trẻ

nhỏ

như này sao lại

không

làm cho người ta sinh nghi?

Niếp Thanh Lân đứng dậy, bảo Đan ma ma thay xiêm y cho mình, Đan ma ma mang ra bộ váy dài, nhưng nàng

không

đón mà

nhẹ

giọng

nói: “Thay long bào cho trẫm.”

Đan ma ma kinh ngạc ngẩng đầu nhìn công chúa, chỉ thấy trong mắt nàng tựa hồ như nổi lên

một

tia sáng lạ khó nắm bắt…

Lúc Niếp Thanh Lân bước vào thư phòng

thì

trong thư phòng các quần thần

đang

nghị

sự

lập tức yên tĩnh trở lại, hướng Hoàng Thượng thi lễ.

Trước kia cũng

không

phải chưa từng nhìn thấy, nhưng mà

hiện

tại bước vào được ngự thư phòng cũng đều là hậu duệ quý tộc, đương nhiên biết rất



Hoàng đế

hiện

tại chỉ là

một

nữ nhi, chỉ là e ngại quyền uy “chỉ hươu bảo ngựa” của Thái phó, nên cũng

không

dám chọc thủng

một

lớp giấy mỏng này, nhưng trong lòng cũng thầm mắng mình trước kia

không

có mắt, nữ Hoàng đế

nhỏ

nhắn dễ thương trước mắt có bao nhiêu khả nghi, đúng là mắt mù mà.

Thái phó

không

nghĩ tới thời điểm

hắn

nghị

sự

cùng quần thần Niếp Thanh Lân lại trực tiếp mặc long bào tới thư phòng, nhịn

không

được khẽ cau mày. Niếp Thanh Lân lại coi như

không

nhìn ra chút

không

vui trong mắt Thái phó, vững vàng

nói: “Trẫm có chuyện cần thương nghị với Thái phó, các ái khanh lui xuống trước

đi.”

Nghe thấy Hoàng Thượng ra lệnh, các vị đại thần đồng loạt ngẩng đầu nhìn sắc mặt Thái phó, thấy

hắn

phất phất tay, liền lập tức lui xuống.

“Hoàng thượng tìm thần có chuyện gì?” Thái phó cũng

không

đứng dậy, chỉ ngồi

trên

ghế nhàn nhạt hỏi.

Niếp Thanh Lân nhìn thẳng vào mắt Thái phó, lập tức hỏi: “Hoàng tỷ

đã

xảy ra chuyện gì?”

Trứng gà rất ít khi

nói

chuyện trực tiếp, bây giờ đúng là lười vòng vo, Thái phó biết nàng vốn thông minh lại tinh ý, cũng

không

biết nàng nghe phong thanh ở chỗ nào, phải biết rằng

hắn

cũng chỉ mới nhận được thư vào 3 ngày trước, hơn nữa là trưa hôm nay cũng mới được biết xe ngựa của Hung Nô vừa tới kinh thành.

Nếu như biết họ tới sớm như vậy,

hắn

tuyệt đối

sẽ

không

để tiểu Long Châu đến phủ phò mã thưởng lãm. Vốn

đang

nghĩ làm sao để gạt nàng,

khôngngờ nàng lại cố tình đến tra hỏi… Thái phó nghĩ nghĩ

nói: “Công chúa

không

biết

thì

tốt hơn.”

Niếp Thanh Lân hơi mấp máy môi

nói: “hiện

tại trẫm

đang

mặc long bào, chứ

không

phải là Vĩnh An công chúa mà Thái phó sắc phong.”

Thái phó trầm mặt xuống, qua

một

lúc nhìn bộ dáng quyết

không

thỏa hiệp của Tiểu Hoàng đế trước mặt, trong lòng liền biết hôm nay nàng

khôngbiết



chuyện chắc chắn nàng

sẽ

không

buông tha. Rốt cục

hắn

đứng dậy

đi

tới gần nàng

nhẹ

giọng

nói: “Thiệu Dương công chúa…

đã

hoăng thệ.”

Tuy rằng trong lòng mơ hồ đoán được, nhưng khi chính tai nghe

thì

Niếp Thanh Lân vẫn

không

nhịn được mà chấn động, thân mình mềm nhũn, nếu

không

phải Thái phó kịp thời đỡ được, nàng

đã

ngã xuống đất.

Nhìn gương mặt

không

còn chút máu nào của Trứng gà, trong lòng Thái phó liền căng thẳng, thầm mắng là mình

đã

nói

quá nhanh, liền tranh thủ ôm lấy nàng tới nhuyễn tháp trong nội thất, cởi nút thắt

trên

long bào, sau đó xoa nắn chiếc cổ trắng nõn của nàng, nhìn bộ dạng hoảng hốt của nàng liền

nói: “Nếu trong lòng khó chịu

thì

khóc ra, đừng cố đè nén.”

Niếp Thanh Lân nhìn về phía Thái phó, thanh

âm

run rẩy hỏi tiếp: “Bát hoàng tỷ... sao lại chết?”

Thái phó nghĩ nghĩ

nói: “Tình huống cụ thể ta cũng

không

rõ, có lẽ là khi Vương gia gặp chuyện, Vương phi cả người lẫn ngựa đều bị rơi từ khe núi xuống sông lớn và bị cuốn trôi. Xe ngựa

thì

bị vỡ tan thành từng mảnh

nhỏ, tìm mấy ngày cũng

không

thấy bóng dáng… Con sông kia nước luôn chảy xiết, lại từ

trên

nơi cao như vậy rơi xuống…” Tới đây, Thái phó cũng

không

nói

tiếp nhưng ngụ ý

đã

rất



ràng.

Niếp Thanh Lân nghe thế, nước mắt liền chảy ra. Bát hoàng tỷ của nàng, lá gan rất

nhỏ,

một

mình nàng ấy rơi từ

trên

vách đá xuống

sẽ

sợ hãi như thế nào? Tưởng tượng tới cái lạnh thấu xương của dòng nước dũng mãnh, Niếp Thanh Lân chỉ cảm thấy yết hầu liền nghẹn lại, ngẹn ngào thở dốc.

Bộ dáng này của nàng làm cho Vệ Lãnh Hầu thương tâm

không

dứt, nhưng

hắn

biết lúc này nên để cho nàng khóc to

một

trận trong lòng mình, còn hơn là để nàng tự mình

một

mình ngồi ôm gối khóc

một

mình

trên

giường, vì thế

hắn

cũng chỉ ngồi ôm chặt nàng vào lòng, để cho nàng khóc thỏa thích trong lòng mình.

thật

không

dễ dàng đợi tới lúc thanh

âm

nghẹn ngào kia

nhỏ

dần, Vệ Lãnh Hầu liền hôn lên đôi mắt sưng đỏ vì khóc kia, thấp giọng

nói: “Tình cảnh của Hưu Đồ Hoành

hiện

tại khá gian nan, e sợ ái nữ bị liên lụy, liền phái tâm phúc đưa nữ nhi vào quan nội, lại ủy thác cho Thanh Long quan Cố Kiến Quân, đem tiểu công chúa tới kinh thành. Cố tướng quân sợ tiểu công chúa nửa đường có sơ xuất, cho nên

đã

để cho phu nhân của

hắn

mang theo hai nhũ nương tự mình đem công chúa theo vào kinh thành. Nay tiểu công chúa được an trí tại Toái Nguyệt Cung, nếu như người làm dì như nàng chỉ biết ngồi

một

chỗ bi thống khóc lóc, như vậy

thì

đứa bé vẫn còn trong nôi kia biết dựa vào ai?”

Có câu

nói

làm mẽ

sẽ

trở nên mạnh mẽ, mặc dù Niếp Thanh Lân chỉ là dì, nhưng mà vừa nghĩ tới số khổ của đứa trẻ mà tỷ tỷ mới sinh, Niếp Thanh Lân liền miễn cưỡng đứng dậy khỏi lòng Thái phó, thút thít đòi

đi

xem đứa

nhỏ.

“Tuy Gia Nhu công chúa còn

nhỏ, nhưng nàng làm dì mà mang cặp mắt sưng húp này

đi

gặp cũng

không

tốt, để mai rồi

đi

thăm.”

nói

xong Thái phó liền gọi Nguyễn công công, dặn ông cho quần thần giải tán trước, còn mình

thì

cùng Niếp Thanh Lân quay trở về cung Phượng Sồ.

Lấy khối băng để vào trong khăn tay, sau đó tự mình xoa mắt cho nàng. Đan ma ma vốn nghĩ do công chúa tự tiện xông vào thư phòng mà bị Thái phó khiển trách, mới ủy khuất khóc lớn như vậy, nhưng mà nhìn thấy Thái phó cẩn thận chăm sóc cho công chúa

thì

lại

không

giống, lúc này mới có chút yên lòng, im lặng bưng chậu nước lui xuống.

“Thái phó có biết kẻ

đã

ám sát Hưu Đồ Hoành là người phương nào

không?” Đợi sau khi cả hai thay xong quần áo nằm xuống nhắm mắt được

một

lúc Niếp Thanh Lân mới mở miệng hỏi.

“Trắc phi của Hưu Đồ Vương gia cấu kết với Cát Thanh Viễn, gã điều tra được hành tung của Vương gia, sau đó phái ra tử sĩ tập kích Vương gia, Vương phi…” Nghe được

một

câu này, trái tim của Niếp Thanh Lân như siết chặt lại, nếu có thể, nàng

thật

hi vọng mình có thể hạ quyết tâm, tại doanh trướng của Hung Nô tự tay

một

kiếm đâm chết Cát Thanh Viễn. Nếu như

không



hắn, hoàng tỷ cũng

không

đến mức chết thảm ở nơi lạnh lẽo đó, tiểu Gia Nhu cũng

không

vì thế mà còn

nhỏ

đã

mất mẫu thân…

thật



một

bước sai, để hận ngàn năm....

Ngay tại lúc nàng

đang

tự trách

không

thôi

thì

Thái phó ở phía sau

nhẹ

nàng cầm lấy tay nàng: “Trứng gà đừng nghĩ nhiều, đều là lỗi của bản Hầu, nếu ban đầu ta

không

làm cho huynh đệ Hưu Đồ Hoành nội đấu, đợi cho thực lực của Hung Nô bị hao tổn

thì

ra mặt can thiệp, đưa Hưu Đồ Hoành xưng Vương, nhưng lại chưa từng nghĩ nhất thời chần chờ lại hại tới Bát công chúa…”

Niếp Thanh Lân nghe vậy liền cười khổ,

nhẹ

nói: “Thái phó làm sai chỗ nào? Là bậc Đế vương nhất định phải lấy đại cục làm trọng, dù ta chỉ là

một

nhi nữ khó tránh khỏi yếu lòng, mặc dù

không

thể ra quyết định dứt khoát xoay chuyển càn khôn như Thái phó, nhưng cũng biết đó cũng là chuyện cần làm... Thân là nữ nhi hoàng gia từ

nhỏ

đã

sống trong cẩm y ngọc thực, sau khi trưởng thành

thì

nên biết hồi đáp công ơn của hoàng gia. Chỉ hi vọng bọn họ có thể tìm thấy hoàng tỷ… Cho dù

không

thể sống mà quay trở lại Đại Ngụy, nhưng khi chết rồi cũng nên nghênh đón nàng ấy về cố thổ để an táng cùng mẫu phi.”

Ngày hôm sau, Niếp Thanh Lân thức dậy rất sớm, nhưng vừa rời giường liền phát

hiện

không

thấy người nam nhân kia ở bên cạnh. Nàng rời giường rửa mặt chải đầu, cũng

không

ăn sáng liền muốn

đi

thăm Gia Nhu công chúa.

Lúc này tiểu công chúa vẫn

đang

ngủ say, khuôn mặt mềm mịn như phấn trong chiếc nôi, lúc Niếp Thanh Lân

nhẹ

nhàng bế lên, có thể do ngủ no rồi, bé con liền mở choàng mắt ra nhìn dì

nhỏ

liếʍ liếʍ đầu lưỡi, chành cái miệng

nhỏ

nhắn nở nụ cười. Dáng vẻ lanh lợi đáng

yêu

động lòng người kia

thật

đúng là làm cho người ta

không

thể

không

đau lòng xót dạ.

Nhìn tiểu công chúa, Niếp Thanh Lân

không

nhịn được mà đôi mắt lại đỏ lên.

Tác giả tâm

sự: Hưu Đồ Hoành Vương gia

sẽ

tự tử sao? Vậy

thì

hãy đợi các chương sau

sẽ

từ từ phân giải~ ~ Ủng hộ tác giả

đi

nào các tình

yêu!!!