Chương 112

Niếp Thanh Lân hôm nay là muốn triệu kiến các đại sứ của các nước hải ngoại lớn. Vì

không

muốn giải thích nhiều về thân phận, nàng liền khoác long bào. Bởi vì lúc

đi

ra còn sớm, nên nàng muốn

đi

dạo,

không

có ngồi loan giá, thừa dịp còn sớm, nàng

đi

ra tỉ mỉ ngắt những bông hoa

thật

to còn tươi mới đầy

một

rổ rồi tự mình tỉ mỉ phủi nước, sau phân phó cho thị nữ đưa qua cung Hoàng hậu, tránh cho nàng ở trong phòng bị đè nén lâu, vào ngày đông thế này nhìn

một

đóa hoa rực rỡ ngược lại có thể thả lỏng chút tâm tình.

Nhưng

không

ngờ, vừa mới mang theo tâm tình thoải mái

đi

từ ngự hoa viên theo lối tắt ra ngoài, lại bị tiểu Thái y làm cho bay hết, lập tức dừng bước chân, cau mày hỏi: “Ngươi

nói

cái gì?”

“Bẩm Hoàng thượng, tiểu nhân được thái y viện phái tới bắt mạch cho Hoàng hậu, mới vừa rồi trong lúc bắt mạch cho Hoàng hậu nương nương

thìphát

hiện

ra hỉ mạch rất



ràng.”

Niếp Thanh Lân ngay lập tức như bị ngũ lôi oanh động,

một

lúc lâu sau mới truy hỏi: “Vậy… có xác định được cái thai bao lâu rồi

không?”

“đã

được hơn

một

tháng, nhưng mà Hoàng hậu có lẽ cảm xúc

không

được ổn định, mong Hoàng Thượng…” Tiểu thái y vẫn còn

đang

lảm nhảm

khôngngừng nhưng Niếp Thanh Lân

thì

đang

suy nghĩ

thật

nhanh về khoảng thời gian

một

tháng trước đúng khoảng tiểu Trầm Hậu đột nhiên mất tích. Bây giờ nghĩ lại, nàng ấy luôn luôn tuân thủ nghiêm ngặt cung quy vì sao vô cớ lại mất tích… Lúc đó quần áo lại có chút xộc xệch, búi tóc buông lỏng, đôi mắt sung lên vì khóc, đều

đã

được lý giải, nhất là vết máu đỏ nàng nhìn thấy sau vạt áo, lúc đó nàng cứ nghĩ nguyệt tín của tiểu Trầm Hậu đến,

khôngnghĩ tới nàng ấy lại có thể bị thất thân…

Nhưng mà ai lớn mật như vậy dám giao hoan ngay trong ngự hoa viên? Đột nhiên, Niếp Thanh Lân

không

dám nghĩ tiếp nữa, bởi vì nghĩ như thế nào cũng cảm thấy trong cung chỉ có… Nhưng ngay lập tức nàng phủ nhận, nếu mà sau này tình cảm có phai nhạt, cũng có thể

hắn

sẽ

đi

tìm

sự

mới mẻ để giải buồn, nhưng mà

hiện

nay

hắn

cùng mình

đang

tình nồng mật ý, mỗi đêm đều thủ thỉ những lời tâm tình nóng bỏng, làm sao

hắn

có thể cùng tiểu Trầm Hậu phát sinh loại chuyện kia…

Đan ma ma đứng ở phía sau, nên đương nhiên nhìn thấy rất



ràng dần dần sắc mặt tái nhợt của Niếp Thanh Lân. Tính cách thẳng đuột như ruột ngựa trong quân doanh, nhưng từ sau khi vào cung được tiểu chủ nhân nghịch ngợm khôn khéo

đã

uyển chuyển gấp mấy lần, vừa thấy sắc mặt Niếp Thanh Lân

không

đúng, lập tức quát bảo tên tiểu thái y nhiều chuyện kia: “Im miệng, ngươi là người nào phái tới, lại

không

hiểu quy tắc chốn cung đình, vô cớ ngăn trở Hoàng Thượng! Trở về cẩn thận học cho kĩ quy tắc ddi1"

Được nghe lời ấy, tiểu Thái y sợ tới mức lập tức quỳ

trên

đất.

Chỉ nghe Hoàng Thượng đột nhiên lên tiếng: “Tạm thời đem

hắn

nhốt lại trước, đừng đưa về thái y viện”.

nói

xong khuôn mặt bình tĩnh mang theo nụ cười tiếp tục

đi

về hướng đại điện. Thị vệ bên cạnh lập tức kéo tiểu Thái Y

đang

bị dọa đến ngây ngốc đem ra ngoài.

Bây giờ

sự

việc còn chưa



ràng, trước

không

thể thả thái y ra ngoài, tránh việc gây thêm sóng gió

không

cần thiết. Càng

đi

về phía trước bước chân nàng càng

nhẹ

nhàng,

không

giống như

sự

nặng nề thường ngày…

nói

đến Thái phó, vừa hạ triều,

đang

ở thư phòng cùng quần thần thương nghị, bởi vì việc phân chia ruộng đất có chút vấn đề, rất nhiều ý kiến trái ngược nhau, trong phòng, triều thần chia làm hai phe,

đang

tranh luận kịch liệt, so với phố xá bên ngoài càng hơn chứ

không

kém, chỉ hận hàm răng

không

thể dài ra thêm

một

chút,

một

ngụm cắn chết đối thương mới hả hê.

Thái phó trước nay luôn giỏi về khoản chọn lọc ý tứ, lúc này

đang

tùy ý để hai phe tranh đấu, đợi cho song phương đều

nói

tới sùi bọt mép, mới chậm rãi lên tiếng giảng hòa.

Nguyễn công công cũng

không

dám quấy rầy, chỉ lẳng lặng đứng

một

bên hầu hạ.

thật

vất vả đên khi cuộc tranh cãi kết thúc, Thái phó mới phân phó các đại thần

đi

ra phòng khách nghỉ ngơi, thuận tiện dùng thêm chút trà cùng điểm tâm để bình tĩnh

một

hồi tiếp tục tranh luận. Lúc này các đại thần mới phát giác ra mình vừa rồi có chút thất thố, cảm thấy cần phải hòa hoãn lại chút tình nghĩa với các đồng liệu khác, liền bắt đầu nhàn thoại, thỉnh thoảng còn truyền ra những tiếng cười lớn.

Nhìn Thái phó

đang

nhàn nhã nằm

trên

nhuyễn tháp uống trà, lúc này Nguyễn công công mới dám

nhỏ

giọng

nói: “Bẩm Thái phó, mới vừa rồi thái y vào cung bắt mạch,

nói

là… là Hoàng hậu có thai….”

Đúng lúc này, tại gian ngoài truyền đến

một

trận cười to, Nguyễn công công

nói

lại

nhỏ, lập tức bị tiếng cười của các đại thần lấn át, nghe vậy bàn tay

đang

cầm cốc trà của Thái phó hơi dừng lại… Hoàng thượng có thai?

Trong lòng dâng lên

một

niềm vui khôn xiết,

hắn

ngồi vọt dậy, lại sợ bị quần thần bên ngoài nghe được, cũng thấp giọng hỏi: “đã

xác định chắc chắn… là hỉ mạch?” Nghe Thái phó hỏi lên như vậy, vẻ mặt Nguyễn công công đau khổ

nói: “Đúng vậy ạ! Nô tài cũng

không

thể tin được vào lỗ tai mình, nên bắt

hắn

phải xem kĩ lại mạch

một

lần nữa, nhưng tiểu thái y kia vẫn phi thường khẳng định đó là hỉ mạch”.

nói

xong lời này ông lại thấy thần sắc vui mừng

trên

mặt Thái phó.

Trong lòng Nguyễn công công lập tức buông lỏng, xem qua Hoàng hậu

thật

sự

đã

qua tay của Thái phó đại nhân, hơn nữa như này coi như

hắn

đãnhận, mình ngược lại

không

cần phải gánh tội thay ai, trong lòng lập tức thở phào

nhẹ

nhõm.

Vốn dĩ ông

đang

định hỏi Thái phó xem có cần đem thuốc phá thai qua cung Cam Tuyền

không, nhưng bây giờ nhìn tới thần sắc vui mừng của Thái phó, lời

nói

lập tức xoay chuyển, lại sợ đại thần bên ngoài nghe được, liền thấp giọng hỏi: “Ngài có muốn mang

một

chút thuốc an thai qua đó hay

không

?”

Nét mặt Thái phó lộ



thần sắc vui mừng, mắt phượng lóe lên: “Đương nhiên rồi, phân phó ngự thiện phòng phải chú ý đồ ăn, cái gì bất lợi cho thai nhi tự động loại bỏ

không

cần trình lên, bình thường nàng luôn thích ăn những đồ lạnh, về sau cũng

không

thể theo tâm nguyện của nàng.”

Nguyễn công công xem sắc trời cũng chỉ

một

lát nữa là đến giờ dùng thiện, nếu Thái phó nguyện ý nhận, vậy sau này tiểu Trầm Hậu trong cung cũng chính thức là

một

chủ nhân chân chính, đương nhiên càng phải cẩn thận gấp bội, vội vàng lui ra ngoài an bài.

Thái phó đứng dậy khỏi nhuyễn tháp, vì

hắn

quá phấn khích mà

đi

lại xung quanh thư phòng, lúc trước Vi thần y còn

nói

Trứng gà khó thụ thai, rốt cuộc là

đã

bị huyết nhục của

hắn

hàng phục hoàn toàn, nay nàng

đang

mang thai con của

hắn, vốn dĩ lúc trước

hắn

muốn đại hôn phải

thật

long trọng nhưng nay có lẽ nên giản lược

đi

một

chút, tránh làm ảnh hưởng tới thê tử cùng con của

hắn, như thế

thật

không

tốt.

Nghĩ thế,

hắn

cũng

không

còn tâm tư nghe mấy lão đầu kia tranh cãi, chỉ

nói

một

câu “Ngày khác bàn lại”, liền kích động ra khỏi ngự thư phòng,

đi

về hướng Phượng Sồ cung.

Đến cung Phượng Sồ, mới biết tiểu công chúa thế nhưng lại

không

ở trong cung, hỏi thị nữ canh gác mới biết được nàng từ chỗ các đặc phái ngoại quốc trở lại,

đã

thay quần áo sau đó

đi

về hướng cung Cam Tuyền của Hoàng hậu.

Thái phó thấy thời điểm dùng thiện cũng sắp tới, công chúa hẳn

sẽ

quay lại cung của mình dùng bữa, liền ngồi xuống, thích thú gõ

nhẹ

lên bàn trà mà đợi, nhưng mà

một

lát sau tiểu thái giám

hắn

phái tới cung Cam Tuyền

nói, công chúa

sẽ

không

quay lại, mà ở cung Cam Tuyền dùng bữa.

Nghe thế,

hắn

hơi nhướng mày, liền đứng dậy ngồi kiệu thẳng tới cung Cam Tuyền.

Còn chưa tới cửa cung,

hắn

liền thấy

một

nhóm cung nữ nối đuôi nhau mang thuốc bổ, quà cáp hướng về cửa cung, Thái phó nghĩ đến việc này cũng chỉ là việc

nhỏ, cũng chỉ coi như đưa tới cho Hoàng hậu, cũng

không

hỏi nhiều liền

đi

thẳng vào cung.

Hoàng hậu

hiện

tại,

hắn

luôn

không

để trong mắt, nếu muốn

hắn

có thể gϊếŧ nàng như gϊếŧ

một

con kiến bất cứ lúc nào

thì

làm gì có chuyện

hắn

dùng lễ nghĩa ở đây? Cho nên dù là thần tử

hắn

cũng tiến thẳng vào cung Hoàng hậu mà

không

có bất cứ kiêng kị gì.

Mặc là là

đang

dùng bữa, nhưng kỳ

thật

Đế hậu hai người đều

không

có tâm tình dùng bữa. Niếp Thanh Lân sau khi nghe tiểu thái y

nói, trong lòng liền trăm mối cảm xúc, lúc

đi

gặp sứ giả cũng

không

yên lòng, nên vừa xong liền chạy thẳng tới đây.

Mặc dù tiểu Trầm Hậu vẫn cho Hải Đường ra từ chối

không

gặp, nhưng lần này nàng cũng

không

dừng bước, mà chỉ mỉm cười cho Đan ma ma đẩy Hải Đường ra sau đó

đi

thẳng về hướng cửa cung. Trong nội thất, Niếp Thanh Lân nhìn thấy



gái

hơn tháng nay chưa gặp lúc này

đã

tiều tụy đến

khôngcòn hình dáng, trong lòng cả kinh, bước nhanh qua đó kéo tay nàng

nói: “Nhiều ngày

không

gặp, sau lại thành ra cái dạng này?”

Tiểu Trầm Hậu từ sau đêm hôm đó, liền đem bản thân nhốt lại trong cung, tự mình khổ sở

không

có người thổ lộ, đem mọi chuyện chôn sâu trong lòng, đúng là

đã

đem bản thân đày đọa gầy

đi

một

vòng. Lúc này nhìn thấy công chúa

đang

thân thiên nhìn mình,

không

kiềm chế được, lập tức nhào vào lòng công chúa thất thanh khóc lên.

“Công chúa, làm sao bây giờ? Thái y

nói

Bản cung... có thai rồi...”

Niếp Thanh Lân biết lúc trước tiểu Trầm Hậu được gia giáo rất nghiêm, hơn nữa là nàng tiến cung cũng

không

phải theo thủ tục bình thường, căn bản

không

được giáo dưỡng đầy đủ về việc nơi khuê phòng, nàng liền

nhẹ

nhàng vỗ lưng nàng ấy

nói: “Ở đây

không

có người, Hoàng hậu có chuyện gì đều có thể

nói, Vĩnh An

sẽ

làm chủ thay nương nương… Chẳng lẽ Hoàng hậu có tình ý với nam tử nào trong cung?”

Tiểu Trầm hậu lắc đầu, Niếp Thanh Lân cũng biết vị Trầm



nương này từ trước đến nay đều

một

lòng ngưỡng mộ đối với Thánh thượng, đương nhiên cũng

sẽ

không

để ý thị vệ trong cung… Nhưng sao lại….

“Vậy nàng

đã

thân mật với ai?” Hỏi đến đây, thân thể tiểu Trầm Hậu

không

khỏi hơi run lên… nước mắt rơi thành dòng

nói: “Đông chí hôm đó, Bản cung

không

biết tại sao khi về cung

thì

cảm thấy thân thể khô nóng, liền

đi

ra hồ ở ngự hoa viên bơi vài vòng cho tiêu tán nhiệt khí. Nhưng ai ngờ…

hắn…

hắn

cũng ở trong hồ, thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ.

một

tay vươn tới… đem Bản cung ôm lấy, dùng miệng hôn lung tung

trên

người Bản cung… Bản cung vốn muốn kêu, nhưng cũng

không

biết

hắn

dùng

yêu

thuật gì, làm Bản cung mất hết khí lực, sau đó

hắn

ôm ta vào núi giả, thế nhưng… thế nhưng

hắn

dám làm việc đó. Bản cung đau quá ra sức đẩy

hắn, nhưng

hắn

như

một

ngọn núi

nhỏ, mặc cho Bản cung đẩy

hắn

cũng

không

chịu đứng dậy… Chẳng lẽ vì vậy nên mới làm cho Bản cung có thai phải

không?”

Nếu là bình thường lúc nhàn hạ chắc chắn Vĩnh An công chúa

sẽ

rất vui lòng đem bảo tàng chuyện tình

yêu

của mình ra phân tích nghi hoặc cho tiểu Trầm Hậu, nhưng bây giờ điều làm cho nàng bận tâm là “hắn” trong miệng Hoàng hậu là ai?

Đúng lúc này, ngoài cung có người báo,

nói

là Thái phó ở cung Phượng Sồ đợi công chúa về dùng bữa, nàng liền

nói

là nàng

không

trở về.

nói

xong, xoay người liền thấy tiểu Trầm Hậu sau khi nghe xong lời kia, thế nhưng mang vẻ mặt phẫn hận đem môi mình cắn đến chảy máu, trong lòng

không

khỏi trầm xuống, đưa tay vỗ về môi nàng

nói: “Dù trong lòng tức giận, cũng

không

nên làm tổn thương chính bản thân mình.”

Đúng lúc này, Nguyễn công công lại mang vẻ mặt vui mừng

đi

vào, vừa

đi

vừa

nói

“Chúc mừng Hoàng hậu nương nương…” Nhưng khi nhìn thấy Niếp Thanh Lân ở đây

thì

gương măt già nua lại đỏ lên vì xấu hổ, thầm nghĩ Thái phó phong lưu

thì

cũng

không

nên án theo gia phả Niếp Gia mà ngủ hết thế, rối loạn cương thường như vậy bảo nô tài bọn họ làm sao mà xử

sự

đây! Trong cung này đúng là ngày càng khó sống mà.

Nhưng khi nhìn thấy Vĩnh An công chúa vẫn cùng Hoàng hậu thân thiết

một

chỗ như cũ, liền có chút an tâm

nói

tiếp: “Thái phó đại nhân nghe

nóiHoàng hậu có thai, đặc biệt dặn nô tài đưa thang thuốc bổ khí an thai tới, mong nương nương bảo trọng phượng thể, chú ý an thai cho ổn thỏa….”

Chỉ

một

câu

nói

này,

không

cần tiểu Trầm Hậu lắp bắp giải thích, Niếp Thanh Lân liền biến sắc. Đêm hôm đó,

hắn

đến khuya cũng chưa trở về,

thì

ra là

đang

cùng Hoàng hậu làm chuyện đó.

hắn

thật

đúng là thủ đoạn! Ngang nhiên ngủ thẳng với thê tử

trên

danh nghĩa của nàng. Chẳng lẽ các thê thϊếp trong phủ

hắn

đã

mất hết hương vị, nên phải tới cung này tìm kí©h thí©ɧ?

Ban đầu mình ở lâu trong cung,

đã

nhìn quen ở trong mắt cảnh nam nhi trái ôm phải ấp, cho là như thường, nhưng

hiện

giờ ứng

trên

người mình, lại thấy cực kỳ khó chịu! Trước đó còn cùng mình thề non hẹn biển, xoay

đi

thì

ôm ấp nữ nhân khác, làm những chuyện mà

hắn

thường làm với nàng mỗi đêm

trên

người nữ nhân khác… còn làm cho nàng ta mang thai cốt nhục của

hắn.

Khó trách làm Thái phó đại nhân hung phấn như vậy, khẩn trương sai Nguyễn công công đưa thuốc bổ tới. Tuổi

đã

lớn, nhưng cùng với mình

thìkhông

có thai, giờ Trầm



nương đúng là tài giỏi, chỉ

một

lần,

đã

mang cốt nhục của

hắn, cố gắng giải quyết nỗi lo tuyệt hậu của Vệ Phủ!

Trong phủ thần tử có tin vui, nàng là thiên tử cũng nên vui chung mới phải, chỉ là Vệ Lãnh Hầu đại nhân đúng là

không

có nhân phẩm, có cần phải cưỡng bức

một

thiếu nữ hoàn toàn

không

tình nguyện với mình như thế hay

không?

Sắc mặt tiểu Trầm Hậu trắng bệch, trong lòng nàng còn nghi ngờ do trời tối mà nhìn lầm người, cho dù trong lòng đè nén

thật

lâu cũng chưa dám

nóira, nhưng hôm nay nghe Nguyễn công công

nói

xong,

thì

tất cả phẫn hận đều dâng lên… Vệ tặc

thật

vô liêm sỉ.

Lúc trước nàng từng thấy Vệ tặc vào khuê phòng của công chúa, nhưng cụ thể bên trong như thế nào, nàng cũng chưa từng nghĩ, giờ trải qua đêm kinh khủng đó, nàng mới hiểu ra nam tử có thể dùng cách vô liêm sĩ như thế để bắt nạt nữ tử... Vậy chẳng phải công chúa

đã

bị

hắn

chà đạp lâu như vậy… Làm sao nàng có thể chịu đựng được?

Vốn nghĩ chỉ mình gặp phải thảm cảnh này, nhưng

không

ngờ người mà mình vẫn luôn để trong lòng cũng cùng chung cảnh ngộ, lập tức cảm thấy như có cùng chung

một

kẻ thù, trung can nghĩa đảm để bảo vệ hoàng thượng trước kia lập tức bừng bừng sống dậy.

Vừa đúng lúc này, Thái phó đại nhân mang sắc mặt vui mừng

một

đường vững vàng

đi

tới, biểu cảm đó lọt hết vào trong mắt của đôi “vợ chồng” phía trước, hai người chỉ cùng cảm thấy đó chính là kẻ mặt người dạ thú làm người khác chịu

không

nổi!

Chỉ thấy Hoàng hậu nhảy vọt lên, cầm lấy chiếc gối bên cạnh quăng mạnh về hướng Thái phó: “Cầm thú! Ngươi còn dám tới ư! Đánh cho ngươi chết! Đừng mơ tưởng Bản cung sinh nghiệt tử cho ngươi.”

Thái phó đại nhân thân thủ nhanh nhẹn, lập tức vọt tới bên cạnh tránh khỏi nhưng sắc mặt cũng trầm xuống: Nữ nhân ngu xuẩn này lại phát điên cái gì? Trứng gà còn

đang

đứng bên cạnh nàng,

không

may bị đυ.ng phải

thì

làm sao?

Nguyễn công công đứng bên cạnh cũng

âm

thầm lắc đầu thở dài, tuy rằng tiên đế là hôn quân, nhưng quản lý hậu cung rất cao tay, nhóm phi tần bị đầu độc ngáng chân bỏ xuống giếng

thì

luôn thấy, nhưng làm nam nhân mà cứ bị hết nữ nhan này đến nữ nhân khác đánh, ném, biểu

hiện

hành vi đố phụ như thế này

thì

dù ở trong phủ các quan cũng hầu như

không

nhiều a!

Xem ra Thái phó đại nhân còn cần phải chuyên tâm học hỏi tiên đế nhiều hơn, nếu như muốn ngủ hết với cung tần mỹ nữ của Hoàng đế mà

không

có chút khí thế nào như thế

thì

cần phải luyện tập thêm “Chấn phu cương” nhiều

một

chút!

Thái phó đại nhân hình như cũng

đang

cực kì tức giận, nên

không

nể mặt mũi Hoàng hậu

đang

mang thai, lạnh lùng

nói: “Người đâu! Lập tức vả miệng Hoàng hậu cho nàng ta hiểu



quy tắc cung đình.”

Mắt thấy cung nhân muốn đè tiểu Trầm Hậu xuống, Niếp Thanh Lân mới từ từ bám vào trụ giường đứng lên, đem tiểu Trầm Hậu đẩy ra sau kiên quyết

nói: “Người nào muốn dạy bảo quy tắc cho Hoàng hậu,

thì

thử dạy bảo Bản cung trước xem!” Đám cung nhân nghe được lời ấy, nhất thời đứng im

không

dám hạ thủ.

Thái phó nghe công chúa

nói

như vậy, cố kiềm chế lửa giận

nói: “Nay Trầm thị vô đức, dáng vẻ điên khùng, công chúa nay

đã

không

giống như bình thường, xin hãy theo vi thần về cung Phượng Sồ nghỉ ngơi trước, bản Hầu tạm

sẽ

tha cho nàng ta.”

Niếp Thanh Lân nghe vậy chỉ cảm thấy đáy lòng dâng lên

một

trận hàn khí: “Tâm địa Thái phó làm bằng sắt đá phải

không? Nay ngươi

đã

làm cho Hoàng hậu mất

đi

sự

trong sạch, nàng lại

đang

mang cốt nhục của ngươi, vậy mà chỉ vì muốn giữ chút thể diện mà sử dụng thủ đoạn tàn nhẫn, xin Thái phó hãy thương hương tiếc ngọc

một

chút, chớ làm bị thương Hoàng hậu cùng cốt nhục trong bụng nàng….”

nói

đến đây, Niếp Thanh Lân chỉ cảm thấy ngay cả thở cũng đều có chút khó khăn, chỉ sợ tiếp tục nhìn nam nhân trước mặt này thêm

một

khắc,

thìngay cả chính mình cũng

sẽ

làm ra hành động của người đàn bà chanh chua giống như tiểu Trầm Hậu, kêu khóc chất vấn

hắn

vì sao lại dối trá xấu xa như vậy.

Cho nên mặt

không

chút thay đổi, liền giống như bình thường

đi

lướt qua bên cạnh Thái phó

đi

ra ngoài, rời khỏi cái nơi làm cho nàng thương tâm đến chết này,

Thái phó từ khi bước vào đầu óc đều mơ hồ, vừa nghe công chúa chất vấn, cuối cùng cũng nhìn ra chút manh mối,

không

để ý tới Tiểu Trầm Hậu

đang

khóc lóc đằng sau, xoay người trừng mắt về phía Nguyễn công công

nói: “Lão chết dẫm kia! Ngươi

không

phải là

nói

hoàng thượng có thai sao?”

Nguyễn công công bị chất vấn đầu gối liền mềm nhũn, quỳ

trên

đất run rẩy

nói: “Nô tài

nói

là Hoàng hậu nương nương có thai, chứ dù có cho nô tài ăn gan hùm mật gấu nô tài cũng

không

dám mạo phạm mặt rồng,

nói

rằng hoàng thượng có thai!”

Thái phó yên lặng đứng nguyên tại chỗ, chỉ cảm thấy não mình

đã

bị hàng ngàn chiến mã Hung Nô giày xéo qua đến mức bị nát vụn rồi! Yên lặng

mộthồi, liền đưa tay vẫy hai thị vệ

đang

đứng bên cạnh: “Thưởng cho lão chết tiệt này

một

trăm cái vả miệng, tránh sau này ngay cả

nói

chuyện cũng

nóikhông

xong!”

Đây là ăn xong rồi

không

chịu trả tiền mà! Tiểu Trầm Hậu cũng thế, đây chính là cơ hội từ chim sẻ biến thành phượng hoàng sao

không

lợi dung cơ hội này, nũng nịu chiều chuộng nam nhân

một

chút! Gương mặt già nua của Nguyễn công công đẫm đầy nước mắt cúi đầu cảm tạ Thái phó liền xuất môn

đi

lãnh phạt.

Lúc này, Thái phó quay mặt lại biểu tình

âm

u cực dọa người,

hắn

hướng về tiểu Trầm Hậu hung hăng

nói: “Ngươi

nói

đi, rốt cuộc ngươi mang thai nghiệt chủng của ai?”

Tiểu Trầm Hậu cũng

không

sợ, nàng trợn tròn đôi mắt đẫm lệ, trong lòng càng lúc càng cảm thấy chắc chắn

nói: “Chính là của ngươi, tên cầm thú này!”