Chương 10

Thái phó hạ lệnh, há có đạo lý thay đổi?

Niếp Thanh Lân miệng

nhỏ

nhấm nuốt, chậm rãi nuốt xuống miếng thịt nai lớn bóng lưỡng kia, chỉ cảm thấy cuộc đời này đối với mỹ thực

không

thể nào còn

yêu

thích được nữa...

Vệ Thái phó liếc mắt nhìn cái vị bên cạnh

đang

dùng vẻ mặt nghẹn ngào như uống thuốc để ăn thịt nai mỹ vị,

đang

định răn dạy, bỗng phát

hiện

cái miệng của tiểu Hoàng đế bị dính thịt nai bóng loáng, màu sắc đỏ thắm

không

ít, làm nổi bật lên khuôn mặt

nhỏ

nhắn trắng như tuyết, kết hợp với đôi mắt đầy linh khí...

hắn

híp mắt phượng lại

không

nhịn được nhìn thêm vài lần, trong lòng hừ lạnh: Con trai nên có bộ dạng khỏe mạnh chút, lớn lên lại là dáng vẻ này, cho dù có dễ nhìn, cũng chỉ là cái thứ nằm dưới thân người khác! Tổ tiên Đại Ngụy là nhân vật uy vũ cỡ nào chứ! Lại sinh ra

một

tử tôn

yêu

nghiệt như thế này, quả thực là dấu hiệu khí số

đã

tận...

Trong lòng nghĩ như vậy, nhất thời lại nổi tâm trêu chọc, đợi đến lúc Long Châu tử rốt cuộc cũng gắng gượng nuốt hết miếng thịt nai kia, Thái phó đại nhân lại gắp thêm

một

miếng da còn to hơn miếng ban nãy chậm rãi bỏ vào trong chén nàng.

Niếp Thanh Lân chỉ cảm thấy dạ dày

đang

sôi trào, nhưng đành phải thụ sủng nhược kinh hướng về phía Vệ ái khanh mỉm cười, sau đó đầy tôn kính nhìn chằm chằm vật trong chén, thầm nghĩ: Thủ đoạn hay! Gắp thêm vài miếng nữa

thì

cho dù là ngỗ tác nghiệm thi tinh thông nhất triều Đại Ngụy, cũng cho rằng Hoàng đế băng hà là tự nhiên mà thôi!

Đến lúc đó, cơ dân khắp thiên hạ đều có thể chỉ về phía kinh thành mà chửi ầm lên: “Cẩu Hoàng đế! Bọn tao chịu đói, mày lại ăn no đến thăng thiên!”

Thế nhưng Thái phó ban thưởng,

thì

cho dù là thịt tẩm rượu độc cũng phải nuốt xuống!

Chỉ là ăn miếng da này, tốc độ chậm hơn rất nhiều, rốt cuộc nuốt xuống được cũng là lúc Thái phó dùng xong bữa.

Khóe mắt Niếp Thanh Lân liếc đến đôi đũa được đặt

trên

vật gác đũa bằng ngọc thạch, hơi hơi thở phào

nhẹ

nhõm, vừa ngước đầu lên lại phát

hiệngương mặt chấn động lục cung của Thái phó,

đang

như cười như

không

nhìn mình...

Sau khi dùng xong ngọ thiện, Vệ Thái phó ung dung

đi

làm chuyện quốc gia.

Cung tiễn rường cột nước nhà

đi

rồi, Niếp Thanh Lân ôm bụng, vẫy vẫy tay về phía An Xảo Nhi.

An Xảo Nhi sao lại

không

biết bệnh của tiểu chủ tử? Lệ phi cũng

thật

ác độc, cứ luôn để tiểu chủ tử giảm sức ăn, từ

nhỏ

ăn

không

đủ no nên

đã

trở thành bệnh, nếu như bị vấn đề về dạ dày, thực

sự



sẽ

đau đến lăn lộn

trên

giường!

Nàng cẩn thận đỡ tiểu chủ tử nằm lên long sàng, Niếp Thanh Lân nâng cái bụng no kềnh của mình, hữu khí vô lực

nói: “Đau quá, ngươi đến thái y viện tìm Trương thái y đến đây

đi!”

Niếp Thanh Lân chỉ tìm mỗi Trương thái y là có nguyên do.

Người ăn ngũ cốc làm sao có thể

không

có bệnh? Nhưng thân nữ nhi của mình nếu như bị ngự y y thuật tinh thông từ mạch tượng khám phá ra, quả thực là bất ổn to lớn!

May là Lệ phi năm đó nhập cung, ở quê hương có

một

thanh niên xuất thân nhà y si luyến bà, rời xa quê hương để theo tới, thi vào thái y viện. Mặc dù

không

thể cùng giai nhân sớm sớm chiều chiều, nhưng sớm chiều phụng dưỡng có thể nhìn thêm vài lần, đầu ngón tay có thể đặt

trên

cổ tay thon thon của giai nhân, cũng coi như có thể giải nỗi khổ tương tư rồi.

Thường xuyên qua lại, Trương thái y liền trở thành ngự y riêng của Lệ phi, lúc Lệ phi đắc sủng,

một

tiểu nhân vật như thế

không

hiển lộ, thế nhưng sau khi thất sủng, mới phát

hiện

điểm đáng quý của “người

thật

lòng”, cảm thán vận mệnh ngang trái của mình

thì

đã

chậm!

Chỉ mong ở trong cung an ổn sống qua quãng đời còn lại, may mà bản thân

đi

nước cờ nguy hiểm kia có Trương thái y giúp đỡ, liên tiếp hữu kinh vô hiểm.

Chỉ

một

lúc sau, thái y viện phái người cõng hòm thuốc vội vội vàng vàng chạy đến. An Xảo Nhi vừa nhìn thấy

thì

kêu thầm: Hỏng bét rồi! Người tới sao

không

phải là Trương thái y, mà là

một

thanh niên tướng mạo đôn hậu?

Sau khi bỏ lại vị thái y trẻ tuổi kia ở chính điện, nàng ta vội vàng tiến vào trong phòng,

nhỏ

giọng bẩm với tiểu Hoàng đế: “Hoàng thượng, lần này tới

không

phải là Trương thái y, mà là

một

ngự y trẻ tuổi...”

Niếp Thanh Lân đau bụng đến

không

nói

nổi,

trên

vầng trán mượt mà tinh tế mướt mồ hôi lạnh, nghe được An Xảo Nhi vừa

nói

như vậy, đợi sau khi cơn đau trôi qua, mới gom chút khí lực

nói: “Ngươi...nói

với

hắn, Trẫm

đã... ngủ rồi. Bảo

hắn

lưu lại đơn thuốc giảm đau tiêu thực

thì... đuổi

đi

đi.”

An Xảo Nhi xót xa nhìn dáng vẻ tiểu chủ tử chịu khổ, trong lòng

không

nhịn được hung hăng chửi rủa Vệ Thái phó

yêu

phong từng trận kia

một

phen, lại vội vàng xoay người

đi

ra ngoài, y theo lời vừa rồi thuật lại

một

lần.

Nào ngờ thái y kia sau khi cúi đầu đáp vâng, lại mở hòm thuốc, lúc lấy bút ra

thì

tiện tay lấy

một

khối ngọc bội ra ngoài, giắt ngang hông mình.

An Xảo Nhi mắt sắc, thoáng cái

đã

nhận ra, đây

không

phải là vật Lệ phi

yêu

mến

đã

tặng cho Trương thái y năm đó sao? Trương thái y kia như nhặt được chí bảo, mỗi lần đến gặp Lệ phi

thì

đều giắt ngang hông nha!

Vì vậy liền lập tức hỏi: “Trương thái y sao lại

không

tới ạ?”

Người thanh niên nhanh chóng đáp: “Tiểu nhân họ Trương tên Ngọc, Trương Thành thái y là dưỡng phụ của tiểu nhân, lão nhân gia mắc bệnh hiểm nghèo, nửa tháng trước

đã... quy tiên tại nhà rồi ạ.”

An Xảo Nhi nghe xong cả kinh, khóe mắt lập tức phiếm hồng. Lệ phi nương nương bệnh tật triền miên, tháng trước

đã

đi. Nhưng Trương thái y thân thể vẫn luôn khoẻ mạnh, sao

nói

đi



đi

liền? Suy cho cùng, vẫn là

một

chữ “si” gây họa, chắc là ông ấy sợ Lệ phi nương nương dưới cửu tuyền

côđơn, liền

đi

theo

đi...

Người thanh niên kia lộ vẻ bi thương: “Gia phụ tuy

đi

gấp nhưng vẫn

không

yên lòng về Hoàng thượng, cho nên

đã

đem tất cả những án tử chẩn mạch trước kia của thánh thượng truyền cho tiểu nhân, giao phó tiểu nhân nhất định cẩn thận hầu hạ Hoàng thượng gấp bội.”

nói

đến đây, An Xảo Nhi lại cả kinh. Chẳng lẽ Trương thái y

đã

nói

bí mật kia cho người thanh niên này? Lão thái y luôn là người ổn trọng, chắc hẳn người ông yên lòng giao phó nhất định đáng tin cậy.

Vì thế, nàng ta vào lại trong phòng, truyền lời cho chủ tử.

một

lát sau, chỉ thấy An Xảo Nhi

đi

ra, thỉnh Trương Thị Ngọc thái y

đi

vào. Khi y vào trong phòng,

đã

thấy

một

dáng người ngọc

nhỏ

nhắn nửa ngồi

trên

Long sàng, liền vội vàng cúi đầu nghiêng người,

nhỏ

giọng thỉnh An Xảo Nhi buông mành

trên

Long sàng xuống.

Chủ tớ hai người thoạt đầu còn chưa xác định, thấy phản ứng thế này của tiểu Trương thái y, trong lòng nhất thời hiểu



y đích xác là người hiểu

rõnội tình, bằng

không

thì

chẩn trị cho Hoàng thượng, hà tất buông mành như phi tử hậu cung thế?

“Thái y lần đầu tiên tới, lễ tiết

không

cần quá mức rườm rà, Trẫm là nam tử, há lại kiêng kỵ như phi tần hậu cung. Ngươi lại đây bắt mạch cho Trẫm

đi!” Niếp Thanh Lân nhàn nhạt phân phó.

Trương thái y liền vội vàng hành lễ cúi đầu chầm chậm bước tới, nghe giọng

nói

khàn khàn nhưng lại mềm mại của Hoàng thượng, trong lòng hơi hơi rung động.

Đợi đến khi cánh tay ngọc đưa ra trước mặt mình,

thì

chóp mũi Trương thái y

đã

hơi đổ mồ hôi. Đầu ngón tay đặt hờ lên

trên

da thịt mịn như ngọc mềm như bơ kia

thì

cảm thấy trơn bóng đến suýt nữa tuột tay. Cảm giác mềm mại tê dại theo đầu ngón tay truyền lên

trên, y cắn lưỡi vội vàng ổn định tâm tình, khóa mi tỉ mỉ chẩn mạch.

Niếp Thanh Lân bên này cũng

đang

quan sát Trương thái y: Tướng mạo đoan chính đôn hậu, y tên ‘Thị Ngọc”, ứng với chữ ‘Ngọc’ trong Phan Ngọc Nhi khuê danh của mẫu phi.

‘Thị’ cũng là ‘Tư’. Trương Thành lão thái y nguyện vì

một

nữ nhân

không

thể chạm vào, cả đời

không

lập gia đình, suốt đời hầu hạ...

một

đời này của mẫu phi

thật

không

uổng phí.

Người này mặc dù tuổi còn trẻ, nhưng quả

thật

đã

nhận được chân truyền của dưỡng phụ. Chẩn mạch xong, lại thi châm, triệu chứng đau bụng lập tức thuyên giảm quá nửa.

Niếp Thanh Lân thoải mái

không

ít, hỏi: “Y thuật của Trương thái y quả nhiên cao minh, chẳng qua xem ra tuổi ngươi vẫn còn trẻ, kế thừa nghiệp cha vừa mới được vào thái y viện, sao bọn họ lại cho ngươi qua đây?”

Trương thái y thấp giọng

nói: “Phiên vương Bình Xuyên Vương vừa mới tiến kinh mắc bệnh mãn tính hiếm gặp, ngự y nhận được thủ dụ của Thái phó, những ai có thâm niên đều muốn đến Vương phủ hội chẩn. Tiểu nhân chủ động dốc sức vì thánh thượng, ngược lại

không

ai tranh giành cả.”

Niếp Thanh Lân mỉm cười, trong lòng lập tức hiểu

rõ: Ngự y viện đều là

một

đám lão già thành tinh mà! Tiểu Hoàng đế có việc, khó tránh khỏi chính là ý của Thái phó đại nhân, nếu

không

cẩn thận xem bệnh cho Hoàng thượng, động tới

ẩn

tình bên trong, Thái phó nhất định

sẽ

giơ tay vung đao, gϊếŧ người diệt khẩu nha!

Có người chủ động xin làm bia đỡ đạn, ai lại tranh giành với người ta chứ?

Lòng

thì

suy nghĩ, nhưng ngoài miệng lại lãnh đạm

nói: “Thay Hoàng gia xem bệnh ra phương thuốc, là phải gánh vác nguy hiểm, Trương thái y

khôngsợ sao?”

Trương Thị Ngọc vội vàng quỳ xuống đất

nói: “Tiểu nhân vốn là



nhi bị vứt bỏ ven đường, may mắn được gia phụ rủ lòng thương, tránh phải chịu khổ chết rét bên đường. Vốn muốn phụng dưỡng cho gia phụ về cả nghiệp lẫn hiếu, thế nhưng gia phụ

đã

quy tiên, tiểu nhân lại trở thành



nhi lẻ loi, chỉ có thể cẩn tuân di nguyện của gia phụ, bảo hộ thánh thượng chu toàn, cho dù tiểu nhân máu chảy đầu rơi cũng phải làm tròn bổn phận.”

Đáy lòng Niếp Thanh Lân nóng lên, cha con Trương thị này

thật

đúng là

một

cặp trung hậu! Lại nhìn Trương Thị Ngọc,

không

khỏi thuận mắt hơn vài phần.

Sau khi từ biệt thánh thượng, Trương thái y ra khỏi tẩm cung Hoàng đế, tâm tình vẫn còn chút hoảng hốt.

Thánh thượng mặc dù tuổi còn

nhỏ, nhưng vẻ phong tình

trên

mi mục quả

thật

như nụ hoa mềm mại

đang

chờ nở rộ. Dù dung mạo chưa hoàn toàn triển lộ, nhưng mùi hương say lòng người

đã

thoang thoảng bay xa.

Trong lòng

không

khỏi lo lắng thay cho Hoàng thượng. Phẩm mạo xuất chúng như thế, nếu như hoàn toàn nở rộ, làm sao còn phẫn nam nhi đấng tu mi được nữa!

Vân vê đầu ngón tay đầu ngón tay lưu lại cảm giác tê dại mềm mại thơm thơm kia, Trương Thị Ngọc vừa

đi

vừa tinh tế hồi tưởng lại mỗi cái nhăn mày mỗi tiếng cười ban nãy của Hoàng thượng.

trên

thế gian này lại nhiều thêm

một

kẻ sinh tình đáng thương nữa rồi!

Còn Thái phó bên kia vội vàng hoàn thành quốc

sự

nặng nề,

thì

đã

là ban đêm.

Nếu

đã

quyết định gϊếŧ gà dọa khỉ, tóm lấy tổ chim Bình Tây Vương phủ gây chấn động các lộ chư hầu, hiển nhiên phải bày binh bố trận điều động nhân thủ.

hắn

liền mở tiệc ngay trong phủ của mình mời chư vị kiện tướng đắc lực.

Đều là những huynh đệ từng theo bản thân vào sinh ra tử

trên

sa trường, Thái phó liền tháo xuống điệu bộ tiên phong đạo cốt ngày thường, hào sảng uống mấy chén rượu lớn.

một

đám vũ phu xúm vào thay chén bằng bát, rất ư vui sướиɠ.

đang

lúc hứng khởi, bộ hạ cũ Lỗ Dự Đạt đột nhiên nhắc tới, y có kiếm được chừng mười con hãn huyết bảo mã của Tây Vực,

không

bằng thừa dịp bóng đêm, mở cá cược, thi sức bền của ngựa, thắng

thì

có được bảo mã, thua

thì

trở về phủ phạt vài vò rượu.

Chủ ý vừa

nói

ra,

đã

được đám hán tử uống say này hưởng ứng. Vệ Lãnh Hầu cũng bị đè nén quá lâu trong kinh thành, suốt ngày cứ tính kế với đám lão thần cũng

đã

phát ngấy. Dù sao kinh thành giới nghiêm vào ban đêm, phố lớn ngõ

nhỏ

rộng lớn thích hợp để giục ngựa tung hoành, vì thế

hắn

liền cười đáp ứng.

một

đám người

đi

tới chuồng ngựa, chọn

một

con ưng ý, liền phóng người lên ngựa. Mỗi người mang theo vài thị vệ, như

một

cơn lốc chạy ra khỏi phủ Thái phó.

Vệ Lãnh Hầu cưỡi

một

con tuấn mã màu đỏ sẫm, vững vàng chạy phía trước. Danh mã Tây Vực quả nhiên

không

giống bình thường, chạy như

đangbay

trên

mây, phong thần tương trợ,

một

đường nhanh như điện chớp.

Vó ngựa cộc cộc, tiếng người

nói

chuyện, tiếng ngựa hí dài l*иg vào nhau, quanh quẩn

không

dứt trong buổi đêm yên ắng.

Đám người của các quận phủ quan nha, phủ đệ vương hầu đều bị dọa sợ đến

không

thể chợp mắt, đóng chặt cửa lớn, dán lỗ tai nghe ngóng động tĩnh ngoài đường lớn, nghi ngờ kinh thành có phải lại có biến hay

không.

Đợi đến lúc chạy tới cửa cung, từ xa

đã

nhìn thấy Nguyễn công công đứng trước cửa cung vươn cổ ra nhìn.

Vệ Lãnh Hầu đầu tàu làm gương, chạy tới gần, ghìm cương ngựa, nghiêng mắt hỏi: “Nguyễn công công đứng trước cửa cung là

đang

chờ ai đó?”

Nguyễn công công nhìn thấy Thái phó đầu bốc hơi rượu, vội vàng cúi đầu rụt tay lại trả lời: “Hồi bẩm Thái phó, lúc sáng ngài có

nói

sau này ngọ thiện vãn thiện đều ăn cùng Hoàng thượng, cho nên Hoàng thượng và nô tài đều

đang

chờ Thái phó ạ!”

Nghe Nguyễn công công

nói

thế, Vệ Lãnh Hầu mới mang máng nhớ ra đúng là có chuyện này

thật.

hắn

vung tay lên, ra hiệu mở cửa cung, nhưng lại

không

xuống ngựa. Sau đó dưới vẻ mặt nghẹn họng nhìn trân trối nhưng bó tay của Nguyễn công công,

hắn

mang theo

một

đám võ tướng phía sau mình, vung roi vụt

một

tiếng, thích thú thúc ngựa lao vào trong cung.

trên

đường

đi, đám thị vệ tuần tra ban đêm trông thấy đều giật mình, đầu tiên là rút đao bày thế trận chờ quân địch, đợi đến khi thấy



người dẫn đầu là Vệ Thái phó,

thì

lại vội vàng thu đao dựng thẳng lên nhường đường. Tiếp đó thống lĩnh đại nội Lữ Văn Bá dứt khoát kéo cuống họng hô: “Ngựa Thái phó

đã

đến, cấm quân trước mặt đều nhường đường!”

một

đường này binh hoang mã loạn, quấy nhiễu đến cả thâm cung đều nhốn nháo.

Đám võ tướng phía sau Vệ Lãnh Hầu đều quen sát phạt tàn nhẫn gan dạ, ra vào sa trường vô số lần, nhưng giục ngựa chạy trong hoàng cung

thì

ngay cả nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới. Cũng chỉ có theo Vệ Lãnh Hầu, vị chủ công

anh

tuấn uy vũ quyết đoán, mới có thể làm ra chuyện liều lĩnh cuồng vọng nhất thiên hạ này!

Trong lúc hơi men bốc cao, nhiệt huyết cuồn cuộn, roi ngựa vung lên cũng càng hung ác hơn...

Đợi đến khi người ngựa chạy tới tẩm cung Hoàng đế,

thì

đèn đuốc

đã

sáng choang, nô tài cung nữ quỳ rạp đầy

trên

đất, ai nấy đều run lẩy bẩy, chỉ nghĩ Thái phó nay bổn cũ soạn lại, tái diễn cơn ác mộng huyết tẩy hoàng cung kia.

Niếp Thanh Lân cũng

đã

nhận được tin, vốn là chờ dùng bữa cùng Thái phó,

không

nghĩ tới lại chờ đến binh mã.

Thôi được rồi, kiếp số

đã

tận, có trốn cũng

không

thoát. Vì thế vẻ mặt ung dung trấn định bước ra ngoài, An Xảo Nhi ở phía sau sớm

đã

khóc hết nước mắt, ôm đùi Niếp Thanh Lân kêu gào: “Hoàng thượng!”

Niếp Thanh Lân vỗ

nhẹ

lên bả vai nàng ta, sau đó từ từ tiến vào trong viện.

Chỉ thấy Vệ Thái phó cưỡi

trên

một

con ngựa cao to,

một

thân hắc y, khí phách ngang ngược bắn ra bốn phía, đắm mình trong ánh trăng.